Đọc truyện Quân Cờ – Chương 13
Năm nay trên đường đi đến Hoàng Sơn không đụng độ bọn thích khách như mấy năm trước khiến cho mấy vị vương tôn quý tộc cùng bá quan văn võ đều thở phào nhẹ nhõm. Tâm tình của hoàng thượng cũng trở nên vui vẻ thoải mái nên sau khi tế tổ xong liền ban chỉ để mọi người lên trên lưng núi Hoàng Sơn cùng nghỉ ngơi thưởng thức phong cảnh. Vào mùa xuân, rừng hạnh trên Hoàng Sơn đến độ nở hoa, cảnh đẹp tuyệt mỹ khiến cho hoàng thượng nổi hứng, tiếp tục ban chỉ mở hội thưởng hoa cho các quan văn thi tài, quan võ trổ nghệ. Tiệc tùng kéo dài sang đến tận ba ngày mới khởi giá về kinh.
Vốn dĩ Hoàng Sơn là chốn thanh tu yên tịnh không được mở tiệc đình đám. Nhưng dưới bàn tay sắp xếp của tứ hoàng tử mọi thứ đều không trở nên quá đà. Tiệc đơn giản là mọi người cùng thưởng hoa, cùng uống rượu đối thơ, thỉnh thoảng có vài ba vị võ tướng ngấm men say lên đài so gươm múa kiếm. Vô Minh đại sư cũng đến tham dự, tuy nhiên ngài chỉ ở trong thoáng chốc rồi lại xin phép cáo từ. Trong những bữa tiệc này không chỉ có duy nhất Vô Minh đại sư dám rời đi trước cả hoàng thượng, mà còn có tứ hoàng tử Chu Doãn. Hơn nửa tháng nay công việc dồn lên vai hắn rất nhiều nên Hoàng thượng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, trong suốt mấy bữa tiệc đều không có nhắc đến tên của tứ hoàng nhi.
….
Ở phía tây mạn núi có một con suối nhỏ. Trên bờ suối có một cây hạnh đang trổ những bông hoa trắng muốt. Bên dưới gốc hạnh có một nam nhân mặc một thân bào trắng đang thoải mái dựa lưng vào thân cây mà ngủ. Cuốn sách “Xuyên quốc tạp lục chí” che hết khuôn mặt hắn, chỉ để lộ ra đường viền hàm góc cạnh hoàn mỹ. Gần nam nhân có chiếc cần trúc được đặt trên giá đỡ cũng được làm bằng trúc bỗng nhiên động đậy. Nam nhân vẫn say sưa ngủ không hay biết. Từ xa xa có hai đứa bé như hai cục bông một hồng một xanh chạy tới, cất tiếng gọi:
– Doãn hoàng thúc, Doãn hoàng thúc!
Nam nhân cựa mình, đưa ngón tay thon dài nhấc cuốn sách trên mặt, để lộ bờ môi mỏng đạm mạc, sống mũi cao thẳng và đôi mắt phượng đang nheo lại.
– Doãn hoàng thúc, đệ đệ lại bắt nạt con! – Đứa bé gái chạy tới trước, thút thít tố cáo.
– Con không có! – Đứa bé trai đuổi kịp đến nơi, cũng thút thít biện bạch.
Chu Doãn ngồi thẳng dậy sờ đầu hai đứa nhóc, cười nói:
– Vú nuôi đâu? Sao lại để hai đứa các con chạy loạn thế này?
– Vú nuôi không biết, là đệ đệ trốn đi chơi! – Đứa bé gái vẫn chưa hết khóc, nấc lên nói.
Chu Doãn nhìn hai đứa nhóc mang khuôn mặt giống nhau đang thi nhau khóc mà mày xoăn lại. Hai đứa nhóc này là long phượng song sinh của Đại công chúa An Lạc và Ninh quốc công, đứa bé gái tên là Ninh Như Ngọc, đứa bé trai tên là Ninh Viễn Hà. Tính cách đều hướng ngoại, đáng yêu. Vào thời điểm này, trong số các anh chị em của Chu Doãn chỉ có Đại công chúa và Nhị công chúa là đã thành hôn, nhưng mà có con thì chỉ mình Đại công chúa. Vì vậy mà hai tiểu quỷ này rất được mọi người chiều chuộng, càng lớn càng nghịch ngợm, dám trốn ngủ trưa đi chơi.
– Viễn Hà, sao con dám trốn đi chơi?
Chu Doãn làm mặt nghiêm hỏi đứa bé trai. Bé trai cúi đầu, hai cái má phúng phính hồng hồng của nó càng lộ rõ hơn, nó ậm ừ một chút rồi mới ấp úng nói bằng giọng non nớt:
– Con… con nhìn thấy chim. Doãn hoàng thúc, nó to lắm nha! Như thế này này! – Đứa bé trai vừa nói vừa vui vẻ chạy vòng quay để mô tả hình dáng to lớn của con chim mà nó nhìn thấy, khoe với Doãn hoàng thúc của nó.
– Đệ đệ nói điêu ấy! Làm gì có con chim to như thế! – Đứa bé gái nhanh nhảu chen vào.
Đứa bé trai nghe vậy liền mếu:
– Đệ đệ không có điêu!
Đứa bé gái cũng vừa mếu vừa nói với Chu Doãn:
– Điêu, điêu! Là điêu! Doãn hoàng thúc, đệ đệ nói điêu để trốn đi chơi ấy. Con ngăn lại, đệ đệ còn giật tóc của con nữa… – Sau khi Đại công chúa sinh tỷ đệ nó thì sức khỏe yếu dần, thường nằm trên giường bệnh. Nên từ khi sinh ra hai tỷ đệ đã được giao cho vú nuôi chăm sóc, rất ít khi được gần gũi mẫu thân. Mấy năm trở lại đây tình hình sức khỏe của Đại công chúa mới có tiến triển. Lễ tế tổ lần này cũng đi theo cùng Ninh quốc công. Được dịp nên Ninh Như Ngọc rất quấn lấy mẫu thân, Ninh Viễn Hà thì lại mải chơi hơn. Sáng hôm nay được mẫu thân vấn cho Song Nha Kế làm Ninh Như Ngọc vui vẻ suốt cả buổi, đến trưa thì bị chính đệ đệ phá hỏng mất tiêu.
– Ninh Viễn Hà, sao con lại khóc? Hoàng thúc đã dạy con những gì? – Chu Doãn nheo mắt, mỉm cười nhìn đứa bé trai, nhẹ nhàng hỏi.
Đứa bé trai quẹt nước mặt, nín nhịn trả lời:
– Đại trượng phu không được khóc. Con muốn là đại trượng phu… con không khóc!
– Hay cho câu đại trượng phu! Đại trượng phu không những không được khóc mà còn làm người khác không khóc nữa… – Chu Doãn ngừng lại trong giây lát rồi tiếp tục nói – Đại trượng phu làm nữ nhân cười đừng làm nữ nhân khóc. Con nhìn đi, con làm gì tỷ tỷ của mình này?
Đứa bé trai quay sang nhìn tỷ tỷ của mình. Thấy tỷ tỷ nó đầu tóc bù xù lếch thếch, không ngừng đưa tay lên quẹt dòng nước mắt đang chảy. Đứa bé trai đến bên tỷ tỷ, vỗ về dỗ dành:
– Tỷ tỷ đừng khóc nữa! Đệ đệ biết lỗi rồi, tỷ tỷ tha lỗi cho đệ đệ nhé?
Đứa bé gái ngừng khóc nhưng vẫn còn nấc lên. Nó không nói câu gì chỉ gật đầu. Đứa bé trai thấy tỷ tỷ nó vẫn bí xị liền hỏi Chu Doãn:
– Doãn hoàng thúc, con xin lỗi rồi sao tỷ tỷ vẫn không cười với con? A, đúng rồi! Chắc tại con làm hỏng tóc của tỷ tỷ? – Nó vừa nói vừa ngó quả đầu của tỷ tỷ nó. Một bên đã bị rỡ tung, còn một bên vẫn còn nguyên trạng. Mày nó nhăn lại, nghiên cứu nửa quả đầu kia của tỷ tỷ nó vấn như thế nào, nhưng trông có vẻ phức tạp và khó lắm nên nó đánh quay lên nhìn Chu Doãn bằng ánh mắt long lanh:
– Doãn hoàng thúc, giúp con với!
Chu Doãn khụ một tiếng, không thể chịu nổi ánh mắt cầu xin này của thằng nhóc, bắt đầu nghiên cứu cách vấn tóc. Sau một hồi hắn cũng bó tay. Hắn nhận ra việc này còn khó hơn cả việc đối đầu với mấy lão già bảo thủ trong triều, liền hỏi cháu gái:
– Ngọc Nhi, hay để hoàng thúc làm kiểu khác giúp con nhé?
Đứa bé gái gật đầu. Được sự chấp thuận của cháu gái, Chu Doãn dỡ bên còn lại của nó ra, lấy tay cào cào mấy nhát cho vào nếp rồi bắt đầu bện từ trên bện xuống một cách cẩn thận.
– Xong rồi!
Đứa bé trai nhìn tỷ tỷ nó, bật thốt:
– Oa, tỷ tỷ dễ thương quá!
Đứa bé gái ngủng nguẩy hai lọn tóc sam, cười hỏi:
– Thật không? Doãn hoàng thúc, con muốn nhìn!
Chu Doãn nghe vậy liền bế cháu gái đi đến sát bờ suối. Làn nước suối trong mát in hình cô nhóc con dễ thương với hai lọn tóc sam được buộc nơ đỏ. Đứa bé gái nhoẻn miệng cười vui vẻ. Chu Doãn nhìn nó hỏi:
– Con có thích không?
– Thích ạ! – Đứa bé gái gật đầu đáp – Doãn hoàng thúc giỏi quá, cái gì cũng biết!
– Tất nhiên rồi! Doãn hoàng thúc của đệ mà lại – Đứa bé trai phổng mũi như thể tỷ tỷ đang khen nó.
Bên này hai đứa trẻ đang tíu tít cười nói bên cạnh Chu Doãn thì bên kia Đại công chúa bước từng bước chân vội vã đi tới:
– Ngọc Nhi, Hà Nhi!
Hai đứa trẻ thấy mẫu thân chúng đến thì chạy lại gần. Đại công chúa nhìn thấy hai đứa con của mình an toàn lành lặn, như ném được tảng đá nặng trĩu trong lòng, nàng thở dài rồi mới nhẹ nhàng trách cứ:
– Hai đứa con giỏi lắm! Dám trốn đi!
– Bọn con biết lỗi rồi! – Hai đứa bé đều cúi đầu nhận lỗi.
– Được rồi! mẫu thân tha lỗi cho các con đấy!
Hai tỷ đệ được mẫu thân tha lỗi thì vui vẻ ngay lập tức. Đứa bé gái lắc lắc đầu, khoe với mẫu thân nó:
– Mẫu thân xem này, Doãn hoàng thúc chải cho con đấy!
Lúc này đại công chúa mới nhận ra kiểu đầu của nữ nhi khác với kiểu Song nha kế nàng vấn lúc ban sáng. Nàng mỉm cười khen, rồi nhìn về phía Chu Doãn. Nàng nhớ, mấy năm về trước có một cô nương dễ thương cũng đã từng tết tóc như thế này. Có một người vô tình mà như hữu tình cứ hay cầm lọn tóc của nàng mà đùa nghịch.
…
Buổi tối, Chu Doãn lên trên đỉnh Hoàng Sơn gặp Vô Minh đại sư. Thấy ngài đang ngồi trên bàn đá trước gốc hạnh tự chơi cờ. Vô Minh đại sư mời hắn vào cùng chơi. Những nước đầu hai người đều yên lặng, cho tới nước tấn công thì Vô Minh đại sư mở miệng hỏi:
– Chuyện thích khách hành thích hoàng thượng con điều tra tới đâu rồi?
– Là ai sai khiến vẫn chưa điều tra ra!- Chu Doãn vân vê quân cờ đen trong tay, tiếp tục nói – Từ lúc phụ hoàng lên ngôi, Xuyên quốc bước vào thời thái bình thịnh trị, nhưng dưới lòng sông yên ả ấy lại có những đợt sóng ngầm mà người không nhận ra. Mấy lão thần kia hiện tại có vẻ ngoan ngoãn biết điều. Nhưng khi ngai vàng đổi chủ, không biết sẽ lộng hành ra sao nữa. Còn nữa, mấy năm gần đây con phát hiện ra mạng lưới thông tin của toàn quốc đều bị một thế lực bí ẩn thâu tóm.
– Thế lực bí ẩn thâu tóm? – Vô Minh đại sư nhíu mày hỏi lại Chu Doãn – Cả nước? Bằng cách nào chứ?
– Là kĩ viện! Con đã sai người đi điều tra, mấy năm trở lại đây số lượng kĩ viện bỗng nhiên mọc lên nhiều trên cả nước. Các kĩ viện này đều có một đặc điểm chung là rất bí mật về thông tin của khách, nên một lượng lớn quan lại từ lớn tới nhỏ, từ kinh thành đến địa phương đều là khách quen của bọn chúng. Có khi chúng còn nắm được nhiều thông tin nội bộ hơn cả chúng ta.
– Thì ra như vậy. Thật lắm chuyện kì lạ! Con có cho rằng kẻ đứng đằng sau những vụ hành thích hoàng thượng và thế lực thâu tóm mạng lưới thông tin là một không?
Chu Doãn trâm ngâm. Nói đến kỳ lạ thì chuyện xung quanh hắn còn kỳ lạ hơn. Đã từ lâu hắn nhận ra rằng bên cạnh hắn xuất hiện rất nhiều người không rõ xuất thân. Có người dễ dàng bị bại lộ, có người phải mấy năm sau mới nhận ra.
Như Tịnh là một trong những người dễ dàng bị phát hiện. Cô đến bên hắn như là vô tình nhưng thật ra là có bàn tay sắp xếp. Hắn biết cô có võ công, hắn còn biết trong người cô có cổ độc, cô là do kẻ khác sai tới. Nhưng cô lại như thể không có điều gì che dấu, luôn nhìn thẳng hắn bằng đôi mắt sáng trong vô cùng. Cô chưa bao giờ sử dụng võ công và suốt ngày quanh quẩn trong điện của hắn. Chu Doãn tự hỏi trong lòng, cô nàng này là ngu ngốc hay là trình độ giả dối đã đạt đến hàng cao thủ rồi. Thôi thì hắn cũng giả vờ như không hay biết, xem cô đóng kịch được bao lâu. Cuộc sống cứ thế mà qua, Như Tịnh vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt sáng trong. Hắn nhận ra ánh mắt ấy càng ngày càng tràn đầy yêu thương. Hắn nghĩ, xem kìa, cô nàng hẳn là quá ngu rồi. Lần đầu tiên hắn biết, trên đời lại có chuyện gián điệp đi yêu đối tượng theo dõi. Nhưng phải thừa nhận rằng điều này khiến cho có những lúc hắn từng nghĩ, cô chỉ là một bà cụ non suốt ngày kêu ca phàn nàn về chuyện sinh hoạt không điều độ của hắn chứ không phải là một gián điệp. Và không biết từ khi nào, nhị hoàng tỷ, nhị hoàng huynh rồi đến cả tam hoàng huynh có sở thích nhốt mình trong điện cũng dần trở nên thân thiết với cô chẳng hay. Hắn thầm vỗ tay tán thưởng, khen một chữ “giỏi”. Đây quả là mưu tính của cô, cô khiến người khác tháo đi lớp phòng bị để dễ dàng tiếp cận nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn. Cô là gián điệp, hắn chắc chắn khẳng định. Hắn cần tìm người đứng sau cô là ai. Và hắn quyết định để Như Tịnh ở lại trong cung, để xem cô đối phó với nước đi này của hắn như thế nào.
Rồi mùa xuân năm ấy, Lục Tố xuất hiện với tài dưỡng nhan lan truyền khắp kinh thành. Nàng ta là thê tử của Thượng thư bộ công Lục Văn. Khi ấy Lục Văn mới đón thê tử lên kinh thành, còn trước đó nàng ta vẫn ở tại quê nhà chăm sóc cha mẹ chồng cho đến khi họ mất. Bằng tài năng của mình Lục Tố đã khiến hoàng hậu truyền vào cung tham kiến. Đó là lần đầu tiên ba người bọn họ gặp nhau.
Lục Tố cho Chu Doãn cảm giác thân quen, dường như hắn đã từng gặp nàng ta từ rất lâu rất lâu rồi. Nhưng vốn chỉ dừng lại ở cảm giác ấy nếu không phát hiện ra sự luống cuống bất thường chỉ trong thoáng chốc của Như Tịnh vào lần gặp đầu tiên đó. Chu Doãn phát hiện có điều thú vị. Hắn thích thú đưa ánh mắt về phía Lục Tố, cố bắt chước cái ánh mắt mà Như Tịnh dành cho hắn, cười với nàng ta một cách thường xuyên, rồi lại thích thú âm thầm để ý cô, nhìn cô luống cuống đến dường nào.
“Này gián điệp, đây là chủ của nàng ư, để ta xem xem, các người có mưu tính gì nào.”
Và trong lễ hội hoa mùa xuân ấy, việc Như Tịnh nghe theo lời hoàng hậu sát hại Lục Tố khiến đã hắn thất vọng vô cùng. “ Hóa ra gián điệp chỉ là loại kẻ tầm thường như thế này thôi sao?!”
Sau khi Lục Tố mất Chu Doãn sai ám vệ đi điều tra Lục Tố mà trước đó hắn chưa làm vì tránh đánh rắn động cỏ. Nhưng không có bất cứ kết quả nào. Đến mùa hạ, Lục Văn – phu quân của nàng ta, người liên quan đến vụ án vỡ đê ở Vĩnh Thất, lại bị ám sát một cách khó hiểu. Hắn cảm tưởng, lần này người đối đầu với hắn, kẻ đang ở trong bóng tối kia, đã đoán trước được hết mọi thứ. Hắn chỉ còn manh mối duy nhất. Là Như Tịnh. Nhưng cô lại được nhị hoàng tỷ của hắn bao bọc rất kỹ, hắn không thể gặp riêng cô. Cho đến gần cuối năm ngoái, nhị hoàng tỷ bận rộn chuẩn bị cho việc hòa thân với hoàng tử của Tần quốc, hắn mới có cơ hội đưa cô ra khỏi cung. Tra khảo cô… Càng tra khảo càng lâm vào bế tắc. Nhìn những vết thương nhuốm máu hoắm sâu trên người cô, lần đầu tiên hắn cảm giác như mình là một kẻ thất bại. Nước đi này của hắn là sai lầm, hắn đã theo cô vương vào mê cục của người khác mất rồi.
Rồi vào một ngày Thập Hương kể cho hắn một bí mật động trời. Bí mật mà nàng ta che giấu suốt gần một năm nay, về Lục Tố đã chết, về Như Tịnh, Về Lý Thường Quân và về An điện hạ, nhị hoàng tử Chu Đồ.
Do Tần quốc gởi thư hòa thân nên tình hình ở biên thùy dần ổn định hơn, không có 3 ngày một trận nhỏ 5 ngày một trận lớn như mấy năm trước. Vì vậy mùa xuân năm ngoái, hoàng thượng ban chiếu cho nhị hoàng tử được nghỉ phép về kinh. Diệp quý phi đã từ lâu lo lắng chuyện con trai chưa người nối dõi mà chết trận nên nhân dịp này liền bàn bạc với Diệp thái sư. Họ bày ra một kế như hoàng hậu đã từng dùng với Chu Doãn, hạ xuân dược. Nhưng không may thay, vào đúng lúc xuân dược phát tác, cô nương mà hai người họ sắp xếp cho nhị hoàng tử lại vô tình ăn phải đồ ăn gây dị ứng khiến nàng ta ngứa ngáy nổi mẩn, không thích hợp cho việc hoan ái. Nhị hoàng tử đẩy nàng ta ra, tự mình đi kiếm người khác. Đi thế nào lại gặp phải Lục Tố đứng gần đó. Lục Tố bị Nhị hoàng tử vô cớ tóm lấy kéo vào phòng thì có phần hoảng sợ, ngoái đầu như ra hiệu cho một ai đó. Chẳng mấy chốc Lý Thường Quân tới mang theo Như Tịnh, đẩy cô xuống giường nhị hoàng tử.
Sau khi biết tin này, Chu Doãn đã bóp nát ly trà đang cầm trong tay. Hằn đờ đần trong giây lát, tờ giấy Tuyên Thành đặt trên án chưa kịp viết đã loang lổ máu lúc nào không hay. Một lát sau Chu Doãn cho gọi Lý Thường Quân tới, ban Như Tịnh cho hắn làm thê tử.
“ Gián điệp, nàng đã từng nói nàng quả thật không biết Lục Tố là ai, vậy thì ta để cho nàng tự mình đi tìm hiểu.”
Vô Minh đại sư thấy Chu Doãn trầm ngâm không trả lời câu hỏi của ông thì biết hắn đang lâm vào thế giới riêng của mình. Đây là thói quen xấu của cháu trai ông. Vô Minh đại sư thở dài, chuyển đề tài:
– Đêm qua ta không ngủ được, liền xuống giường đi dạo. Ta đi mãi đi mãi, đến khu rừng hạnh hoa bên vách Nhị Nhai thì thấy một bóng người rất giống con. Ta bèn lại gần muốn bảo rằng chỗ đó rất nguy hiểm thì bóng người đó lại biến mất. Tứ điện hạ à, người đó có phải con không?
Câu chuyện của Vô Minh đại sư đã kéo Chu Doãn về thực tại. Lần này hắn cũng không trả lời. Hắn nhắm mắt lại, lựa chọn sự yên lặng, dường như lại tiếp tục suy nghĩ mông lung. Quân cờ trên tay mãi vẫn chưa hạ xuống. Thời gian cứ thế tĩnh lặng trôi qua, cho đến khi tâm tình dần bình ổn thì nghe tiếng thu dọn bàn cờ từ phía đối diện.
– Đại sư, sao lại…
Dưới ánh đèn lồng lung linh là cô gái bện tóc đuôi sam nhìn hắn mỉm cười:
– Ngài chấp tôi nhé!
Như Tịnh nói rồi hạ quân cờ trắng xuống bàn cờ trống không. Cô đi trước mười nước, giống như ngày xưa mỗi lần cô và hắn cùng chơi cờ. Chu Doãn cầm quân cờ đen trong tay, rốt cục cũng hạ xuống. Hai người không ai nói câu nào, cứ yên lặng chơi cho đến khi ván cờ kết thúc. Như Tịnh le lưỡi cười nói:
– Tôi không bao giờ thắng được ngài!
Rồi cô đứng dậy rời đi. Chu Doãn nhìn khoảng không cô để lại trước mắt. Trong lòng hắn dường như có cảm giác hụt hẫng lạ thường. Hắn nắm chặt quân cờ trong tay, thì thầm:
– Nhân sinh như kỳ. Lạc tử bất hối.