Quán Ăn Nhỏ Của Mỹ Nhân

Chương 39: Hoành Thánh Cá Kiếm


Đọc truyện Quán Ăn Nhỏ Của Mỹ Nhân FULL – Chương 39: Hoành Thánh Cá Kiếm


Giang Nam tri phủ, thiên hạ đều biết.
Lần này đón gió tẩy trần vị thái giám trấn thủ Nam Kinh mới, không chỉ có đã kinh động đến quan lại lớn nhỏ ở Kim Lăng, càng có thương nhân bán muối một lần náo động.

Sau khi thương nghị, tiếp phong yến địa điểm định ở Kim Cốc viên —— Giang Nam thủ phủ hiện tại Cố gia hoa viên.
Nguyệt Nha Nhi thực sự không có cách nào từ chối, dù sao lần này tiền thuê nàng hiện tại, không phải lấy lượng bạc đến tính toán, mà là lấy “Kim” làm đơn vị.
Giá cao như vậy, nàng nơi nào sẽ không nhận? Huống chi nếu tay nghề của Nguyệt Nha Nhi, ở trận này trên yến hội được cho phép, như vậy Hạnh Hoa quán này của nàng trong một đêm sẽ trở thành vật nóng bỏng tay.

Mọi việc đều chú ý cái danh nhân hiệu ích, nếu nàng làm điểm tâm đạt được các quý nhân Giang Nam tán thưởng, vậy thì cần sầu tương lại làm cái gì?
Hẳn là đáp lại, nhưng tính tình Nguyệt Nha Nhi, chưa bao giờ đánh mà không chuẩn bị đồ chiến đấu.

Nếu là đón gió tẩy trần cho vị thái giám mới này, vậy thì phải hiểu rõ hắn thích cái gì, yêu thích khẩu vị gì.

Nhưng quý nhân mà nàng quen rất ít, lại không có khả năng vọt vào nha môn Lý tri phủ hỏi.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một người mà nàng có thể hỏi, cũng chỉ còn sót lại một người Tiết Lệnh Khương.
Ngày này, Nguyệt Nha Nhi mang theo điểm tâm mới làm, cùng sổ sách lúc khai trương, đi Triệu phủ thỉnh an.
Nguyệt Nha Nhi trước tiên hướng Tiết Lệnh Khương nói tình huống khai trương của Hạnh Hoa quán, còn kể hai câu chuyện lý thú cho Tiết Lệnh Khương nghe, chọc cho nàng vui vẻ.
“Hai người này vậy mà lại cùng họ tên, một người trúng, một người không trúng, cũng là tạo hóa.” Tiết Lệnh Khương cầm một viên ô mai ăn, chợt nhớ tới một chuyện, hỏi: “Ta nghe nhứ nhân nói, tiểu ca đưa hoa quả cho phủ ta cũng đi thi, hắn trúng không?”
Nguyệt Nha Nhi mặt mày tươi tắn, duỗi ra ba ngón tay: “Miễn ca nhi hắn thi đỗ thứ ba đấy!”
Tiết Lệnh Khương gật đầu: “Cũng không dễ dàng, ca ca nhà mẹ đẻ của ta, từ lúc mới bắt đầu đọc sách vỡ lòng đến giờ, đến cả tú tài cũng không thi đỗ.

Có thể thấy được giữa người và người, vẫn là không giống nhau.”
Nói đâu đâu một lúc việc nhà, Nguyệt Nha Nhi mới hướng Tiết Lệnh Khương nói tới yến tiệc đón gió tẩy trần.
“Việc này ta cũng nghe nói.” Tiết Lệnh Khương lại cầm một viên ô mai.


Cùng quất khô, mật đường đồng thời kết hợp với ô mai chua chua ngọt ngọt, rất là khai vị.
“Trước một trận Triệu gia cũng vì lần yến tiệc này mà tập hợp tiền.”
Nguyệt Nha Nhi cười hỏi: “Không biết vị thái giám mới tới trấn thủ này là thần thánh phương nào, có nhiều người tới đón hắn như vậy? Nghe nói, còn có muối thương ở Lương Hoài đặc biệt chạy tới.”
Tiết Lệnh Khương bĩu môi: “Lúc ta chưa gả, ở trong kinh cũng nghe nói hắn.”
Hóa ra vị thái giám trấn thủ mới này họ Trịnh, tên là Thứ Dũ, nghe nói vốn dĩ là người hầu dưới danh nghĩa nương nương ở Đông Cung.

Nhưng Trịnh Thứ Dũ này lại có xuất thân là con nhà quan lại Giang Nam, nhưng khi hắn còn bé Trịnh gia tham dự nghịch án, hắn cũng bị liên lụy vào cung làm nội thần.

Cho dù thanh danh hoạn quan không tốt, nhưng Trịnh Thứ Dũ lại là một loại khác, hắn ở nội thư phòng đọc sách thì Hàn Lâm dạy hắn liền tán thưởng hắn: “Rất có khí thế nho giả.”
Trịnh Thứ Dũ bây giờ không tới bốn mươi tuổi, đã được đi trấn thủ Nam Kinh.

Mọi người đều suy đoán, ngày sau hắn trở lại Đế Kinh, hay là có thể trở thành là thái giám cầm bút Ti lễ giám —— vậy cũng là người nội bộ!
Tin tức hắn được điều đến Giang Nam vừa truyền ra, không người dám xem thường.
Nguyệt Nha Nhi nghe xong, thầm nghĩ chẳng trách như vậy, nàng lại hỏi: “Nương tử có nghe nói qua, hắn thích thứ gì không?”
“Ta đây cũng chưa từng nghe nói.”
Từ Triệu phủ trở về ngày thứ hai, Nguyệt Nha Nhi liền đi về phía Kim Cốc viên.
Vườn nơi này diện tích khá lớn, Nguyệt Nha Nhi đứng ở trong đó, thoáng nhìn trong hoa viên vậy mà lại có một cây Hồng San Hô, cao hơn người, ở dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lung linh.

nàng không khỏi âm thầm hoảng sợ, những phú thương cổ đại này thật đáng sợ.
Đến cả nhà bếp Kim Cốc viên cũng lớn, sắp tới hai tầng sân.

Nguyệt Nha Nhi nhìn thấy mái cong này, còn tưởng rằng là nơi ở, không nghĩ tới vậy mà là nhà bếp.
Gã sai vặt dẫn Nguyệt Nha Nhi tiến vào, dẫn nàng đi gặp Kim Cốc viên chưởng quản việc nhà bếp Vương tổng quản.

Sau khi đối chiếu họ tên, Vương tổng quản chỉ về phía gian điểm tâm mới, nói: “Còn có một vị hoàng sư phụ, đến từ Dương Châu, đã ở nơi đó.


Ngươi có cái gì không hiểu, hỏi hắn.

Cần muốn nguyên liệu nấu ăn nào, thì nói với gã sai vặt hay đầu bếp nữ.”
Nói xong, Vương tổng quản liền vội vội vàng vàng đi kiểm tra một lồng cá tươi vận chuyển từ Trấn Giang.
Nguyệt Nha Nhi đã lâu không thấy nhà bếp náo nhiệt như vậy, nhìn cái gì cũng mới mẻ.

Ngoài cửa nhỏ có hai gã sai vặt đang khiêng thịt lợn vào, oán giận trước thịt nặng, trước thớt đá nhỏ, con lừa trầm mặc lắc đuôi, tình cờ kêu hai tiếng.

Khói bếp vẫn luôn có, đi kèm với tiếng chặt thức ăn, tiếng mọi người nói chuyện.

Tình cờ còn có thể nghe thấy hai tiếng bò kêu—— hậu viện nhà bếp Kim Cốc viên có nuôi hai con bò sữa!
Nàng nhìn một lúc, đi về phía gian phòng Vương tổng quản chỉ.
Một nam tử hơi mập đang đánh đường, một phòng đầy vị ngọt.

Nguyệt Nha Nhi nhìn cái bụng của hắn, liền biết đây là một đầu bếp, nghĩ đến chính là vị Hoàng sư phụ đến từ Dương Châu kia.
Nàng đang muốn vấn an, Hoàng sư phụ ngẩng đầu lên, dặn dò Nguyệt Nha Nhi nói: “Ngươi đi xoa nhẹ mặt bột đi.”
Đây là mình như trợ thủ đầu bếp nữ? Nguyệt Nha Nhi đi tới một bên thớt, kéo lên ống tay áo rửa sạch tay, một bên vò mì một bên cùng Hoàng sư phụ nói: “Hoàng sư phụ tốt, ta là Tiêu Nguyệt, Lý Tri phủ muốn để ta đến làm điểm tâm.”
Hoàng sư phụ liếc Nguyệt Nha Nhi một chút, nhíu nhíu mày: “Đã có ta ở, tiểu nha đầu ngươi không cần bận tâm những việc này, đàng hoàng làm trợ thủ đi.”
Tiếng nói của hắn có mười phần trung khí, giống như có người gõ chiêng bên tại, trong phòng bang trù đồ đệ khác nghe thấy, ha ha cười lên.
Lực vò mì của Nguyệt Nha Nhi không khỏi mạnh hơn, nàng nói: “Đều là tới làm việc, kính xin Hoàng sư phụ chỉ giáo nhiều.”
“Ta lại không phải sư phụ của ngươi, chỉ giáo cái gì? Đừng cho ta thêm phiền là được.”
Một ngày ở chung qua đi, Nguyệt Nha Nhi xem như là thấy rõ, Hoàng sư phụ này quả thực là tự phụ.

Đến việc quyết định món ở điểm tâm tiệc rượu, hắn cũng không để ý tới Nguyệt Nha Nhi, bất luận Nguyệt Nha Nhi nói cái gì, đều là một bộ dáng vẻ cười gằn: “Đây là đại yến, đến ăn đều là quý nhân! Ngươi một con nhóc con biết cái gì, những quý nhân đến ăn đều thích những nguyên liệu mới mẻ, đừng có chỉ huy linh tinh.”

Hắn vừa nói, một bên cùng đồ đệ oán giận: “Chủ nhân nhà ta lại là muối thương lớn nhất Lưỡng Hoài, ta cũng đi theo làm không biết bao nhiêu đại tiệc, một tiểu nhà đầu không biết từ đâu ra đến làm bếp trưởng! Đây là cái không khí gì?”
Nguyệt Nha Nhi vốn là tính tình tốt thương lượng với hắn, nghe xong lời này, gương mặt cũng lạnh xuống: “Nếu là nói như vậy, vậy ta tự đi tìm Vương tổng quản, muốn hắn chủ trì công đạo.”
“Ha, ngươi tại sao không trở về đi tìm nương ngươi mà bú sữa đi?” Hoàng sư phụ nói xong, mọi người bắt đầu cười ha hả.
Nguyệt Nha Nhi thấy đám người kia cùng một tấm đức hạnh, cũng không nói chuyện nhiều, nhấc chân liền đi ra ngoài.

Nàng tìm tới Vương tổng quản, bình tĩnh nói: “Ta nếu cầm tiền, đến nơi này, tự nên ra một phần lực.

Lý Tri phủ lại không phải thân thích của ta, càng sẽ không vô duyên vô cớ vứt bạc xuống nước.

Họ Hoàng kia bá đạo như vậy, một món điểm tâm cũng khôg cho ta làm, này tính là gì?”
Vương tổng quản vốn là bận bịu đến sắp sứt đầu mẻ trán, nể tình Lý Tri phủ, nhẫn nại tính tình nghe nàng nói xong: “Hoàng sư phụ này cũng là bếp trưởng có tiếng, dù sao cũng hơi ngạo khí.

Cô nương tuổi còn nhỏ, không cần tính toán với hắn.

Có điều hai sư phụ làm điểm tâm, lại không chia ra chủ thứ, xác thực phiền phức.”
Hắn nghĩ đến chốc lát, gọi người bảo Hoàng sư phụ đi ra, đánh nhịp nói: “Như vậy đi, các ngươi chia làm hai loại điểm tâm khác nhau, ta đến phán.

Ai làm tốt, người đấy làm bếp trưởng, không còn nghị luận nữa.”
“Này phái theo cái gì?” Nguyệt Nha Nhi khoanh hai tay, gương mặt bình tĩnh hỏi.
“Chỉ một chữ —— quý!”
Nghe xong tiêu chuẩn này, Hoàng sư phụ nở nụ cười, những nguyên liệu nấu ăn quý giá qua tay hắn không biết bao nhiêu, cùng so với tiểu nha đầu này không phải là đang bắt nạt người sao? Nhưng Vương tổng quản nói xong cũng bị người gọi đi làm cái khác, dĩ nhiên không nghe hai người biện giải.
Hoàng sư phụ khiêu khích nhìn Nguyệt Nha Nhi một chút: “Còn so với ta? Ta xem cũng không cần đi.”
Nguyệt Nha Nhi lạnh lùng nói: “Làm sao không thể so?”
Nói xong, xoay người đi rồi.
Hoàng sư phụ tuy rằng ngạo khí, nhưng cũng không khinh địch, có câu nói đắc hảo: “Loạn quyền đánh chết sư phụ già.” Tiểu nha đầu này cũng không biết có giấu chiêu gì, có thể khiến Lý tri phủ mời nàng đến.

Nghĩ tới đây, Hoàng sư phụ quyết định làm món ăn sở trường nổi tiếng —— mì vằn thắn cá kiếm.
Mì vằn thắn cá kiếm quý là quý ở cá kiếm, lúc này chính là lúc cá kiếm mới ra, cá kiếm có chất lượng tốt đã ít lại càng ít.

Nhưng Kim Cốc viên lại vô cùng bạo tay, mới có dũng khí lấy một con cá kiếm còn sống.

Hoàng sư phụ tự mình đi chọn hai con cá kiếm, lọc xương, lấy thịt.

Cá kiếm này cũng không lớn, hai con cũng chỉ đủ làm một lần mỳ vằn thắn.

Cắt thịt cá tinh tế, đập nhiều lần, khiến cho thịt bị giãn ra, đặt một bên đồ chuẩn bị.
Không để đồ đệ động thủ, Hoàng sư phụ tự mình cán mỏng mỳ vằn thắn, mỏng manh một mảnh, có thể thấy ánh sáng chiếu qua.
Càng chờ nguyên liệu nấu ăn, sử dụng đồ gia vị liền càng phải cẩn thận, chỉ lo khiến cho nguyên liệu nấu ăn mất vị, vậy thì sẽ lãng phí nguyên liệu mất.
Hoàng sư phụ đã có chừng mười năm làm mì vằn thắn cá kiếm, tự nhiên biết làm sao mới có thể phát huy tốt nhất hương vị của cá kiếm.
Một bát mì vằn thắn ra lò, nóng hổi trong bát.

Nhìn không đáng chú ý, nhưng lại lấy một tháng phí sinh hoạt của gia đình bình thường.
Đồ đệ tán dương: “Tay nghề của sư phụ càng ngày càng tốt, cho dù đời sau của ta, cũng không làm được đồ ăn tốt như vậy.”
Hoàng sư phụ nghe xong, một cái tát đập trán hắn, cười nói: “Thiếu nịnh hót cho ta, nhanh đi so.”
Hắn kêu một đồ đệ khác, trong tay nâng này bát mì vằn thắn cá kiếm, ngẩng cao cằm đi tới trước mặt Vương tổng quản.
“Tiểu nha đầu kia đây, tại sao còn chưa thấy đâu?”
“Còn chưa tới đây.” Đến canh giờ dùng bữa tối, mũi Vương tổng quản ngửi thấy mùi thơm cá kiếm, chỉ vào Hoàng sư phụ cười nói: “Không sai, đã lâu không thử chuyên môn của ngươi.”
Hoàng sư phụ cầm lấy bát mỳ vằn thắn cá kiếm, bày ở trên bàn trước mặt hắn: “Ngươi cần gì phải bày việc cho ta, tiểu nha đầu kia biết cái gì? Xuất thân nhà nghèo, coi như điểm tâm làm tốt, cũng chỉ là mấy loại điểm tâm bình thường, không ra gì.”
“Cũng không thể nói như vậy.” Vương tổng quản dùng thìa múc một miếng vằn thắn, cắn phá, nước chảy ra, cùng thịt cá non mềm không xương, canh loãng trong suốt như trà.
Hắn đáp lại một tiếng, lại cúi đầu ăn một miếng mì vằn thắn, mới nói tiếp: “Ngươi rất lâu không có tới Kim Lăng, nha đầu kia bây giờ ở Kim Lăng Thành, cũng coi như có chút danh tiếng, không phải vậy Lý tri phủ cũng sẽ không mời nàng đến.”
Vương tổng quản cười cười một tiếng: “Lúc này còn chưa tới, chắc không phải về ôm nương khóc thật đấy chứ?”
Hắn tiếng nói mới ra, mành giật giật.

Nguyệt Nha Nhi đi vào, hai tay nâng một cái khay, bên trên đậy lại bằng hộp giấy hoa mai, không biết là điểm tâm gì.
Nàng miệng lớn thở hổn hển, vừa nhìn liền biết là chạy tới: “Xin lỗi, bởi vì tài liệu này có chút phiền phức, ta tới chậm chút.”
“Có thể đến là tốt lắm rồi, còn tưởng rằng ngươi đi rồi chứ.” Hoàng sư phụ hét lên.
Vương tổng quản lườm hắn một cái, thả xuống thìa trong tay, nói: “Hoàng sư phụ làm chính là mì vằn thắn cá kiếm, Tiêu cô nương là làm loại điểm tâm nào?”
Nguyệt Nha Nhi để điểm tâm cầm trong tay đặt lên bàn, mặt không chút thay đổi nói: “Chỉ là một loại điểm tâm bình thường không có gì lạ—— “
“Bánh kem ngàn lớp vàng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.