Đọc truyện Quan Bảng – Chương 1617: Xin lỗi vô cùng có thành ý
Có thể chung phú quý, không cùng hoạn nạn.
Tám chữ này ý ngãi sâu xa, nhiều lúc xem bói sẽ dùng tám chữ này làm quẻ tưởng giải thích người bên cạnh ngươi. Người như vậy đa số tồn tại trong cuộc sống, không hề hiếm hói.
Tình hình này rõ ràng hơn trong quan trường, càng chói mắt hơn. Ví dụ bây giờ trong văn phòng thư ký huyện ủy huyện Lâm Sơn.
Sau khi Dương Vạn Tiêu trở về lập tức đến dây ngay, gã biết đêm qua hành vi của mình say xỉn quên tất cả, vì vậy vừa về tới nơi gã liền nhanh chân tới đây. Nhưng kết quả thế nào? Đối diện Dương Vạn Tiêu là khuôn mặt đen như lọ nồi khắc khổ của Tiêu Lang Trị.
Dương Vạn Tiêu nói:
– Tiêu thư ký, sự việc là như thế.
Tiêu Lang Trị hằn học hỏi:
– Nói vậy là ngươi đã đồng ý hợp đồng chọn mua với huyện Ân Huyền?
Dương Vạn Tiêu gật đầu nói:
– Đúng vậy!
Tiêu Lang Trị tùy ý nói:
– Nếu đã đồng ý thì ta không có gì để nói. Dương huyện trưởng, ta hy vọng ngươi sau này trước khi làm bất cứ chuyện gì hãy suy nghĩ thật kỹ. Được rồi, nếu chuyện này việc gì khác thì trở về đi, huyện chính phủ mấy ngày nay đã tích lũy nhiều công tác phải giải quyết.
Dương Vạn Tiêu đứng dậy rời đi:
– Vâng!
Nói thật ra tâm tình Dương Vạn Tiêu đang khá tệ. Tiêu Lang Trị nhà ngươi đúng là ghế số một nhưng có cần nói chuyện kiểu đó không? Thái độ của ngươi thế là sao? Đừng quên ngày hôm qua là sốt ruột nói chúng ta chung một chiến tuyến.
Hôm nay thì sao? Ngươi biến thành như vậy. Kết quả xử lý vụ việc còn chưa có định luận mà ngươi đã trở mặt, quá kiêu ngạo rồi.
Khi Dương Vạn Tiêu trở về văn phòng huyện trưởng, thấy văn kiện dấu đỏ thì sắc mặt âm trầm.
– Huyện trưởng, đây là thông báo trong thị mới phát xuống buổi sáng.
Văn kiện này là kết quả xử lý Lư Ngạn, hiển nhiên Tiêu Lang Trị đã biết kết quả.
Nếu không phải biết chuyện này tới Lư Ngạn là chấm dứt, không lung lay địa vị của Tiêu Lang Trị thì gã dám nói chuyện kiểu đó sao?
Nhớ đến sắc mặt của Tiêu Lang Trị là Dương Vạn Tiêu càng không thoải mái. Tiêu Lang Trị nhà ngươi không nhớ tuổi của mình sao? Hiện ngươi đang ở quý cuối cùng, còn định làm gì khác? Chơi trò mèo với ta, ngươi không sợ ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây sao?
– Hiện tại liên lạc quản lý xưởng xi măng, đất đá, vôi phấn trong huyện cho ta. Buổi chiều một giờ ta muốn họp với họ.
– Tuân lệnh!
Dương Vạn Tiêu đứng trước cửa sổ nhớ lại ngày hôm nay trò chuyện với Tô Mộc, cảm nhận phong cách xử sự của hắn. Lại nghĩ đến vị thư ký huyện ủy mà gã đang hầu hạ, Dương Vạn Tiêu thấy bứt rứt và khinh thường.
Tiêu Lang Trị, chỉ tính cách xử sự làm người thì ngươi không cách nào so sánh với Tô Mộc, bàn về tuổi tác thì ngươi bao nhiêu? Tô Mộc mới bao nhiêu tuổi? Tô Mộc với lứa tuổi đó đã có thân phận thư ký huyện ủy huyện trưởng nhất vai khiêu, chắc chắn hắn có bối cảnh.
Sau này phải cố gắng làm tốt quan hệ với Tô Mộc mới được.
Dương Vạn Tiêu nghĩ vậy.
huyện Ân Huyền phát triển trong trạng thái ổn định tiến lên. Buổi chiều Tô Mộc đi xử lý một số chuyện bên huyện ủy, nghe mấy lãnh đạo cơ quan huyện trực của huyện chính phủ báo cáo công tác.
Không chỉ đơn giản là nghe.
Có thể xuất hiện tại đây, báo cáo công tác với Tô Mộc đều thuộc dòng chính Tô Mộc, lộ ra một chút thông tin, những người này trước kia là hắn từ trường đảng huyện ủy trực tiếp điều phái ra, phân công đến mỗi cơ quan huyện trực đảm nhiệm vai trò quan trọng.
Trải qua khoảng thời gian này điều chỉnh, thêm vào rèn luyện này nọ, những người ngày xưa trong trường đảng huyện ủy đã trải rộng khắp cơ quan huyện trực và mỗi hương trấn huyện Ân Huyền. Trong lòng bọn họ biết mình được ai đề bạt lên, nên báo cáo công tác với ai.
Có kinh nghiệm học tập trong trường đảng huyện ủy nên những người này tự động liên lạc với nhau hình thành vòng tròn nhỏ. Trong vòng nhỏ này nhiều lúc có rất nhiều chuyện giải quyết tốt hơn, Tô Mộc biết hết tình hình này nhưng không nói gì.
Tô Mộc chỉ muốn có quyền lên tiếng tuyệt đối trong huyện Ân Huyền, bảo đảm được điều này thì hắn chẳng quan tâm người cấp dưới có vòng tròn nhỏ của riêng mình hay không.
thư ký huyện ủy huyện trưởng nhất vai khiêu là sát khí lớn nhất hiện nay của Tô Mộc, hắn phải thừa dịp chưa xác định huyện trưởng cố gắng sắp xếp hết mọi công tác. Chờ khi huyện trưởng nhậm chức ít ra bảo đảm phương châm đã định trước sẽ không thay đổi.
Nhưng nếu có thể thì Tô Mộc rất khao khát chọn một huyện trưởng bên huyện Ân Huyền, ví dụ trong lòng hắn có một nhân tuyển nặng ký là Dư Thuận.
Chỉ cần Dư Thuận trở thành huyện trưởng thì tuyệt đối bảo đảm chính sách phương châm của Tô Mộc không bị bóp mép, saẽ tiếp tục kéo dài. Trong quan trường sợ nhất là thay đổi như chong chóng, gặp chuyện này sẽ gây sóng to gió lớn.
Thôi, mấy vấn đề này về sau tính tiếp, dù Tô Mộc có muốn cũng không thể quyết định.
Buổi chiều lúc sắp tan ca.
Mộ Bạch gõ cửa văn phòng, tiến vào trong nói với Tô Mộc:
– Thư ký, Đồng Quán ở bên ngoài nói có hẹn với thư ký.
Tô Mộc nói:
– Tiểu tử này đến thật? Được rồi, ta còn chút việc nhỏ phải giải quyết, ngươi kêu hắn ngồi ngoài chờ chút.
Mộ Bạch xoay người đi:
– Rõ!
Mộ Bạch không biết tại sao Đồng Quán đến đây, chẳng lẽ là đến khiêu khích? Nhìn bộ dáng Đồng Quán không giống, hơn nữa nếu đến gây sự thì gã là đầu heo.
Mộ Bạch nói:
– Đồng tổng, Tô thư ký còn văn kiện cần giải quyết, xin chờ tại đây một chút, sắp xong ngay.
Đồng Quán cười lật tới lật lui xem báo chí đặt trên bàn:
– Không sao, chỉ chờ một chút, không quan trọng.
Đồng Quán lại hỏi:
– Mộ chủ nhiệm,ỗi lần Tô thư ký đều tan tầm đúng giờ sao?
Mộ Bạch nói:
– Đúng vậy! Dù là tan tầm hay đi làm thì thư ký đúng giờ nhất, thư ký kiên trì như vậy.
Bởi vì không biết Đồng Quán muốn làm gì nên khi Mộ Bạch nói chuyện rất chú ý, hơn nữa gã không nói dối, đây là sự thật. Thói quen công tác của Tô Mộc rất nghiêm khắc với bản thân.
Đồng Quán thuận miệng nói:
– Thật kính nghiệp.
Đồng Quán hỏi mấy vấn đề đó hoàn toàn là thuận miệng, với tính cách lười nhác của gã cộng thêm lần này đến là xin lỗi, gã sẽ không làm hành động thăm dò.
Đồng Quán ngồi trò chuyện với Mộ Bạch, gã thấy sắp tan tầm, không bận làm việc gì khác mà ngồi tiếp chuyện. Năm phút sau, khi Tô Mộc ra khỏi văn phòng thì Đồng Quán đứng lên ngay, vẻ mặt nghiêm túc cung kính.
Mặc kệ lúc trước trong lòng Đồng Quán nghĩ gì, khi lần nữa gặp Tô Mộc thì trong lòng gã khá căng thẳng.
Lý do rất đơn giản, vì thân phận của Tô Mộc.
Nếu Tô Mộc có thể quen với Long Chấn Thiên, đưa Đồng Quán vào được thì tất nhiên có năng lực bóp chặt gã trong tay. Nếu sợi dây đó kéo dài tới Đồng Nhạc Nhạc thì Đồng Quán sẽ sụp đổ ngay trong một giây.
Đồng Quán vội chào:
– Tô thư ký!
Tô Mộc nói:
– Đồng Quán, ngươi thật sự đến đây? Ta đã nói với Đồng bộ trưởng rồi, không cần cố ý tới đây một chuyến. Ngươi nhìn xem, cần gì khách sáo như vậy?
– Nên như vậy, nên như vậy.
Đồng Quán nói nhanh:
– Tô thư ký, ta đã đặt vị trí bên nhà khách huyện ủy, chúng ta cùng đi.
Tô Mộc mời:
– Mộ Bạch, nếu không bận gì thì đi chung.
Mộ Bạch gật đầu:
– Tốt.
Thật ra Tô Mộc không có nhiều cảm giác việc ăn cơm với Đồng Quán. Dù sao Đồng Quán không giống Hoàng Luận Địch, cái loại ban đầu quen biết. Mối quan hệ giữa hai người nói dễ nghe chút là không đsanh không quen biết.
Đồng Quán không hề có ý kiến gì với bất cứ quyết định nao của Tô Mộc, nên khi hắn nói muốn mang Mộ Bạch đi theo thì gã giơ hai tay đồng ý. Bởi vì hôm nay Đồng Quán đến một mình, kêu gã ăn cơm chung với Tô Mộc mà bên cạnh không có người làm sống động không khí chỉ sợ sẽ buồn tẻ.
Ăn cơm như vậy sẽ mắc nghẹn.
Nhà khách huyện ủy.
Khi Tô Mộc bước vào đồ ăn bên này đã sớm chuẩn bị xong. Tô Mộc không gọi đồ ăn gì nhiều, tùy ý kêu một phần cháo bí đỏ, ngồi xuống bắt đầu ăn.
– Tô thư ký, chuyện lúc trước là ta trẻ tuổi không hiểu chuyện, ta tại đây tự phạt ba ly!
Đồng Quán nhìn Tô Mộc uống cháo, đáy lòng xẹt qua tia kiên nghị, bưng ly rượu trước mặt lên thật sự uống ba ly.
Uống xuóng ba ly mặt Đồng Quán đỏ hồng, tuy bình thường gã hay uống rượu nhưng chưa bao giờ uống nhanh vậy. Đồng Quán thật sự uống say.
Nhưng tràn đầy thành ý.
Reng reng reng!
Đồng Quán đang định nâng ly lên uống tiếp thì di động của Tô Mộc reo chuông.
Tô Mộc cười nói với Đồng Quán:
– Đừng gấp, uống từ từ, ăn chút đồ ăn. Mộ Bạch, ngươi cùng Đồng Quán, ta đi nghe điện thoại cái đã.
Tô Mộc nói rồi đứng dậy sang bên cạnh, không ra ngoài mà tựa vào cửa sổ, môi treo nụ cười.
– Sao nhớ đến gọi điện thoại cho ta vậy?
– Là ta đây!
Thanh âm vốn nê xuất hiện nhưng không có, ai ngờ bên tai Tô Mộc nghe giọng người khác. Điều bất ngờ này làm Tô Mộc cau mày, lòng thít chặt.
– Như thế nào? Có phải nghe ta nói chuyện thì rất bất ngờ? Ta cho ngươi biết, nếu muốn tiểu mỹ nhân của ngươi thì tốt nhất là ngoan ngoãn nghe theo lời ta, không thì ta sẽ hầu hạ nàng thật tốt!