Đọc truyện Quan Bảng – Chương 55: Bắt thỏ trong hang (2)
Tô Mộc không định lôi kéo Lương Trung Hòa, nhưng Lương Thiên gây ra chuyện này, dám nhắm nhe Lạc Lâm thì đừng trách hắn bắt thỏ trong hang. Tô Mộc muốn nương chuyện này vận động một phen, có khả năng lôi kéo Lương Trung Hòa.
Bất cứ lúc nào cũng không thể bỏ qua bất cứ chuyện gì, chuyện nhỏ không chút bắt mắt có lẽ sẽ thành hiệu ứng hồ điệp, mang đến kết quả không tưởng. Đương nhiên đây mới chỉ là kế hoạch, còn đang chuẩn bị.
So sánh thì khiến Từ Tranh Thành, Lâm Song cùng uống rượu với Tô Mộc, từng bước sáng tạo vòng tròn nhỏ thuộc về mình là thu hoạch lớn nhất cho Tô Mộc từ khi đến huyện Hình Đường.
Nhóm Tô Mộc nhậu nhẹt thật vui. Trong nhà bộ trưởng tuyên truyền (bộ trưởng đây không phải là bộ trưởng của bộ thuộc trung ương đâu nhá các bác) thuộc khu huyện ủy, mây đen bao phủ.
Lương Thiên bụm mặt sưng, la lên:
– Bố, con phải trút cơn tức này, nếu không con sẽ điên mất. Con không sợ mất mặt, con chỉ sợ mặt mũi của bố bị người quét sạch!
Mẹ của Lương Thiên, Ngô Thụy Phương hùng hổ hùa theo:
– Đúng vậy! Lão Lương, chuyện này là sao, bọn họ dựa vào cái gì đánh người? Còn đánh nặng như vậy? Đêm nay nếu tôi không tự mình đi thì bên đồn công an không chịu thả người, Triệu Tứ Hải là cái thứ gì dám nhốt con trai yêu quý của tôi? Không được, nếu ông không tính sổ với bọn họ thì tôi sẽ tự ra tay!
Ngô Thụy Phương nhìn Lương Thiên, khóc sướt mướt. Lương Thiên lớn như vậy, Ngô Thụy Phương không nỡ đụng một đầu ngón tay của gã, hôm nay gã bị người đánh tơi tả, khiến tính cách cô nóng nảy không nuốt trôi cục tức này.
Đầu Lương Trung Hòa hơi xóc, mắt xoay tròn phân tích mỗi câu Lương Thiên nói sau khi trở về:
– Được rồi, cô nói ít vài câu! Cá tính Lương Thiên như thế nào thì cô cũng biết rõ, xảy ra cớ sự này toàn là cô nuông chiều. Cô nghĩ tôi có thể một tay che trời trong huyện Hình Đường sao? Cô đừng đi tìm Tô Mộc, không đụng vào hắn được. Bên trên Tô Mộc có người, cô không thấy Tạ bí thư cũng im lặng sao?
Trong lòng Lương Trung Hòa thấp thỏm, theo lý ra đêm nay có mặt Lâm Song, nếu gã muốn điều tra đến cùng thì Lương Thiên sẽ chịu khổ. Nhưng Lâm Song chỉ kêu Triệu Tứ Hải đưa người đi, còn dễ dàng thả ra. Nếu nói trong chuyện này không có điều lạ thì đánh chết Lương Trung Hòa cũng không tin. Nhưng điều lạ này là gì? Triệu Thụy An sau lưng Lâm Song muốn chơi trò gì?
Lương Trung Hòa chọn kết minh với Tạ Văn trong thường ủy huyện ủy, gã thuộc phe trung lập, trong đầu không ngừng hiện ra nhiều suy nghĩ tính toán.
Lương Thiên nhỏ giọng nói:
– Mẹ, bố không cho con ra tay thì mẹ phải trút giận giúp con. Không thể đụng vào Tô Mộc vậy còn ả đê tiện kia thì không sao.
Ngô Thụy Phương nhớ đến bộ dạng Lạc Lâm, ánh mắt độc ác:
– Lạc Lâm!
Ngô Thụy Phương không đụng vào Tô Mộc được nhưng xử Lạc Lâm không thành vấn đề. Ngô Thụy Phương không phải bà nội trợ, cô có chức vụ, chức đó là khoa trưởng khoa tài vụ đài truyền hình huyện Hình Đường.
Ngô Thụy Phương nghiến rắng nói:
– Yên tâm, mẹ sẽ trút giận cho con!
Toàn là lỗi của đồ lẳng lơ kia, nếu không tại ngươi dụ dỗ Thiên nhi nhà ta thì sao xảy ra cớ sự này? Lạc Lâm, trước kia dạy ngươi chưa đủ đau phải không? Chờ đi, lần này ta chắc chắn sẽ làm ngươi cuốn gói đi.
Cùng lúc đó, trong một biệt thự vùng ngoại ô thị trấn huyện Hình Đường. Lạc Khang Hoa mặt đen thui ngồi. Lạc Khang Hoa là bố của Lạc Lâm, người cầm lái kiến trúc Lạc thị.
Bây giờ Lạc Khang Hoa không còn phong độ ngày xưa, liên tục hút thuốc, hơn bốn mươi tuổi mà tiều tụy như năm, sáu chục tuổi.
Một nữ nhân xinh đẹp ngồi trên ghế nệm da thật, chanh chua nói:
– Hút hút, tối ngày chỉ biết hút thuốc. Hút thuốc giúp ích được gì không? Hút cho chết luôn đi!
Nữ nhân mặc váy ngủ hở hang, khoanh chân ngồi. Nếu nữ nhân không ở trong biệt thự này, nếu đi trên đường sẽ bị cho rằng người đàn bà chanh chua, còn thuộc loại đứng đường.
Nữ nhân tên Nghiêm Xuân Hoa, mẹ ruột của Lạc Lâm. Nghiêm Xuân Hoa khá đẹp, cộng thêm bảo dưỡng lâu năm, bốn mươi tuổi mà nhìn như ba mươi, đối lập hẳn với Lạc Khang Hoa.
Lạc Khang Hoa buồn phiền la lên:
– Cô chỉ biết loay hoay mấy thứ đồ chơi kia, nhà sắp mất, khi đó cô còn gì để chơi!
Nghiêm Xuân Hoa tức giận nói:
– Anh lớn tiếng với tôi làm gì? Dù có tan nhà thì cũng không phải tôi làm. Anh có giỏi thì đi ra ngoài kiếm tiền, đừng anh hùng rơm trong nhà!
Lạc Khang Hoa không cãi lộn với Nghiêm Xuân Hoa nữa, nhíu mày lẩm bẩm:
– Cô…! Tôi lười cãi với cô, nếu có thời gian rảnh tôi thà suy nghĩ làm sao vượt qua xét duyệt phẩm chất, lấy dược hạng mục Trấn Hắc Sơn. Trưởng trấn Tô Mộc toàn quyền phụ trách việc này, không biết vị trưởng trấn này thích cái gì.
Lạc Lâm từ ngoài cửa đi vào, nghe Lạc Khang Hoa lẩm bẩm, hai chữ Tô Mộc lọt vào tai làm mắt cô sáng lên.
Lạc Lâm chạy tới gần, dồn dập hỏi:
– Ai? Bố mới nói ai?
Lạc Khang Hoa khó hiểu hỏi:
– Là Tô Mộc, trưởng trấn mới của Trấn Hắc Sơn. Con cũng biết kiến trúc Lạc thị chúng ta muốn lấy hạng mục công trình xây dựng trường tiểu học Đại Liễu Thụ Trấn Hắc Sơn, có gì ngạc nhiên?
Không có gì đáng kinh ngạc sao?
Lạc Lâm nhếch môi cười khổ, cô bước lên lầu hai. Chẳng lẽ đây là nhân quả tuần hoàn, báo ứng hiện thời sao?
Nghiêm Xuân Hoa lẩm bẩm:
– Con gái làm sao vậy? Kỳ lạ không giống nó ngày thường.
Khi Lạc Lâm đóng cửa phòng, dưới lầu vang tiếng hét chói tai đặc biệt của Nghiêm Xuân Hoa.
Lạc Khang Hoa bị tiếng la của Nghiêm Xuân Hoa hù đứng tim.
– Cô la cái gì? Hù chết người!
Lạc Khang Hoa nhìn Nghiêm Xuân Hoa, nạt:
– Đang ở trong nhà mình, la lối cái gì?
Nghiêm Xuân Hoa nóng nảy nói:
– Không phải, lão Lạc có thấy quen tai không?
Lạc Khang Hoa nhíu mày hỏi:
– Cái gì quen tai?
Nghiêm Xuân Hoa vội la lên:
– Tôi nói là Tô Mộc đó! Tô Mộc, đúng vậy, là Tô Mộc đó! Anh không thấy biểu tình của con gái sao?
– Rốt cuộc cô muốn nói gì?
Lạc Khang Hoa bực bội nạt:
– Tôi đang bận xem báo cáo, nếu cô không có việc gì thì đi về phòng tự la cho mình nghe!
Nghiêm Xuân Hoa hét chói tai:
– Phi, anh mới khùng! Lạc Khang Hoa, đồ chó cắn Lã Động Tân. Tôi tốt bụng nhắc nhở anh, Tô Mộc, Lạc Lâm, cấp 3 Hình Đường. Đừng nói với tôi là anh vẫn không liên tưởng ra.
Ong ong ong ong ong!
Nghiêm Xuân Hoa nhắc nhở tỉ mỉ, Lạc Khang Hoa đờ đẫn giây lát đột nhiên đầu óc ù vang, báo cáo rớt đầy đất.
Mắt Lạc Khang Hoa lóe tia sáng nóng cháy nhìn Nghiêm Xuân Hoa, hét to:
– Cô nói Tô Mộc là bạn học cấp 3 của Lâm nhi? Bây giờ là trưởng trấn Trấn Hắc Sơn?
Nghiêm Xuân Hoa gật đầu, nói:
– Tôi đoán tám, chín phần là đúng, anh không thấy biểu tình của con gái vừa rồi sao? Nếu không đúng thì tại sao con gái biểu hiện khác lạ vậy? Biết con gái không ai khác ngoài bố. Anh không thấy con gái kỳ lạ sao? Em ước chừng Tô Mộc chắc chắn là học sinh trung học năm xưa.
Bùm!
Lạc Khang Hoa ngồi bệch xuống ghế nệm, mất hết sức lực. Nghiêm Xuân Hoa nhớ ra Tô Mộc thì Lạc Khang Hoa cũng nghĩ ra, không phải vì hắn quá nổi tiếng mà do chuyện ngày xưa gây ồn ào rất lớn. Bọn họ là cha mẹ của Lạc Lâm, sao có thể quên ân nhân Tô Mộc này?