Đọc truyện Quan Bảng – Chương 1627: Nổi giận sau khi bị bác bỏ
Trên thế giới không có bức tường nào gió không lọt qua được. Nhất là bức tường trong giới quan trường lại càng không che được gió. Chỉ cần là ở trong buổi họp thường ủy phát sinh bất cứ chuyện gì, trong thời gian rất ngắn cũng có thể truyền ra ngoài. Việc truyền bá ra ngoài như vậy, anh thật sự không có cách nào nắm được vết tích.
Cho nên ngay vào buổi trưa, Tô Mộc đã được Tôn Nghênh Thanh mật báo trước cho hắn biết sắp có hành động thế nào.
Là Giang Hà!
Giang Hà là Phó bí thư đảng ủy thành phố này, rốt cục đã kìm chế không được nữa, muốn nhảy ra động thủ đối với mình sao? Ngẫm lại cũng đúng. Nếu như mình là Giang Hà, tâm tình bây giờ nhất định là không tốt chút nào.
Hầu Bách Lương xuống đài!
Tiêu Lang Trì mất mặt!
Hai người kia đều là người trong phe phái của Giang Hà. Nếu như Giang Hà không làm ra chút động tác, anh bảo hắn để uy nghiêm của mình ở chỗ nào? Chỉ có điều, Giang Hà anh ngàn vạn lần không nên động tâm tư với tôi trên phương diện mấu chốt này.
Chẳng lẽ tôi không biết tôi là một nhân vật không có khả năng làm như vậy sao? Tôi biết điều này. Nhưng không phải tình huống của huyện Ân Huyền bây giờ rất đặc biệt sao? Ngoài tôi ra, thật sự không có người nào có thể hoàn toàn lật được ván bài này.
Lẽ nào anh không thể chờ tới khi tôi giải quyết xong mọi chuyện ở đây, đợi đến khi tất cả những điều này đều đi vào chính quy, đợi đến khi tôi chủ động chào từ giã, anh mới tiến hành nhận mệnh sao? Lại nói tôi dường như cũng đóng vai này không bao lâu. Anh thế nào lại không nhịn được, muốn động thủ rồi?
Giang Hà, tôi xem như đã nhớ kỹ anh.
– Tô Mộc, chuyện này cậu tính giải quyết thế nào?
Thịnh Tỉnh hỏi.
Không sai, người chủ động gọi điện qua cho Tô Mộc chính là Thịnh Tỉnh.
Bởi vì thân phận của Thịnh Tỉnh, cho nên hắn nhất định phải luôn luôn bảo bọc Tô Mộc. Bởi vì Thịnh Tỉnh biết, từ thời khắc Tô Mộc gật đầu gia nhập vào Đoàn hệ, hắn nhất định sẽ trở thành người được Đoàn hệ trọng điểm bồi dưỡng. Bởi vì thân phận của Tô Mộc thật sự quá phức tạp, phức tạp đến mức tùy tiện lấy ra một chỗ dựa vững chắc sau lưng của hắn, Đoàn hệ đều không thể bỏ qua.
Người như vậy cuối cùng lại lựa chọn gia nhập Đoàn hệ. Đây là may mắn của Đoàn hệ. Cũng vì vậy đã đưa ra một vấn đề khó khăn không nhỏ đối với Đoàn hệ. Đó chính là Đoàn hệ phải bảo đảm an toàn cho Tô Mộc, phải bảo đảm Tô Mộc trên con đường quan trường sẽ không bị hãm hại.
Nếu như Đoàn hệ không làm được, vậy sẽ phải đối mặt với sự đả kích của Từ Trung Nguyên, phải đối mặt với sự đả kích của Lý gia, Trịnh gia, Diệp gia. Thậm chí bây giờ còn dính dáng đến một Hoàng Phủ Thanh Phong của gia tộc Hoàng Phủ. Điều này càng làm cho Đoàn hệ cảm thấy áp lực nặng nề.
Cho nên Thịnh Tỉnh làm người của Đoàn hệ, hắn biết mình chắc hẳn nên đóng vai trò thế nào. Cho nên vào buổi họp thường ủy thị ủy hôm nay, hắn mới phải tỏ thái độ khác thường, đối nghịch với Giang Hà đối nghịch. Bởi vì hắn chỉ có thể làm như vậy, cũng phải làm như vậy.
Lại nói, Tô Mộc nhân tài ưu tú như vậy, vẫn thật sự đáng giá để Thịnh Tỉnh làm như vậy. Nếu như nói Tô Mộc chỉ là một kẻ ngu ngốc, Thịnh Tỉnh dứt khoát sẽ không vì hắn ra mặt như vậy.
– Thịnh bộ trưởng, chuyện đó, tôi nghi ngờ có người âm thầm tiến hành bôi nhọ đối với huyện Ân Huyền chúng tôi. Làm sao có thể trùng hợp phát sinh chuyện như vậy được. Một giờ sau có thể truyền lên đến diễn đàn. Đồng thời trong mười mấy phút ngắn ngủi có tới ba vạn lượt người xem. Có khả năng sao? Chỉ có điều mọi chuyện tôi đã giải quyết xong. Cho dù là nhà Diệp Nam Sơn và Diệp Ngạnh, tôi cũng đã tiến hành dàn xếp. Hiện tại lo lắng của tôi chính là sợ đối phương sẽ làm lớn chuyện của Diệp Nam Sơn. Nhà Diệp Nam Sơn thật sự có chút phức tạp. Bởi vì…
Sau khi Tô Mộc nói xong, Thịnh Tỉnh cũng trở nên có chút khẩn trương. Hắn thật sự không ngờ được tình hình nhà Diệp Nam Sơn lại như vậy. Chuyện này nếu như giải quyết không tốt, thật sự sẽ dẫn tới mâu thuẫn cùng quân đội.
– Bên kia cậu phải toàn lực tiến hành điều tra. Bên này tôi sẽ vận dụng quan hệ, xem có thể xóa bài viết kia hay không?
Thịnh Tỉnh nói.
– Hiểu rõ!
Tô Mộc gật đầu.
Đợi đến khi dừng cuộc điện thoại của Thịnh Tỉnh, Tô Mộc suy nghĩ một chút, vẫn không thể phớt lờ đối với chuyện này được. Trang web của diễn đàn kia, không quan tâm có bối cảnh hay không, hắn đều phải chủ động liên hệ với đối phương.
Reng reng reng!
Dựa theo số điện thoại lưu lại trên diễn đàn, Tô Mộc trực tiếp gọi tới. Sau khi đối phương tiếp nhận, nghe được Tô Mộc muốn tìm tổng biên tập của bọn họ, đối phương liền không chút khách khí, trực tiếp nói:
– Chủ biên tập của chúng tôi hiện tại đang bận rộn nhiều việc, không gặp anh được. Cho nên nếu như anh có chuyện gì, nói với tôi, tôi sẽ xử lý hoặc nhắn lại giúp anh.
– Anh xử lý? Anh là ai?
Tô Mộc hỏi.
– Tôi là thư ký của tổng biên tập, là giám đốc điều hành của trang web này!
Giám đốc điều hành? Nói như vậy, đối phương thật sự là một vị quan không nhỏ. Chỉ riêng thân phận thư ký của tổng biên tập, lại thêm kiêm nhiệm, bao giờ cũng cho người ta có cảm giác khác thường. Chỉ có điều, đó không phải là suy nghĩ Tô Mộc mong muốn. Hắn suy nghĩ một lát, vẫn đi thẳng vào vấn đề.
– Là như vậy, tôi là huyện ủy của huyện Ân Huyền. Trên diễn đàn trang web của các người phát ra một bài post, tôi cho rằng có tồn tại vấn đề rất lớn. Tôi hi vọng trang web của các người có thể có căn cứ vào thực tế, chứng thực, xóa bỏ nó. Tôi…
Ai ngờ Tô Mộc còn chưa nói hết lời, liền bị đối phương trực tiếp cắt ngang. Trong nháy mắt, bên kia truyền tới giọng điệu không nhịn nổi.
– Người của huyện Ân Huyền các người đều không có chuyện gì làm sao? Thế nào mà lại để mắt tới diễn đàn chúng tôi. Bài phát biểu post trên diễn đàn của chúng tôi là chuyện của chúng tôi. Nếu như các người còn ngang ngược can thiệp nữa, lẽ nào các ngươi không biết tự do ngôn luận sao? Huyện Ân Huyền các người làm ra chuyện như vậy, vậy phải chuẩn bị tinh thần khi bị đưa ra ánh sáng. Hiện tại muốn cứu vãn lại ảnh hưởng sao? Tôi cho anh biết, đã muộn rồi. Bài post này, tôi tuyệt đối sẽ không cắt bỏ. Huyện Ân Huyền các người cứ chờ bị điều tra đi.
Đô đô!
Sau khi bị mắng một hồi như vậy, bên tai Tô Mộc liền truyền đến tiếng đô đô của điện thoại. Khi âm thanh như vậy vang lên, trên mặt Tô Mộc nhất thời hiện ra một sự lạnh lùng. Thật sự cho rằng mình là kẻ cho người khác khi dễ sao?
Không sai. Nội dung của bài post kia, cho tới bây giờ vẫn tính là tương đối khách quan. Nhưng nội dung khách quan, anh tiến hành báo cáo, trên văn chữ cũng khó tránh khỏi có chút phóng đại. Theo lời anh nói, toàn bộ huyện Ân Huyền căn bản chính là một ổ thổ phỉ.
Điều này có thể nói là không có vấn đề sao?
Mấu chốt nhất, trong chuyện này rõ ràng có người muốn bôi đen huyện Ân Huyền chúng tôi. Trang web của các người có nhu cầu tố cáo của các người. Huyện Ân Huyền chúng tôi cũng phải có suy nghĩ của chúng tôi. Các người dám trực tiếp cắt điện thoại của tôi, ngay cả ý tứ tối thiểu nghe tôi nói ra kết quả xử lý cũng không có. Các người làm như vậy có phải có chút quá đáng hay không? Lại nói, huyện Ân Huyền chúng tôi đã đưa ra kết quả xử lý. Nếu như trang web của các người lưu ý tới bài post này như thế, tôi cũng không tin các người không biết. Nếu biết, còn dám lộ vẻ phách lối như vậy, đây không phải cố ý gây sự thì là cái gì? Được lắm. Nếu các người muốn chơi, tôi đây sẽ chơi với các người một chút! Dù sao mấy ngày qua cũng có chút tức giận. Nếu không phát tiết ra, tôi thật sự sẽ cảm thấy rất ủy khuất.
Cho nên Tô Mộc không có bất kỳ do dự nào, trực tiếp gọi điện lại. Khi bên kia vẫn là giám đốc điều hành nhận điện thoại, không đợi đến khi đối phương mở miệng, Tô Mộc đã trực tiếp lạnh lùng truyền đạt mệnh lệnh cuối cùng.
– Tôi gọi cho anh là muốn nói cho trang web của các người biết, nếu các người không muốn dàn xếp ổn thoả, vậy chuẩn bị tinh thần chờ sau khi ầm ĩ lên rồi nói tiếp. Chuyển lời cho chủ biên tập của các người, chuyện này còn chưa xong đâu. Nếu hắn không tiến tới huyện Ân Huyền, chủ động nói lời xin lỗi tôi, tôi sẽ khiến trang web của các người nửa bước khó đi!
Cạch!
Lần này là Tô Mộc chủ động cúp điện thoại. Sau đó, hắn châm một điếu thuốc, hút xong, liền gọi vào một số điện thoại đã lâu không gọi tới.
– A, anh Tô, sao anh lại gọi điện thoại tới cho em vậy?
Bên kia truyền tới giọng nói có chút kinh ngạc của Hạ Cầm.
– Thế nào? Hai người bây giờ còn đang chơi sao?
Tô Mộc hỏi.
– Đúng vậy. Chỉ có điều sắp kết thúc rồi. Chỗ chúng ta chỉ có anh là thoải mái. Nhưng hình như gần đây anh Tô gặp phải chuyện gì đó đúng không?
Hạ Cầm cười tủm tỉm hỏi.
– Em cũng biết sao?
Tô Mộc ngạc nhiên nói.
– Đương nhiên. Có cái gì mà không biết chứ! Đừng quên em đang làm gì.
Hạ Cầm thật ra tên xứng với người thực. Ở trong tiểu đội săn giết, kỹ thuật vi tính của Hạ Cầm thật sự không phải là thổi phồng, vẫn thuộc hàng hacker đứng đầu.
Trên thực tế ở trong đội săn giết, mỗi người đều phải hiểu biết về kỹ thuật máy tính. Nhưng có thể tinh thông giống như Hạ Cầm, thật sự không có người nào có thể làm được.
– Nếu em đã biết vậy thì dễ làm rồi. Chuyện đó rõ ràng là có người muốn đối phó với huyện Ân Huyền bọn anh, là muốn bôi đen huyện bọn anh. Rất nhanh người này sẽ được điều tra ra. Nhưng trước đó, anh cần em làm giúp anh một việc!
Tô Mộc nói.
– Chỉ cần không vi trái pháp luật là được!
Hạ Cầm nói.
– Cái gì mà vi phạm pháp luật? Sẽ không nghiêm trọng như vậy đâu. Anh chỉ muốn nhờ em giúp anh… Chuyện này anh sẽ đi tìm anh Triệu báo cáo, em cứ trực tiếp làm là được. Một lát nữa Triệu ca sẽ gọi điện thoại thông báo cho em.
Tô Mộc nói.
– Được rồi, vậy em sẽ chờ!
Hạ Cầm cười hì hì.
Tô Mộc nghe Hạ Cầm nói vậy, mới ý thức được rằng mình đã quên mất thân phận thành viên của săn giết. Nếu như Hạ Cầm là người của mình thế nào cũng dễ nói. Nhưng cô ở trong đội săn giết, nhất định phải tuân thủ kỷ luật. Chỉ có điều nếu đã nhờ Hạ Cầm, không nhất thiết phải lại đi tìm người khác nữa.
Tô Mộc trực tiếp nói cho Triệu Vô Cực biết. Triệu Vô Cực hơi do dự một chút, sau đó dứt khoát nói:
– Chuyện này anh sẽ nói với Hạ Cầm!
Có Triệu Vô Cực bảo đảm, Tô Mộc lúc này mới không cần lo lắng gì nữa. Hắn biết Triệu Vô Cực nhất định sẽ giúp một tay. Dù sao Triệu Vô Cực đã từng đi theo hắn một thời gian, biết cách làm người của Tô Mộc. Nếu Tô Mộc nói diễn đàn của trang web kia có vấn đề, thu thập thì thu thập.
Mà khi Tô Mộc ở bên này suy nghĩ về vấn đề bài post, chỉ ba phút sau, Hạ Cầm đã gửi tin nhắn tới, đã đối phó xong. Đợi đến khi Tô Mộc trở vào diễn đàn kia, liền phát hiện thật sự giống như lời Hạ Cầm nói, đã không vào được nữa.
Đừng nói hacker có đôi khi vẫn có tiêu chuẩn!
Ngay khi Tô Mộc đứng dậy chuẩn bị đi ăn cơm, Từ Viêm gọi điện thoại đến, giọng nói có chút hưng phấn:
– Tìm được tên khốn kiếp kia rồi!