Quan Bảng

Chương 1625: Nổi lên mặt nước


Đọc truyện Quan Bảng – Chương 1625: Nổi lên mặt nước

Khương Chi Sơn chưa bao giờ giống như hiện tại chú trọng một người vốn cho rằng không quan trọng gì. Dựa theo thân phận của Khương Chi Sơn đừng nói là cán bộ cấp huyện, dù là cấp chính sảnh, cấp tỉnh bộ thì từ nhỏ gã đã thấy rất nhiều trong nhà, không có cảm giác sợ hãi gì đối với những người này.

Cố tình vì Tô Mộc hại Khương Chi Sơn gặp nhiều chuyện phiền lòng, nguyên Khương gia đối diện tai nạn chưa từng có.quan trọng nhất là trước những tai nạn này thía độ của Khương Đào Lý rất mơ hồ, cho nên Khương Chi Sơn không thể điều động lực lượng Khương gia ở bên ngoài.

Vì buồn bực nên Khương Chi Sơn tìm đến Lục Thừa, nói ra buồn phiền của mình. Khương Chi Sơn và Lục Thừa hợp ý nhau, chuẩn bị xuống tay với Tô Mộc, hãm hại hắn, bôi đen hắn, chặt đứt tiền đồ của hắn.

Lục Thừa rất thích thấy chuyện như vậy.

Trừ phi Lục Thừa có địch ý với Tô Mộc ra quan trọng nhất là nhân mạch của Khương Chi Sơn toàn trong hệ thống giáo dục.

Hiện tại tLục Thừa nhìn trúng thịt mỡ là kiến trúc các trường học, ví dụ tòa nhà ký túc xá, tòa nhà dạy học, nhà ăn. Đây đúng là cục thịt mỡ, ăn vào miệng là lời chắc.

Dưới tình huống như thế, Lục Thừa tự nhiên là giúp đỡ Khương Chi Sơn vô điều kiện. Chưa tính, Lục Thừa còn sử dụng quan hệ Ứng Lan Yến tìm đến thư ký huyện ủy Tiêu Lang Trị huyện Lâm Sơn, hỏi ý gã làm sao nhằm vào huyện Ân Huyền.

Từ Viêm đã đoán trúng.

Thật sự có người quen thuộc khâu này ở sau lưng chỉ chiêu, nên mới xảy ra chuyện như vậy. Người âm thầm chụp hình được Tiêu Lang Trị tìm đến.

Đólà một ký giả hạng bét trong huyện Ân Huyền, trước kia có lăn lộn trong giải trí tin tức, sau này đó đắc tội quyền quý bị bị xửchỉ đành về nhà. Người này tên Mạnh Vũ, trước kia từng làm việc giúp Tiêu Lang Trị nên Tiêu Lang Trị giao việc này cho gã làm.

Tiêu Lang Trị làm cơ sở, Lục Thừa phụ trách giật dây, Khương Chi Sơn ở sau màn, đây là sự thật sự kiện chợ sáng thành quản.

Đương nhiên việc xảy ra cũng tình cờ, nếu có Dương Tử không làm chuyện đó, dù ngươi có muốn hãm hại cũng không có cơ hội. Các ngươi đã làm ra chuyện như vậy còn sợ bị người ta báo danh sao?

Mạnh Vũ dứt khoát bắt chặt cơ hội này, hiện tại đang vận tác. Mạnh Vũ kiếm ăn tầng dưới chót, không biết sau lưng có đủ thứ chuyện linh tinh, chỉ biết nhận tiền làm tốt việc của mình.


Khương Chi Sơn hỏi:

– Người mà ngươi sắp xếp chắc không xảy ra việc gì?

Lục Thừa nói:

– Không đâu, nếu có chuyện thì hắn là người thứ nhất bị dính đến, nên hắn tự nhiên biết phải làm sao. Hơn nữa dù hắn xảy ra chuyện cũng đừng hòng liên lụy đến chúng ta, giữa ta và hắn không mấy quen thân.

Khương Chi Sơn vừa lòng cười nói:

– Rất tốt.

Lục Thừa nói:

– Khương đại thiếu gia, bên ta vừa mới có một đám thợ mát xa mới đến, có muốn thử tay nghề của bọn họ cho ta chút ý kiến không?

Khương Chi Sơn gật đầu nói:

– Được rồi.

Một mỹ nữ vóc dáng cao kều đi vào phòng riêng. Lục Thừa biến mất khỏi phòng, gã nhìn cánh cửa khép, mắt lóe tia sáng tàn nhẫn.

Tô Mộc, lần này ta muốn ngươi gục ngã!


Phòng họp cục quản thị trấn.

Chân Đào ngồi ở chính giữa, biểu tình cực kỳ nghiêm túc. Trước mặt Chân Đào đặt cái gàn tàn, bên trong nhét đầy tàn thuốc. Hai bên Chân Đào ngồi lãnh đạo cục quản thị trấn, trong đó có cục trưởng cục quản thị trấn là Lâm Uy Chi.

Nói đến thì cục quản thị trấn huyện Ân Huyền có nhiều nhân viên. Trừ Lâm Uy Chi ra có sáu phó cục trưởng, một số cơ quan cấp cục cũng có tại đây. Ngoài ra có địa đội chấp pháp thành quản, một số cơ cấu cấp hai, cấp một trung đội thành quản hương trấn.

Trong huyện Ân Huyền, cục thành quản có thể sắp xếp vào một cơ cấu thuộc về thực quyền.

Nhưng hôm nay đã xảy ra chuyện khiến những người có mặt phập phồng lo sợ. Tô Mộc vốn sẽ không tìm tới bọn họ, ai ngờ kết quả vẫn như vậy, bị Tô Mộc theo dõi. Ai đều biết nếu bị Tô Mộc nhắm trúng thì hậu quả tuyệt đối là rất nghiêm trọng. Càng đừng nói Dương Tử làm ra chuyện trái pháp luật.

Chân Đào chậm rãi nói:

– Nói đi, đừng im lặng ở đây nữa, nhanh chóng nói kết quả xử lý với đám Dương Tử. Buổi sáng hôm nay phải lấy ra, đây là chuyện nội bội quản thị trấn ụcc các người, nếu các người xử lý nội bộ được thì ta sẽ không nói thêm cái gì.

– Chân huyện trưởng, hành vi của đám người Dương Tử đúng là cực kỳ đáng xấu hổ, là nhục nhã đội quản thị trấn chúng ta, ta đề nghị phải xử lý nghiêm túc!

– Đúng là cần xử lý nghiêm khắc nhưng có một số việc không thể chỉ nói thôi. Nếu xử lý nghiêm ta e rằng sau này công tác thành quản sẽ càng lúc càng khó làm.

– Đúng rồi, một số tiểu thương thật là thích gì làm nấy, nếu ngươi yếu thế hơn thì bọn họ sẽ được đằng chân lân đằng đầu.

Chân Đào ngồi nghe lời nói, từ khi gã ngồi xuống đến bây giờ quanh đi quẩn lại chỉ bấy nhiêu.

Đúng vậy, Chân Đào phân công quản lý thành quản này, nhưng nó là bộ môn thực quyền trong huyện Ân Huyền, nhóm người có thể ngồi nơi đây sau lưng toàn có chỗ dựa, thậm chí mạnh hơn Chân Đào.


Ngươi bảo Chân Đào làm sao dám thật sự đi xử lý?

Nên biết hiện tại Chân Đào không dựa vào Tô Mộc, nếu tùy tiện hành động sẽ bị người khác oán hận. Không dựa vào Tô Mộc lại bị mấy người khác ghi nhớ, cuộc sống sau này sẽ không dễ chịu chút nào.

Con người Chân Đào không có quyết đoán gì, mãi đến bây giờ chỉ là một vị phó huyện trưởng cũng do gã nhút nhát như vậy. Trong tình huống này Chân Đào không dám công khai quyết định mạnh mẽ lên, ngươi nói xem còn gì để nói?

Két két!

Lúc này bí thư của Chân Đào mở cửa phòng họp đi vào. Chân Đào nhướng chân mày, sao bí thư này lỗ mãng quá vậy?

Nhưng bí thư đi tới bên cạnh Chân Đào, khom người nói một câu. Chân Đào biến sắc mặt, trước cặp mắt nhìn chăm chú của mọi người, ánh mắt gã trở nên táo bạo.

– Chuyện cỏn con mà các người bàn bạc đến bây giờ vẫn không có quyết định được, thật không biết cục quản thị trấn các ngươi làm việc như thế nào! Cứ để các ngươi liên tục thế này thì ta thấy nguyên ban lãnh đạo nên bị điều chỉnh hết đi!

Xôn xao!

Chân Đào thốt lời, không khí toàn trường thay đổi. Không ai ngờ Chân Đào sẽ nói lời như thế, mọi người không lập tức quyết định không phải vì không nêu ra được mà đang chờ, nhìn xem phân công Dương Tử cho ai ăn.

Hơn nữa trước đó Tô Mộc nói tới giữa trưa cho kết quả xử lý là được, không thúc giục gì. Nhưng xảy ra chuyện gì mà khiến Chân Đào tức giận như thế, thậm chí không tiếc nói nặng?

Lâm Uy Chi mở miệng nói:

– Chân huyện trưởng?

Nhưng ánh mắt lạnh băng của Chân Đào chặn họng Lâm Uy Chi, gã kéo ghế ra sau, đi thẳng ra ngoài phòng họp.

Lâm Uy Chi vội kêu lên:

– Chân huyện trưởng, chúng ta lập tức đưa ra quyết định xử lý đây!


– Hiện tại mới đưa ra? Đã muộn! Các người không cần ra quyết định gì nữa, huyện ủy huyện chính phủ đã có quyết định xử lý với nhóm Dương Tử. Cũng có quyết định xử lý với cục quản thị trấn các ngươi, cứ làm theo chỉ thị của huyện ủy huyện chính phủ là được.

Chân Đào bỏ lại câu nói này rồi sải bước ra khỏi phòng họp.

Đám người Lâm Uy Chi ngây người giây lát sau đó hoàn toàn biến sắc mặt, lần lượt ra khỏi phòng họp đi xem kết quả xử lý. Ai đều biết đã gây rắc rối to, đừng mơ có thể bình yên vô sự tiếp tục ngồi đó.

– Biết không? Đám người cục thành quản đạp phải đinh, bị Tô thư ký bắt tại trận, hiện tại xui rồi.

– Các ngươi có xem bài viết trên mạng không? Bên chúng ta chưa ra quyết định xử lý mà bọn họ đã công nhiên vu tội huyện chúng ta!

– Hành vi như vậy nên bị điều tra chặt chẽ. Trang we bkia là trang we bđỉnh cao trong nước, tại sao đăng tin tức như vậy, không trải qua điều tra sao?

– Cho rằng hiện tại vẫn là thời đại trước kia, có thể tùy tiện muốn nói cái gì liền nói, chụp mũ tội danh lên đầu người ta sao?

Khi thị trấn huyện Ân Huyền bắt đầu bàn tán chuyện này nghĩa là thông báo như thế trong thời gian ngắn nhất sẽ truyền khắp huyện Ân Huyền.

Chưa hết, kết quả xử lý đám người Dương Tử bị huyện ủy bộ tuyên truyền tuyên bố ra ngoài, thái độ rất đơn giản, chỉ phê phán vài báo cáo không thật. Hạ Xuân Mai còn cố ý phát biểu thanh minh.

Nếu vài trang web, vài người nào đó không nhanh chóng cắt bỏ vài luận điệu bất lợi cho huyện Ân Huyền thì huyện ủy huyện chính phủ huyện Ân Huyền sẽ truy cứu việc này!

Đối đầu với chính phủ nhất cấp dù trang we bcủa ngươi có bối cảnh lớn, hậu đài lớn cũng phải suy xét lại. Vì nếu chỉ là một huyện nho biến mất, những mạng lưới thật sự lợi hại không thèm để bụng, dù sao chúng nó phát triển được toàn có nhân mạch.

Nhưng nếu chỉ là huyện thành nhỏ bình thường dám đối nghịch với bọn họ sao? Cho nên diễn đàn thứ nhất đang bài viết đang bắt đầu âm thầm điều tra.

Khi sặ việc được xử lý đâu vào đó thì Tô Mộc đột nhiên nhận được một cú điện thoại kỳ lạ, nói kỳ lạ không phải vì đối phương mà vì nội dung.

– Ngươi sắp động!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.