Đọc truyện Quán Ăn Nhỏ Của Mỹ Nhân FULL – Chương 72: Bánh Rán Hoa Quả
Việc đi Kinh Thành này, Nguyệt Nha Nhi sớm đã viết trên bản kế hoạch của mình.
Từ mấy tháng trước, Nguyệt Nha Nhi cũng đã phái Lỗ Bá đến Kinh Thành trước, bảo hắn tìm một chỗ làm nơi ở cùng một chỗ thích hợp làm cửa hàng, làm quán đầu tiên ở Kinh Thành của Hạnh Hoa quán.
Chính là cho dù lần này Ngô Miễn không có thi đỗ, không cần hướng về Kinh Thành đi thi, Nguyệt Nha Nhi cũng sẽ tự mình đi đến Kinh Thành.
Dù sao ở nơi hoàng quyền thịnh vượng như vậy, vị trí Kinh Thành cũng trọng yếu như hậu thế.
Cho dù Giang Nam là khu vực giàu có phong lưu, nhưng đến cùng cũng không ở dưới chân thiên tử, bất kể là tin tức hay là cơ hội, cũng không thể lưu thông như Kinh Thành.
Nguyệt Nha Nhi nếu như muốn lập một sự nghiệp lẫy lừng, này nàng tự nhiên là sẽ không quên thủ đô của một quốc Kinh Thành.
Nếu như đứng dưới chân thiên tử Kinh Thành, thậm chí còn có chút sức ảnh hưởng, cấp độ kia với Hạnh Hoa quán trong tương lai, nhất định có rất nhiều ích lợi.
Khoảng chừng nửa tháng trước, Lỗ Bá đến Kinh Thành rồi, hắn nói ở Kinh Thành xem xét được một chỗ cửa hàng, còn lại việc vặt cũng làm được một số, mời Nguyệt Nha Nhi đến Kinh Thành chủ trì đại cục.
Vừa nhận được phong thư này, Nguyệt Nha Nhi liền lập tức bắt đầu bắt tay vào sắp xếp công việc ở Hạnh Hoa quán.
Nếu nàng không ở, thế nào cũng phải có người giúp nàng nắm rõ mọi chuyện.
Suy đi nghĩ lại, Nguyệt Nha Nhi vẫn nhờ Tiết Lệnh Khương đến thay nàng làm chủ.
Một là bởi vì bản thân Tiết Lệnh Khương ở Hạnh Hoa quán nắm giữ cổ phần so với người khác cũng đã rất cao, hai là bởi vì nàng thực sự có thể quản lý được.
So sánh với đó, Liễu Kiến Thanh tuy rằng thời gian gia nhập sớm, làm việc làm cũng rất tốt, nhưng đến cùng nàng cũng khá ham chơi, trừ kinh doanh quán Liễu thị xương sườn ở ngoài ra, một khi có thời gian rảnh, nàng liền thích du ngoạn xung quanh.
Biết chuyện Nguyệt Nha Nhi định đến Kinh Thành, Lỗ Đại Nữu đặc biệt đến xin nàng, xin nàng đưa đi cùng.
“Ta từ lúc còn rất nhỏ đã nghĩ tới đi về phía kinh thành, nếu là cũng có thể theo lão bản đi một lần, cũng coi như là tròn một giấc mơ khi còn bé của ta.
Lại nói, lão bản mở cửa tiệm ở kinh thành, nhất định phải cần một ít nhân thủ đắc lực, không phải ta khoe khoang, nếu mà ta thay lão bản làm việc, nhất định sẽ không có sai sót.”
Nguyệt Nha Nhi suy nghĩ một chút, nàng nói cũng có lý, chỉ có một việc duy nhất: “Vậy quán đường với quán điểm tâm thì phải làm sao đây?”
“Ta thay lão bản tiến cử một người, Lục Cân.”
Nguyệt Nha Nhi có chút ngoài ý muốn: “Ta cũng biết gần đây nàng làm việc trong cửa hàng của ngươi, nàng làm rất tốt sao?”
“Cũng không tệ lắm đâu.” Lỗ Đại Nữu giải thích: “Một hồi lão bản muốn làm hộp bánh kẹo cưới, giấy phường bên kia chậm chạp không chịu giao hàng.
Nha đầu Lục Cân này liền tìm một chỗ giấy phường khác, lúc này mới giải quyết xong việc.”
Còn có việc này? Nguyệt Nha Nhi cũng không biết được, hóa ra nhìn Lục Cân làm việc tay chân nhanh nhẹn, nhưng không thích nói chuyện nhiều, không nghĩ tới cũng là người rất lanh lợi.
Đã như vậy, liền đơn giản để cho nàng thử một lần.
Giải quyết xong việc ở Kim Lăng, một vấn đề lửa cháy xém lông mày khác, cửa hàng ở chỗ Kinh Thành bán cái gì?
Nói thật ra, nếu Nguyệt Nha Nhi ở Kinh Thành cũng mở một quán ăn nhỏ, muốn điều sư phụ từ Kim Lăng qua, thực sự lại là một chuyện khó.
Lúc này quan niệm ấm chỗ ngại rời rất mạnh, hơn nữa đi xa tiền vốn cũng phải tiêu hao nhiều.
Mà Hạnh Hoa quán cũng biến không ra nhiều đầu bếp như vậy, Nếu như điều một người đi Kinh Thành, vậy một bên này nhất định sẽ thiếu một người.
Nếu là ở Kinh Thành chiêu đầu bếp, sẽ càng thêm phiền phức, Nguyệt Nha Nhi từng bị thiệt thòi, bây giờ luôn có một loại tâm lý thà thiếu chứ không ẩu.
Người làm tìm thật kĩ, nhưng mà đầu bếp hợp ý rất khó tìm.
Đệ nhất quán ở Kinh Thành, cần phải ổn định, chính là không xuất chúng cũng không thể không ra gì, tuyết đối không thể làm hỏng danh tiếng của mình.
Nhiều lần sau khi tự hỏi, Nguyệt Nha Nhi quyết định mở đệ nhất quán ở Kinh Thành, chủ yếu vẫn là bán đường.
Chủ yếu là nàng có một quán đường, bất cứ lúc nào cũng có thể mở rộng kinh doanh, có thể bảo đảm nguồn cung cấp.
Hơn nữa thứ đường này, không giống các loại điểm tâm ăn vặt khác để lâu mùi vị sẽ có biến hóa lớn.
Vì lần này đi xa, Nguyệt Nha Nhi đặc biệt lại thuê một cái thuyền, lão bản của thuyền cùng nàng đã rất quen, bởi vì từ khi Nguyệt Nha Nhi nổi danh với yến thuyền Hạnh Hoa, người đến nhà hắn thuê thuyền cũng không ít, bởi vậy đối xử với Nguyệt Nha Nhi cũng là đặc biệt khách khí, giá tiền thuê cũng là ưu đãi nhất.
Nguyệt Nha Nhi liền yêu cầu quán đường gấp rút sản xuất một lô đường.
Bởi vì thời gian cấp bách, các việc liên tiếp, để Nguyệt Nha Nhi bận bịu đến sứt đầu mẻ trán.
Nàng cũng nhớ không rõ, mình rốt cuộc có nói với Ngô Miễn một tiếng nàng cũng phải đi kinh thành hay không.
Mãi đến tận nhìn thấy bộ dạng phát sầu của Ngô Miễn, Nguyệt Nha Nhi cảm thấy đáng yêu, liền có ý định cho hắn một bất ngờ.
Quả nhiên, lúc Ngô Miễn ở bến đò thấy nàng, mừng rỡ đến không nói nên lời.
“Ngươi sẽ theo ta lên kinh?”
“Vừa vặn tiện đường mà thôi, ngươi không cần phải quá tưởng bở.” Nguyệt Nha Nhi cười nắm hắn tay: “Nhân lúc hiện tại còn chưa mở thuyền, ngươi cùng ta cùng đi bái kiến Trịnh công công thôi.”
Nguyệt Nha Nhi muốn đi xa, tự nhiên cũng phải cùng qua chào hỏi chỗ dựa.
Người ghi chép sự tình của Trịnh Thứ Dũ, ngày ngày đều dùng trà trong sản nghiệp của Hạnh Hoa quán, một người trong đó sau khi nghe nói Nguyệt Nha Nhi chuẩn bị tới kinh thành, nở nụ cười: “Vừa vặn như vậy, Trịnh công công của chúng ta cuối năm cũng phải về kinh thuật chức.”
Nguyệt Nha Nhi sáng mắt lên, lúc này làm mấy thứ điểm tâm nhỏ theo mùa, đưa đến quý phủ của Trịnh Thứ Dũ, muốn ké ké đội tàu của hắn.
Dù sao kênh đào tuy lớn cũng rộng, nhưng thuyền lui tới nhiều như vậy, khó tránh khỏi sẽ khó tránh khỏi gặp phải tắc đường giữa một số thủy vực.
Lúc này ưu tiên nhất, nhất định là thuyền quan phủ, bất kể là tàu lương thực hoặc là thuyền quan chức.
Cái thuyền phổ thông khác thấy, chỉ có ở chờ đợi đến lượt ở một bên.
Nếu như có phúc, có thể đi theo phía sau đội tàu về kinh của Trịnh Thứ Dũ, này tương đương với là lấy một vé “xe tốc hành”.
Nói không chừng không đến tháng mười một, liền có thể đến Kinh Thành.
Cám ơn trời đất, Trịnh Thứ Dũ đồng ý.
Nếu là theo phía sau đội tàu của người ta, như vậy nên đi bái phỏng một lần, có gặp hay không là một chuyện, có đi hay không lại là một chuyện khác.
Sau khi Nguyệt Nha Nhi cùng Ngô Miễn trình lên danh thiếp, đợi một lúc, mới có người đi ra thông báo, dẫn bọn họ lên thuyền thỉnh an.
Thuyền của Trịnh Thứ Dũ, là thuyền quan, khoang thuyền cực kỳ xa hoa, bên trong trang sức đều mang phong cách kinh thành, cùng với thuyền ở Giang Nam có chỗ bất đồng.
Hai phu thê đợi trong gian phòng nhỏ một lúc, chờ một người tới mời bọn họ ra, mới có người đến bảo bọn họ đi.
Trịnh Thứ Dũ mặc áo bào mãng, ngồi ngay ngắn sau án thư, dáng vẻ có chút mệt mỏi.
Nguyệt Nha Nhi hướng hắn làm một lễ vạn phúc, Ngô Miễn cũng làm lễ.
Trịnh Thứ Dũ đánh giá một phen Ngô Miễn, hướng Nguyệt Nha Nhi vuốt cằm nói: “Vị hôn phu ngươi tìm không sai, thi kim khoa giải nguyên.”
“May mắn mà thôi.”
“Mới làm chuyện này, giả hay thật, thật sự giả không được.”
Trịnh Thứ Dũ giơ lên chén trà uống một hớp, nói: “Cũng sắp tới lúc lái thuyền, các ngươi xuống nghỉ ngơi đi.”
Trở lại trên thuyền của mình, phong cảnh ngoài thuyền chậm rãi di chuyển, khởi hành.
Nguyệt Nha Nhi lập tức đem đồ trang sức trên búi tóc lấy xuống, đem tóc tản ra, hướng Ngô Miễn ai oán nói: “Những đồ trang sức này đẹp thì đẹp thật, nhưng thực sự có chút nặng.”
Nàng vừa nói, vừa dùng trâm đào mộc cài lên búi tóc, hỏi: “Đẹp mắt không?”
Ngô Miễn đang mài mực, ngẩng đầu nhìn nàng: “Đẹp đẽ.”
Nguyệt Nha Nhi cười nói: “Ta xem, ta mang cái gì ngươi cũng nói là đẹp.”
“Vốn dĩ là vậy.”
Dọc theo đường đi, tiểu phu thê hai người vừa nói vừa cười.
Tuy rằng phần lớn thời gian là Nguyệt Nha Nhi nói, Ngô Miễn nghe, nhưng rất nhàn nhã, cũng như đền bù một tuần trăng mật khác.
Thời gian thật giống như trôi qua đặc biệt nhanh.
Chờ khi thuyền dừng lại, thuyền của Trịnh Thứ Dũ ở phía trước đương nhiên cũng ngừng lại, nhìn có vẻ có rất nhiều người đến bái phỏng.
Nguyệt Nha Nhi liền nhân cơ hội lôi kéo Ngô Miễn rời thuyền, đi đến một bên bến tàu tìm đồ ăn.
Thẳng với bến là Thiên Tân vệ, vừa nhắc tới địa danh này, phản ứng đầu tiên của Nguyệt Nha Nhi chính là bánh rán hoa quả, bánh quai chèo, bánh bao chó không thèm với súp trà.
Nàng chỉ tìm duy nhất cái này.
Nơi đây chính là một bến tàu cực kỳ phồn hoa, không ít thương thuyền đều lựa chọn ngừng ở đây, bởi vậy một bên bến tàu cũng có mấy phố xá náo nhiệt, có bán ít thứ tốt.
Liền ngay cả bán bánh rán hoa quả, bán hàng rong, cũng có vài nhà.
Nguyệt Nha Nhi nhìn một chút, lựa chọn hàng có nhiều khách nhất.
Bày sạp chính là một đôi phu thê, phụ nhân lấy tiền, trượng phu lấy bánh.
Chỉ thấy nữ nhân múc một thìa bột đổ vào chảo dầu, nam nhân dùng quạt trúc nhỏ quạt than, tay phải quạt than, tay trái cầm một quả trứng gà, sau quết trứng gà lên bánh, mùi thơm liền tung bay trong gió.
Sau đó lại bỏ thêm bánh quẩy ở trong, phết nước sốt lên, thấy mùi hành thơm, liền có thể ăn.
Nguyệt Nha Nhi vì giữ bụng ăn điểm tâm, đặc biệt gọi chủ quán cắt một cái bánh rán hoa quả làm hai, một nửa cho Ngô Miễn, một cho mình ăn.
“Thế nào?” Nguyệt Nha Nhi thấy Ngô Miễn nếm thử một miếng, không thể chờ đợi được nữa hỏi.
Ngô Miễn gật đầu: “Hương vị không sai.”
“Còn có rất nhiều đồ ăn ngon, ta dẫn ngươi đi tìm kiếm.”
Kết quả tìm một vòng lớn, chỉ mua được một túi bánh quai chèo.
Nguyệt Nha Nhi lúc này mới ý thức được, đúng rồi, lúc này vẫn chưa có bánh bao chó không thèm ăn(*).
Trở lại trên thuyền, Nguyệt Nha Nhi cầm một cái bánh quai chèo ăn.
Nàng mới cắn một cái, lông mày liền nhăn lại.
Ngô Miễn thấy, cũng cầm lấy một cái bánh quai chèo cắn một cái: “Ăn không ngon sao? Ta cảm thấy vẫn được…”
Nguyệt Nha Nhi thả xuống cái bánh quai chèo, nói: “Như vậy mà còn được? Được rồi.”
Quả nhiên, không có khái niệm.
Bánh quai chéo Thiên Tân của hậu thế, vị so với hiện tại còn ngon hơn.
Ủ rũ một giây, Nguyệt Nha Nhi lại trở nên hưng phấn, bởi vậy, đối với sản phẩm mới ở kinh thành, trong lòng nàng cũng nắm chắc rồi.
Trên thuyền nguyên liệu nấu ăn thông thường đều có, thời gian trên thuyền cũng không làm gì, Nguyệt Nha Nhi liền cả ngày ngâm mình ở trong phòng bếp.
Chờ đến khi thuyền đến Thông Châu, Nguyệt Nha Nhi cũng nghiên cứu chế tạo ra bánh quai chéo.
Lỗ Bá từ khi nhận tin của Nguyệt Nha Nhi, tính toán một chút thời gian nàng đến, liền từ mấy ngày trước đây, mỗi ngày đều chờ ở bến tàu.
Lần này cuối cùng cũng chờ được, vội vàng tiến lên tiếp đón hỏi han: “Lão bản có khỏe không? Cô gia khỏe không?”
“Hết thảy đều tốt.” Nguyệt Nha Nhi nói: “Làm phiền ngươi chờ đợi.”
“Không có không có, cũng chỉ ngồi xe ngựa thôi.
Bây giờ vẫn còn sớm, xem như trước khi trời tối có thể về đến nhà.”
Lỗ Đại Nữu cũng ở phía sau, hô một tiếng “Phụ thân” .
Lỗ Bá nhìn về phía nàng, trong miệng oán giận: “Nhất định là lại quấn lấy lão bản để đến rồi.”
Nhưng vẻ mặt của hắn, rõ ràng là vui sướng.
Mọi người thu thập xong bọc hành lý trên người, đổi xe ngựa, hàng hóa trên thuyền cũng nhờ người vận chuyển.
Nói là xe ngựa, trên thực tế lại là con la kéo.
Nguyệt Nha Nhi thấy cười, quay đầu lại nhìn xe của những nhà khác, phát hiện kéo xe nhiều là con la, tình cờ có mấy con ngựa không đủ dinh dưỡng: “Xem ra xe ngựa rất khó có.”
“Đó là.” Lỗ Bá trả lời: “Con ngựa, vốn là thứ quý giá, gia đình bình thường cũng không cần nó kéo xe.”
Xe la lộc cộc, loạng choà loạng choạng.
Nguyệt Nha Nhi ở trong nhà bếp bận rộn một đêm, lúc này nằm trên đầu gối của Ngô Miễn, không biết sao mà lại ngủ mất .
Mãi đến tận khi Ngô Miễn lay tỉnh nàng: “Nguyệt Nha Nhi, sắp qua cửa thành.”
Nguyệt Nha Nhi mơ mơ màng màng nhìn lên, vén rèm xe lên nhìn, thấy sông đào bảo vệ thành.
Đến Kinh Thành.