Quân Cờ

Chương 8


Đọc truyện Quân Cờ – Chương 8

Vào buổi tối trời bỗng trở lạnh, Bích Tiêu mang một lò than đặt trong phòng Như Tịnh. Như Tịnh nằm trong chăn ấm áp vừa nhâm nhi hồng khô vừa đọc tiểu thuyết.

– Cô nương, cô ăn ít thứ này thôi kẻo đau bụng. – Bích Tiêu ở bên thấy đĩa hồng vơi mỗi lúc một nhanh liền mở miệng khuyên.

– Ai bảo hồng quê em ngon vậy chứ!

Như Tịnh không để tâm tới lời khuyên của Bích Tiêu, nhón thêm một quả hồng đưa lên miệng. Miếng hồng giòn giòn ngọt ngọt tan ra trong khoang miệng khiến cô muốn cắn thêm nữa.

Bích Tiêu đậy nắp lò than lại, thở dài, tự hỏi sao một người tính tình trẻ con đến nhường này thì có gì hay ho mà Lý thị vệ lại thích đến vậy. Nó nhớ tới chuyện lúc chiều, ma ma quản sự phòng bếp gọi nó ra một góc và đưa cho nó gói hồng khô này. Nó đoán đây là của Quý nhân đó đưa cho Như Tịnh cô nương, chứ một người tứ cố vô thân như nó làm gì còn người nhà mà gửi đồ lên.

– Cô nương, người uống chút rượu mai quế lộ cho ấm người này!

Bích Tiêu rót một ly rượu đưa cho Như Tịnh. Như Tịnh đón ly rượu uống không nghi ngờ, cô mải để ý vào trang sách nên không thấy đôi tay của Bích Tiêu đang run một cách bất thường.

Trần tổng quản đứng ở cửa ngoài Uyển viện ngó vào, trông mặt ngoài ông có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng sốt ruột vô cùng. Hôm nay là 23 tháng Chạp, trong cung có mở tiệc nên vị Tứ điện hạ sau những ngày ăn chơi trác táng ở kĩ viện cũng chịu ló mặt về phủ. Vì muốn tránh đám cơ thiếp mặt hoa da phấn kia nên ngài đã đi đường vòng, ai ngờ lại gặp con bé Như Tịnh này. Trần tổng quản nhớ, lúc đó ngài đã đứng ở xa nhìn con bé đó rất lâu.

Trần tổng quản vốn là thái dám trong cung. Từ khi thánh thượng ban chỉ cho phép các hoàng tử ra ở riêng thì tất cả các thái giám và cung nữ trong điện Thừa Minh của điện hạ đều cùng theo ra ngoài, chỉ trừ một người, chính là con bé Như Tịnh này. Con bé vốn là cung nữ hầu cận thân thiết, chăm sóc Tứ điện hạ, có khi nó người hiểu điện hạ hơn cả ông. Nhưng chẳng hiểu sao năm ấy rời cung lập phủ, Tứ điện hạ không mang theo nó ra ngoài, lại đưa nó sang cung của nhị công chúa. Từ đó trở đi hai người không còn một mối liên hệ nào. Chuyện này khiến ông nghĩ bấy lâu mà vẫn không thấu được lòng của Tứ điện hạ. Giữa Tứ điện hạ và Như Tịnh cũng đã gắn bó thân thiết 3,4 năm nay, tình nghĩa nếu không sâu đậm thì cũng nảy sinh một hai phần, tại sao Tứ điện hạ lại để con bé ở trong nơi cung cầm đầy rẫy mưu ma chước quỷ, âm mưu thâm hiểm kia chứ!

Trần tổng quản đang chìm trong suy nghĩ của bản thân thì từ xa có một tên gia nô vội vã chạy lại gần.

– Ông ơi không xong rồi, không xong rồi!

Trần quản giật mình vội hỏi:

– Sao? Điện hạ có chuyện gì à?

– Điện hạ đột nhiên kêu gào thảm thiết lắm, bên kia Trương thái y nói ông phải nhanh lên, không khó lòng cứu chữa!

Trần tổng quản đấm bồm bộp vào lòng bàn tay, sốt ruốt ngẫm nghĩ một lát rồi sai hai tên gia nô còn lại chạy vào trong Uyển viện.

Sáng hôm nay Tứ điện hạ vào cung để ông ở lại phủ chỉ mang theo hai tên gia nô thân cận. Cứ nghĩ mọi chuyện êm đẹp không phát sinh tai họa gì thì đến tầm chiều tối đứa gia nô vội vã chạy về báo Tứ điện hạ đã trúng xuân dược, bảo ông lập tức mới Trương thái y đến cửa cung chẩn chữa. Nhưng tầm hai canh sau đứa gia nô lại chạy về lần nữa, thông báo Tứ điện hạ sắp hồi phủ, Trương thái y nói rằng đây là mị dược vùng Tây vực, nhất thời khó kiếm thuốc giải, chỉ còn cách tìm một cô nương làm thuốc mà thôi.

Trần tổng quản gấp đến độ lửa bén tới mông rồi, cô nương dâng Tứ điện hạ sao có thể vơ bừa.Ngay từ khi lập phủ, vì muốn thanh trừ những nội gián còn sót lại từ trong cung, điện hạ đã đuổi hết cung nữ lẫn thái giám theo ngài đi ra ngoài, chỉ còn giữ lại một số người đặc biệt thân tín. Nhưng người cũ ra đi người mới vào, gia nô trong phủ tứ hoàng tử này được tuyển chọn rất gắt gao, mỗi một người đều phải truy xét ba đời như tuyển chọn phi tần trong cung nhưng những người đó vẫn có cách đưa người của mình vào trong phủ. Trong năm ngoái thôi, hoàng hậu 3 lần ban thưởng cung nữ, hoàng thượng 2 lần ban thưởng mĩ nữ, còn nhị hoàng tử, tam hoàng tử, các vương tồn quyền quý lân bang khác…. Trong phủ tứ hoàng tử bây giờ chẳng phân biệt đâu là quân ta, đâu là quân địch. Nếu vơ bừa một trong những cơ thiếp, có kẻ vui người khóc, mà người khóc đầu tiên chính là ông. Còn a hoàn trong phủ toàn bọn thấp hèn, chân tay quê mùa thô kệch, ông chẳng vừa mắt được đứa nào. Kén cá chọn canh một hồi bỗng dưng nhớ ra con bé trong Uyển viện kia, theo ông, nó là đứa thích hợp nhất. Ông to gan mà đoán, Tứ điện hạ chắc chắn có cảm tình với nó, nếu không chẳng âm thầm ngắm nhìn nó lâu đến vậy.

Thế nên ông tóm con bé a hoàn Bích Tiêu trong Uyển viện, dúi gói thuốc mê vào tay nó, mỉm cười căn dặn nó nên làm thế nào cho phải. Nhưng con bé này vốn là người nông thôn quê mùa, tính tình nhát cáy, làm mãi chưa xong. Hiện tại tình hình cấp bách như sông Hoàng Hà vỡ đê rồi, đành phải tiên hạ thủ vi cường cho người bắt trói đem đi.

Hai tên gia nô đang định bước vào Uyển viện thì Bích Tiêu ở trong chạy ra, giọng run run nói với Trần tổng quản:

– Thưa ông… xong rồi ạ!


Trần tổng quản hớn hở, nhanh chóng sai hai tên gia nô vào khiêng người ra đưa vào trong kiệu. Trần tổng quản ngó vào trong kiệu nhìn, thấy Như Tịnh khuôn mặt thanh tú, da trắng mịn màng, ba vòng rõ ràng, cũng không đến nỗi nào, nhìn rất vừa mắt, liền hất cằm ra lệnh cho bọn phu kiệu bắt đầu khênh đi.

Trong Tư Sách viện của Tứ điện hạ, Trương thái y sốt ruột đi qua đi lại trước hiên nhà. Thấy Trần tổng mang người về thì vội chạy lại gần to tiếng:

– Lão già chết bầm! Có đi tìm một cô nương thôi mà lâu đến vậy!?

– Lão Trương, cô nương mà ông làm như keo hồ lô ngoài chợ ba đồng một que ấy!

Hai người này vốn là bạn cờ thân thiết, nên cũng không kiêng nể lễ giáo gì cả, cứ thế bỗ bã mà nói chuyện với nhau.

– Được rồi, nhanh lên, nhanh lên! Tứ điện hạ nhà ông sắp tẩu hỏa nhập ma rồi đấy, ở đó mà lí với sự!

Trần tổng quản chẳng thèm cãi lại tên bạn già dở hơi của mình, sai người khiêng Như Tịnh đi ra. Con mắt tinh ranh của Trương thái y chỉ cần liếc một cái liền nhận ra khuôn mặt của Như Tịnh dưới ánh lèn lồng đỏ mờ ảo. Ông ngớ người ra, đến khi hoàn hồn liền quay sang Trần tổng quản to tiếng:

– Lão Trần bảo ông tìm người, ông tìm cái quái gì vậy? Đây chẳng phải là vợ chưa qua cửa của Lý thị vệ sao?

Chuyện Như Tịnh là vợ của Lý Thường Quân cả phủ hoàng tử đều biết, nhưng chỉ riêng Trần tổng quản ông không coi đó là sự thật.

– Chưa bái đường, chưa động phòng sao có thể coi là vợ? – Trần tổng quản nghếch mắt nhìn Trương thái y, nói.

– Lần này ông quả thật làm càn, làm càn rồi! Ông đưa nàng ta vào, mặc dù bây giờ Tứ điện hạ ý loạn thần mê, nhưng khi biết được chuyện mình đã làm với vợ của thần thì sẽ thế nào?! Sợ rằng không những chẳng được ban thưởng mà người gánh tội phải là ông. – Trương thái y nổi giận, nói tiếp – Lại còn chuyện của Lục Tố kia, chẳng lẽ ông muốn điện hạ tiếp tục mang ô danh khinh thường lễ giáo, bai hoại đạo đức, dan díu với vợ của thần tử sao?

Thấy Thái độ của Trần Tổng quản không còn ngang bướng nữa,Trương thái y liền ngẩng đầu nhìn lên tán cây phía xa xa, mở miệng gọi:

– Thập Hương, xuống đây!

Trên tán cây phát ra tiếng động nhỏ, ngay lập tức có một bóng đen quỳ trước mặt Trương thái y. Mặt nạ đen đã che kín phần lớn khuôn mặt của nàng ta, chỉ còn lại đôi mắt lá dăm sắc như dao cau.

– Thưa thầy.

– Thập Hương, con vào trong kia đi!

Trong đội ám vệ của Tứ điên hạ có mười người, trong đó chỉ có mình Thập Hương là nữ nhi, đứng hàng thứ mười, sở trường là dùng roi và y thuật được học từ Trương thái y. Hiện nay đội ám vệ đã đi làm nhiệm vụ chỉ còn lại Lục Bảo và Thập Hương ở lại bảo vệ Tứ điện hạ. Trương thái y thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm cũng vừa may.

Khi nghe Trương thái y nói câu đó, trong lòng Thập Hương vừa sửng sốt vừa có chút vui sướng. Cô nương Như Tịnh kia trước giờ là người mà nàng thầm ghen tị, nàng lúc nào cũng thua kém cô ta một bậc. Như Tịnh có thể đường đường chính chính bên cạnh Tứ điện hạ, thoải mái trò chuyện vui cười với Tứ điện hạ, còn nàng chỉ đứng bên cạnh âm thầm làm cái bóng nhìn họ vui vẻ. Hiện tại thì khác rồi, cô ta sắp trở thành vợ của đại ca, người con gái có thể ở bên Tứ điện hạ, bảo vệ ngài ấy, chứng kiến vui buồn của ngài ấy chỉ có thể là nàng mà thôi. Nàng không nén được một nụ cười đắc thắng đằng sau lớp mặt nạ. Cô ta liệu còn xứng với Tứ điện hạ, trong khi nàng mới là người có thể dâng tấm thân trong trắng thuần khiết cho ngài.

Trần tổng quản nghe Trương thái y quát thì có chút run sợ trong lòng, nhưng khi Trương thái y kêu Thập Hương vào trong hầu hạ Tứ điện hạ thì vội nói:

– Này lão già kia, ông nghĩ gì mà kêu ám vệ vào phục vụ chứ!?


– Kêu ám vệ vào thì có gì sai? Ám vệ là để bảo vệ điện hạ… bất kể chuyện nào. Huồng hồ lần này liên quan đến tính mạng của ngài ấy.

Lục Bảo ở trong phòng liên tục tiếp nước thuốc cho Tứ điện hạ, nhưng có vẻ không khiến tình hình khả quan cho lắm. Đây là mị dược hạng nhất ở vùng Tây Vực, nó trái ngang ở chỗ đối với người luyện võ công dụng của dược càng thêm phát huy hiệu quả. Thuốc ở trong thùng cứ thế bốc hơi một cách nhanh chóng mà Tứ điện hạ chẳng có dấu hiệu hồi phục, lại còn thổ huyết.

Lục Bảo gấp quá, nghe thấy bên ngoài tiếng hai lão già đang chí chóe cái nhau thì đạp cửa chạy ra:

– Hai ông nội của con ơi! Sao còn chưa đưa người vào!

– Thập Hương, đi vào! – Trường Thái y ra lệnh

Trần tổng quản cũng không kém cạnh quay ra sai hai tên gia nô khiêng người vào, rồi bảo với Trương Thái y:

– Một người sợ không đủ! Dù sao cũng là mị dược độc nhất vô nhị của Tây Vực

– Ông!

Trương thái y chỉ tay vào Trần tổng quản không nói được lời nào, thổi ngược hai sơi râu cá trê. Lão nghĩ lão già này mới chính là người trúng dược khiến thần trí điên loạn chứ không phải chủ nhân của lão ở trong kia. Lão không thèm so đo với ông bạn già dở hơi, phất tay áo ra lương đình trong viện ngồi chờ. Dù sao cũng có Thập Hương đi vào, con bé còn tỉnh táo, chỉ cần chủ động một chút thì người lâm hạnh không phải là Như Tịnh cô nương.

Nhưng Trương thái y đã tính nhầm.

Khi Thập Hương và Như Tịnh vào trong phòng, tứ điện hạ vẫn còn sợi dây tỉnh táo mong manh.

Trong phòng, Thập Hương vội vàng quỳ xuống trước Tứ điện hạ Chu Doãn, mở miệng nhẹ nhàng nói:

– Tứ điện hạ!

– Đi ra!

Chu Doãn ngồi trong thùng tắm quát lớn. Có vẻ hắn đang tức giận nên khiến kinh mạch hỗn loạn, thổ huyết thêm một lần nữa. Hắn mệt mỏi dựa vào thành thùng tắm, mở miệng nói với Thập Hương bằng chất giọng khàn khàn:

– Thập Hương, đi ra đi!

– Điện hạ hãy để nô tỳ giúp ngài!

Thập Hương thấy tứ điện hạ của nàng thổ huyết thì gấp đến độ chảy nước mắt. Nàng ta vội vàng thoát y phục của mình. Chiếc mặt nạ tháo bỏ để lộ khuôn mặt xinh đẹp tựa chim sa cá lặn, rồi đến từng lớp từng lớp quần áo, thân hình cân đối do luyện võ mà trở nên săn chắc thu hút dần hiện ra, lõa lồ trước mặt Chu Doãn.

Chu Doãn nhắm mắt, tiếp tục vận khí, xem cô gái quyến rũ đang mời gọi kia như không khí. Thập Hương tiến lại gần bồn tắm. Đưa mặt sát vào lỗ tai Chu Doãn mà thổi làn hơi thở thơm tho của cô nương đang trong tuổi dậy thì:


– Điện hạ, ngài đâu có phải hòa thượng, hãy để nô tỳ giúp ngài!

Vừa nói nàng ta vừa đưa tay vào thùng tắm, lần mò tìm côn th*t đang cương cứng của Chu Doãn. Nhưng không ngờ nàng ta còn chưa được chạm tới thì đã bị đánh bay ra ngoài cửa.

Sau khi xuất một chưởng lực này, Chu Doãn như đứt sợi dây lý trí cuối cùng, hắn gào lên như tẩu hỏa nhập ma. Thùng tắm vỡ ra cùng với nước thuốc bắn tung tóe.

Trương thái y thấy Thập Hương bị đánh ra ngoài trong bộ dạng trần truồng thì vội chạy lại gần, cởi áo choàng khoác cho nàng ta rồi sai hai tên gia nô nhanh chóng đóng cửa lại.

Lục Bảo và Trần tổng quản muốn vào trong phòng xem tình hình, thấy Trương thái y ngăn cản, cuống quá vội quát:

– Cha tiên sư nhà ông! Ông đóng cửa làm gì? Không thấy điện hạ đang nguy cấp sao?

– Mẹ nhà ông! Chính vì nguy cấp nên tôi mới đóng cửa đấy! Bây giờ điện hạ không còn tỉnh táo nữa rồi, thấy ai cũng động dục, ông muốn làm thuốc cho ngài ấy chắc?!

Lục Bảo nghe thấy vậy vội nhổ một bãi nước bọt, cảm thán nói:

– Thuốc gì con mẹ nó biến thái! – Trong lòng hắn thầm cầu nguyện cho người ở trong.

Trương thái y đỡ Thập Hương dậy, liếc nhìn Trần tổng quản:

– Bây giờ thì vừa lòng ông rồi đấy! – Trong lão thầm than: “ Tứ điện hạ ơi tứ điện hạ, cô nương thơm ngọt dâng lên tận miệng ngài lại không chọn. Giờ thì hay rồi đây! Đến khi Lý thị vệ trở về, hạ thần ăn nói với cậu ấy sao đây?! Con mẹ nó, cũng tại lão Trần chết bầm này!”

Trần tổng quản thở dài, lão cũng không ngờ Thập Hương lại bị Tứ điện hạ đánh ra ngoài như vậy. Quả đúng là người Tứ điện hạ muốn là con bé Như Tịnh kia.

Ở trong phòng, Chu Doãn cảm thấy máu trong người hắn như đang sôi lên. Hắn không còn phải hắn nữa rồi, hắn điên cuồng tìm kiếm nhưng không biết mình phải tìm kiếm cái gì. Cho đến khi vấp vào chân gường gỗ hoa lê, nằm đè nên một thứ gì đó mềm mại, hắn liền nhổm dậy nhìn. Người trước mắt hắn trông rất quen thuộc, hắn tự hỏi là ai, có vẻ hắn biết nàng nhưng không thể nhớ nàng là ai. Nhưng khi bàn tay hắn chạm vào da mặt nàng, một luồng mát lạnh thư sướng khiến hắn chẳng còn bận tâm nàng là thứ quái quỷ gì nữa, bên dưới đũng quần hắn ướt đẫm tinh dịch do hắn vừa bắn ra, hắn chỉ biết mình phải làm gì. Hắn vội kéo xé chiếc váy hồng nàng đang mặc, để lộ ra đôi chân thon nhỏ trắng nõn, ẩn chứa giữa hai chân là một mùi hương đang tỏa ra quyến rũ vô cùng, khiến cho côn th*t hắn giật giật liên hồi.

Hắn nâng hông nàng lên, cúi đầu sát mặt mình vào giữa hai chân nàng, vươn lưỡi ra liếm. Hắn dùng lưỡi truy tìm nhụy hoa, tách hai mép cánh hoa, rồi luồn sâu vào bên trong mà tìm kiếm.

Do Trương thái y dùng mê dược liều lượng ít, nên khi Chu Doãn kích thích phía bên dưới Như Tịnh, cô liền mở miệng rên rỉ, rồi dần dần tỉnh lại. Cô cảm giác đầu óc mông lung quay cuồng, nhưng cô vẫn nhận ra đỉnh màn bên trên chẳng phải là đỉnh màn quen thuộc mỗi sáng thức dậy. Chỗ phía dưới thân thể từng trận co giật, thư sướng khiến cô bỗng chốc hoàn hồn. Cô cố gắng nhổm dậy thì thấy một người đàn ông đang vùi mặt vào giữa hai chân mình mà liếm láp.

Như Tịnh sợ cuống lên, vội hỏi:

– Ai? Tránh ra!

Cô muốn tránh thoát khỏi người đàn ông nhưng hiệu lực của mê dược vẫn chưa hoàn toàn hết khiến cô khó lòng cử động. Người đàn ông chẳng để tâm đến chuyện cô đã tỉnh lại, đưa lưỡi vào sâu trong cô, thỉnh thoảng trườn lên liếm hột nhụy khiến bên dưới càng co thắt mạnh hơn, nước dâm từ trừ trào ra.

Chu Doãn liếm hết nước dâm của Như Tịnh, nó như dòng nước mát ngọt đối với kẻ đang động dục như hắn, hắn cảm thấy trong người bớt nóng, nhưng thứ bên dưới lại chẳng mềm đi, tinh dịch lại rỉ ra. Hắn keo quần của mình xuống, căng chân của Như Tịnh, đưa hông cô xuống hông mình mà cọ.

Lần này thì mặt Chu Doãn hiện ngay trước mắt Như Tịnh. Giữa mãi tóc dài đen bóng, xõa tung cuồng loạn là khuôn mặt góc cạnh, tuấn tú dị thường. Đôi mắt phượng hẹp dài híp lại đầy hưởng thụ , đôi môi mỏng mím lại bên dưới sống mũi cao thẳng. Như Tịnh ngỡ ngàng bật thốt:

– Minh… điện hạ!

Có vẻ câu này đã gợi sự chú ý của Chu Doãn, hắn ngẩng đầu lên nhìn vào Như Tịnh bằng một đôi mắt vô thần.

– Ngài bị làm sao vậy? Tại sao ngài…A?


Như Tịnh chưa hỏi hết câu thì côn th*t của Chu Doãn trượt vào một đoạn trong u động của cô khiến cả hai cùng rùng mình. Chu Doãn không nhìn Như Tịnh nữa mà cúi xuống nhìn nơi kết nối của hai người. Hắn từ từ ấn côn th*t của mình vào trong. côn th*t dần khai mở hai bên mép động rồi cán đến tận đáy động. Dục hỏa nóng bừng ở bên dưới bỗng chốc thư sướng lạ thường, như chìm vào trong lòng sông mát lạnh.

Hai bên mép động của Như Tịnh đang dần dần co bóp khiến Chu Doãn rên lên vì sung sướng. Hắn bắt đầu động theo bản năng nguyên thủy nhất, lần này người rên lên là Như Tịnh. Cô không chịu đựng được những cú thúc mạnh mẽ cán đến tận đáy của hắn. Nước ở bên trong cứ thế mà tuôn ra, trợ giúp cho côn th*t to của Chu Doãn ra vào thuận lợi hơn. Cô ưỡn người lên, quặp chặt hai chân mình vào hông hắn.

– Minh điện…. chậm thôi… Ư!

Như Tịnh bắt đầu khóc nức nở, cầu xin Chu Doãn chậm lại nhưng có vẻ như không lọt vào tai hắn chút nào. Tiếng va chạm da thịt phát ra càng lúc càng nhanh cũng tiếng rên rỉ của hai người càng khiến khung cảnh trên giường thêm dâm mĩ

Chu Doãn chẳng hiểu sao khi nghe thấy tiếng rên rỉ của cô nương dưới thân, rồi tiếng nàng gọi mình càng khiến hắn hưng phấn lạ thường, hông hắn càng mạnh hơn, hắn mở miệng khàn khàn nói:

– Không được! Bên trong nàng…. thích lắm!

Như Tịnh nghe Chu Doãn nói vậy thì mặt đỏ. Một người chính trực như Chu Doãn lại thốt ra lời này khiến cô hưng phấn, bên dưới co bóp càng thêm chặt.

Chu Doãn bật rên, kéo căng hai chân Như Tịnh tiến vào mỗi lúc một sâu hơn, mạnh hơn. Lần này thì Như Tịnh không chịu được sức công phá của hắn, hai mắt mông lung, toàn thân như dập dìu giữa làn sóng biến. Cô đưa cổ tay của mình lên cắn mạnh. Chu Doãn thấy vậy liền nhấc tay của cô ra, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng. Nụ hôn của hắn khiến cô cảm giác sung sướng lạ thường, cứ nghĩ đây là mơ nên nước mắt bất giác chảy xuống.

Chu Doãn tách hai bờ môi đỏ mọng của cô ra, luồn lưỡi đưa vào, cùng hòa quyện với cô, nuốt làn nước bọt thơm ngọt của cô. Nụ hôn kéo dài tựa như bất tận. Khi môi lưỡi hai người dời nhau như vẫn còn lưu luyến.

– Chu Doãn, em yêu anh! – Như Tịnh mở miệng nói, câu nói thầm kín cô giấu trong lòng.

Tuy miêng nở nụ cười hạnh phúc nhưng khi nhìn thấy đôi mắt không rõ thần trí của Chu Doãn, nước mắt cô lại tuôn rơi. Cô đã từng mơ một ngày nào đó sẽ nói câu này với hắn trong khi hai người hòa vào làm một như hôm nay. Cuối cùng cũng thỏa nguyện ước thì hắn lại chẳng nhận ra cô là ai. Đối với hắn cô chỉ là công cụ phát tiết mà thôi.

Chu Doãn nhìn Như Tịnh khóc thì bỗng nhiên cảm thấy đau lòng. Hắn tự hỏi nàng là ai? Nhưng tâm trí cứ mơ hồ như hút thuốc phiện, điệu bộ của nàng hắn thấy quen vô cùng nhưng chẳng nhớ ra. Hắn đành mở miệng an ủi nàng:

– Đừng khóc! Ta thích nghe nàng nói… yêu ta. Nói lại lần nữa.

Như Tịnh mỉm cười, nhìn vào mắt hắn:

– Chu Doãn, em yêu anh! A!

Chu Doãn thúc mạnh vào sâu trong u động, ra lệnh:

– Lần nữa!

– Chu Doãn… Ư… Em yêu Anh! Ư

– Lần nữa!

– Yêu…a! Anh a! Yêu…

Cứ mỗi câu nói của Như Tịnh hắn lại ra vào mạnh hơn, cho đến khi bắn toàn bộ vào bên trong Như Tịnh.

Cứ thế hai người quấn quýt hoan ái cho đến khi mặt trăng treo đầu ngọn cây, Chu Doãn mới ôm Như Tịnh chìm vào trong giấc ngủ. Như Tịnh nằm bên cạnh Chu Doãn, vuốt nhẹ khuôn mặt hắn, mỗi một đường nét cô đều đặt một nụ hôn như hôn báu vật của đời mình.

– Giờ em phải đi rồi. Nếu anh tỉnh dậy mà nhìn thấy em nằm bên cạnh chắc chắn sẽ nổi điên lên mất. Em phải rút lui sớm để bảo toàn mạng sống của mình đây. Xin lỗi anh, Chu Doãn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.