Đọc truyện Quan Bảng – Chương 79: Đế vương thúy (1)
Đoạn Trác cười nói:
– Huynh đệ tếu thật, sao, cậu cũng muốn đổ hai tảng đá chơi?
Tô Mộc hờ hững nói:
– Đổ ngọc? Tôi sợ đổ đến lúc tròng mắt Đoạn lão bản đỏ hồng lại khóc cầu tôi đừng mua.
– Xì.
Đoạn Trác xì một tiếng:
– Huynh đệ lần đầu tiên đến Lang Gia viên chơi đúng không? Cậu không thăm dò nghe ngóng tiệm Lý Thải của Đoạn Trác tôi có danh tiếng thế nào trong chỗ này. Dù cậu mở ra cao lục một trăm vạn thì tôi sẽ không chớp mắt cái nào, cho cậu chuyển đi. Lý Thải của tôi là hàng cao cấp.
Đoạn Trác không phóng đại, nếu gã muốn lừa gạt, lũng đoạn thị trường thì Chu Từ sẽ không ghé qua, tiệm Lý Thải cũng không đông khách như vậy.
Hơn nữa đào được thứ tốt thì tiệm Lý Thải càng nổi tiếng hơn. Giống như mua xổ số, trong lồng cầu treo giải thưởng năm trăm vạn thì càng nhiều người đến mua xổ số hơn, ai không muốn chơi ở chỗ may mắn?
– Nếu vậy…
Tô Mộc lướt qua Đoạn Trác, đứng trước mặt Chu Từ.
Tô Mộc mỉm cười hỏi:
– Tuy tôi biết rất đường đột nhưng muốn hỏi có chịu tin tôi một lần không?
Đám người đứng xem khinh thường nói:
– Xì, tiểu tử này nghĩ mình là ai?
– Ừm! Dám nói chuyện kiểu đó với Chu tiểu thư, ngu ngốc không biết sống chết.
– Tin ngươi? Ngươi nghĩ mình là đổ thần sao?
Buồn cười, ngươi ỷ vào bộ dạng mặt trắng nhỏ muốn cua Chu Từ? Mơ tưởng viển vông, ai chẳng biết ánh mắt của Chu Từ rất cao? Chỉ bằng vào ngươi? Nhân lúc còn sớm bỏ ý định này đi.
Đoạn Trác thầm nghĩ:
– Tiểu tử này thật cuồng.
Đoạn Trác định ngăn cản Tô Mộc, nếu Chu Từ bị người đeo bám trong tiệm Lý Thải thì gã sẽ bị trách tội.
Khiến mọi người bất ngờ là nghe Tô Mộc hỏi, Chu Từ nở nụ cười trăm hoa đua nở.
– Tin? Sao không tin anh?
Cảm giác câu này chưa đủ đả kích mọi người, Chu Từ nói tiếp đốt nóng không khí.
– Cứ chọn thoải mái, hôm nay anh chọn cái nào tôi mua hết. Đổ thua tính phần tôi, đổ thắng thì cưa đôi.
Thoáng chốc Tô Mộc trở thành tiêu điểm.
Điềm tĩnh là tiêu chí người trưởng thành, Thương Đình hun đúc Tô Mộc có đôi lúc hơi bị nhiệt huyết sôi sục, làm chuyện mất lý trí nhưng nhiều lúc hắn giữ sự tỉnh táo tuyệt đối.
Ví dụ bây giờ Tô Mộc ra tay, hắn hiểu rõ mình đang làm gì. Thứ duy nhất Tô Mộc không xác định là Chu Từ có nhận tình hay không, có chịu tin tưởng hắn không.
Nếu không thể bảo đảm điều này thì dù Tô Mộc đổ thành công tất cả hòn đá cũng không có ý nghĩa gì. Mục đích của Tô Mộc là lôi kéo quan hệ với Chu Từ.
Tô Mộc rất ngạc nhiên, hắn không ngờ Chu Từ đồng ý, cô đồng ý rất dứt khoát.
Đổi lại người khác sẽ không to gan như Chu Từ, tin tưởng người xa lạ, còn dứt khoát gánh vác tất cả mạo hiểm. Thua tính phần cô, thắng thì chia hai. Mấy ai bỏ vốn lớn như vậy được? Thoáng chốc Tô Mộc nghi ngờ có phải Chu Từ biết hắn, nhìn thấu át chủ bài của hắn không?
Tô Mộc thầm nghĩ:
– Không có lý nào, tôi không đến Thành phố Thanh Lâm bao nhiêu lần, đừng nói lọt vào mắt xanh loại nữ nhân như Chu Từ. Đã tưởng tượng nhiều, có lẽ cô làm ăn lớn, không để ý chút tiền này, chỉ thích cảm giác mạnh. Như vậy cũng tốt, nếu cô không thích trò cảm giác mạnh thì tôi không có cơ hội tự đề cử.
Tô Mộc tìm được lý do thích hợp, mỉm cười nói:
– Đoạn lão bản, những tảng đá trong tiệm đều bán ra đúng không? Có thể đổ chúng nó không?
– Đương nhiên!
Đoạn Trác gật đầu, nói:
– Miễn cậu có tiền thì muốn bao nhiêu tảng đá cũng được. Nói đi, cậu nhìn trúng khối nào, tôi bán rể cho cậu, xem như quà tặng Chu tổng.
Nguyên tiệm Lý Thải chỉ có mấy tảng đá trước mắt là màu đá khá, số còn lại chất trong tiệm toàn hạng hai. Đoạn Trác vui lòng đưa mấy thứ này ra nịnh Chu Từ, dù sao hôm nay gã đã lời rất nhiều, lợi nhuận hai mươi vạn, món lời kếch sù.
Tô Mộc không lựa lâu, hắn tùy ý chỉ vào cục đá đặt trong góc tường:
– Vậy khối đó đi.
Bộ dạng của Tô Mộc như thể không hiểu gì chỉ chọn đại.
– Tiểu tử này có được không đây?
– Tôi thấy hơi nguy hiểm. Nhìn tảng đá hắn chỉ xám đen, không đáng tin gì hết.
– Lần này Chu tổng sẽ lại mất máu đây.
Đoạn Trác nhìn theo ngón tay Tô Mộc, vui như mở cờ. Hôm nay may quá, gặp Tô Mộc não rỗng, may mắn đến có muốn ngăn cũng không được. Mặc kệ Chu Từ có suy nghĩ thế nào, đến cuối cùng Đoạn Trác chỉ lời không lỗ.
Đoạn Trác hỏi Tô Mộc nhưng mắc liếc hướng Chu Từ:
– Thật sự muốn khối này?
Tô Mộc gật đầu, nói:
– Đúng vậy! Là nó!
Đoạn Trác hỏi dò:
– Chu tổng?
Chu Từ thản nhiên nói:
– Tôi nói rồi, cứ chọn, tôi chỉ phụ trách mua. Đoạn Trác, tảng đá kia bao nhiêu tiền?
Đoạn Trác cười nói:
– Cái này rẻ, bán Chu tổng một vạn khối.
Lúc trước Đoạn Trác nhận tảng đá này là vật kèm theo, số tiền một vạn là lợi nhuận.
Chu Từ quyết định ngay:
– Nó đi!
Đoạn Trác quay đầu nói:
– Được rồi, Lư sư phụ, cắt đi.
Tô Mộc đứng yên một bên, vẻ mặt không chút lo lắng.
Chu Từ đứng bên cạnh nhìn biểu tình Tô Mộc, mỉm cười hỏi:
– Anh có nắm chắc không?
Tô Mộc trả lời:
– Con người tôi làm việc không dây dưa, Chu tổng cứ chờ chia tiền cho tôi đi.
Chu Từ cười yêu kiều:
– Vậy sao? Nếu đúng thật như thế thì tôi sẽ giữ lời.
Tim Tô Mộc đập lỗi nhịp, chửi thầm trong bụng:
– Bà nội nó, quyến rũ như thế còn cho người ta đường sống không? Thường bảo quả phụ quyến rũ phong tình, rất có lý.
Trong tiếng xoèn xoẹt, tảng đá bị cắt vụn một nửa nhưng không lộ ra cái gì. Một nhát đao lại làm mí mắt Đoạn Trác co giật.
Tròng mắt Đoạn Trác xoe tròn, cười nói:
– Chu tổng, chúng ta thương lượng đi. Hôm nay Chu tổng chiếu cố tiệm nhỏ của tôi nhiều, Chu tổng là khách hàng quen, tôi không thể để Chu tổng bị lỗ lã. Vậy đi, chúng ta đừng đổ tiếp nữa, tôi mua lại tảng đá kia năm vạn.
Chu Từ nhướng đuôi mắt lên:
– Mua lại năm vạn?
Chu Từ nhếch môi lạnh lùng cười:
– Đoạn Trác, anh nghĩ tôi thiếu chút tiền đó sao? Hôm nay tôi muốn đổ tiếp, tôi không tin không đào được thứ tốt. Lão Lư, tiếp tục!
– Được!
Tiếng xoèn xọet lại vang lên, Lư sư phụ cẩn thận cắt. Ba nhát đao qua đi, một vệt xanh biếc rực rỡ xuất hiện trước mắt mọi người. Khi sắc xanh hiện ra, mọi người nhìn trân trân vào tảng đá, tim đập nhanh như thể chính bọn họ là người đổ ngọc.
Chu Từ rung động thầm nghĩ:
– Chẳng lẽ thật sự thành công?
Chu Từ nghiêng người nhìn hướng Tô Mộc, thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh như thường, như thể mọi thứ nằm trong dự đoán của hắn.
Mới rồi chỉ là tảng đá phế vật, khi sắc xanh biếc lộ ra khiến mọi người điên cuồng cướp giật.
– Chu tổng, tôi ra sáu vạn mua tảng đá kia!
– Xì, sáu vạn mà muốn mua nó? Người nằm mơ đi! Chu tổng, tôi ra mười vạn!
– Chắc giá mười lăm vạn!
Đây là sức hấp dẫn của đổ ngọc, chỉ cần bắt chặt cơ hội là ngươi có thể một bước thành triệu phú, tỷ phú.
Đoạn Trác vội hét lên:
– Hai mươi vạn!
Nếu chậm hơn nữa bảng giá sẽ tăng thêm gấp đôi. Đoạn Trác thường hay chơi ngọc, gã biết rõ giá trị của tảng đá trước mặt. Không nói cái khác, chỉ vệt xanh kia đã đáng gái bỏ ra hai mươi vạn.