Đọc truyện Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng – Chương 32: Thương gia và võ sĩ quyền anh
Cái game hai người chơi có thể tự do cài đặt ngoại hình nhân vật, có lẽ là xuất phát từ tâm lý thiếu cái gì bù cái đó, Vương Tiểu Khê lấy cho nhân vật của mình một cái mặt chính trực lạnh lùng, trên mặt còn gắn thêm vết sẹo, một thanh đại đao dài hơn nửa người đeo ở sau lưng, vô cùng thô lỗ bạo ngược, thoạt nhìn cũng rất xứng với cái tên “Tôi cực kỳ hung ác”.
Thiết lập trong game của Lý Lan Phong lại cùng một đường với tính cách của hắn trong hiện thực, khuôn mặt tuấn tú, tóc bạc phiêu dật, vừa đứng kế bên Vương Tiểu Khê, thoạt nhìn cứ như là thụ.
Vương Tiểu Khê im hơi lặng tiếng thao tác nhân vật nam uy vũ hùng tráng của mình lượn quanh nhân vật tiểu bạch kiểm của Lý Lan Phong vài vòng, trong lòng có chút thỏa mãn.
Lúc này Lý Lan Phong cũng đã gom đủ tổ đội đi chiến trường, các đồng đội tập hợp xong xuôi ở khu vực chiến trường, đây là khu dành riêng cho người chơi PK, trận doanh đối lập gặp mặt không cần giảng đạo lý, nhìn thấy là có thể giết. Mọi người dạo quanh khắp chốn tìm người chơi phe đối địch, có một đồng đội chơi rất thân với Lý Lan Phong hỏi trên kênh đội ngũ: “Đúng rồi, Thiên Thương, trị liệu riêng của ông đâu rồi?”
[Đội ngũ] Ỷ kiếm túy thiên thương: “Ở đây này.”
Nói xong, Lý Lan Phong đi quanh đao khách của Vương Tiểu Khê vài vòng, lại nói: “Đây là acc chính của cậu ấy, còn acc nữ lúc trước là acc phụ.”
[Đội ngũ] Trường U: “Cậu ấy? Trị liệu riêng của ông không phải con gái hả? Còn từng mở mic mà.”
[Đội ngũ] Ỷ kiếm túy thiên thương: “Chính là cậu ấy, cậu ấy là nam.”
Một đồng đội nam khác vẫn luôn ngấp nghé Vương Tiểu Khê hoa dung thất sắc: “Nam!? Cậu ta xài máy đổi giọng hả!?”
[Đội ngũ] Tôi cực kỳ hung ác: “Đúng, tôi đùa thôi, ngại quá.”Advertisement / Quảng cáo
Đồng đội vẫn luôn ngấp nghé Vương Tiểu Khê vốn định đập chậu cướp bông im lặng chốc lát, điên cuồng gửi inbox cho Vương Tiểu Khê.
[Trò chuyện riêng] Trúc cửu âm: “Tôi cảm thấy tình cảm của tôi bị lừa dối!”
[Trò chuyện riêng] Trúc cửu âm: “Tôi gom góp cho cậu chín mươi hai cái pháo hoa! Vốn dĩ muốn góp đủ chín mươi chín cái rồi phóng cùng lúc!”
[Trò chuyện riêng] Trúc cửu âm: “Kết quả là cậu xài máy đổi giọng? Sao cậu không nói sớm?”
Lý Lan Phong nghiêng đầu nhìn màn hình của Vương Tiểu Khê.
[Trò chuyện riêng] Tôi cực kỳ hung ác: “… Thiên Thương đang nhìn màn hình của tôi.”
[Trò chuyện riêng] Trúc cửu âm: “Má ơi hai người ở chung hả.”
[Đội ngũ] Trúc cửu âm bị Ỷ kiếm túy thiên thương mời ra khỏi đội ngũ.
[Đội ngũ] Trường U: “Sao lại đá?”
[Đội ngũ] Ỷ kiếm túy thiên thương: “Tôi mới vừa biết trước giờ hắn vẫn luôn muốn đập chậu cướp bông.”
[Đội ngũ] Trường U: “Đập chậu cướp bông? Hai người thật sự là một đôi hả? Không đúng, không phải ông là nam hả?”
Vương Tiểu Khê kinh sợ kéo kéo tay áo Lý Lan Phong, nói: “Nếu không thì anh cứ bảo với họ rằng em là nữ đi…”
“Không.” Lý Lan Phong biểu thị từ chối.
[Đội ngũ] Ỷ kiếm túy thiên thương: “Chúng tôi đều là nam, ngoài đời thật cũng quen biết, bây giờ cậu ấy là bạn trai tôi.”
Tuy nghiêm khắc mà nói thì chưa thể coi là bạn trai, nhưng Lý Lan Phong cảm thấy cũng chẳng có gì khác biệt.
Các thành viên trong đội đều bị sự ngay thẳng bằng phẳng của Lý Lan Phong đập ngơ người, thân hay không thân đều nối đuôi nhau chúc mừng.
Vương Tiểu Khê mặt đỏ tận mang tai đỡ trán: “Anh còn thật sự dám nói ra nữa chứ…”
Lý Lan Phong hơi nghiêng mặt, lộ ra nụ cười độc quyền của đại thiếu gia, không thèm để ý tới ánh mắt của người khác, nói: “Ừm, ai hỏi anh anh đều dám nói thế, sợ cái gì.”
Vương Tiểu Khê rất không có tiền đồ mà bị nụ cười này thả thính đến hốt hoảng, hỏi: “Với người nhà của anh anh cũng dám nói hả?”
“Dám, cha mẹ anh rất văn minh, hơn nữa dù có không văn minh thì anh cũng không sợ.” Lý Lan Phong xoa tóc Vương Tiểu Khê, trên nét mặt lộ ra vẻ ngây thơ quả cảm và quyết chí tiến lên riêng biệt của thiếu niên, “Nếu anh sợ thì ngay từ đầu chỉ lén lút thích em, còn nếu đã cưa xong và ở bên nhau luôn rồi, mà ngày nào anh cũng giấu diếm cứ như không dám gặp người, thì em không tủi thân hả?”
Vương Tiểu Khê nghe lời hắn nói mà ánh mắt sáng lên —— dưới cái nhìn của rất nhiều người, sở thích mặc đồ con gái của cậu hơi có chút kinh thế hãi tục, nhưng sau một quãng thời gian giãy dụa, Vương Tiểu Khê cảm thấy nếu mình thật sự yêu thích mà lại không xúc phạm tới người khác vậy thì không nên giấu giấu diếm diếm, bằng không thì rất có lỗi với số váy đầm xinh đẹp ấy, mà những câu nói của Lý Lan Phong vừa vặn đánh trúng nội tâm Vương Tiểu Khê, đối với Vương Tiểu Khê mà nói thì mức độ ghẹo người thậm chí không hề thua cả một đoạn dài thổ lộ lúc trước.
“Anh nói rất đúng nhỉ?” Lý Lan Phong trưng cầu ý kiến, “Hay là em muốn kín tiếng xíu?”
Vương Tiểu Khê trợn to đôi mắt tròn tròn: “Anh nói đúng!”
Lý Lan Phong bỏ game không quản, dán sát vào Vương Tiểu Khê: “Cục cưng nghĩ lâu dài quá ha, cân nhắc đến bước thẳng thắn với người nhà luôn rồi? Không tệ.”
Vương Tiểu Khê hơi xoay chuyển tròng mắt, trên mặt lộ ra chút ý cười bỡn cợt, hỏi: “Nếu như ở bên nhau, anh dám thẳng thắn với anh trai của em không?”
Gương mặt đẹp trai của Lý đại thiếu gia thoáng xụ xuống một chút, trước tiên không đáp, mà chỉ nói: “Em nói anh trai em buôn bán, nhưng sao anh nhìn như vận động viên quyền anh vậy?”
Vương Tiểu Khê cười ra tiếng: “Anh ấy thực sự là trồng nấm, còn từng lên chương trình làm giàu nông nghiệp nữa, chỉ là ảnh quen tập thể hình thôi.”Advertisement / Quảng cáo
Lý Lan Phong bày ra cái mặt ưu sầu, nửa đùa nửa thật nói: “Anh trai em thật sự là phải chậm rãi thẩm thấu, không thể gấp, gấp là mất mạng.”
Lúc này trong game truyền đến tiếng âm hiệu kỹ năng, là đội ngũ đụng phải người chơi phe trận doanh đối địch, hai người vội thao tác nhân vật game.
Lý Lan Phong một thân đồ cam đỉnh cấp, tốc độ tay lại nghịch thiên, ra vào mấy lượt trong nhóm người chơi đối địch, bàn phím máy móc bị mười ngón tay tung bay của hắn đập vang đùng đùng, nhưng mà một trận thao tác mạnh như hổ này, qua hơn một phút đồng hồ Lý Lan Phong lại chưa lấy được một cái đầu người nào, Vương Tiểu Khê đang cảm thấy không đúng, lại chợt nghe Lý Lan Phong hô một câu: “Mở quần công đánh bọn họ!”
Nghe nói mở quần công, đại não Vương Tiểu Khê còn chưa nghĩ rõ ràng là chuyện gì xảy ra, ngón tay đã phản xạ có điều kiện trước sau ấn lên kỹ năng bạo kích và kỹ năng quần công AOE của đao khách, theo một đợt ánh đao ác liệt lướt qua, kênh phụ cận nhảy ra một loạt thông báo giết người, tiếng thông báo liên tiếp vang lên từ máy tính của Vương Tiểu Khê.
[Tôi cực kỳ hung ác] thành công giết XX…
[Tôi cực kỳ hung ác] thành công giết XXXX…
[Tôi cực kỳ hung ác] thành công giết XXX…
…
“Sướng không?” Lý Lan Phong thở ra một hơi thật dài, vẫy vẫy bàn tay hơi mỏi sau một trận thao tác cấp tốc, lắc lắc cái đuôi chó săn tranh công, “Anh chém ống máu bọn họ xuống đến mức dưới chỉ số công kích AOE của em, em quét một chiêu là có thể giết một đám.”
Vương Tiểu Khê hí ha hí hửng nói: “Sướng! Thêm một lần nữa có được không?”
Lý Lan Phong mím môi, đôi mắt hơi nheo lại, rèm mi dày rậm che giấu chút xấu xa trong mắt, đùa giỡn nói với Vương Tiểu Khê: “Cục cưng lặp lại câu vừa rồi lần nữa đi.”
“Sướng, ” đồng nam nhỏ đơn thuần Vương Tiểu Khê không rõ vì sao, mờ mịt lặp lại, “Thêm một lần nữa có được không?”
Lý Lan Phong không đỡ nổi, cúi đầu phát ra một tiếng cười khẽ trầm thấp, Vương Tiểu Khê đột nhiên hiểu ra, xù lông tức giận trừng Lý Lan Phong: “…”
Mình cảm thấy dù ông anh mình thật sự đấm hắn một trận thì cũng chẳng oan!
“Được thì được, ” Lý Lan Phong thu lại nụ cười, nghiêm túc nói, “Một cái đầu người một nụ hôn, anh dắt em chơi, thành tựu giết được năm mươi ngàn người chắc em chưa làm nhỉ, cái đó làm xong sẽ thưởng một thú cưỡi chuyên dụng, muốn không?”
“A —— không hôn!” Vương Tiểu Khê lập tức xoay đầu, cường độ lớn đến độ suýt nữa gãy cả cổ.
Lý Lan Phong xoay vai Vương Tiểu Khê để cậu quay lại, buồn cười nói: “Cái chữ ‘a ——’ ban đầu của em là đang do dự hả?”
Vương Tiểu Khê quả thật là có do dự một chút: “…”
“Thôi, anh chơi với em trước vậy.” Lý Lan Phong xoay người lại thao túng nhân vật game đi khắp nơi gặt đầu người phe đối địch, khóe môi sung sướng vểnh cao, “Nợ mấy lần anh ghi nhớ, một tuần sau em phải trả lại đầy đủ.”
Vì vậy hai người vẫn dạo quanh khu giao chiến đến nửa đêm mười hai giờ, Lý Lan Phong phụ trách kéo cột máu, Vương Tiểu Khê phụ trách đánh giết gặt đầu người, những người khác trong đội lục tục đi ngủ, sau khi trị liệu cuối cùng cũng logout, Lý Lan Phong mới mở miệng nói: “Cục cưng, không có trị liệu anh không gánh nổi, chúng ta cũng đi nghỉ ngơi đi.”
“Em gặt xong đầu tên này rồi off.” Vương Tiểu Khê đáp, quơ đại đao đuổi chém một yển sư.
Yển sư có con rối hỗ trợ đỡ lấy công kích, nếu bạo kích không đủ thì rất khó giết, một đợt AOE mới nãy của Vương Tiểu Khê chỉ không bắt nổi yển sư này, lúc này lòng háo thắng dâng lên không giết được thì cả người khó chịu, Lý Lan Phong thấy thế liền hỏi: “Cần giúp một tay không?”
“Cần!” Vương Tiểu Khê lập tức tìm chỗ dựa, “Bạo kích của em xài hết rồi.”
Lý Lan Phong ngự kiếm đuổi theo, khống chế yển sư đập một trận, chỉ chừa một giọt máu, Vương Tiểu Khê tung ta tung tăng chạy tới một đao đẩy ngã yển sư, đắc ý dào dạt chống eo, hớn hở hô: “Ha ha, biết sự lợi hại của tui chưa!”
Lý Lan Phong thoát game, xoay xoay lưng, một cánh tay thuận thế khoát lên trên lưng ghế của Vương Tiểu Khê, ung dung cười trêu: “Đã nói một đầu người phải dùng một cái hôn để đổi đó, một tuần sau thống nhất trả nợ, mà em còn kêu anh chơi với em đến mười hai giờ rưỡi, muốn anh hôn em đến vậy hả?”
“… Em không có, chỉ là chơi chơi quên mất thôi.” Vương Tiểu Khê phản bác không đủ sức lực, đồng thời liếc nhìn Lý Lan Phong một cái, tuy miệng cậu nói không có, nhưng đôi mắt đen láy thì lại linh động như chú chuột đồng nhìn chằm chằm hạt dưa.
Lý Lan Phong bị cậu nhìn mà lòng ngứa ngáy khó nhịn, hơi ghé sát vào, thấp giọng nói: “Đêm hôm nay em thiếu nợ anh hơn hai trăm cái hôn, đến lúc đó một hơi hôn hơn hai trăm cái, còn không hôn ra chuyện à.”Advertisement / Quảng cáo
“Chuyện gì chứ…” Trong lòng Vương Tiểu Khê hiểu rõ nhưng giả bộ hồ đồ, xấu hổ đến độ đỏ rực từ gò má đến tận xương quai xanh, cậu lướt nhìn thời gian dưới góc phải máy tính, bỗng nhiên nói tránh đi, “Đúng rồi, giờ qua mười hai giờ rồi, sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Lý Lan Phong bỗng nhiên nhanh chóng mổ một cái lên má Vương Tiểu Khê, ra vẻ hẹp hòi tính toán, “Vừa vặn đã qua ngày nên anh thu tiền lời đây, hơn 200 cái hôn một ngày chỉ lấy em một cái làm tiền lời, rất có lương tâm.”
Vương Tiểu Khê hoảng loạn hai mắt chẳng biết phải nhìn đi đâu, tim đập cuồng loạn, y như con rối đứng dậy rửa mặt đi tắm, thay áo ngủ co cả người vào trong chăn, nhắm chặt mắt lại làm bộ đã ngủ rồi.
Trong buồng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, chẳng bao lâu Lý Lan Phong tắt đèn bò lên giường, đụng đụng Vương Tiểu Khê, biết mà còn hỏi: “Cục cưng ngủ rồi sao?”
Vương Tiểu Khê phát ra một chuỗi tiếng ngáy dối trá.
Lý Lan Phong: “Thật sự ngủ rồi à?”
Vương Tiểu Khê: “Khò —— ”
Lý Lan Phong lầm bầm lầu bầu: “Vậy mình lén lút hôn một cái nữa cũng không ai biết.”
Vương Tiểu Khê: “…”
Vì vậy Lý Lan Phong chống người lên, đặt một nụ hôn khe khẽ trên hàng mi đen rậm của Vương Tiểu Khê.
Hết chương 32