Đọc truyện Quan Bảng – Chương 1620: Một cái chính lệnh, mấy nhà khóc thầm
Mặc kệ là khi nào đều có bán thức ăn sớm, xã hội này chỉ cần kiếm được tiền, có thể nuôi gia đình sống qua ngày thì luôn có người làm.
Hơn nữa dọn cửa hàng bán sớm là thường thấy nhất. Nếu ngươi ở chỗ nào không thấy được cảnh này mới là việc lạ.
Nói đi phải nói lại bây giờ có nhiều chủng loại quán ăn dây chuyền cũng kinh doanh ưbã sáng. Những tiệm này có lẽ bán đồ rất ngon, hoặc có lẽ tạm được, bọn họ bán là một loại phục vụ.
So sánh với bán phục vụ thì Tô Mộc từ nhỏ lớn lên trong nông thôn, khi đi học hay công tác đều không thay đổi kiểu nhà quê, hắn rất thích. Lúc Tô Mộc đi học sáng sớm không đi nhà ăn mà chạy ra ngoài tiệm bán đồ ăn sáng, hai cái bánh quẩy một chén đậu hủ não nhẹ nhàng giải quyết xong vấn đề ấm no.
Hiện tại cũng là như vậy.
Nhưng lúc này Tô Mộc ăn mặc kín hơn, đeo kính râm, đội mũ, mang khăn quàng, ngươi muốn nhìn rõ mặt hắn cũng không được. Đừng nói toàn người bình thường ăn tại đây, dù là những nhân viên công tác trong huyện ủy huyện chính phủ chưa chắc nhận ra Tô Mộc ngay.
Phía đối diện quán ăn sáng là chợ sáng.
Tô Mộc biết sợ sáng này, hiện tại nhiều người đều đi dạo trong chợ. Chợ sáng thế này có ba cái trong thị trấn huyện Ân Huyền, rải rác quanh thị trấn, giải quyết tốt nhu cầu này nọ của mỗi nơi.
– Này, các người nghe nói gì không?
– Có chuyện gì mà ngươi ra vẻ bí hiểm vậy?
– Bí hiểm gì đâu, rất nhanh các người đều biết. Đó là thị trấn huyện Ân Huyền chúng ta vì bảo vệ hình tượng, vì có thể chiêu đến nhiều đầu tư thương hơn nên huyện chính phủ ra vặn kiện trong một khoảng thời gian bảo đảm hình tượng thị trấn không bị phá hư.
– Cho nên?
– Nên gì mà nên, vẫn không hiểu? Văn kiện đã truyền xuống nghĩa là từ giờ trở đi kiểu như sạp bán đồ ăn sáng, chợ sáng đều sẽ bị dẹp sớm. Nếu ngươi không tin thì hỏi đi, phải dẹp trước tám giờ.
– Chuyện này cũng rất bình thường.
– Thì bình thường, ta không nói nó không bình thường. Nhưng trong đó có môn đạo, xem bộ dạng của các ngươi chắc không biết. Nếu làm vậy thì quản thị trấn có thể ra, trong tay có Thượng Phương bảo kiếm, ngươi nói xem bọn họ sẽ làm chuyện gì?
– Chắc không đâu, bọn họ dám sao?
– Chờ xem đi, không có chuyện gì là thành quản không dám làm.
Tô Mộc ngồi tại chỗ này uống đậu hủ não, ăn bánh quẩy, tia nghe cuộc trò chuyện. Tô Mộc đã dưỡng thành thói quen xâm nhập dân sinh thế này, nhưng đã lâu hắn không thả lỏng đến thế.
Tại đây ngươi sẽ nghe được hản ứng chính sách chân thật nhất, đương nhiên cái gọi là phản ứng có một số thật sự hữu hiệu, có một số chỉ thuận miệng nói, không thể xem là thật. Nếu xem là thật rồi xử lý ngược lại sẽ làm trò cười.
Dù sao văn kiện dấu đỏ ra sân, điểm xuất phát luon tốt. Nhưg điều bọn họ vừa thảo luận thì Tô Mộc cũng biết.
Chỉnh đốn trật tự thị trấn huyện Ân Huyền, giữ huyện dung huyện mạo là chuyện rất bình thường, không ai phủ nhận được, ngươi có thể nói chính sách như vậy không tốt sao? Còn về trong đó xen lẫn quản thị trấn thì Tô Mộc không ngờ tới.
Nhưng chắc những người quản thị trấn sẽ không càn rỡ đến vậy đi? Dù nói sao thì huyện Ân Huyền đã khác với trước, tất cả vận chuyển trong quy hoạch của hắn, đều bị giám thị ở trình độ lớn nhất.
Khi Tô Mộc mới nghĩ vậy bên tai chợt nghe thanh âm rất kiêu căng ngang ngược. Thanh âm phát ra gần Tô Mộc, ba chiếc xe điện chạy tới, mười mấy thành quản leo xuống.
– Này, quán bán đồ ăn sáng các ngươi làm gì? Mau dẹp đi!
– Trời lạnh như vậy mỗi lần đều phải chúng ta đi ra đuổi, các ngươi không biết tự giác chút sao?
– Đừng nói nhảm,chờ chút nữa thu cũng được, mau theo quy tắc cũ, chuẩn bị bữa sáng ngbon cho chúng ta.
– Đi đi, qua bên kia, nhìn xem chợ sáng có vật tốt gì không.
Khi những lời nói đó vang lên thì sắc mặt Tô Mộc sa sầm. Bọn họ nói trắng ra như vậy còn gì để bào chữa? Không nói thứ khác, chỉ thái độ này đã làm người ta câm nín.
Thành quản thì sao?
Nếu Tô Mộc không nhớ làm thì vấn đề thành quản có một lần phê chỉ thị hạng thứ nhất là phải chú ý cách công tác. Tô Mộc không yêu cầu thành quản lúc chấp pháp phải cười tươi nhưng cần giữ thái độ chân thành.
Dù sao công tác thành quản nếu nói kỹ hơn không có sự hùng hồn đôi lúc không trấn được một số bán hàng rong trái pháp luật.
Nhưng thái độ hiện tại càn rỡ quá mức.
Đám thành quản kêu la, lão bản bán quản vội hét lên:
– Tiểu Ngũ, mau chuẩn bị mười ba chén đậu hủ não, chuẩn bị trứng gà túi vải, món nhắm, và ít bánh đường!
Một đứa trẻ phụ trách việc vặt ước chừng mười lăm, sáu tuổi vội vàng bận rộn chạy lăng xang trước sau.
Nhưng mặt thiếu niên không cười, lúc trước cònd cười tươi vậy mà nghe lão bản ra lệnh thì mặt cứng lại, lạnh bang mà tức giận.
Tiểu Ngũ không cam lòng lẩm bẩm:
– Lại đến chỗ chúng ta ăn không uống không, toàn nói trả tiền trả tiền nhưng có lần nào trả đâu? Không trả tiền thì thôi, cũng chẳng ghi giấy nợ. Phụ thân, cứ tiếp tục thế này thì chúng ta kiếm tiền một buổi sáng sẽ phải lỗ nhiều.
Lão bản nhỏ giọng mắng:
– Câm miệng, làm việc!
Lão bản cẩn thận ngước lên nhìn bên kia, lộ vẻ mặt lo lắng như sợ bị đám thành quản nghe thấy, may mắn thành quản đã đi xa.
Đây là nhạc đệm nhỏ sẽ sớm bị lãng quên sao?
Đương nhiên không phải!
Biểu tình của Tô Mộc đã nói lên vấn đề. Xem ra phê chỉ thị lúc trước hắn chỉ định đến bên dưới chấp hành thì có người giở trò. Có lẽ đám thành quản sớm thói quen kiểu làm việc này, nhìn thái độ và giọng điệu khi bọn họ nói chuyện hiển nhiên không phải lần đầu tiên.
Nếu đúng vậy thì vấn đề rất nghiêm trọng, bất cứ điều gì liên quan đến dân sinh thì không phải chuyện nhỏ với Tô Mộc.
– Nhìn thấy chưa? Những lời ngươi vừa nói không phải ví dụ trắng ra nhất. Nếu ngươi không cho mấy đại gia thành quản này ăn sáng, có tin là quán bán đồ ăn của ngươi đừng hòng bày bán tiếp? Nói tám giờ rời đi nhưng bảy giờ rưỡi ngươi phải dẹp hàng.
– Tại sao?
– Nhìn là biết ngươi mới tới, không phải dân bản địa, là các công nhân ở công trường kiến thiêtý phá đất động công gần đây đúng không? Xem bộ dáng ngươi thành thật, để ta nói cho ngươi nghe, bởi vì thành quản làm việc như vậy đấy.
– Không nói đâu xa, ví dụ quán bán ăn sáng này. Nếu lão Uông không chịu sẽ có lão Lưu, lão Trương muốn làm. Ngươi có thể không làm gì? Tuy làm điều này là cho đám thành quản ăn không uống không, nhưng vậy thì sao? Ít nhất trừ đi đám người này ăn uống thì cuối cùng lão Uông kiếm được ít tiền. Tuổi cỡ lão, ngươi nói nếu đi ra ngoài tìm công tác sẽ tìm được sao? Đã khó tìm vậy chẳng bằng cứ cắn răng mà sống.
– Tóm lại thói quen thì tốt rồi, hơn nữa có thêm nửa tiếng, kiếm được tiền miễn cưỡng bù trừ cho tổn thất này, cứ thế sống tạm. Ngươi không hiểu môn đạo trong đó, thôi không nói nhiều với ngươi.
– Còn có chuyện như vậy?
Lúc này lão bản lão Uông xoay người nói với nam nhân mới rồi trò chuyện:
– Này Hoàng lão đầu, ngươi đừng nói nhiều nữa, cái miệng của ngươi toang hoác ra. Ngươi không sợ bị bọn họ xử sao? Mau ngậm miệng lại, đừng nói nhiều, ngoan ngoãn đi!
Hoàng lão đầu cười nhăn nhở:
– He he, tại ta thấy tức cho ngươi. Được rồi, ngươi đã nói vậy thì ta ngậm miệng. Ta thật sự sợ đám tôn tử này kiếm lý do gì đó quậy một trận, ta định hai hôm nữa sẽ bày quán bán, nếu cứ bị páh thì mấy ngày nay nuôi không.
Còn lời gì để nói?
Còn cần nói thêm gì sao?
Chuyện xảy ra trước mắt là chân thực, tuyệt đối không phải tập luyện trước, cũng không cần luyện tập làm gì.
Khi Tô Mộc nghe những lời này, nhìn vẻ bất đắc dĩ trên mặt lão Uông, nhìn lão Hoàng hận đời, nhìn dứa trẻ Tiểu Ngũ trong mắt lộ ra giận dữ mà lòng như đao cắt.
Đây chính là huyện Ân Huyền mà Tô Mộc đinh ninh đã trị lý tốt sao? Đây chính là huyện dung huyện mạo huyện Ân Huyền mà hắn phấn đấu sao? Đây là hắn thông qua liên quan chính lệnh mang đến phản ứng hiệu quả trực tiếp nhất sao?
Tô Mộc nghĩ đến trước kia nếu không có chính lệnh chỉnh đốn huyện dung huyện mạo có lẽ những thành quản này sẽ không kiêu ngạo ngang ngược đến mức đó. Chỉ vì một cái chính lệnh khiến những thành quản tìm được căn cứ pháp luật, ngày càng vênh váo ra.
Chuyện như vậy, kết quả thế này tuyệt đối không phải Tô Mộc muốn. Nếu sớm biết như thế Tô Mộc sẽ suy nghĩ kỹ mới làm, ít ra bảo đảm không xảy ra chuyện như trên.
Thành quản, tự thân bất chính, nói gì đến bảo vệ huyện dung huyện mạo, chẳng lẽ các ngươi không biết sao? Các ngươi chính là huyện dung huyện mạo của huyện Ân Huyền!
Tô Mộc hít sâu, nhỏ giọng hỏi Tiểu Ngũ đi tới chuẩn bị dọn dẹp bát đũa:
– Tiểu Ngũ phải không? Ta muốn hỏi ngươi một việc, mỗi lần bọn họ đều không trả tiền sao? Bọn họ ăn bao lâu rồi?