Quan Bảng

Chương 17: Hái trái


Đọc truyện Quan Bảng – Chương 17: Hái trái

Tô Mộc không ngờ tình hình sẽ đồ sộ như vậy. Tô Mộc gọi điện thoại thông báo, nghĩ rằng làm theo quy định là được, hắn sẽ dẫn nhóm Hà Sanh đi một vòng cho có rồi đến chỗ Vương Lão Tam ăn cơm. Nếu có thể Tô Mộc sẽ dẫn nhóm Hà Sanh đi trường tiểu học Đại Liễu Thụ quan sát thực tế.

Không ngờ ủy ban trấn trấn ủy Trấn Hắc Sơn đến đông đủ, quy mô chiêu đãi thật nặng.

Tô Mộc ngây người giây lát sau tỉnh táo lại, bước lên trước vài bước sắm vai người giới thiệu.

– Lão bí thư, trưởng trấn, những vị này là xí nghiệp gia có thành công nghe nói tình huống trường tiểu học Trấn Hắc Sơn chúng ta, muốn lại dâng góp chút tâm lòng. Vị này là Hà Sanh, Hà quản lý tổng giám đốc kiêm đổng sự trưởng Thủy sản Hồng Phong chuyên múa bán thủy sản trong Thành phố Thịnh Kinh. Vị này là trấn ủy của Trấn Hắc Sơn chúng tôi, vị này là trưởng trấn Dương trưởng trấn, vị này là…

Giới thiệu khách sáo với nhau xong Lương Xương Quý đại biểu Trấn Hắc Sơn dẫn nhóm Hà Sanh vào phòng họp ủy ban trấn.

Lương Xương Quý mỉm cười nói:

– Rất cảm tạ Hà đổng sự trưởng và các vị quản lý đến Trấn Hắc Sơn chúng tôi, hiến tặng lòng nhân ái cho bọn nhỏ. Các vị từ xa đến, tôi không nói lời khách sáo nhiều, ăn cơm trước đi. Sau khi ăn cơm chúng ta nói tiếp được không?

Hà Sanh bình tĩnh nói:

– Khách theo ý chủ.

Nếu không vì nể mặt Diệp Tích thì Hà Sanh tuyệt đối không nói câu đó, gã càng không định đi trường tiểu học Đại Liễu Thụ xem xét.

Trấn Hắc Sơn nghèo khổ nhưng tiền của Hà Sanh không phải từ trên trời rơi xuống, gã và mấy đồng bạn định quyên tiền Tô Mộc cần rồi thôi, không quan tâm mấy chuyện khác. Cán bộ cấp khoa như Lương Xương Quý, Dương Tùng không đáng lọt vào mắt bọn họ. Trong Thành phố Thịnh Kinh, nhóm Hà Sanh tùy tiện kéo một người ra quen biết toàn là cán bộ cấp xử, cấp khoa chỉ là tôm tép.

Còn Diệp Tích? Từ đầu đến cuối nàng không xuống xe, nàng không thích mấy trường hợp này. Diệp Tích không muốn người ta cho rằng Tô Mộc nhờ vào nàng mới quyên tiền được.

Tô Mộc lên xe, cười hỏi:

– Như thế nào? Chẳng lẽ em không đói sao? Hay anh cùng em đi chỗ khác ăn?

Diệp Tích mừng rỡ hỏi:

– Sao anh tới đây? Không đi cùng nhóm Hà Sanh sao?

Tô Mộc mỉm cười nói:

– Em nghĩ phó trưởng trấn nhỏ như anh gặp trường hợp thế này có cơ hội đi lên góp chuyện sao? Yên tâm, có lão bí thư, Dương trưởng trấn, bọn họ dư sức ứng đối. Chuyện còn lại giao cho bọn họ làm việc là được, nhiệm vụ của anh là cùng em.

Diệp Tích biết Tô Mộc nói thật, tiếp theo làm đến quy trình là được.

Diệp Tích mỉm cười nói:


– Bọn họ đi ăn cơm, em không muốn đến chỗ ồn àoEm Tôi có mang vài thứ, chúng ta ăn ở trong xe được rồi.

– Giai nhân có lệnh, nào dám không nghe?

Tô Mộc cười ngồi xuống bên cạnh Diệp Tích, mũi ngửi mùi thơm thoang thoảng rất thoải mái, thấm vào ruột gan.

Diệp Tích lấy một đống đồ ăn vặt ra khỏi túi, kèm theo hai bình chứa bia.

Diệp Tích mở nắp bình đưa cho Tô Mộc, cười nói:

– Biết anh nghiện thuốc lá, đừng quan tâm em, cứ hút đi.

– Ăn cơm trước đi. Phải rồi, trong điện thoại em nói chúng ta lời to là sao?

Tô Mộc uống bia, nhìn mỹ nữ, ăn bánh mì, rất là thoải mái.

Diệp Tích cười nói:

– Em còn tưởng anh nhịn được bao lâu, ai dè anh không kiềm được.

Diệp Tích mở bóp nhỏ đưa thẻ ngân hàng công thương qua.

– Em thông qua bằng hữu giao ba món đồ cổ cho chỗ đấu giá, quả nhiên đấu giá có lời hơn bán lẻ. Ba món đồ cổ đấu giá được bốn trăm vạn! Em không dám tưởng tượng nổi, một con ngựa bán được tận hai trăm năm mươi vạn.

Nói đến đây Diệp Tích rất kích động.

– Em đã trừ mấy chi phí thủ tục, còn dư lại tiền đều bỏ vào thẻ ngân hàng, khoảng ba trăm tám mươi vạn, anh cất đi.

Ba trăm tám mươi vạn? Nghe con số này Tô Mộc hết hồn. Đây không phải số tiền nhỏ, tận ba trăm tám mươi vạn, nếu dựa vào chút tiền lương còm cõi của Tô Mộc không biết đến ngày tháng năm nào mới tích lũy được.

(1 nhân dân tệ = 3.642 VNĐ; ba trăm tám mươi vạn tệ = 3.800.000 tệ = 13.839.600.000 VNĐ; bán mấy món đồ cổ có 13,8 tỷ ^.^)

Giờ tốt rồi, đào ba món đồ cổ là thuận lợi có tiền, tiền đến quá mau. Nếu Tô Mộc kiếm thêm nhiều đồ cổ nữa chẳng phải là giàu to?

Đổi lại trước kia Tô Mộc sẽ hưng phấn hết nửa ngày, nhưng giờ có Quan Bảng, hắn kích động thoáng qua rồi thôi.

Tô Mộc cười nói:

– Diệp Tích, anh nói rồi, đây là tiền khởi nghiệp cho em. Em luôn muốn ứng dụng những gì đã học vào thực tiễn, vừa lúc cầm số tiền kia làm việc đi. Em học kinh tế, nên biết bỏ tiền trong ngân hàng ăn tiền lời là không có tương lai nhất. Lấy tiền đầu tư sinh thêm tiền mới là đạo kinh doanh tốt nhất.


Tô Mộc đẩy thẻ ngân hàng lại cho Diệp Tích, không chớp mắt cái nào.

Có Quan Bảng trong tay, ta có thiên hạ.

So sánh với mấy thứ này thì Tô Mộc không để bụng số tiền kia.

Diệp Tích hỏi đùa:

– Anh không sợ em ôm tiền bỏ trốn?

– Không sợ!

Tô Mộc cười nói:

– Chút tiền này có là gì, chờ sau này chúng ta là tỷ phú khi đó em sẽ hiểu số tiền này chẳng đáng gì.

– Được rồi!

Diệp Tích cắn răng cất thẻ ngân hàng, không làm bộ làm tịch.

– Tô Mộc, em tạm lấy số tiền kia coi như món tiền thứ nhất cho chúng ta khởi nghiệp. Sau này mặc kệ em kiếm nhiều hay ít đều có phần của anh. Nếu anh hiểu giám định đồ cổ thì em định lấy đó làm cơ sở mở công ty chuyên mua bán đồ cổ, anh thấy sao?

Tô Mộc cười nói:

– Tốt, rất tốt.

– Mua bán đồ cổ trước đi, em chuyên môn thu mau đồ cổ, được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Chờ chúng ta làm ăn lớn, có cơ sở kinh tế rồi sẽ phát triển cái khác. Ví dụ xa xỉ phẩm, thu mua công ty khác.

– Hoặc làm thực thể, tiến quân thông tin khoa học kỹ thuật, những sản nghiệp mới lên. Tóm lại có em làm việc thì anh yên tâm.

Diệp Tích nói:

– Anh đó, không theo nghề kinh doanh đúng là phí. Lúc trước anh là tài tử số một viện quản lý chúng ta, ai ngờ theo chính, không hiểu nổi.

– Thôi, biết anh không thích nghe em nói mấy cái này, không nói nữa. Nhưng số tiền kia quá nhiều, anh làm quan khó tránh khỏi xã giao…


– Vậy đi, anh cho em tài khoản ngân hàng, chờ êm về nhà rút ra một ít, ừm, cho anh số lẻ đi.

Tô Mộc làm bộ vô tình nói đùa:

– Em thích làm gì thì tùy, lão công (chồng) nghe em.

– Biến đi, ai là lão công với anh?

Diệp Tích nghe xong mặt đỏ bừng, người quen nếu thấy bộ dạng của nàng thế này sẽ rớt tròng mắt.

Tô Mộc hớn hở trêu Diệp Tích:

– Không phải lão công sao?

– Anh còn nói lão công nữa là em tiếp tục bóp cổ!

– Đừng bóp, đau quá.

– Hừ! Ai kêu anh ba hoa bép xép, bóp chết anh!

* * *

Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, rời khỏi bàn rượu rồi chuyện đám người Hà Sanh quyên tiền cũng được quyết định. Nhưng số tiền không phải mấy vạn khối như ban đầu Tô Mộc nghĩ mà lên đến ba mươi vạn.

Tô Mộc biết ý nghĩa số tiền đó, đặc biệt nơi như Trấn Hắc Sơn thu nhập tài chính một năm mới có hai, ba vạn. Bây giờ bỗng thêm ba mươi vạn, miếng thịt mỡ to như vậy nói không có ai động lòng thì tuyệt đối không thể nào.

Cũng may có Lương Xương Quý, ngay trước mặt Hà Sanh quyết định bảo đảm ba mươi vạn dùng đúng chỗ cần, mỗi một món tiền sẽ ghi chép rõ ràng.

Trấn Hắc Sơn sẽ thành lập tiểu tổ công tác chuyên môn, Lương Xương Quý tự mình làm tổ trưởng, Dương Tùng là phó tổ trưởng, Tô Mộc là người trực tiếp thực hành, phải dùng hết số tiền vào thực tế.

Hoàn thành quy trình đơn giản xong Hà Sanh từ biệt Tô Mộc, Diệp Tích ngồi trên xe. Đoàn người rời đi vội vàng, nếu không có ba mươi vạn nhân dân tệ trong tài khoản thì Dương Tùng băn khoăn không biết đây là thật hay giả.

Trong phòng họp ủy ban trấn Trấn Hắc Sơn.

Lương Xương Quý ngồi trên ghế chính giữa quét mắt mấy người ngồi hai bên.

Lương Xương Quý hắng giọng, ồm ồm nói:

– Các vị, chuyện hôm nay thì mọi người đã thấy rồi. Trong huyện thông báo muốn Trấn Hắc Sơn chúng ta cải tạo nhà xuống cấp. Bây giờ Tô Mộc cố gắng đã kiếm được khoản tiền này, vấn đề là sử dụng số tiền đó như thế nào, tôi muốn nghe ý kiến của mọi người.

Đúng rồi, cải tạo nhà xuống cấp trường tiểu học Đại Liễu Thụ đều đổi thành nhà trệt thì tám vạn khối đủ rồi, còn hai mươi hai vạn nên dùng như thế nào mới là vấn đề lớn.

Mã Dương Phàm nói ngay:

– Để tôi nói trước. Bí thư, trưởng trấn cũng thấy là tòa nhà văn phòng của chúng ta quá cũ kỹ, hương trấn khác sớm sửa sang lại chỉ có chúng ta là còn giữ nguyên. Ý kiến của tôi là số tiền kia trừ cải tạo trường tiểu học ra dùng để sửa văn phòng tòa nhà.


Hà Thành Lễ cười nói:

– Tôi cũng có ý này, còn dư nữa thì tăng thêm gia dụng cho văn phòng. Nhiều năm qua Trấn Hắc Sơn cũng nên đổi bộ dạng.

Trương An thản nhiên nói:

– Làm vậy không được. Khi người ta đưa khoản tiền này đã nói rõ là giáo dục chuyên nghiệp, chỉ có thể dùng để sửa trường học. Gióng trống khua chiêng xây dựng văn phòng tòa nhà nếu truyền ra sẽ có ảnh hưởng không tốt, làm mất uy tín ủy ban trấn chúng ta.

Mã Dương Phàm phản bác:

– Không thể nói vậy được, nếu chỉ có mấy vạn khối tiền thì tôi tuyệt đối sẽ không sửa lại văn phòng tòa nhà, nhưng bây giờ có nhiều tiền như vậy, còn dư để đó cho mối ăn sao?

Trương An kiên quyết nói:

– Dù để không đó cũng được, vấn đề là nguyên tắc.

Cộc cộc!

Lương Xương Quý gõ mặt bàn, liếc mắt mấy người.

Lương Xương Quý lớn tiếng nói:

– Nhìn xem bộ dạng của các anh, sao? Muốn cãi lộn sao? Dương trưởng trấn nói đi, khoản tiền này dùng như thế nào?

Dương Tùng rộng rãi nói:

– Tôi chỉ có một yêu cầu, khoản tiền này thuộc về ủy ban trấn sử dụng, ngoài ra tôi không có ý kiến gì khác.

Nhưng câu này đẩy không khí phòng họp lên cao trào. Cái gì gọi là thuộc về ủy ban trấn sử dụng? Vậy chẳng phải là ba mươi vạn do Dương Tùng toàn quyền chi phối? Lúc kéo đầu tư không có mặt ngươi, giờ có tiền thì muốn chia ly canh, chuyện gì đây? Hái trái sao?

Mặt Đổng Hướng Thụy – bí thư trấn ủy không biểu tình nói:

– Bí thư, tôi thấy chuyện này nên hỏi ý kiến của Tô trưởng trấn.

Tiền đầu tư là Tô Mộc kéo đến, hắn là phó trưởng trấn phụ trách khoa giáo văn vệ Trấn Hắc Sơn, giao cho ai khác không bằng Tô Mộc giải quyết là danh chính ngôn thuận nhất.

Lương Xương Quý mở miệng nói:

– Tô Mộc, cậu nói đi!

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Ánh mắt mọi người cùng nhìn vào Tô Mộc, hắn chẳng hề tim đập chân run, rất bình tĩnh hé môi nói câu đầu tiên đã làm vài người biến sắc mặt.

– Không được dùng bậy một đồng nào trong ba mươi vạn, tất cả dùng để sửa sang lại trường học!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.