Quân Cờ

Chương 17


Đọc truyện Quân Cờ – Chương 17

Sau khi tên tiểu nhị mang trà lên, Công Tôn Nghị và Nhất Nghiên ngồi chừng một khắc thì đằng sau phát ra tiếng động làm bọn hắn giật thót mình. Cả hai quay lại, thấy bức tường đằng sau – nơi đặt kệ gỗ bày vật trang trí, nó phải cỡ cao hơn người bình thường một cái đầu – đang từ từ chuyển động. Khi kệ gỗ quay hết 90 độ, một mảng tối sâu hun hút hiện lên và đứng đầu mảng tối ấy là một tên đeo mặt nạ bằng bạc che mất nửa dung nhan. Hắn cúi người nói:

– Công tử, đã để ngài đợi lâu, xin hãy đi theo tiểu nhân!

“ Cơ quan được mở từ phía trong sao? Chỉ là gặp nhau mà cần phải sử dụng đến thứ như thế này, thần thần bí bí, chứng tỏ chuyện này rất quan trọng!”

Khi Công Tôn Nghị cùng Nhất Nghiên cùng tiến vào thì bị tên đeo mặt nạ bạc cản lại, hắn nói:

– Chỉ mình vị công tử đây thôi!

Nhìn vẻ mặt của Nhất Nghiên là biết rằng nó muốn tiến vào cùng, Công Tôn Nghi đưa cho nó ánh mắt trấn an rồi bước vào. Cơ quan đóng lại, ánh sáng rút dần khiến bên trong tựa nhưbị mảng tối nuốt chửng. Tên đeo mặt nạ bạc rút từ trong người ra một que đóm châm lửa. Hắn thổi nhẹ. Một ngọn lửa nhỏ bùng lên, ánh lửa cỡ một cây nến. Với ánh lửa này chỉ có thể nhìn rõ ai là ai trong khoảng cách chưa đầy 1m. Lúc sau, Công Tôn Nghị mới nhận ra, cái đóm này chẳng phải để soi đường mà là để cho người đi phía sau là hắn đi theo, còn gã đeo mặt nạ bạc cầm đóm căn bản là đi trong dãy hành lang này không cần ánh sáng.

– Công tử mời đi theo tiểu nhân.

Tên đeo mặt nạ nói rồi bước đi trước. Công Tôn Nghị nuốt nước bọt bước theo. Hắn không dám chậm trễ sợ bị những bước chân đều đều nhanh chóng của tên đeo mặt nạ bỏ lại phía sau. Trong ánh sáng yếu ớt nhỏ bé, Công Tôn Nghị có thể thấy được hành lang này rất nhỏ, có nhiều ngã rẽ tựa như một mê cung. Khi đến một ngã rẽ, tên đeo mặt nạ đều dừng lại chờ hắn. Qua ba cái ngã rẽ thì bọn họ không thể đi tiếp được nữa. Vì trước họ đã hết đường đi, chỉ có một cánh cửa gỗ đang đóng im. Tên đeo mặt nạ nhẹ nhàng mở cánh cửa. Tiếng kẽo kẹt phát ra rồi bị hút vào trong dãy hành lang tối om khiến nó trở thành một thứ âm thanh kì dị.

Công Tôn Nghị thầm mắng trong lòng tên quái đản nào phát minh ra cái cơ quan kinh dị như này và hắn thầm mong kẻ chờ hắn đằng sau cánh cửa không phải là một dị nhân nào đó.

Cũng may cho hắn, không giống với những gì hắn tưởng tượng, đằng sau cánh cửa này là một căn phòng kín. Trên trần treo một viên dạ minh châu tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ soi sáng khắp căn phòng nhỏ. Trong phòng chỉ kê độc một bộ bàn ghế được đóng từ gỗ hoa lê. Ngồi ở đó là một nam nhân tầm 21- 22 tuổi đang đọc sách. Nam nhân ngồi thẳng lưng, bộ dáng khí khái đường hoàng. Tiến lại gần thì có thể nhìn rõ ngũ quan hài hòa trên gương mặt góc cạnh ấy. Mày rậm, mũi thẳng, đôi mắt rồng đen trắng phân minh toát ra vẻ uy nghiêm. Khí chất đường đường chính chính, văn võ kết hợp khó tìm thấy ở người thường. Nhưng nhìn kĩ hơn Công Tôn Nghị cảm thấy nam nhân này quen quen. Nghĩ lại một chút thì hắn nhận ra tên này chính là kẻ thuê gian phòng chữ Thiên ở lầu trên mấy tuần trước. Ở quán trọ, người này thường xuyên tự nhốt mình ở trong phòng, thỉnh thoảng mới ra ngoài, khi ra ngoài thì lúc nào cũng đeo nón che nửa khuôn mặt. Hỏi tiểu nhị ở quán thì biết được, người này là từ xa tới, làm trong tiêu cục lớn trong thành, rất được trưởng cục yên mến, còn nghe rằng trưởng cục đã tiêu tốn rất nhiều bạc để mời hắn tới. Hiện tại hắn chưa có nhà nên thuê trọ ở trong quán này.

Công Tôn Nghị nhìn thấy cả khuôn mặt của người này là vào hôm rằm tháng vừa rồi. Sau khi đọc hết hai cuốn sách, Công Tôn Nghị cảm thấy mệt mỏi, liền xỏ giày ra ngoài hít thở khí trời thì thấy người này đang ngồi ở bàn đá giữa sân uống rượu ngắm trăng. Hắn cứ ngồi im lặng. Trên bàn đá ngoài ly rượu con thì còn có một chiếc châm hoa đào tinh xảo bằng ngọc. Nam nhân nhìn chiếc châm một lúc lâu. Công Tôn Nghị không muốn quấy rầy người đang có tâm tình liền trở vào trong, thổi tắt đèn đi ngủ.

– Ngươi ngồi xuống đi! – Nam nhân nói.


Công Tôn Nghị ngồi xuống theo lời nam nhân. Nam nhân rót một ly trà mời hắn. Công Tôn Nghị uống trà, trong lòng cân nhắc nên nói thế nào cho phải. Người mời hắn tới là địch hay ta chưa rõ. Nếu quả đúng là người Tứ điện hạ cử đến thì không sao, nếu không phải thì Công Tôn Nghị hắn có thể sẽ trở thành nguyên nhân khiến cho kế hoạch của Tứ điện hạ thất bại.

– Ngươi chớ lo lắng! – Nam nhân mỉm cười lấy từ trong ống tay áo ra một phong thư đưa cho hắn đọc.

Công Tôn Nghị mở thư, trên lá thư chính là nét chữ của Tứ điện hạ. Bức thư đại khái dặn hắn phối hợp với người này, không nên tùy tiện hành động.

– Đáng nhẽ ta nên sớm chính thức gặp ngươi, nhưng là có một số việc cần phải làm.

Công Tôn Nghị nghe lời nói không mặn không nhạt của nam nhân thì trong lòng đã nổi đóa. Hắn đã đến đây đợi mốc meo hai tháng ròng mà người này tới Hoan Châu rồi cũng chẳng thèm để ý đến hắn, lại cũng coi là “lượn qua lượn lại” trước mặt hắn thường xuyên. Trong lòng có chút tức tối nhưng Công Tôn Nghị vẫn giữ được nét bình tĩnh trên khuôn mặt, cười nói:

– Không sao, từ giờ tại hạ sẽ dốc lòng phối hợp với các hạ!

– Tốt! Ta cũng không muốn dài dòng. Ta muốn biết nguyên nhân vì sao ngươi lại chuyển sang phòng số 10?

“ Người này, một là bản tính vốn thẳng thắn như vậy, hai là hắn được rèn luyện ở trong một môi trường không cho phép sự dư thừa.” Công Tôn Nghị trong lòng nhận xét.

– Cũng không giấu gì ngài, tại hạ ở Hoan châu chờ ngài hai tháng ròng, trong lòng rất buồn chán lại vô tình phát hiện trong quán trọ nhỏ này có chuyện lạ nên hiếu kỳ muốn tìm hiểu…

Nam nhân nhìn Công Tôn Nghị với biểu tình có chút hứng thú với chuyện mà hắn đang đề cập, ra dấu mời hắn nói tiếp. Công Tôn Nghị cảm thấy người này cũng không phải là quá cứng nhắc. Nếu vào những tên quan hủ lậu trong Nội các, khi nghe hắn nói vậy thì sẽ phán “ Tò mò hại chết thân!” rồi khuyên hắn nên làm đúng việc nên làm.

– Đầu tiên tại hạ nghe được kỳ sự trong quán trọ này. Chắc các hạ cũng đã nghe kể qua


Nam nhân gật đầu.

– Thứ hai tại hạ lại phát hiện, trong quán trọ dường như có rất nhiều thương nhân ở Vân La quốc. Thương nhân trọ ở trong quán trọ là chuyện bình thường nhưng nghĩ kĩ hơn thì nhận thấy. Tại sao bọn thương nhân này lại trọ trong khu nam thành trong khi khu chợ lại ở phía Tây thành. Tại hạ đã đến khu Tây thành, thấy rằng quanh khu đó cũng rất nhiều quán trọ và thương nhân ở tại đó để tiện cho việc mua bán trao đổi.

Nam nhân lắng nghe những lời của Công Tôn Nghị, sắc mặt của hắn dần trầm xuống. Công Tôn Nghị nói tiếp:

– Khu nam thành hầu hết đều là các kĩ viện, rất ít quán trọ. Người đến những quán trọ này thuê phòng chủ yếu với mục đích là mua vui. Có thể bọn thương nhân này cũng vậy. Nhưng như vậy chẳng lạ sao?! Thương nhân Vân La quốc vượt qua bao dặm đường rừng tới đây, khó khăn gian khổ là vậy lại không muốn ở nơi thuận tiện cho việc mua bán? Chẳng lẽ mục đích của chúng vốn không thuần túy như thế?

– Quả thật bọn thương nhân này có chút vấn đề! – Nam nhân khẳng định nói – Chắc ngươi đã biết chuyện khu rừng biên giới giữa lãnh thổ của Vân La và Xuyên gần đây xuất hiện bọn lâm phỉ?! Khi Tứ… hoàng tử gửi thư cho ta, ta vẫn chưa nghĩ ra cách tiếp cận ngươi sao cho tự nhiên nhất thì khoảng một tháng sau, nghe đâu tiêu cục lớn ở Hoan châu này cần tuyển thêm người do bọn lâm phỉ trong rừng quá mạnh. Ta đã dùng mối quan hệ của mình mà nhận được thư mời gia nhập Tiêu cục, thành công xuất hiện ở đây.Trong một lần áp giải hàng hóa cũng nhận thấy một chuyện kì lạ…

Từ sau khi đê ở Vĩnh Thất bị vỡ, giá gạo bắt đầu tăng mạnh. Vì Vĩnh Thất là một trong những huyện trồng lương thực trọng điểm của của Xuyên quốc, nơi này thất bát đã khiến cho giá gạo toàn quốc cứ thế lại đội lên. Người Vân La quốc lợi dụng điểm này bắt đầu đưa nhiều gạo của họ qua biên giới để buôn bán với giá rẻ. Hoàng đế nhận thấy việc này không cần khiến ông ta mở lương khố để điều hòa giá gạo, lại có thể mua thêm bổ sung quân lương với giá rẻ, liền ban chiếu cấm đánh thuế với gạo hay bất cứ lương thực nào khác từ Vân La. Hoan Châu là một châu giáp với biên giới Vân La cùng vì chuyện này mà trở nên nhộn nhịp và phát triển hơn hắn.

Tuy nhiên chuyện gì cũng có hai mặt như một con dao hai lưỡi, chuyện tốt đến thì cũng kéo theo chuyện xấu. Người Vân La muốn đến Xuyên quốc buôn bán có hai sự lựa chọn. Một là đi qua cánh rừng biên giới. Đây là con đường nhanh nhất nhưng lại tốn kém vì phải thuê bảo tiêu. Hai là đi vòng qua cánh rừng. Đường này dài nhất nhưng lại an toàn nhất. Vào mùa hạ mưa tầm tã và mùa đông phủ tuyết, những người Vân La chọn đi đường rừng. Vì đây là thời điểm gạo vận chuyển gạo rất khó khăn, rất xảy ra hư hỏng. Còn vào mùa xuân và mùa thu họ sẽ chọn đi đường vòng. Chuyện kì lạ cũng bắt đầu từ đây…

Bọn lâm phỉ trong khu rừng biên giới này vốn chỉ là vài nhóm nhỏ nhưng dạo gần đây càng ngày càng lớn mạnh. Cùng vì nguyên nhân là bọn thương nhân Vân La vào mùa xuân này vẫn chọn đi đường rừng. Vì thế lượng gạo chuyển đến Xuyên quốc càng ngày càng sụt mạnh. Tứ hoàng tử nhận thấy chuyện này, liền viết thư cho nam nhân, nhờ hắn đến Hoan châu điều tra. Nam nhân đã bí mật đến Hoan châu, lặng lẽ xâm nhập vào khu rừng. Nhưng khu rừng biên giới này có một đặc điểm chết người. Đó là càng đi sâu thì sương mù lại xuất hiện càng dày đặc khiến hắn bị lạc. Khi tìm được đường ra thì cũng đã là một tháng sau. Và tất nhiên là không có kết quả gì. Hắn nhận thấy mình đã sai lầm. Vì quá vội vã mà đánh mất cách làm của bản thân. Nếu muốn vào sâu trong khu rừng này chỉ còn cách nhờ người hiểu rõ khu rừng này nhất – những bảo tiêu. Lúc đầu hắn định đóng giả làm thương nhân. Nhưng nghĩ lại, nếu chuyến hàng đầu tiên mà bị cướp, nếu chưa điều tra được gì chẳng lẽ lại tiếp tục đâm đầu vào vết xe, như vậy rất dễ tạo ra sơ hở. Vì thế hắn lặng lẽ chờ đợi. Cuối cùng thì cơ hội cũng đến, hắn được nhận vào Tiêu cục lớn ở Hoan châu, hắn có thể thường xuyên đi vào khu rừng đó. Sau khi áp giải hàng một hai lần với bọn người trong tiêu cục, hàng hóa an toàn đến Vân La quốc, không xảy ra vấn đề gì, bọn phỉ không xuất hiện. Qua hai lần ấy, nam nhân đã đánh dấu đường ra cho riêng mình. Hắn thuê chung quán trọ với Công Tôn Nghị, lặng lẽ bí mật vào trong rừng đi điều tra. Mỗi chuyến như vậy cũng phải mấy ngày mới trở về. Cuối cùng phát hiện ra một chuyện.

– Lại là chuyện lạ?! – Công Tôn Nghị nhướng mày, vẻ mặt tỏ rõ hứng thú. – Hoan châu này thật nhiều chuyện lạ a!

– Mấy lần vào rừng, ta không tìm thấy trại của bọn Lâm phỉ nhưng lại tìm thấy một căn nhà nhỏ dựa sát vào vách núi. Bọn thương nhân Vân La mỗi lần đi qua đây đều nghỉ tại căn nhà này. Ta ở bên ngoài rình mò chờ đợi bọn lâm phỉ, đợi đến đêm thì bọn phu khuân vác đang nghỉ ngơi bỗng tỉnh dậy bắt đầu khuân vác từng bao gạo vào trong nhà, đến bao cuối cùng thì bên ngoài không còn một ai trong số bọn chúng nữa. Phải đến sáng hôm sau chúng mới bắt trở ra, về theo lối cũ mà không có gạo…

– Chẳng lẽ ý các hạ là bọn chúng vốn dĩ không phải bị cướp mà là cố tình đưa gạo đến chỗ khác? Trong rừng chẳng có bọn thảo khấu gì. Bọn thương nhân Vân La tung tin để cho người Xuyên quốc ít đi qua khu rừng này nhằm che giấu một điều gì đó?


– Thực ra có thảo khấu, nhưng đã bị diệt sạch hết rồi! – Nam nhân nói tiếp – Ta đi vào căn nhà thấy nó chỉ là một trạm nghỉ bình thường. Đoán chắc trong này có cơ quan. Hầu hết cơ quan ở mấy trăm năm gần đầy đều là cửa xoay nên cũng không khó tìm cách khởi động. Bức tường dựa vào vách núi đúng là có mật đạo. Mật đạo chỉ một đường thẳng tắp, rất rộng phù hợp cho việc vận chuyển, cũng rất dài, dường như xuyên qua cả quả núi. Đi được một lúc thì phát hiện có người ta liền nhanh chóng trở ra.

– Ôi chuyện càng lúc càng ly kì!

Nam nhân nghe hắn nói vậy liền mỉm cười, cảm thấy hắn rất giống một người nào đó, vừa tùy tiện lại tự nhiên.

Công Tôn Nghị thấy hắn mỉm cười thì có chút đờ ra. Nam nhân này bình thường nghiêm nghị nhưng khi cười thì rất đẹp, lại còn có chút dịu dàng, khiến hắn muốn vứt luôn Như Tịnh dễ thương ngay ra khỏi đầu, nhào vào lòng hắn hưởng sủng nịnh ngay lập tức. Vốn Công Tôn Nghị gặp qua bao nhiêu người đẹp, cũng rất thích, nhưng muốn khơi dậy hứng thú trong hắn thì phải có phẩm chất.

– Sau đó ngài vẫn tiếp tục đi vào? – Công Tôn Nghị hỏi.

– Không! Chỗ đó chính là có người đi tuần kiểm tra. Ta không cố vào lần nữa mà tìm cách khác. Khoảng hai ngày sau lại có một đội thương nhân nữa tới căn nhà, ta lợi dụng cơ hội đánh ngất một tên, trà trộn vào trong. Cũng may đoàn này nhiều người nên, ai lo việc của người ấy nên cũng không phát hiện ra có người lạ trà trộn vào. Đến buổi đêm bọn chúng lại lặp lại hành động như đội thương nhân trước. Ta theo chúng, vác gạo đi qua mật đạo. Hết mật đạo ở cuối đường ta đã phát hiện ra căn nguyên của vấn đề…

– Ấy ấy, các hạ chờ chút. – Công Tôn Nghị ngắt lời nam nhân, nói – Hình như tôi dần hiểu ra rồi. Không có lâm phỉ, tung tin đồn, vận chuyển gạo đến nơi bí mật. Có phải cuối con đường ấy là một doanh trại quân đội không?

– Ngươi rất thông minh! – Nam nhân thừa nhận – Doanh trại nằm được dựng lên trong lòng chảo thung lũng, cộng thêm sâu trong khu rừng này thường xuyên có sương mù nên rất khó phát hiện. Bọn người Vân La này đang âm mưu đánh vào Hoan Châu này. Vận chuyển một lượng lớn gạo như vậy có lẽ chúng không chỉ muốn một vùng đất nhỏ bé của Xuyên quốc mà có lẽ dã tâm còn lớn hơn.

– Chuyện này quả cấp bách – Công Tôn Nghị gõ quạt vào lòng bàn tay thể hiện sự khẩn trương trong lòng hắn – Phải mau báo với Tứ điện hạ để bàn kế sách đối phó…

– Ngươi chớ lo lắng, Tứ hoàng… tử đã biết rồi. Tứ hoàng tử cho rằng có chuyện này có một âm mưu lớn hơn. Đê vỡ, gạo lên giá, Vân La đưa gạo đến, mọi việc tưởng chừng như rất tự nhiên nhưng dường như có một bàn tay của ai đó sắp đặt. Chuyện này chắc chắn không chỉ có vậy. Nhiệm vụ của ngươi chính là tìm ra cái âm mưu này. Ngươi có biết vì sao ngươi lại được chuyển sang Đại lý tự không?

– Chẳng phải là đám quan ở Đại lý tự sợ đắc tội với hoàng thượng và Tứ điện hạ, không dám điều tra vụ vỡ đê Vĩnh Thất, Hoàng thượng mới điều ta sang sao?

– Một phần! Trong triều hiện nay không chỉ có bè phái mà dường như có nhiều nội gián cài vào. Mọi người vẫn nghĩ theo lối mòn là bọn quan Đại lý tự muốn giữ cái mũ não trên đầu mà chần chừ chưa điều tra. Nhưng thực ra mục đích của chúng chính là vậy. Không muốn làm rõ, không muốn điều tra, che dấu sự thật. Thật ra, ngay từ đầu Hoàng thượng và Tứ điện hạ đã để ý đến ngươi. Cho ngươi sang Nội các chỉ là muốn che dấu ý định chính điều người sang Đại lý tự để điều tra đám ngụy quan. Chuyện vỡ đê cũng là chuyện không ngờ tới.

Công Tôn Nghị cảm khái trong lòng. “ Cha con nhà này giặt một đám hồ ly.”

Công Tôn Nghị nói:


– Nói vậy bọn Vân La thuê trọ ở đây cũng dính đến âm mưu to lớn kia.Cái phòng số 10 tôi đang trọ này chắc hẳn là chìa khóa!

Mọi sự kì lạ đều xảy ra thường là những mảnh ghép trong một bức tranh mà thôi.

– Có thể và có lẽ ngươi đang gặp nguy hiểm. Nhưng đừng lo lắng trong quán trọ có người của ta. Ta nhắc để ngươi cẩn thận đề phòng tránh nhất vạn.

– Xem ra tại hạ hiếu kì lúc rảnh rỗi không phải việc gây hai gì! Vậy ta nên làm gì tiếp theo?

– Ta đã có sự chuẩn bị! Ba ngày nữa là lễ hội hoa đăng ở Hoan Châu. Rất có thể bọn thương nhân Vân La lợi dụng thời cơ này để tấn công thành.

– Nước Vân La là nước chư hầu nhỏ, nhưng quân đội của chúng cũng rất thiện chiến!

– Ngươi yên tâm! – Nam nhân nói với thanh điệu chắc nịch! – Ta sẽ không để thành Hoan Châu này tổn hại đến một viên gạch nào. Còn chuyện nhà trọ, ta giao cho ngươi!

Cuộc mật đàm của họ kết thúc bằng thống nhất như vậy. Khi Công Tôn Nghị dời đi nam nhân vẫn ngồi trong căn phòng đó. Hắn lấy từ trong vạt áo ra một chiếc châm hoa đào bằng ngọc nhìn ngắm.

Bỗng từ trên trần nhà hiện ra một lỗ hổng. Người đeo mặt nạ bạc lúc nãy biến mất lặng lẽ lại xuất hiện. Hắn dâng lên cho nam nhân một con búp bê nhỏ bằng vải, nói:

– Chủ nhân, vừa nãy bọn tiểu nhị có đưa đến. Nói là vị đi cùng công tử kia đánh rơi dưới sảnh!

Nam nhân nhìn con búp bê kia. Là con búp bê nữ xinh xắn, khâu rất cẩn thận tỉ mỉ. Người làm ra vật này hắn quen biết duy nhất chỉ có một.

– Chủ nhân của nó đâu?

– Đi rồi ạ! Nghe bọn tiểu nhị nói có thể là đến Thanh hoa lâu…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.