Đọc truyện Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch – Chương 18: Khiêu Vũ
Ngày hôm sau là cuối tuần thứ sáu, sau khi hoàn thành đợt huấn luyện, học sinh mới của quân giáo sẽ đón cuối tuần đầu tiên. Mỗi tuần có một ngày nghỉ, là thời gian tự do, nhưng không có sự cho phép thì học sinh không thể ra khỏi quân giáo.
Vất vả khẩn trương cả một tuần, rốt cục cũng có thể nghỉ ngơi, tất cả học sinh đều rất hưng phấn. Sau khi chấm dứt huấn luyện buổi chiều, huấn luyện viên tuyên bố hoạt động buổi tối của cuối tuần đầu tiên.
Bình thường quân giáo đều chiếu phim chiến tranh, nhưng lần này lại tổ chức tiệc liên hoan mừng học sinh mới.
“Thật kỳ lạ, các cậu nói có phải huấn luyện viên đột nhiên phát bệnh rồi không?”
“Ai mà biết được. Nghe nói lần này là do huấn luyện viên ác ma đề nghị, không biết ông ta lại nghĩ ra trò gì để chỉnh bọn mình.”
Nghe thấy bạn học xì xào bàn tán, Connor liền quay lại hỏi Lưu Bình An : “Chúng ta có đi không?”
“Đương nhiên là……” Lưu Bình An muốn nói “không đi”, nhưng Eugene ở bên cạnh lại nói, “Sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon. Là tiệc buffet, có thể ăn đến khi nào no mới thôi.”
“Đương nhiên là phải đi!”
“Tiểu An đi thì tôi cũng đi.” Fitzgerald lập tức phụ họa.
Lúc này chuông điện thoại của Lưu Bình An vang lên, là số của Smith, Lưu Bình An đi ra ngoài ban công nghe điện thoại.
“Có chuyện gì sao?” Smith rất ít khi gọi điện thoại đến trước 8 giờ.
“Không có gì, buổi tối bận chút việc nên muốn gọi cho cậu sớm hơn.”
“Thật trùng hợp, tối nay tôi cũng có việc bận.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Trường học tổ chức tiệc liên hoan cho học sinh mới. Tôi vốn không muốn tham gia nhưng nghe nói là tiệc đứng, rốt cuộc cũng có thể ăn no rồi.” Mấy ngày nay năng lượng tiêu hao quá nhiều, Lưu Bình An quyết định phải bổ sung lại.
“Ân……” Đầu kia điện thoại im lặng trong chốc lát, có vẻ như đang suy nghĩ chuyện gì đó, “Tiệc liên hoan không phải chỉ là nơi để đến ăn.”
“Sao? Vậy còn để làm gì nữa?”
“Đương nhiên là để liên kết, thiết lập các mối quan hệ giữa các học sinh. Còn để thể hiện phong độ quân nhân.”
Loại chuyện này, Lưu Bình An chưa từng nghĩ đến, “Để ý mấy thứ đó làm gì, dù sao tôi đến đó cũng chỉ để ăn.”
“Không đơn giản như vậy đâu. Theo như tôi được biết, quân giáo sẽ không vô duyên vô cớ tổ chức tiệc liên hoan. Thủ đoạn xã giao cũng là thứ quân nhân cần phải nắm rõ. Nếu biểu hiện không tốt nhất định sẽ bị trừ điểm.”
“Cái gì?” Lưu Bình An chấn động. Hiện tại bọn họ tính điểm theo mỗi tiểu đội, trong lúc huấn luyện sẽ cộng hoặc trừ điểm, tiểu đội nào đứng bét sẽ bị khai trừ.
“Vậy…… xã giao thì phải làm những gì?”
Nghe thấy sự dao động trong lời nói của thiếu niên, Smith biết lần này chắc chắn sẽ thu phục được cậu. “Phải khiêu vũ, mời bạn học khiêu vũ.”
“Gì? Bạn học phần lớn đều là nam sinh, tôi tìm đâu ra bạn nhảy đây?”
“Không có cũng không sao. Ở quân giáo, nam sinh cùng nam sinh khiêu vũ cũng không phải chuyện lạ.” Đối với chuyện này, Smith cũng không tính là nói dối. Bình thường bọn họ đều nhảy tập thể, vây thành vòng tròn không ngừng thay đổi bạn nhảy, cho nên nam sinh cùng nam sinh nhảy cũng không có gì lạ.
“Hả?” Lưu Bình An thật sự không thể tưởng tượng được tình cảnh hai nam sinh cường tráng ôm ấp nhảy nhót với nhau. “Ghê quá đi, mà tôi có biết khiêu vũ đâu cơ chứ.”
“Không sao. Tôi nhớ là Edward khiêu vũ rất giỏi. Để tôi nói với anh ta một tiếng, anh ta sẽ dạy cậu.” Trước đây Smith đã nói cho Lưu Bình An biết chuyện hắn và Edward là đồng liêu .
“Không cần!”
Đối với điện thoại truyền ra tiếng dập máy, Smith chỉ có thể thở dài. Xem ra vẫn phải để Edward ra tay. Thời đi học, tên đó chính là “cao thủ” mặt này, chỉ cần là người tên đó nhắm, nhất định sẽ mắc câu.
Cùng lúc đó, tại một nơi khác, Edward đột nhiên hắt xì.
Lưu Bình An từ ban công trở lại phòng, vừa vặn nhìn thấy Aslan đi vào ký túc xá. Cậu đi tới kéo áo Aslan, Lý Duy nghĩ Lưu Bình An muốn đánh nhau, vội vàng ngăn lại.
“Aslan!”
“Này, cậu muốn làm cái gì? Mau buông tay ra!”
“Được rồi, Lý Duy……” Aslan biết Lưu Bình An không có ý xấu. Nhưng hắn đối với dáng vẻ kích động của Lưu Bình An cũng cảm thấy có chút giật mình.
“Aslan, dạy tôi đi!”
“Cái gì?” Nhìn dáng vẻ mặt đỏ tai hồng của thiếu niên, Aslan đột nhiên cảm thấy tim đập gia tốc. Muốn mình dạy cậu ấy cái gì mà mặt đỏ thành như vậy? Aslan thật sự rất tò mò.
“Dạy tôi khiêu vũ đi!”
***
“Chính là như vậy, một hai ba bốn, xoay người, đúng rồi……”
Trên ban công rộng lớn, Aslan ôm eo Lưu Bình An, cầm tay dạy cậu khiêu vũ. Thật ra chỉ còn một tiếng nữa là bắt đầu tiệc liên hoan, nên hiện tại bọn họ cũng chỉ là ‘cuống lên mới lo ôm chân phật’.
Aslan bị Lưu Bình An đạp trúng chân vô số lần, nhưng vẫn phi thường kiên nhẫn dạy cậu. Làm cho Lý Duy đứng bên cạnh xị mặt ra, sắp sửa biến thành Bao Thanh Thiên thứ hai rồi.
Nhưng nào có biện pháp, cả phòng cũng chỉ có mình Lưu Bình An là không biết khiêu vũ. Ngay cả Connor và Fitzgerald đều học qua. Connor nói cậu từng bị buộc giả gái cùng chị gái học một khóa lễ nghi, ở đó dạy khiêu vũ. Còn Fitzgerald là vì ở quê hàng năm tổ chức lễ hội đều phải khiêu vũ nên mới biết. Lưu Bình An thực hoài nghi không biết Fitzgerald sẽ nhảy ra cái dạng gì.
“A! Xin lỗi!” Lưu Bình An biết mình lại đạp trúng chân Aslan.
Aslan chỉ mỉm cười, tiếp tục kéo cậu nhảy. Hai người đứng rất gần, thân thể gần như dính sát vào nhau.
Trên người đàn ông hẳn đều có mùi, lại vừa tập huấn xong, trên người đều là mồ hôi gay mũi. Cho dù là Aslan, cũng biết người mình hiện tại rất hôi. Nhưng trên người Lưu Bình An lại có một loại hương vị độc đáo làm cho Aslan cảm thấy rất thích. Mùi vị rất kỳ diệu, hắn không thể diễn tả hương vị đó như thế nào, không phải mùi mồ hôi, cũng không phải mùi cơ thể, lại tự nhiên hấp dẫn hắn.
Cho nên hắn cố ý cúi đầu tới gần tóc Lưu Bình An, thì thầm bên tai cậu, muốn ngửi hương vị kia nhiều một chút.
Eo Lưu Bình An rất nhỏ, thoạt nhìn rất gầy, nhưng lúc sờ vào lại không chỉ thấy xương cốt mà gần như rắn chắc. Aslan nghĩ, dưới quân phục của cậu nhất định cất dấu một cơ thể rất đẹp.
Kỳ lạ, tại sao mình đột nhiên trở nên háo sắc như vậy? Từ nhỏ đã được giáo dục tốt, Aslan đột nhiên phát hiện bản thân thật thất lễ, cư nhiên có suy nghĩ kỳ quái với bạn cùng phòng.
Lưu Bình An một chút cũng không biết chính mình đang bị đối phương suồng sã, cũng không biết suy nghĩ trong đầu đối phương, chỉ cố gắng đi theo những bước nhảy phức tạp. Nếu cậu tự nhảy một mình nhất định sẽ bị ngã, nếu nhảy với nữ sinh, có lẽ sẽ bị ăn tát.
“Aslan sướng thật, có thể đường đường chính chính ôm Tiểu An. Đúng là khiến người ta vừa hâm mộ vừa ghen tị!” Connor dựa trên lưng ghế, nhìn hai người đang khiêu vũ ngoài ban công.
“Kỳ lạ thật … hình như không giống kiểu nhảy ở quê mình.” Fitzgerald nghi hoặc nói, làm cho Kỷ Vũ ở bên cạnh toát mồ hôi lạnh.
“Quê cậu nhảy như thế nào?”
“Nhiều người cùng xoay quanh đống lửa, phụ nữ thì xòe váy nhảy múa, đàn ông cầm chiêng trống phụ họa.”