Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 124: Cạm bẫy


Đọc truyện Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch – Chương 124: Cạm bẫy

Trên quảng trường đậu rất nhiều xe khách đường bộ cỡ lớn, mọi người đang xếp hàng lên xe. Chuẩn bị di chuyển đến khu cư trú lâm thời bên ngoài.

Một vị đại thúc gian nan nâng thiếu nữ có đôi chân tàn tật vào xe. Đột nhiên dưới chân bị trượt, lúc sắp ngã sấp xuống, hắn dùng hai tay bảo vệ thiếu nữ. Thế nhưng đau đớn do va chạm cùng mặt đất lại không có phát sinh, bọn họ được một đôi tay vững vàng tiếp được.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy sợi tóc vàng kim giống như ánh dương chói mắt, con ngươi bích lục so với bảo thạch sang quý nhất càng thêm mĩ lệ, thanh niên mỉm cười ôn nhu làm người khác say mê.

“Ngài không có việc gì chứ?”

“Vâng…… cám ơn……” Đại thúc có điểm chân tay luống cuống. Thanh niên tiếp nhận thiếu nữ ôm đến chỗ ngồi trên xe. Thiếu nữ vẫn cúi đầu không nói.

“Thật sự rất cảm ơn ngươi.” Đại thúc cúi đầu cảm tạ, vị công tử ưu nhã trước mắt này khiến hắn có loại xúc động muốn cúi người hành lễ.

“Không cần cảm ơn. Là con gái của đại thúc sao?” Thanh niên đem tầm mắt dừng trên người thiếu nữ, vị thiếu nữ tàn tật này khiến hắn nhớ tới muội muội Agnes của Lưu Bình An. Chỉ là thiếu nữ trong mắt tràn ngập bi thương.

“Không phải. Là cháu gái, cha mẹ nàng trong tai nạn đã……” Đại thúc chưa nói đoạn kết đã nuốt trở về. Mà thiếu nữ bắt đầu nhè nhẹ nức nở.

“Vậy à?” Con ngươi bích lục của thanh niên mang theo thương tiếc cùng lo lắng, hắn ngồi xổm xuống nắm tay thiếu nữ, “Ngươi rất giống muội muội của bằng hữu ta, nàng là một kỳ tích. Mà ta tin tưởng ngươi cũng vậy. Nên xin đừng khóc nữa, tai nạn cuối cùng đã qua đi, hạnh phúc hiện nằm trong tay ngươi.”

Thiếu nữ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thanh niên. Nụ cười ôn nhu trước mắt khiến nàng quên cả khóc.

“Có thể cho ta một nụ cười nhẹ không? Ta cũng coi như đẹp trai nha.” Thanh niên nghịch ngợm nháy mắt. Khiến thiếu nữ lộ ra nụ cười.

“Cám ơn ngươi.”


Lúc này di động thanh niên vang lên, hắn nói xin lỗi rồi đi tới một bên nghe điện thoại. Đại thúc hỏi một binh lính mặc quân trang bên cạnh, “Vị đại nhân này là ai vậy?”

“Là Aslan * Elvis đại nhân.”

Aslan nghe báo cáo qua di động, sắc mặt đại biến. Kéo cấp dưới của mình hỏi: “Lý Duy đâu?” Người sau chưa từng thấy hắn như thế này, có điểm kinh hoảng lắc đầu tỏ vẻ mình không biết.

“Đáng giận!” Hắn bàn giao công việc cho cấp dưới xong liền nhanh chóng rời khỏi quảng trường.

Cảm giác bất an trong lòng không ngừng mở rộng, hắn cầm lấy máy liên lạc trong xe, “Trung tâm chỉ huy nghe rõ trả lời.”

“Mời nói.”

“Hãy liên hệ với không quân. Chiến cơ cách khu Nam Aliya gần nhất, mời lập tức đến phố số sáu trợ giúp. Có người bị nhền nhện tập kích.”

“Rõ.”

Aslan đem tốc độ xe nâng tới cao nhất, tâm tình nôn nóng khiến hắn muốn lập tức bay đến bên người thiếu niên. Tiểu An, ta sẽ đến ngay, ngươi nhất định phải chờ ta!

Sau khi làm gỏi con nhền nhện thứ năm, Lưu Bình An đã cảm thấy thể lực không đủ. Còn tiếp tục như vậy, hắn khẳng định sẽ vì thể lực chống đỡ hết nổi mà bị nhền nhện ăn luôn. Thế nhưng số lượng quá nhiều, hắn không thể đột phá vòng vây.

Hắn không tự giác ngẩng nhìn về phía chỗ cao, hy vọng trong góc tối nhìn thấy thân ảnh lạnh lùng kia. Nhưng cái gì cũng không thấy.


Hắn đi đâu rồi? Không phải vẫn luôn cuồng theo dõi mình sao?

Sau đó Lưu Bình An lại tự giễu cười khổ, mình thật sự là đã rời chiến trường quá lâu rồi. Cư nhiên bắt đầu ỷ lại người khác. Hắn đổi tay cầm chủy thủ, chờ đợi đợt tấn công tiếp theo của nhền nhện.

Muốn sống, phải dựa vào chính mình.

Họng súng lạnh lẽo nhắm ngay trán nam tử, thanh niên tóc trắng giống như thanh đao sắc bén, mũi nhọn chỉ thẳng vào đối phương. Mà nam tử chỉ mỉm cười nhếch chân bắt chéo, lấy tư thế cực kỳ thoải mái nhàn nhã ngồi dựa vào ghế.

“Gavin, dùng súng chỉ vào trán ca ca không phải là trẻ ngoan. Ngoan…… Bỏ súng xuống, chúng ta đến uống trà đi.”

“Thả ta ra ngoài.” Thanh niên hoàn toàn không để ý tới nam tử trêu tức, trong đôi mắt đạm bạc lạnh như băng, con ngươi hẹp dài màu thâm lam lợi hại tràn ngập sát khí.

“Thực xin lỗi, cho dù ngươi giết ta cũng vô dụng thôi.” Douglas chậm rãi hớp một ngụm trà, “Ngươi hãy ngoan ngoãn ở chỗ này xem kịch vui đi.”

Gavin không nộ khí tận trời đánh ca ca của mình, cũng không chất vấn nguyên nhân vì sao ca ca làm vậy. Bởi vì những thứ kia đều không phải việc hắn để ý.

Trước đây, vô luận đối với bất cứ sự vật gì hắn đều thờ ơ. Thế nhưng hiện tại bất đồng, trong lòng hắn bắt đầu cất vào một người, cũng là thứ duy nhất hắn để ý.

Nhìn bờ biển ngoài vách kính trong suốt, thanh niên nắm chặt tay. Hắn dời súng khỏi trán Douglas, khuỷu tay chuyển động, đem họng súng chỉ thẳng lên huyệt Thái Dương của mình.

Con ngươi thâm u của Douglas chợt lóe một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền biến mất. Ngược lại thay bằng ánh mắt nghiền ngẫm, “Đệ đệ thân ái, ngươi lấy tính mạng chính mình uy hiếp ta sao?”


“Không.” Thanh niên mặt không chút thay đổi, ngữ khí vẫn đạm mạc như cũ, thế nhưng trong con ngươi lại tràn ngập ôn nhu, “Ta là đang chuẩn bị.”

Douglas nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu ý của đệ đệ.

“Ta đáp ứng sẽ đi tìm hắn, vô luận hắn ở nơi nào.”

Một chỗ khác, Lưu Bình An đã bị nhền nhện bức vào góc, lui không thể lui. Tuy rằng hắn còn có thể tái chiến, thế nhưng tốc độ đã bắt đầu chậm lại, mà đám nhền nhện tựa hồ phát hiện được điểm này, công kích càng thêm sắc bén.

Một con nhền nhện màu đỏ phóng tới thiếu niên, người sau đang chuẩn bị tránh, lại phát hiện sau lưng đã chạm đến bờ tường. Vòng vây nhền nhện bốn phía cũng bắt đầu thu nhỏ lại.

“Đáng giận.” Chỉ có thể trực diện liều mạng. Lưu Bình An đang chuẩn bị tiến lên, một đạo ánh sáng màu lam đột nhiên bắn thủng đầu con nhện đỏ.

“Tiểu An! Ngươi không sao chứ?”

Một thanh âm quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu. Lưu Bình An ngẩng lên, chỉ thấy có người đứng trên đầu tường, vươn tay với hắn. Cơ hồ không chút do dự, hắn nắm lấy cánh tay kia. Đối phương một tay kéo lên, hắn cũng đồng thời nhảy lên đầu tường.

“Aslan đâu?” Nhìn thấy người này, Lưu Bình An liền lập tức nghĩ đến Aslan.

“Aslan đại nhân sẽ đến ngay thôi.” Lý Duy vừa nói vừa nổ súng vào đám nhền nhện muốn trèo lên. “Tiểu An, nơi này rất nguy hiểm, chúng ta phải lập tức rời đi.”

Hai người nhanh chóng di động trên bờ tường, xuyên qua vòng vây nhền nhện, nhảy xuống vách tường. Nhền nhện phía sau vẫn đuổi theo không bỏ.

Bọn họ tả xung hữu đột xuyên qua giữa phòng ốc còn nguyên vẹn và đống đổ nát, tri chu theo sát ngay sau. Đột nhiên Lý Duy một tay kéo Lưu Bình An vào một khe hở sập nhỏ, người sau hiểu ý, lập tức ngừng thở.

Sau khi toàn bộ nhền nhện chạy qua, hai người mới từ đống xập xệ chui ra.

“Nguy hiểm quá……” Lưu Bình An vừa thả lỏng, đột nhiên ngực đau đớn kịch liệt. Nhìn lưỡi dao xuyên qua trước ngực, hắn không dám tin mở to hai mắt.


“Ngươi……” Vừa mở miệng, máu liền không ngừng từ miệng trào ra. Dao găm chậm rãi rút ra từ sau lưng, thân thể thiếu niên cũng không chịu khống chế ngã xuống. Máu lập tức từ dưới thân hắn khuếch tán ra, giống như phủ lên mặt đất một tấm thảm đỏ tươi huyết sắc.

“Ngươi là……” Lưu Bình An nhìn người trước mắt, đối phương tươi cười lại xa lạ như vậy. Trong bóng đêm, con ngươi đối phương cư nhiên hiện ra sắc đỏ như máu.

“Tốn của chúng ta không ít công phu a. Nữ vương điện hạ tôn kính.” ‘Lý Duy’ đem lưỡi dao đến gần bên miệng, liếm vết máu ở phía trên. Khóe miệng lộ ra nụ cười tà ác, con ngươi đỏ hồng nhìn chằm chằm thiếu niên, làm người ta sởn tóc gáy.

“Ngươi nhất định cảm thấy rất kỳ quái, trực giác lợi hại như ngươi lại không phát giác ra ta là nhền nhện.” Đối phương cúi lưng, dùng dao găm đẩy áo thiếu niên ra, liếm xương quai xanh của hắn.

“Có thể phát hiện Lạc Ti là nhền nhện, lại không phát hiện ta. Vì cái gì? Vì cái gì nha? Kiệt kiệt kiệt……” ‘Lý Duy’ đem dao chuyển đến quần thiếu niên.

“Bởi vì đẳng cấp bất đồng. Ta là công tước nga.” ‘Lý Duy’ trên trán xuất hiện hoa văn nhền nhện màu đỏ. Hắn ném dao găm qua một bên, dùng tay xé nát quần thiếu niên.

“Thân thể này thật tuyệt, so với thân thể lão giáo sư kia mạnh hơn nhiều. Hơn nữa còn là người quen của ngươi, ngươi hẳn là cảm thấy may mắn đi.” Công tước nhền nhện tùy ý cười to, tách hai chân thiếu niên ra, bày ra một tư thế khuất nhục.

Bởi vì mất máu quá nhiều, Lưu Bình An cảm thấy trước mắt dần dần biến thành màu đen, ý thức bắt đầu mơ hồ. Cảm giác sinh mệnh đang không ngừng trôi đi.

Đáng giận, hắn sao có thể dễ dàng nhận thua như thế? Chí ít phải kéo theo tên biến thái này làm đệm lưng.

Lúc công tước nhền nhện nằm lên người thiếu niên chuẩn bị hung hăng xâm phạm, thân thể đột nhiên cứng đờ. Hắn đứng bật dậy, trước ngực cắm một thanh chủy thủ. Máu phun ra, khiến bộ mặt hắn càng thêm dữ tợn.

“Có ý tứ, ngươi cư nhiên còn có khí lực đánh trả. Hử? Bất quá……” Công tước nhền nhện một quyền đấm lên mặt Lưu Bình An, liên tục vài quyền, mặt thiếu niên bị đánh đến mức hoàn toàn thay đổi.

“Ngươi không có đánh trúng ta nga. Bất quá, có điểm đáng tiếc. Thân thể này còn chưa chết hoàn toàn. Hiện tại đại khái sắp chết thật. Bất quá, tư vị bị tử thi cưỡng gian không phải người bình thường có thể nếm được a. Trước khi ngươi chết hãy vui vẻ nhấm nháp một chút đi.”

Nói xong nâng eo thiếu niên lên, đang định động thân tiến lên, một luồng lam sắc xuyên qua lồng ngực hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.