Đọc truyện Quan Bảng – Chương 1599: Ngươi không phải tổ chức, ngươi cũng không đai biểu cho ai được!
Thời cổ đại cái gọi là miệng vàng lời ngọc ra tuyệt đối sẽ không sửa đổi. Tuy hiện tại tình huống như vậy rất hiếm thấy nhưng có hiện tượng càng nghiêm túc hơn, đó là lãnh đạo chỉ thị.
Chỉ cần là lãnh đạo chỉ thị, ngươi trừ vô điều kiện chấp hành ra không còn cách nào.
Vì chỉ cần ngươi dám phản đối thì chờ đợi ngươi sẽ là lãnh đạo không ngừng không nghỉ xử lý. Không có ai muốn vô duyên vô cớ bị lãnh đạo theo dõi, tóm lại chỉ cần có lãnh đạo chỉ thị thì xảy ra vấn đề gì cũng không cần mình gánh vác.
Dù vậy Trịnh Lập Hưng vẫn nghi ngờ lời gã nghe thấy là cái gì, căng thẳng hỏi lại:
– Tô thư ký, ý bảo chúng ta dẫn đội trở lại?
Tô Mộc hỏi:
– Ta chỉ hỏi một điều, quầy hàng hội chiêu thương thật sự sắp xếp như ngươi nói?
Trịnh Lập Hưng vội đáp:
– Ta tuyệt đối không nói dối, tình huống quầy hàng nơi này là thật. Lúc này đã có đầu tư thương đến, bên ta đã chụp ảnh và tư liệu video làm chứng. Vì dự phòng vài chuyện nên khi ta liên lạc với hương cục biển quảng cáo, gọi điện thoại với Kha cục trưởng dều nhấn nút ghi âm điện thoại. Tô thư ký, bên ta tuyệt đối dám nhận điều tra!
Tô Mộc nói:
– Nếu vậy thì không cần căng thẳng, cứ làm theo lời ta nói. Bây giờ mang đội trở về là được, hãy chuẩn bị tốt mấy thứ kia.
Trịnh Lập Hưng dứt khoát nói:
– Rõ, ta mang đội đi ngay!
Sau khi cúp máy, Trịnh Lập Hưng siết chặt nắm tay,tâm tình cực kỳ kích động. Nên biết Trịnh Lập Hưng làm cục trưởng cục chiêu thương huyện Ân Huyền chưa từng kích động giống như hiện tại, thật sự vì lời Tô Mộc nói rất hùng hồn.
Ngươi không cho ta triển vị tốt chứ gì? Được, vậy ta không triển lãm, không chiêu thương. Ta ở tại đây, ta không chịu mấnt mặt!
Nói ra thì Trịnh Lập Hưng rất bất mãn Kha Duy, không nói đến lần trước gã la hét sai xử Trịnh Lập Hưng trong huyện Ân Huyền, chỉ nói chuyện lần này, dựa vào quan hệ của hai người trước kia, Trịnh Lập Hưng cứ nghĩ Kha Duy sẽ không ác như vậy.
Ai ngờ Kha Duy thật sự làm điều đó.
Đúng vậy, Kha Duy nhà ngươi cố ý muốn làm khó Tô Mộc, ta biết giữa ngươi và hắn có xích mích, gai mắt nhau. Nhưng Kha Duy ta không có bất cứ uy hiếp nào với ngươi đúng không? Tại sao ngươi đối xử với tá như vậy?
Ta dù gì là cục trưởng huyện cục chiêu thương huyện Ân Huyền, ngươi không chừa chút mặt mũi cho ta thì ta dựa vào cái gì tiếp tục nể mặt ngươi? Ngươi là cục trưởng thị chiêu thương cục thì ghê gớm lắm sao? Chờ về hưu rồi cũng sẽ không có thực quyền như ai.
Trịnh Lập Hưng nghĩ đến đây vung tay lên, dứt khoát nói:
– Dọn dẹp đồ đạc, bây giờ chúng ta lập tức đi thị trấn!
– Cái gì? Trở lại? Trịnh cục trưởng nói thật không vậy? Chuyện này vừa lớn vừa nhỏ!
– Đúng rồi, nếu trở về thế này sẽ có rắc rối lớn.
– Cho dù là trong huyện còn nói trong thị thì biết làm sao?
– Làm vậy tương đương với trở mặt với trong thị!
Trịnh Lập Hưng nghe đám người chiêu thương cục nóng nảy khuyên, biểu tình khinh thường nói:
– Dù làm vậy là quyết liệt với trong thị thì sao? Có vài người không thể đại biểu ý kiến trong thị, các ngươi cứ làm theo đi. Bây giờ ta phải nhanh chóng trở về báo cáo công tác cho Tô thư ký!
– Rõ!
Dù sao trời sập có người cao chống, bọn họ không sợ gì. Trịnh Lập Hưng đã nói như thế, bọn họ làm nhân viên công tác sợ cái gì? Hơn nữa bọn họ cũng nghẹn cục tức, vừa lúc có thể trút ra.
Trong khi bên huyện Ân Huyền hành động thì các huynh đệ huyện khu còn lại cũng chú ý. Hết cách, ai kêu quầy hàng của huyện Ân Huyền làm người ta câm nín, nay làm hành động như vậy tất nhiên hấp dẫn bọn họ chú ý.
– Lão Trịnh, ngươi làm gì vậy?
– Đúng rồi, các ngươi như vậy làm chẳng lẽ là muốn xả quầy?
– Thật không vậy? Muốn bỏ quầy sao?
Lần này cục trưởng chiêu thương cục mỗi huyện khu đều đến, bọn họ và Trịnh Lập Hưng quen biết, thấy hành động của gã thì ngây người rồi lao nhao hỏi. Hỏi thăm xong quả nhiên sự việc như họ phỏng đoán, tất cả nổ tung lên.
huyện Ân Huyền định chơi tò gì vậy?
Chẳng lẽ không biết hậu quả của việc làm này là cái gì?
Dù thị chiêu thương cục sắp xếp có vấn đề thì các ngươi không thể làm như thế!
Nhưng Hoàng Luận Địch làm!
Nên biết quầy hàng như vậy muốn dọn dẹp rất dễ dàng, cộng thêm quầy ở sau biển quảng cáo to, ngươi không thấy được động tác của họ. Khi Trịnh Lập Hưng đi ra thì đã dọn dẹp xong.
Lúc này đã có đầu tư thương đến, khi thấy động tác của huyện Ân Huyền thì ngừng lại tò mò hỏi có chuyện gì.
Khi đám người Trịnh Lập Hưng ngồi vào xe, sắp khởi động máy thì một người chạy ra từ phòng triển lãm.
– Trịnh cục trưởng, Trịnh cục trưởng!
Trịnh Lập Hưng biết người này, là một khoa trưởng của thị chiêu thương cục, tên Đinh Trà, phụ trách chiêu thương dẫn tư lần này.
Đinh Trà đứng trước dầu xe chặn đường, vội chạy tới cửa sổ xe, biểu tình sốt ruột kêu lên:
– Trịnh cục trưởng, Trịnh cục trưởng!
Trịnh Lập Hưng hỏi:
– Đinh khoa trưởng, có chuyện gì không?
– Huyện Ân Huyền các người làm sao vậy? Đang yên lành tại sao trở lại? Có biết là các người làm như vậy sẽ mang đến ảnh hưởng lớn thế nào cho thị…
Đinh Trà định dông dài tiếp nhưng bị Trịnh Lập Hưng ngắt ngang:
– Đinh khoa trưởng, ta nghĩ Đinh khoa trưởng đang hiểu lầm một việc. Đại hội chiêu thương dẫn tư lần này không phải mệnh lệnh cưỡng chế từ chính phủ, là tự do tham gia. Nếu đã là tự do thì hiện tại huyện Ân Huyền chúng ta không muốn tham gia chẳng lẽ không được sao?
Trịnh Lập Hưng dứt khoát nói:
– Hơn nữa hiện tại cách chiêu thương hội bắt đầu còn năm phút, chúng ta không rút lui sau khi chiêu thương hội bắt đầu, như thế nào? Chẳng lẽ như vậy làm không được sao? Chúng ta làm như thế là vi phạm chính lệnh nào của thị?
Nếu đã sắp đi thì Trịnh Lập Hưng không định đưa mặt cười cho người thị chiêu thương cục. Trước kia tươi cười đón chào với các ngươi nhưng các ngươi lại làm chuyện này khiến người ghê tởm, đã vậy rồi còn muốn chúng ta thân thiện với ngươi? Nằm mơ đi!
Còn về việc sự kiện lần này qua đi thị chiêu thương cục có thù bọn họ nhiều thêm không thì không phải chuyện của Trịnh Lập Hưng.
Chẳng lẽ lúc này không làm như vậy thì người thị chiêu thương cục sẽ nhìn bọn họ với con mắt khác sao? Thật là nực cười.
Đinh Trà ngây người:
– Cái này…
Đinh Trà không ngờ Trịnh Lập Hưng sẽ kiên quyết dứt khoát như vậy, gã thấy nhóm Trịnh Lập Hưng dọn dẹp đồ đạc nên mới vội vàng chạy theo. Đinh Trà cứ nghĩ nói sao thì Trịnh Lập Hưng cũng sẽ e dè điều gì đó, nhưng hiện tại xem ra không phải như vậy.
Tuy nhiên nếu thật sự làm như vậy chẳng lẽ huyện chiêu thương cục huyện Ân Huyền không muốn vướt vát ích lợi gì từ bên thị chiêu thương cục Thương Thiền thị sao? Nói sao thì bọn họ đều là đơn vị cấp thị, mạnh hơn đơn vị cấp huyện nhiều.
Trịnh Lập Hưng kiên quyết nói:
– Lái xe!
– Rõ!
Trịnh Lập Hưng thấy Đinh Trà do dự đứng ngây ra đó thì không dây dưa thêm, ra lệnh đội xe nhanh chóng rời khỏi chỗ này, chớp mắt mất hút trong dòng xe cộ. Khi đám người Trịnh Lập Hưng rời đi, Đinh Trà giẫm chân vội gọi điện thoại cho Kha Duy.
Hiện Kha Duy đang ở đâu?
Kha Duy ở trong nhà hàng gần đó, cùng Kỷ Triết Học ăn cơm với Chiêm Duệ mẫn tổng tài khoa học kỹ thuật Tinh Nguyệt tới đây tham gia chiêu thương hội. So sánh với đầu tư thương khác hì Chiêm Duệ mẫn rất khác biệt, bởi ví nghiệp cả gã là xí nghiệp công nghệ cao, ô nhiễm nhỏ nhất và sáng tạo ra lợi nhuận rất là khả quan.
Trong tình huống đó bắt được khoa học kỹ thuật Tinh Nguyệt có ý nghĩa cực kỳ lớn lao.
Khi Kha Duy nghe Đinh Trà báo tin thì biểu tình cực kỳ tức giận:
– Cái gì?
Kha Duy cho rằng gã làm như vậy chờ tới lúc có thể tìm cái cớ hợp lý lấp liếm cho qua. Ví dụ huyện Ân Huyền các ngươi nếu không muốn nơi đó thì có thể cho các ngươi chỗ khác. Ví dụ nếu huyện Ân Huyền các ngươi không muốn thì đòi chiêu thương cục huyện nào nhường vị trí? Tóm lại dù là lý do gì chỉ cần tìm ra được thì có đường mà vượt.
Nếu vậy có thể đạt tới mục đích nhục nhã Tô Mộc của Kha Duy.
Dù sao về mặt chiêu thương không làm khó được Tô Mộc thì Kha Duy càng không thể làm được trong mấy hành nghiệp khác. Hơn nữa Kha Duy nhận được chỉ thị từ Kỷ Triết Học, gã biết rõ Kỷ Triết Học cũng muốn dạy Tô Mộc một bài học nên mới dám làm như vậy.
Bây giờ thì sao?
Kha Duy không ngờ lộng xảo thành chuyết, Tô Mộc khiến Trịnh Lập Hưng mang đội quay về, cực kỳ vô pháp vô thiên.
Nghĩ đến đây Kha Duy thừa dịp không ai chú ý chuồn ra phòng họp gọi điện cho Trịnh Lập Hưng.
Bên kia vừa nghe, Kha Duy không chút suy nghĩ lớn tiếng quát mắng:
– Trịnh Lập Hưng, các ngươi muốn làm gì? Có biết hành động này là gì không?
– Kha cục trưởng, đây là Tô thư ký của chúng ta ra lệnh. Nếu Kha cục trưởng có lời gì thì hãy nói với Tô thư ký.
Trịnh Lập Hưng cúp máy.
Dám cúp điện thoại của ta?
Kha Duy điên tiết, gã bị khinh hường. Nghĩ đến đây lửa giận đốt cháy trong ngực Kha Duy, ngọn lửa thôi thúc gã gọi điện cho Tô Mộc ngay.
– Tô thư ký, huyện chiêu thương cục các ngươi muốn giở trò gì? Các ngươi làm vậy là biểu hiện vô tổ chức vô kỷ luật! Các ngươi như thế là…
Kha Duy mới nói một tràng đã bị Tô Mộc ngắt lời:
– Kha cục trưởng, ngươi không phải tổ chức, cũng không đại biểu cho ai được!
Lời thốt ra làm Kha Duy nghẹn lời.