Quan Bảng

Chương 60: Lâm phó trưởng trấn kiêu ngạo (1)


Đọc truyện Quan Bảng – Chương 60: Lâm phó trưởng trấn kiêu ngạo (1)

Lương Xương Quý nói:

– Lý bộ trưởng, đã sắp xếp chỗ rồi, chúng ta qua đi.

– Tốt.

Lý Nhai gật gù liếc mắt qua, ánh mắt giao nhau với Tô Mộc.

Tô Mộc cười vươn tay:

– Hoan nghênh Lý bộ trưởng đến chỉ đạo công tác.

Lý Nhai thản nhiên nói:

– Tô trưởng trấn nói đùa.

A!

Khi Tô Mộc và Lý Nhai bắt tay, hắn thầm giật mình. Quan Bảng trong đầu Tô Mộc chuyển động hiện ra một con số màu xám: Mười.

Trong Quan Bảng, số màu vàng là thăng chức, màu đỏ là rời chức, màu xám là cắt chức, tuyệt đối không có nhầm lẫn. Nhưng Lý Nhai là thường ủy huyện ủy, đường đường là trưởng bộ tổ chức, quản lý mũ trên đầu vô số cán bộ cấp khoa lớn nhỏ trong huyện Hình Đường, sao Lý Nhai có thể bị cắt chức trong vòng mười ngày?:

Không lẽ tay Lý Nhai không sạch sẽ, bị kỷ ủy điều tra? Trừ khả năng này Tô Mộc không nghĩ ra còn lý do nào khác.

Tô Mộc thầm nghĩ:

– Thôi, những chuyện này tạm thời không liên quan gì đến mình, chờ gặp Lâm Song sẽ hỏi tình hình trong huyện.


Tô Mộc nói:

– Lý bộ trưởng, tôi đi trước dẫn đường.

Tô Mộc xoay người đi.

Đoàn người vào phòng họp ủy ban trấn, ngồi theo vị trí của mình.

Lương Xương Quý cười nói:

– Bây giờ xin mời Lý bộ trưởng nói chuyện.

Bốp! Bốp! Bốp!

Hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên. Lý Nhai bình tĩnh đứng dậy, nhìn quét toàn trường.

Lý Nhai nghiêm túc nói:

– Toàn thể ban lãnh đạo Trấn Hắc Sơn rất tốt, tố chất cứng rắn, có thể đánh trận ác liệt. Nhưng có cán bộ bị dục vọng che mắt, làm chuyện trái kỷ luật Đảng quốc pháp. Những người đó đã nhận trừng phạt.

– Tại đây, tôi đại biểu huyện ủy điều chỉnh lại ban lãnh đạo Trấn Hắc Sơn như sau.

– Hội huyện thường ủy quyết định ủy nhiệm Đồng chí Lâm Phong Hợp chức phó trưởng trấn Trấn Hắc Sơn, ủy nhiệm Mã Tường chức phó trưởng trấn, ủy nhiệm Lâm Thần phó chủ nhiệm chính Đảng Trấn Hắc Sơn thành chủ nhiệm.

– Hy vọng các vị theo trấn ủy ủy ban trấn lãnh đạo cống hiến sức lực, phát triển Trấn Hắc Sơn tốt hơn.

Bốp! Bốp! Bốp!

Tiếng vỗ tay lại vang lên rầm rộ.

Mỗi khi Lý Nhai đọc một cái tên sẽ đứng dậy. Tô Mộc ngồi yên tại chỗ nhìn Lâm Phong Hợp, Mã Tường.

Mã Tường biểu hiện điềm tĩnh, không lộ ra cái gì. Lâm Phong Hợp thì cách ăn mặc, khí chất, mặt mũi đều làm Tô Mộc cảm thấy gã rất kiêu căng ngang ngược, nhìn là biết bất trị.

Cũng đúng, tình huống Trấn Hắc Sơn bày ra đó, nơi cằn cỗi không ai thèm giành. Lâm Phong Hợp là người của Tạ Văn, gã vào đây để quậy đục nước. Dù sao Lâm Phong Hợp không định làm chiến tích gì trong Trấn Hắc Sơn, làm chuyện khiến Tạ Văn vừa lòng là được.

Trên quan trường, năng lực của ngươi mạnh cách mấy nếu lãnh đạo nói ngươi kém, nếu không gặp Bá Nhạc, trong triều không có người thì đều uổng công, tất cả là ảo ảnh.

Kích động, hưng phấn, giật mình, cảm kích…

Trong đám người, hỏi ai lộ ra cảm xúc thật sự thì đó là Lâm Thần. Tô Mộc liếc mắt qua dễ dàng thấy Lâm Thần khác lạ.

Lâm Thần cứ nghĩ đời gã cứ thế được chăng hay chớ trong Trấn Hắc Sơn, ai ngờ đến phút cuối vì theo Tô Mộc mà trở mình, thành chủ nhiệm chính Đảng.

Trước kia Lâm Thần không bao giờ ngờ điều này, gã cũng biết không thể kiêu ngạo, tự mãn. Lâm Thần có ưu thế từ trước, đó là cùng Tô Mộc chung hoạn nạn, sau này gã theo sát sau lưng hắn thì lo gì không có tương lai?


Lý Nhai thấy hết biểu tình của mọi người, mỉm cười nói:

– Đồng chí Lâm Phong Hợp là phó cục trưởng cục nông nghiệp huyện chúng ta, cơ sở công tác vững chắc, năng lực cứng, là số ít cán bộ ưu tú của huyện Hình Đường chúng ta. Tạ bí thư từng biểu dương Đồng chí Lâm Phong Hợp. Hy vọng Đồng chí Lâm Phong Hợp đến sẽ mang không khí mới mẻ cho Trấn Hắc Sơn. Đương nhiên Đồng chí Mã Tường cũng không tệ, là cán bộ lãnh đạo hợp cách.

Đến rồi, rốt cuộc đến.

Mọi người trong phòng họp toàn là cáo già thành tinh. Tô Mộc trẻ tuổi nhất, nhưng hắn có quan thuật của Quan Bảng làm tham mưu, nghe ra ẩn ý trong câu nói của Lý Nhai.

Chuyện gì đây? Biết ngươi là người của Tạ Văn, đến đây chống lưng cho Lâm Phong Hợp nhưng không cần làm lồ lộ như vậy đi? Cao điệu biểu dương Lâm Phong Hợp, chỉ nhắc Mã Tường một câu, Lý Nhai càng không thèm nói đến Lâm Thần.

Đường đường là trưởng bộ tổ chức thường ủy huyện ủy, không bao nhiêu người làm đến cảnh giới như Lý Nhai. Tô Mộc liếc nhìn qua. Mã Tường vẫn ung dung thản nhiên, dường như không tức giận. Còn Lâm Phong Hợp? Tiểu tử này được Lý Nhai cao điệu biểu dương, vẻ mặt đương nhiên.

Không biết Lâm Phong Hợp có bị bệnh khùng hay không mà Lý Nhai nói xong, mọi người, Lương Xương Quý chưa lên tiếng gã đã mở miệng nói:

– Tôi bảo đảm theo sự lãnh đạo của Đảng ủy nghiêm túc phụ trách công tác, không làm lãnh đạo huyện ủy mất mặt!

Mọi người giật mình.

Cái quái gì đây? Có ân cần cũng không nên lộ ra mặt như vậy. Bây giờ ngươi chưa chính thức nhậm chức, chưa được sắp xếp công tác quản lý đã vội vã biểu hiện, có phải là quá kiêu ngạo không?

Vênh váo cũng không sao, nhưng đầu ngươi bị lừa đá sao? Lời này riêng tư nói là được, Tạ Văn vui lòng nghe nịnh. Ngươi há mồm ngậm miệng chỉ nói Đảng ủy, không nhắc đến huyện ủy. Nhưng trong trường hợp quan phương này nên biết thời biết thế, phải nói bao gồm huyện ủy mới đúng.

Nói nhỏ thì Lâm Phong Hợp là vụng về không hiểu chuyện, nói lớn thì là trong mắt không có tổ chức, vô kỷ luật. Nếu Triệu Thụy An xét nét, đùa chết Lâm Phong Hợp còn được.

Lý Nhai thầm nghĩ:

– Ngu ngốc!

Làm quan như Lâm Phong Hợp đúng là quái thai, không biết nhìn xem hiện tại là trường hợp gì. Nhưng hết cách, đây là ý của Tạ Văn, Lý Nhai chỉ biết làm theo lệnh.

Lương Xương Quý thầm nghĩ:

– Đồ ngu!


Lương Xương Quý hung tợn trừng Lâm Phong Hợp, lớn tiếng nói:

– Xin Lý bộ trưởng yên tâm, ban lãnh đạo Trấn Hắc Sơn chúng tôi tuyệt đối sẽ theo huyện ủy dẫn dắt làm việc, cống hiến sức lực phát triển Trấn Hắc Sơn!

Người như vậy làm phó trưởng trấn, trước kia còn là phó cục trưởng cục nông nghiệp, nếu không phải cố ý làm thì đây là kiểu không làm tròn trách nhiệm. Cơ chế thi kiểm tra bộ tổ chức huyện ủy còn cần cải tiến. Tô Mộc ngồi yên, đừng thấy hắn còn trẻ mà khinh, khí thế toát ra mạnh mẽ. Trải qua Thương Đình dạy dỗ, Tô Mộc gặp chuyện lớn cỡ nào cũng sẽ thái sơn sụp xuống cũng không biến sắc mặt.

Lý Nhai nói:

– Tốt, tôi tin tưởng Bí thư Lương có thể làm tốt công việc. Tiếp theo do Bí thư Lương chủ trì đi, tôi còn bận việc trong huyện, xin về trước.

Lý Nhai xoay người đi.

Lương Xương Quý vội đứng dậy, mỉm cười nói:

– Khoan, Lý bộ trưởng, đã xếp lịch trình buổi trưa rồi, chúng ta ăn chút gì tại đây đi.

Lý Nhai nói:

– Không cần. Bí thư Lương, trong huyện thật sự có chuyện, tôi đi đây.

Lý Nhai phớt lờ đám người Lương Xương Quý khuyên can, gã đi hướng xe hơi, khởi động máy, quẹo đầu xe, nhanh chóng lái đi.

Có lẽ Lý Nhai sợ ở lại đây lâu hơn sẽ nghe Lâm Phong Hợp bật thốt những câu càng quá đáng hơn, vậy gã đến đây không phải chống lưng mà là tự chuốc mất mặt.

Chờ Lý Nhai biến mất, Lương Xương Quý cùng đám người quay về phòng họp. Nơi này chỉ còn cán bộ lãnh đạo Trấn Hắc Sơn, mọi người đóng cửa nói chuyện thoải mái hơn nhiều.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.