Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 20: Sau Khi Hôn


Đọc truyện Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch – Chương 20: Sau Khi Hôn

Một nam sinh cao lớn đột nhiên xuất hiện bên cạnh thiếu niên, bế thiếu niên lên. Nam sinh vóc dáng thấp bé đứng bên cạnh nói : “Không cần đâu, huấn luyện viên. Chúng tôi sẽ đưa cậu ấy trở về.”

Trong mắt hai người gần như đều lộ ra vẻ tức giận cùng cảnh giới. Edward đành phải giơ hai tay lên, “Được rồi, được rồi, ta không có ác ý. Các ngươi đưa cậu ấy trở về đi, chắc cậu ấy đã uống nhiều rượu.”

Chuyện vừa rồi bọn họ đều đã nhìn thấy hết, hai người đồng thời cảm thấy tức giận. Thật sự rất kỳ lạ, lúc nãy chỉ là va chạm ngoài ý muốn, nhưng lửa giận trong lòng lại không thể dập tắt.

“Thật quá đáng! Ông ta lại dám hôn Tiểu An! Thật sự là làm cho người ta vừa hâm mộ vừa ghen tị lại vừa hận a.” Ra khỏi lễ đường, Connor tức giận hét lớn.

“Tiểu An, cậu có khỏe không?” Fitzgerald quay đầu hỏi Lưu Bình An ở trên lưng hắn. Nhưng đối phương chỉ là hừ hừ hai tiếng, có vẻ rất say.

Hai người đưa Lưu Bình An về ký túc xá, Fitzgerald đi lấy khăn mặt và nước ấm. Connor nằm úp sấp trên giường Lưu Bình An chuẩn bị giúp cậu thay quần áo. Vừa cởi bỏ nút áo cổ, tay đã bị Lưu Bình An bắt được.

“Cậu muốn làm gì?”

Trong bóng đêm, thiếu niên giống như biến thành người khác. Ánh mắt sáng ngời sắc bén như lưỡi dao, Connor cảm thấy da mình như bị kim châm, cơ thể cư nhiên không tự chủ được mà run rẩy.

Đó là sát khí!

“Tôi…… Tôi muốn giúp cậu thay quần áo……” Ngón tay Connor không ngừng phát run.

Ánh mắt sắc bén được dấu đi, thiếu niên lại trở lại bình thường. “Không cần. Tôi tự thay được rồi.”

Lưu Bình An ngồi dậy nhảy xuống giường, cầm bộ quần áo đi vào phòng tắm. Fitzgerald vừa mới lấy nước ấm, cầm chậu đi ra.

“Tiểu An, cậu không sao chứ?”


Đối phương lắc đầu, đi vào phòng tắm đóng cửa lại. Fitzgerald cảm thấy thái độ của thiếu niên rất kỳ lạ, có loại cảm giác giống như bất hòa. Hắn nghi hoặc đặt chậu nước xuống, nhìn đến Connor vẫn ngẩn người ngồi trên giường.

Đi qua vỗ cậu ta một cái, “Cậu bị sao vậy?”

Connor không trả lời, Fitzgerald cúi đầu nhìn, chỉ thấy hai mắt xanh lam của Connor tràn ngập nước, hai mắt đều đỏ, dáng vẻ đáng thương giống như cún con bị chủ nhân vứt bỏ.

“Fitzgerald!”

Connor lập tức ôm lấy Fitzgerald, làm cho hắn sợ tới mức la lên, “A –”

Tiểu nam sinh ở trong lòng hắn giống như thú nhỏ, Fitzgerald giơ tay xoa đầu cậu, “Sao cậu lại khóc? Mẹ tôi nói, là đàn ông thì không thể tùy tiện khóc.”

“Cậu ấy tức giận …… Ô……” Connor một bên lau nước mắt, một bên nuốt nghẹn nói : “Tôi làm cho Tiểu An giận…… Cậu ấy không để ý tới tôi nữa rồi ……”

Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, có lẽ Lưu Bình An đang tắm vòi sen. Fitzgerald kéo Connor ra ban công phòng bên cạnh, đứng ngoài này nói chuyện, trong phòng tắm sẽ không nghe được. Connor đem chuyện vừa rồi đứt quãng kể lại.

“Cậu ấy nhất định là rất tức giận.”

Fitzgerald cảm thấy như thế thật sự rất kỳ lạ. “Tiểu An cậu ấy … cậu ấy không giận cậu đâu.”

Nhìn hai mắt xanh nhạt đã ngừng khóc, nhìn chính mình, Fitzgerald dùng tay nắm chặt lan can nói : “Đó là phản ứng theo thói quan của những người lúc nào cũng ở trong trạng thái cảnh giác.”

“Tiểu An lúc nào cũng vây kín bản thân, không để người khác tới gần cậu ấy, không cho người khác có cơ hội tìm hiểu về con người cậu ấy. Chỉ cần cậu tới gần một chút, cậu ấy sẽ dựng lên lớp tường phòng ngự giống như một con nhím xù gai nhọn.”


Fitzgerald nhớ tới thái độ lãnh đạm khi gặp thiếu niên lần đầu tiên, trên mặt lộ ra nụ cười bình thản, “Nhưng tôi rất muốn tới gần cậu ấy, hiểu cậu ấy. Tôi tin, chỉ cần mình ở bên cạnh cậu ấy, giúp đỡ cậu ấy, quan tâm cậu ấy, tới một ngày nào đó cậu ấy nhất định sẽ mở lòng với tôi.”

Thiếu niên lẳng lặng nghe, hỏi : “Cậu đối với Tiểu An là……”

“Cậu ấy là người mà tôi muốn bảo vệ.”

“Quả nhiên là trung khuyển nha.” Thiếu niên xoa thắt lưng, nghiêng người về phía trước, “Nhưng tôi sẽ không chịu thua đâu. Từ lúc cậu ấy cứu tôi, tôi đã quyết định, cả đời này tôi sẽ ở cạnh cậu ấy.”

“Có JQ nha!” Tiếng nói đột nhiên vang lên giữa hai người, làm cho Connor và Fitzgerald giật cả mình. Không biết Eugene từ lúc nào đã đứng sau lưng hai người.

“Cậu … cậu ở đây từ lúc nào?”

“Vừa mới đây thôi.”

“Tiệc liên hoan đã kết thúc rồi sao?” So với Connor, Fitzgerald trấn tĩnh hơn nhiều.

“Đúng vậy, xảy ra chuyện lớn nên kết thúc trước dự định.”

Hai người đang muốn hỏi là có chuyện gì, cửa phòng lại mở ra, Aslan, Lý Duy đã trở lại. Vẻ mặt của bọn họ đều rất kỳ quái.

“Aslan, mặt của cậu sao vậy?” Nhìn đến vết bầm trên khóe miệng Aslan, Connor kinh ngạc hỏi.

“Hoàng tử điện hạ đêm nay rất dũng mãnh, dám khiêu chiến với Ác Ma, thiếu chút nữa đã đánh nhau.”


Eugene vừa nói xong, Lý Duy liền hét lớn một tiếng “Câm miệng!”. Mà Aslan cũng không nhiều lời, xoay người mở cửa phòng tắm đi vào. Động tác của Aslan quá nhanh, làm cho Connor và Fitzgerald đều không kịp kêu dừng lại.

Không có tiếng hét lớn như trong tưởng tượng, ngược lại là Aslan đỏ mặt lùi lại, lập tức đóng cửa phòng tắm, không để cảnh tượng bên trong lộ ra ngoài.

Trong phòng trầm mặc trong chốc lát, Lưu Bình An quần áo chỉnh tề, lau tóc ra khỏi phòng tắm.

“Connor, cho tôi mượn máy sấy.” Lưu Bình An đang lau tóc lại phát hiện trong phòng quá mức yên tĩnh, ngạc nhiên ngẩng đầu. Thấy ánh mắt mọi người đều dán vào người mình.

“Các cậu bị sao vậy?”

“Cậu……” Khuôn mặt tuấn tú của Aslan đỏ bừng, xấu hổ nói : “Vừa rồi thực xin lỗi.”

“Cả hai đều là con trai.” Lưu Bình An dùng kỳ quái ánh mắt liếc Aslan một cái, quay đầu không kiên nhẫn nói với Connor : “Máy sấy đâu?”

Connor lập tức dâng lên máy sấy. Lưu Bình An sấy tóc, phát hiện những người khác vẫn đang nhìn mình, giống như đang nhìn loài động vật quý hiếm.

“Các cậu rốt cuộc là muốn cái gì?”

Thấy thiếu niên thật sự nổi giận, mọi người đành phải tản ra.

Buổi tối, Aslan nằm ở trên giường trằn trọc khó ngủ. Phút chốc nhớ tới hương bị độc đáo trên người thiếu niên lúc dạy khiêu vũ, hiện tại giống như vẫn còn ngửi thấy. Trong chốc lại nghĩ tới cảnh tượng trong lễ đường, Edward hôn lên môi thiếu niên.

Aslan trở mình, trước mắt tựa hồ lại hiện ra hình ảnh trong phòng tắm, sau lớp hơi nước, mơ hồ hiện ra bóng dáng cơ thể kia.

Tuy rằng chỉ là thoáng nhìn, căn bản không thấy rõ ràng chi tiết. Nhưng, Aslan dù thế nào cũng không thể xóa bỏ hình ảnh kia ra khỏi đầu mình. Mơ mơ màng màng, càng làm cho người ta miên man bất định.

Aslan chưa từng trải qua cảm giác này, bất giác quay đầu nhìn về phía giường đối giường. Vì bị khuất nên hắn không thể nhìn thấy thiếu niên.

Cậu ấy chắc đã ngủ rồi. Aslan ở trong lòng thở dài, đêm nay nhất định sẽ mất ngủ.


Trong phòng bên cạnh, Lý Duy cũng đồng dạng mất ngủ. Thiếu gia giống như biến thành người khác, hôm nay thiếu chút nữa đã đánh nhau với huấn luyện viên Edward. Nếu không phải bọn họ xông vào ngăn lại, nhất định sẽ biến thành tội lớn.

Nhưng Lý Duy đối với nguyên nhân khiến cậu chủ nhà mình đột nhiên giận chó đánh mèo với huấn luyện viên thì không sao nghĩ ra được. Hắn không muốn báo chuyện này cho ông chủ và phu nhân, nhưng trong lòng chính lại cảm thấy lo lắng.

Mình nhất định phải bảo vệ cậu chủ thật tốt. Lý Duy âm thầm hạ quyết tâm.

Mà ở giường dưới, tình báo viên đang ở trong ổ chăn của mình viết vài thứ. Không phải là tin tức tình báo trong ngày, mà là nhật kí.

x nguyệt x ngày. Trời đẹp.

Đêm nay thật sự là quá phấn khích. Quả thực có thể dùng từ kịch tính để hình dung.

Cậu ta quả nhiên rất lợi hại, đêm nay có một người đàn ông vì muốn hôn cậu ta mà tổ chức cả một bữa tiệc, ngay cả dàn nhạc và đội văn nghệ của quân giáo cũng mời tới.

Một cô gái muốn làm cậu ta say, cố ý bỏ thuốc vào rượu, dù sao cũng chỉ là ý đồ, mình sẽ không viết.

Lại có một người vì nhìn thấy cậu ta bị hôn mà thiếu chút nữa đã đánh nhau với Ác Ma.

Cũng có một người vì cậu ta mà khóc, tuy rằng mình không biết là có chuyện gì xảy ra.

Một người khác nói muốn bảo vệ cậu ta.

Nhưng còn cậu ta thì sao, bị người khác chuốc say còn ngoan ngoãn để người đó đưa về, một chút phòng bị cũng không có. Bị người khác hôn cũng không phản kích. Bị người khác nhìn hết toàn thân cũng không phản ứng.

Tổng kết : Cậu thật sự quá trì độn, Tiểu An ạ!

Suy nghĩ một chút, Eugene lại bồi thêm một câu : Nhưng tôi thích!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.