Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 40: Truyện cổ tích


Đọc truyện Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ – Chương 40: Truyện cổ tích

Tạ Nhất mới vừa nói mình điên mới có thể nhảy xuống cống, kết quả đã bị đẩy cho rớt xuống cống. Ánh hào quang không ngừng toát ra, Tạ Nhất rơi tự do, điên cuồng xoay tròn.

Tạ Nhất hoài nghi mình có phải sẽ bị ngã chết hay không. Lúc này sẽ giống như trong truyện cổ tích, tới phần khác của địa cầu, hay vẫn rơi mãi xuống.

“Vù vù!!”

Tạ Nhất chỉ cảm thấy phía sau lưng tê rần. Rốt cuộc là rơi xuống, khoảng cách cao như vậy nhưng phía sau lưng chỉ là tê rần cũng không có cảm giác đau. Đầu choáng váng, trước mắt sao bay tán loạn, có điểm chóng mặt nhức đầu khi chạm đáy.

“Đã quá trễ. Đã trễ! Ôi trễ rồi! Đến trễ rồi! Mau thôi, mau thôi!”

Tạ Nhất chóng mặt nhức đầu, lại đột nhiên nghe được giọng con thỏ trắng, lập tức từ trên mặt đất bò dậy. Trên đỉnh đầu là miệng cống thật xa, bốn phía không có thang, vách mài bóng láng, căn bản không thể bám vào bò lên được.

Phía trước là một cái hành lang thật dài, Tạ Nhất nhìn thấy con thỏ trắng mặc tây trang đội mũ nhảy nhót. Nó không ngừng nhìn đồng hồ quả quýt, hô to đã trễ, nhanh chóng theo hành lang nhảy về phía trước.

Tạ Nhất ngẩng đầu nhìn phía trên, căn bản bò lên không được, vội vàng nhặt di động và túi nilon lên. Di động may mắn không có bị hư, chỉ là không có tín hiệu. Thấy con thỏ sắp chạy mất, Tạ Nhất vội vàng nắm chặt di động, chạy theo con thỏ HunhHn786.

Con thỏ trắng mặc tây trang này khẳng định là Thỏ Trắng dẫn Alice vào xứ thần tiên. Tạ Nhất nghĩ thầm.

Dựa theo tình tiết truyện cổ tích, Thỏ Trắng khẳng định muốn đi tham gia tiệc trà. Như vậy mình chỉ cần đi theo Thỏ Trắng là có thể tìm được Nữ Hoàng Đỏ, tìm được Nữ Hoàng Đỏ, khẳng định là có thể tìm được quyền trượng làm từ lông chim vàng đã bị mài nhỏ.

Tạ Nhất chạy nhanh đuổi theo Thỏ Trắng, cũng không ngừng nhìn di động trong tay. Vẫn luôn không có tín hiệu, cũng không biết khi nào mới có tín hiệu.

Cuối hành lang có rất nhiều cánh cửa. Thỏ Trắng đến một trong những cánh mở ra, sau đó chui vào.

Bốn phía đều giống nhau như đúc, Tạ Nhất cũng muốn đi theo Thỏ Trắng, sợ lỡ như lạc mất thì không tốt lắm. Nhưng Tạ Nhất lại sợ Thương Khâu xuống đây không biết đi cái cửa nào. Tạ Nhất nghĩ nghĩ, may mà trên tay vẫn còn cầm túi gia vị mua ở cửa hàng tiện lợi. Dứt khoát đem túi gia vị để ở trước một cánh cửa làm ký hiệu cho Thương Khâu, sau đó Tạ Nhất kéo tay nắm, mở cửa đi vào.

Phía sau cửa phảng phất là một thế giới khác, thế giới truyện cổ tích. Hình như là phương Tây thời xưa. Rất nhiều người mặc trang phục phương Tây cổ điển đi tới đi lui. Trang phục của Tạ Nhất nhìn có chút kỳ quái, bị rất nhiều người quan sát, may mắn trời có chút tối không nhìn rõ lắm.

Tạ Nhất chạy nhanh về phía trước.

“Bị trễ rồi, đến trễ rồi”

Quả nhiên là Thỏ Trắng nhảy nhảy lộc cộc, tốc độ còn rất nhanh đi qua đám người đến bên ngoài. Tạ Nhất đuổi theo Thỏ Trắng phía trước, nghĩ thầm.

Khẳng định thực mau có thể tới tiệc trà!

Kết quả đuổi theo một trận, dân cư bắt đầu thưa thớt, ngay sau đó xuất hiện ở trước mắt là một tòa lâu đài. Lâu đài thật lớn, đèn đuốc sáng trưng, không ngừng có xe ngựa dừng ở trước cửa. Những người đẹp ăn diện lộng lẫy xuống xe ngựa, được những người đàn ông lịch lãm dắt tay đi vào lâu đài.

Thỏ Trắng nhảy nhót qua đó, đem đồng hồ quả quýt bỏ vào túi trước ngực, ngay sau đó từ trong túi móc ra một thiệp mời màu vàng kim. Thỏ Trắng nhảy lên bậc thang, sau đó đem thiệp mời giao cho vệ binh, thực mau liền tiến vào trong.

Lâu đài?!

Tạ Nhất đã đọc truyện cổ tích Alice ở xứ sở thần tiên.

Thỏ Trắng phải đi tiệc trà chiều, sao có thể đến lâu đài? Tham gia vũ hội sao? Rõ ràng phải xuất hiện ở tiệc trà bị làm ma pháp, vĩnh viễn vào buổi chiều 6 giờ, còn có Người bán mũ, Chuột Sóc, Mèo Cheshire, vân vân… Sao đột nhiên biến thành đến lâu đài dự vũ hội?

Tạ Nhất rất khó tưởng tượng bộ dạng Chuột Sóc, Mèo Cheshire tham gia vũ hội.

Hình ảnh quả thực quá đẹp. Không biết Hoàng tử có bộ dáng gì? Người bài sao?

Trong khi Tạ Nhất nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra, thình lình nghe được tiếng cười “hì hì” từ đỉnh đầu truyền xuống. Tạ Nhất hoảng sợ, lập tức ngẩng đầu nhìn.

Cái gì cũng không thấy được, bên cạnh chỉ có một cây đại thụ, trên đỉnh đầu cái gì cũng không có. Ánh trăng thực mông lung, theo tiếng cười “hì hì”, Tạ Nhất đột nhiên thấy được một vành trăng khuyết.

Không, kia không phải trăng non… Mà là hàm răng!

Tạ Nhất nhớ rõ Mèo Cheshire là một con mèo ẩn thân, đôi khi chỉ lộ ra hàm răng, mà vành trăng non di động trên nhánh cây kia thoạt nhìn chính là hàm răng.

Mèo Cheshire cười “hì hì”, âm thanh thực thanh thúy, có điểm nghịch ngợm, ngay sau đó một giọng nói vang lên.

“Lọ Lem đáng thương, muốn tham gia vũ hội, khiêu vũ cùng Hoàng tử sao?”

Lọ gì…

“Lọ Lem?”

Tạ Nhất có điểm ngốc, nghĩ thầm.

Có phải chuyển nhầm kênh gì hay không? Sao đột nhiên biến ra Lọ Lem. Hơn nữa đây là nói mình sao? Mình căn bản không phải Lọ Lem được chưa, giới tính cũng không giống nhau. Mèo Cheshire sợ là không có đôi mắt!

Mèo Cheshire cười tủm tỉm, không chỉ là hàm răng, ngay sau đó xuất hiện khuôn mặt. Chậm rãi hiện nguyên hình, Mèo Cheshire liền xuất hiện ở trước mặt Tạ Nhất.

Tạ Nhất mở to hai mắt, trong ánh mắt tản mát ra thần sắc không thể tin. Bởi vì Mèo Cheshire vốn không phải mèo. Xác thực là mèo, bởi vì có tai mèo, còn có đuôi mèo.

Tai từ trong tóc đen mềm nhô ra, còn run lên, thoạt nhìn thập phần đáng yêu. Bên trong vành tai là màu hồng nhạt nhìn thật mịn màng. Một cái đuôi mèo thật dài, mềm mềm, lông mao đen bóng làm người ta cầm lòng không đậu muốn túm một phen.

Nhưng mà đó đều không phải trọng điểm. Trọng điểm là đối phương có tai mèo cùng đuôi mèo trên thân thể một người đàn ông! Toàn thân trần trụi…

Dáng người mảnh khảnh, eo thon nhỏ có thể ôm hết bằng một tay, làn da trắng ở dưới ánh trăng chiếu rọi như phát sáng rực rỡ lấp lánh. Mặt nhỏ cỡ bàn tay, diện mạo xinh xắn, ánh mắt hút hồn.

Sao nhìn giống Thanh Cốt y như đúc?!

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

“Thanh Cốt!? Sao cậu ở chỗ này?”

Mèo Cheshire lại cười nói:

“Cô bé Lọ Lem muốn tham gia vũ hội sao?”

Tạ Nhất tức khắc bị tức chết, nói:

“Đừng cоsplay nữa, mau mang tôi đi ra ngoài. Còn nữa, cậu có phải đến sai chỗ rồi hay không, không phải đến tiệc trà chiều sao?”

Mèo Cheshire lại giống không nghe thấy Tạ Nhất nói gì, hứng thú bừng bừng nói:

“Ta sẽ giúp cô tham gia vũ hội. Cô sẽ có một bộ áo váy đẹp nhất, hào quang lấp lánh, thu hút mọi ánh nhìn. Cô sẽ là công chúa đẹp nhất vũ hội hôm nay! Tin tưởng ta, ta chính là Tiên đỡ đầu!”

Tạ Nhất nghe Thanh Cốt nói, tức khắc mí mắt giật kinh hoàng.

“Cậu thấy rõ ràng giới tính của tôi không? Công chúa chẳng lẽ không phải là nữ sao?”

Tạ Nhất lại khinh bỉ nói:

“Còn nữa, Tiên đỡ đầu có tai mèo sao? Cậu trước tiên mặc quần áo vào đi.”

Mèo Cheshire lại nói:

“Cô gặp qua mèo mặc quần áo chưa?”

Tạ Nhất:

“……”


Tạ Nhất thế nhưng á khẩu không trả lời được. Mèo Cheshire cười tủm tỉm nói:

“Được rồi, không cần lãng phí thời gian. Công chúa của ta, vũ hội lập tức bắt đầu rồi!”

Hắn nói, cái đuôi mềm dài đột nhiên giật giật, trong nháy mắt ánh sáng toát ra, một chút liền bao vây toàn thân Tạ Nhất. Tạ Nhất khiếp sợ, liền thấy trên người ánh hào quang chớp động, ngay sau đó quần áo trên người thật sự biến ra áo váy dạ hội. Bộ đồ thể thao không thấy, thay thế bằng một thân váy dạ hội màu vàng ánh kim óng ánh.

Tạ Nhất mở to hai mắt nhìn, nắm nắm làn váy, nói:

“Chuyện gì xảy ra?”

Mèo Cheshire ghé vào trên cây, quan sát một chút, nói:

“Cô mặc váy này thật là bắt mắt.”

Tạ Nhất:

“……”

Thật cảm ơn khích lệ!

Mèo Cheshire có chút không hài lòng nói:

“Ngực có phải quá nhỏ hay không?”

Tạ Nhất vừa nghe, lông tơ đều dựng lên, vội vàng nói:

“Không cần ngực, không cần ngực!”

Mèo Cheshire cười tủm tỉm nói:

“Không cần ngực? Cô thật đúng là khác người? Cô tin tưởng ta đi, đàn ông đều thích ngực to.”

Tạ Nhất đã không biết nói cái gì. Mèo Cheshire lại lầm bầm lầu bầu nói:

“A… Bất quá gần đây hình như có trào lưu ngực nhỏ, như vậy tương đối thời trang?”

Hắn nói, ánh mắt tập trung ở ngực Tạ Nhất, chần chừ nói:

“Cô được cup A không?”

(Mỗi áo ngực có ký hiệu A70, B70, C75… Trong đó các chữ cái A, B, C, D là chỉ kích thước đo từ chân ngực tới đỉnh, gọi là cup. Phần chữ số 70, 75 là kích thước vòng dây ôm quanh lưng.)

Tạ Nhất thiếu chút nữa phun máu. Nếu không phải bởi vì Mèo Cheshire ở trên cây, hơn nữa trơn bóng, Tạ Nhất thật muốn nắm cái đuôi của hắn giật xuống.

Thanh Cốt quả nhiên không đáng tin cậy. Mình là đàn ông, lại không phải siêu nhân Superman cứu vớt thế giới mà có ngực bự…

Mèo Cheshire nhìn Tạ Nhất xanh cả mặt, thế nhưng còn khích lệ nói:

“Cô thật xinh đẹp, ta dám cá rằng cô là công chúa xinh đẹp nhất hôm nay. Tuyệt đối có thể hút hồn Hoàng tử! Mau đi đi cô bé Lọ Lem của ta!”

Tạ Nhất cúi đầu nhìn nhìn váy dài màu vàng kim, thật sự giống đầm dạ hội trong truyện cổ tích. Tạ Nhất đời này lần đầu tiên mặc đồ nữ, cũng không biết mình bộ dáng khó coi thế nào, nhất định đặc biệt ê răng.

Kỳ thật Tạ Nhất dáng người không tồi, diện mạo thanh tú, mặc như vậy hoàn toàn không khó coi, còn có điểm đáng yêu. Hơn nữa dáng người dù cao nhưng gầy lại không có cơ bắp trong càng đẹp.

Mèo Cheshire đột nhiên nghiêm chỉnh nói:

“Đúng rồi, Lọ Lem của ta, còn có điều quan trọng ta muốn nói cho cô. Đó chính là… đến nửa đêm, khi tiếng chuông thứ 12 vang lên, cô cần phải rời khỏi vũ hội, nếu không……”

Tạ Nhất vừa nghe, trong lòng chỉ còn lại hai chữ “quả nhiên”.

Đây là truyện cổ tích gì? Từ Alice ở xứ sở thần tiên chuyển kênh đến Cô bé lọ lem, cả tiếng chuông điểm 12 giờ đêm cũng có!

Tạ Nhất tức giận nói:

“Nếu không thì phép thuật sẽ biến mất, phải không? Không còn mặc váy dạ hội, thật sự là quá tốt!”

Mèo Cheshire lại là vẻ mặt nhìn kẻ ngốc, nói:

“Không phải nha, sao cô lại nghĩ như vậy chứ?”

Tạ Nhất nói:

“Đó là cái gì?”

Trên mặt Mèo Cheshire biểu tình nghiêm túc đứng đắn, thoạt nhìn còn có điểm uy nghiêm. Hắn híp mắt, tiếng nói đè thấp, thần thần bí bí nói:

“Nếu không… ngực to lên!”

Tạ Nhất:

“……”

Đùa à!

Tạ Nhất đã nhịn không nổi, nhất định phải leo lên trên cây liều mạng cùng Thanh Cốt. Bất quá lúc này, thình lình nghe một trận ồn ào.

“Trời ơi, là Nữ Hoàng Đỏ!”

“Nữ Hoàng Đỏ cũng tới tham gia vũ hội!”

“Suỵt, nói nhỏ một chút, nghe nói bà ấy thích bắt người chém đầu!”

Tạ Nhất nghe được ba chữ “Nữ Hoàng Đỏ”, lập tức quay đầu xem. Liền nhìn thấy một đội ngũ xa hoa chậm rãi đến lâu đài. Cửa xe ngựa mở ra, một người phụ nữ mặc lễ phục màu đỏ từ trên xe ngựa chậm rãi bước xuống, trong tay cầm một cây quyền trượng.

Cây quyền trượng có một viên đá quý tỏa hào quang, ở trong đêm tối rực rỡ lấp lánh bắt mắt. Loại ánh sáng này giống như đúc ánh hào quang của lông chim vàng.

Tạ Nhất nhìn quyền trượng đột nhiên sửng sốt.

Nữ Hoàng Đỏ trong vòng vây hộ tống tiến vào lâu đài HunhHn786.

Tạ Nhất lại quay đầu nhìn Thanh Cốt, nhưng Mèo Cheshire trơn bóng đã không thấy, không biết tung tích. Tạ Nhất muốn cởi bỏ bộ áo váy đáng chết ra, nhưng nếu cởi ra thì cũng quá quỷ dị, không hợp hoàn cảnh, không có biện pháp vào lâu đài tiếp cận Nữ Hoàng Đỏ. Tạ Nhất dứt khoát chạy tới cửa chuẩn bị lén lúc vào lâu đài.

“Ôi trời ơi!!”

Tạ Nhất mới vừa đi đến cửa, liền nghe được có người hô to một tiếng, hơn nữa là hướng về phía mình kêu. Tạ Nhất giật mình, còn tưởng rằng mình bị lộ tẩy. Dù gì cũng là đàn ông mặc đầm công chúa lộ vai, thấy quỷ dị thế nào ấy. Ngay sau đó là hết đợt này đến đợt khác hô to.

“Ôi trời ơi!”

“Ôi trời ơi! Mau mau nhìn nàng!”

“Ôi trời!”

Những tiếng kêu “trời” làm Tạ Nhất sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng. Bị vệ binh canh gác dùng ánh mắt chấn kinh nhìn mình, Tạ Nhất cảm thấy có khả năng bọn họ cho rằng trên đời này chưa thấy qua công chúa nào thô kệch như thế đi.


Thời điểm Tạ Nhất xấu hổ muốn chết, bên cạnh lại có người hô to:

“Wow, công chúa thật đẹp! Ta chưa từng gặp qua công chúa nào đẹp như nàng! Quá chói mắt!”

Tiếp theo cũng có người khoa trương hô to:

“Nàng thật xinh đẹp. Ta đã thấy cô công chúa xinh đẹp nhất rồi!”

“Ôi thật là đẹp! Quá xinh đẹp. Nàng là công chúa quốc gia nào? Nhất định sẽ là cô dâu của Hoàng tử!”

Tạ Nhất:

“……”

Các người không có mắt sao? Có phải nơi này thẩm mỹ không bình thường?

Tạ Nhất tuy rằng có giật mình, bất quá không đáng lo. Dưới ánh mắt kinh diễm của vệ binh canh gác, chịu áp lực cực lớn, Tạ Nhất căng da đầu đi vào lâu đài. Thời điểm Tạ Nhất đi ngang qua, còn có người nhìn, không ngừng kinh hô.

“Quá xinh đẹp”

“Ôi công chúa”

Đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, đã có rất nhiều quý tộc, thiên kim tiểu thư đang đợi chờ Hoàng tử đến. Khi Tạ Nhất vừa đi vào, hội trường vốn náo nhiệt đột nhiên liền an tĩnh xuống.

“Ồ”

Mọi ánh mắt đều tập trung vào Tạ Nhất. Tạ Nhất tức khắc như đi trên băng mỏng, liền sợ bị người nhìn ra mình là đàn ông, cho rằng mình là biến thái. Tạ Nhất chạy nhanh tìm một góc trốn, sao đó đảo mắt khắp nơi tìm kiếm, muốn nhìn xem Nữ Hoàng Đỏ ở nơi nào.

Bất quá những người đó cũng không có nhìn ra Tạ Nhất là đàn ông. Rõ ràng Tạ Nhất có hầu kết, hơn nữa không có ngực, dáng người cũng cao không ít. Mà một đám tán thưởng nói:

“Ôi! Công chúa đẹp quá! Nàng quá xinh đẹp! Làm ta thẹn vô cùng!”

Liền ở ngay lúc này, thình lình nghe.

“Hoàng tử! Là Hoàng tử!”

Tạ Nhất có chút tò mò.

Không có tìm được Nữ Hoàng Đỏ, vậy nhìn xem Hoàng tử thế nào!

Tạ Nhất ngẩng đầu đi xem, liền nhìn thấy một người đi xuống cầu thang. Người kia thân hình cao lớn, tóc dài cột sau lưng, một thân lễ phục trắng, chân là đôi giày bó màu trắng, bên hông treo một thanh kiếm dài. Đúng tạo hình tiêu chuẩn của Hoàng tử trong truyện cổ tích. Hắn chậm rãi đi xuống dưới ánh mắt trầm trồ của mọi người. Tạ Nhất nhìn thấy, kinh ngạc.

Hoàng tử… là A Lương sao!?

A Lương một thân lễ phục, cử chỉ thanh lịch, từ trên lầu đi xuống dưới, bất quá ánh mắt lạnh nhạt, biểu tình hơi có chút cao ngạo. Ánh mắt quét qua mọi người, cũng không dừng lại, tựa hồ hắn căn bản không có cảm thấy hứng thú với ai.

Tạ Nhất thấy mê mang.

Đây rốt cuộc là chuyện gì? Thanh Cốt biến thành Mèo Cheshire, A Lương thế nhưng biến thành Hoàng tử cao ngạo? Chẳng lẽ là do quyền trượng của Nữ Hoàng Đỏ xảy ra vấn đề? Dù gì lông chim vàng có khả năng dịch chuyển thời không. Lần trước còn đem mình tới Bắc Tống rồi, mà lần này càng là hỗn loạn!

Hoàng tử tới, thật nhiều công chúa tiểu thư đều muốn cùng Hoàng tử khiêu vũ. Lần vũ hội này vì Hoàng tử tuyển chọn Vương phi mà tổ chức.

Qua mấy năm nữa, Hoàng tử trở thành Quốc vương, đến lúc đó Vương phi sẽ biến thành Hoàng hậu. Nhóm công chúa tiểu thư tất nhiên đánh nhau vỡ đầu vì muốn trở thành Vương phi.

Tạ Nhất đối với vị trí Vương phi này một chút hứng thú cũng không có, chỉ là muốn tìm Nữ Hoàng Đỏ. Rõ ràng vừa rồi nhìn thấy đi vào, nhưng hiện tại lại tìm không thấy người. Tạ Nhất nhìn bốn phía, có chút thật cẩn thận lấy ra di động nhìn nhìn. Máy vẫn hoạt động nhưng không có tín hiệu.

Hoàng tử thoạt nhìn ít hứng thú, trên mặt đều là lạnh nhạt cùng xa cách, một chút tươi cười cũng không có. Hắn thật khác xa A Luong hàm hậu ở quán ăn đêm. Hoàng tử ở trong đám người có lệ một chút, ngay sau đó liền rời đi, thoạt nhìn như là muốn đi ra ngoài hít thở không khí.

Tạ Nhất tìm kiếm bốn phía trong chốc lát, cũng không có nhìn thấy Nữ Hoàng Đỏ, liền đi ra ngoài hành lang.

Hành lang khá rộng, có bậc thang đi xuống sân. Xuống những bậc thang là thấy được lối đi đến hoa viên. Tạ Nhất một đường đi xuống dưới, vốn định nhìn chung quanh xem có thấy Nữ Hoàng Đỏ hay không.

Kết quả đi một chút liền nghe được trong bụi hoa phát ra âm thanh loáng thoáng, phảng phất là ai đó đang khóc. Tạ Nhất cẩn thận nghe.

Hình như là tiếng Thanh Cốt, còn mang theo nức nở?

Tạ Nhất nhanh theo âm thanh đi về phía trước, muốn qua nhìn xem đến tột cùng là việc gì.

Trong hoa viên trồng đầy hoa hồng, bốn phía tối đen. Không có đèn, Tạ Nhất miễn cưỡng chỉ có thể thấy một ít hình dáng, nhưng xem không rõ lắm.

Đi về phía trước tiếng khóc liền lớn hơn nữa, là từ bên kia bồn hoa truyền đến. Tạ Nhất chạy nhanh đến gần, liền nghe được quả nhiên là Thanh Cốt đang khóc, thật ủy khuất.

Có hoa che đậy, Tạ Nhất không biết Thanh Cốt bị làm sao, bất quá mơ hồ thấy được tai mèo cùng đuôi mèo của hắn. Khẳng định là Thanh Cốt trong bộ dạng Mèo Cheshire chứ không ai khác. Giọng Thanh Cốt nức nở nói:

“Buông ta ra, đau quá nha.”

Tạ Nhất còn tưởng rằng Thanh Cốt bị người khi dễ, lập tức liền muốn xông lên đi đánh nhau. Kết quả liền nghe được một giọng khác. Người kia bị bồn hoa chặn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một đôi giày màu trắng. Giọng trầm thấp khàn khàn, cười khẽ nói:

“Mèo con…”

Giọng nói có từ tính, mang theo ý cười, nghe có chút quỷ súc. Làm Tạ Nhất cả người chấn động bởi vì thật sự quá quen tai, thế nhưng là A Lương.

Tạ Nhất thăm dò nhìn nhìn, liền thấy rõ ràng người kia. Quả nhiên là A Lương trong trang phục Hoàng tử. Tạ Nhất tức khắc đầy mặt đỏ bừng, cảm giác mình muốn độn thổ.

Hai người đang làm vận động không thích hợp nơi công cộng!

Tạ Nhất tức khắc ngây ra.

Hoàng tử cùng Mèo Cheshire sao?

Giọng A Lương mang theo hung bạo, sắc mặt lạnh nhạt, nở nụ cười. Hắn nâng cằm Thanh Cốt nhẹ nhàng lau nước mắt, thấp giọng nói:

“Suỵt đừng khóc.”

Thanh Cốt nức nở nói:

“Ngươi không phải muốn cưới công chúa sao. Hu hu, không cần ta.”

A Lương lúc này có chút ôn nhu nói:

“Ta sao có thể không cần ngươi. Đừng khóc, mèo con…”

Tạ Nhất:

“……”


Người thành phố thật biết chơi, thích trò nhập vai a…

Tạ Nhất không muốn nhìn nữa. Dù sao nơi này cũng không có Nữ Hoàng Đỏ, Tạ Nhất liền xoay người chạy trở về đại sảnh.

Nữ Hoàng Đỏ vẫn như cũ không có xuất hiện, không biết ở nơi nào.

Thình lình nghe tiếng bước chân dồn dập, tựa hồ có người đi vào, ngay sau đó lại là tiếng kinh hô. Tạ Nhất cho rằng lại có người đẹp tới nữa, hay công chúa kiều diễm nào xuất hiện, kết quả cũng không phải.

“Ôi trời!”

“Trời! Mau nhìn hắn!”

“Ôi không, thật là đáng sợ! Quá xấu!!”

“Quá xấu xí! Hắn là người xấu nhất trên thế giới!”

“Là phù thủy xấu xí độc ác đó!”

Tạ Nhất có chút mê mang.

Trong truyện cổ tích phù thủy độc ác quá nhiều. Tỷ như mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết, hoàng hậu trong truyện bầy chim thiên nga, vân vân…

Tạ Nhất chen lấn đi xem.

Có người từ bên ngoài đi vào, theo tiếng bước chân, bóng dáng người càng lúc càng rõ ràng.

Một người đàn ông thân hình cao lớn, mặc một áo choàng dài màu đen có mũ trùm đầu, cả người phảng phất muốn dung nhập vào đêm tối. Phía dưới là quần bó màu đen, phụ trợ cho đôi chân dài thẳng tắp. Một đôi giày ống màu đen, cao đến đầu gối, phác hoạ bắp chân cứng cáp cực kỳ gợi cảm. Trên eo là một thành kiếm…

Kiếm gỗ đào!

Phù thủy xấu xí thế nhưng là Thương Khâu!

Người đàn ông cao lớn mặc áo choàng đen có mũ che nửa mặt, hơi cúi đầu. Mọi người chỉ có thể nhìn thấy một phần cằm góc cạnh của hắn, nhưng Tạ Nhất dám khẳng định tuyệt đối là Thương Khâu, hóa thành tro cũng nhận ra. Chỉ xem dáng người liền nhận ra, dù sao khoảng thời gian trước Tạ Nhất ở trong thể xác Thương Khâu.

Người bên cạnh không ngừng kinh hô.

“Thật xấu! Quá xấu xí!”

Mí mắt Tạ Nhất giật giật.

Như thế này mà kêu xấu xí? Thương Khâu một thân màu đen càng tăng tỷ lệ vàng tiêu chuẩn người mẫu. Cao lớn lại gợi cảm, phun ra hormone bất cứ lúc nào!

Thương Khâu đi vào tới, đột nhiên ngẩng đầu lên, trong nháy mắt, người bên cạnh vây xem đều bởi vì Thương Khâu “xấu xí” mà bị dọa sợ.

Thương Khâu ngẩng đầu lên, tức khắc tầm mắt chạm vào tầm mắt Tạ Nhất. Tạ Nhất mở to hai mắt, không biết Thương Khâu này rốt cuộc có phải người thật hay không.

Ánh mắt Thương Khâu trước sau như một chăm chú nhìn vào Tạ Nhất. Ngay sau đó hắn mỉm cười. Tạ Nhất sửng sốt. Nụ cười kia quá quyến rũ, phối hợp áo choàng màu đen càng làm người nhìn huyết áp sôi trào. Bất quá Tạ Nhất cẩn thận nghĩ.

Chẳng lẽ Thương Khâu đang cười mình mặc váy?!

Liền nhìn thấy Thương Khâu dùng khẩu hình nói “lại đây”. Tạ Nhất vừa mừng vừa sợ.

Đúng thật là Thương Khâu rồi!

Tạ Nhất vội vàng xuyên qua đám người. Người khác cũng không dám tiếp cận “phù thủy xấu xí”, Tạ Nhất chạy nhanh qua, kinh ngạc nói:

“Thương Khâu?!”

Thương Khâu không nói chuyện, bất quá gật gật đầu. Tạ Nhất càng kinh hỉ, nói:

“Anh cũng đến đây?!”

Thương Khâu không có trả lời, chỉ là trên dưới đánh giá Tạ Nhất, cười một tiếng, nói:

“Mặc như vậy khá xinh đẹp.”

Tạ Nhất:

“……”

Tuyệt đối là cười nhạo!

Người bên cạnh nhìn thấy Tạ Nhất cùng phù thủy xấu xí nói chuyện, đều thập phần kinh ngạc, sợ tới mức không dám lại gần. Tạ Nhất vội vàng bắt lấy tay Thương Khâu nhỏ giọng nói:

“Thương Khâu, tôi vừa rồi nhìn thấy Nữ Hoàng Đỏ vào đây, bất quá không biết ở nơi nào, trong tay bà ta có quyền trượng.”

Thương Khâu thấp giọng nói:

“Là quyền trượng gây ra vấn đề. Quyền trượng là dùng lông chim vàng làm thành, có thể dịch chuyển thời không, nơi này thời không hỗn loạn.”

Thương Khâu nói, ánh mắt quét nhìn bốn phía, lại nói:

“Hiện tại việc cấp bách là lấy lại quyền trượng. Nếu Họa Linh biết cách vận dụng linh lực, như vậy bọn họ rất có thể vận dụng loại lực lượng này khống chế dương gian.”

Tạ Nhất nói:

“Vậy không phải thiên hạ đại loạn sao?”

Thương Khâu không nói chuyện, bất quá gật gật đầu, xác định lời Tạ Nhất nói. Tạ Nhất lau mặt một phen, nghĩ thầm.

Họa sĩ kia cũng thật là biết gây chuyện. Dùng cái gì làm thuốc màu không dùng, thế nhưng dùng lông chim vàng!

Hai người đang nói chuyện, liền nghe được âm nhạc vang lên, thực mau bốn phía bắt đầu khiêu vũ. Thương Khâu nâng tay đẩy mũ trùm đầu xuống. Động tác thực bình thường, nhưng mà Thương Khâu làm thiếu chút nữa khiến Tạ Nhất giật bắn người.

Đôi tay mang bao tay da màu đen nhẹ nhàng phất, ngay sau đó lộ ra ngũ quan như tượng tạc.

Tóc Thương Khâu đều vuốt về phía sau. Cũng phải nói chỉ có người ngũ quan không có tì vết mới dám tạo kiểu tóc vuốt ngược này. Đúng là như vậy, ngũ quan Thương Khâu thâm thúy, góc cạnh rõ ràng. Đặc biệt là dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đuốc, ánh mắt như hồ nước phủ sương mù, một tầng mê ly, giống như đưa tình ẩn tình, vô cùng ôn nhu.

Theo tiếng nhạc, Thương Khâu vươn tay tới, đối với Tạ Nhất cười cười, nói:

“Có thể mời người đẹp nhảy một điệu không?”

Tạ Nhất thừa nhận bị điện giật rồi, có chút không thể kháng cự. Chỉ là hiện tại dáng vẻ này, đang mặc váy, chẳng lẽ nhảy bước của nữ? Cái này chưa từng nhảy qua.

Một tay Thương Khâu nâng tay Tạ Nhất, tay khác ôm eo Tạ Nhất. Tạ Nhất bổng có chút khô cổ. Khi hai người thật sự gần, Thương Khâu còn cúi đầu xuống. Tóc mai có chút rời rạc, hơi hơi rũ xuống nhẹ nhàng quét lỗ tai Tạ Nhất. Giọng Thương Khâu trầm thấp, ép tới rất thấp, nói:

“Tự nhiên đi.”

Tạ Nhất cũng đè thấp giọng nói:

“Anh nhảy bước nữ thử xem có thể tự nhiên hay không?”

Thương Khâu không nói chuyện, cười nhẹ một tiếng. Âm nhạc du dương. Thực mau liền nhìn thấy Hoàng tử từ bên ngoài đi vào, bên cạnh còn có một người. Đương nhiên là Thanh Cốt vừa mới ở trong hoa viên cùng nhau chơi trò vận động. Bất quá Thanh Cốt lúc này thay đổi một thân áo váy dạ hội.

Thanh Cốt dáng người gầy nhỏ, eo thon một tay có thể ôm hết. Gương mặt xinh xắn vô cùng, mặc váy hoàn toàn không có kỳ quái, ngược lại làm động lòng người.

Hoàng tử lôi kéo tay Thanh Cốt đi vào, cao giọng nói:

“Ta muốn tuyên bố, ta đã tìm được vị hôn thê của mình.”

Âm nhạc dừng lại, các tiểu thư cùng các công chúa đứng ở chung quanh, nhìn Hoàng tử lôi kéo một cô gái, vừa hâm mộ vừa ghen ghét.

Mí mắt Tạ Nhất giật kinh hoàng, nghĩ thầm.

Họa sĩ kia vẽ tranh gì không biết. Truyện cổ tích lung tung rối loạn. Cũng có lẽ bởi vì lông chim vàng nên hết thảy mới trở nên lung tung rối loạn!

Ở ngay lúc này, thình lình nghe một tiếng hô to.

“A!”

Mọi người ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ở lầu hai có người đứng ở nơi đó. Một thân váy dài màu đỏ như máu, trong tay giơ một thanh quyền trượng tỏa hào quang.


“Nữ Hoàng Đỏ!!”

“Là Nữ Hoàng Đỏ!”

“Suỵt nhỏ giọng chút đi, sẽ bị chém đầu đó!”

Tạ Nhất cùng Thương Khâu ngẩng đầu xem. Quả nhiên là Nữ Hoàng Đỏ. Từ trên cao nhìn xuống, biểu tình trên mặt Nữ Hoàng Đỏ vặn vẹo, hung tợn, nhìn chằm chằm các vị khách, hô to:

“Không!! Hoàng tử là của ta! Là của ta! Hoàng tử phải cưới ta!! Không thể cưới người khác!”

Tạ Nhất:

“……”

Nữ Hoàng Đỏ cũng bị lệch kênh rồi!

Nữ Hoàng Đỏ tựa hồ rất kích động, thô bạo hô to, đồng thời quơ quyền trượng trong tay kêu:

“Ta muốn cho ngươi biến thành con rồng xấu xí nhất trên thế giới này!! Biến thành một con rồng mập khó coi!! Xem ngươi còn làm như thế nào quyến rũ Hoàng tử! Hoàng tử là của ta! Chỉ có thể cưới ta!!”

“Không tốt!”

Tạ Nhất hô một tiếng khi thấy Nữ Hoàng Đỏ giơ quyền trượng lên chỉ hướng Thanh Cốt.

Thương Khâu nhíu mi, lập tức phóng về phía trước. Đột nhiên nhảy lên đạp tay vịn thang lầu, đôi tay chống một cái, mượn lực trực tiếp nhảy lên lầu hai.

Đây là đại sảnh cổ xưa, tầng lầu khá cao, động tác Thương Khâu nhẹ nhàng, phảng phất là một con chim ưng, đột nhiên bay lên. Hắn nhảy lên một độ cao mà người thường căn bản không có khả năng với tới, nháy mắt đã nhảy lên.

Quyền trượng của Nữ Hoàng Đỏ bắn ra tia sáng. Tia sáng hướng về phía Thanh Cốt. A Lương đem Thanh Cốt ôm chặt chẽ vào trong ngực.

Tạ Nhất vừa thấy, lập tức cũng tiến lên đẩy A Lương cùng Thanh Cốt sang một bên.

Tạ Nhất cảm thấy một luồng khí nóng tập kích ở trên người mình. Tạ Nhất ngã trên mặt đất, ngay sau đó cảm thấy trời đất quay cuồng.

“Ôi!!”

Tạ Nhất bị ánh sáng bao phủ, thân thể đột nhiên thay đổi. Đôi tay thế nhưng biến thành cánh. Tạ Nhất còn tưởng rằng mình sẽ biến thành con rồng béo.

Những người chung quanh kêu sợ hãi:

“Ôi!!! Rồng! Con rồng xấu xí!!”

Thương Khâu xông lên. Nữ Hoàng Đỏ nhìn thấy có người tới, lập tức xoay người bỏ chạy HunhHn786.

Tạ Nhất bị đánh trúng, đột nhiên ngã trên mặt đất, nhìn còn rất thống khổ. Thương Khâu “chậc” một tiếng, hơi chút do dự rồi lập tức xoay người nhảy xuống lầu.

“Tạ Nhất!”

Thương Khâu xông tới, Tạ Nhất ngã trên mặt đất, ánh sáng dần tan đi.

Tạ Nhất cúi đầu nhìn.

Mẹ nó đây mà là rồng sao, rồng đâu, là một con chim!

Thương Khâu nheo đôi mắt nhìn Tạ Nhất, thấp giọng nói:

“Kim Ô…”

Tạ Nhất cảm giác mình muốn điên rồi.

Đây là truyện cổ tích quỷ dị gì!

Tạ Nhất buồn rầu vỗ cánh, nói:

“Tôi đích xác muốn thành chim, nhưng không phải biến thành chim khổng lồ!”

Thương Khâu thấy Tạ Nhất tựa hồ không có chuyện gì, nhướng mày, nói:

“Chim lớn?”

Tạ Nhất dở khóc dở cười nói:

“Chuyện chim lớn trong chốc lát lại nói, quyền trượng đâu?”

Thương Khâu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nói:

“Bị mang đi rồi.”

Tạ Nhất nói:

“Vậy hiện tại làm sao đây? Nên đi nơi nào tìm quyền trượng?”

Đang nói chuyện, liền nghe được tiếng chuông.

“Boong… boong… boong…”

Là tiếng chuông điểm 12 giờ đêm. Chuông không ngừng gõ vang, âm thanh rất lớn, giây lát đã liên tục gõ ba tiếng.

Tạ Nhất đột nhiên nhớ tới trước đó Mèo Cheshire đã nói cùng mình, phải rời khỏi lâu đài trước khi chuông điểm 12 giờ. Bất quá hiện tại Tạ Nhất cũng không sợ hãi, thật đúng là không tin hiện tại chim mà có thể to ngực.

Thương Khâu đỡ tay Tạ Nhất, hiện tại là cánh, nói:

“Có thể đi không?”

Tạ Nhất hoạt động một chút, cảm giác không có gì không ổn, hết thảy đều thực tự nhiên, trừ việc đã biến thành chim. Tạ Nhất nhanh đứng lên, theo Thương Khâu ra ngoài.

Nữ Hoàng Đỏ đã không thấy bóng dáng, không biết chạy đi nơi đâu. Tạ Nhất đi ra, có rất nhiều người hoảng sợ hô to:

“A, rồng! Quá xấu xí! Thật đáng sợ! Tránh xa một chút, cẩn thận bị ăn thịt!”

Tạ Nhất:

“…”

Rồng ở chỗ nào! Rõ ràng là chim vàng!

Thương Khâu mang theo Tạ Nhất ra khỏi lâu đài. Chuông điểm 12 giờ đêm vẫn còn đang không ngừng gõ vang. Hai người đi qua con sông đào bảo vệ lâu đài rời khỏi lâu đài.

Tạ Nhất đột nhiên kêu một tiếng, lại ngã trên mặt đất. Thương Khâu nghe được động tĩnh, lập tức xoay người, ôm Tạ Nhất. Tạ Nhất hô hấp dồn dập, thân thể có chút hơi hơi run rẩy.

Hiện tại Tạ Nhất trong bộ dáng chim. Kỳ thật dáng người cũng không khổng lồ, ngược lại có vẻ thanh thoát tuyệt đẹp. Thân thể nhẹ nhàng, màu lông vàng óng mượt. Mỗi sợi lông đều phi thường sáng, phảng phất như là ánh sao trên dãy ngân hà.

Tạ Nhất co lại ở trong lòng Thương Khâu không ngừng run rẩy. Thương Khâu nói:

“Tạ Nhất? Làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?”

Tạ Nhất nói không nên lời, chỉ cảm thấy thân thể không thích hợp, từng đợt khó chịu dâng lên, mồ hôi lạnh chảy ào ào.

“Boong boong boong!!!”

Ba tiếng chuông cuối cùng vang lên, thân thể Tạ Nhất đột nhiên phát ra hào quang.

“Ôi”

Phảng phất thoát lực, Tạ Nhất mềm mại ở trong lòng Thương Khâu. Thương Khâu chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe sáng. Tạ Nhất dựa vào trên người hắn bỗng nhiên biến đổi, Thương Khâu vội vàng duỗi tay nâng để ngừa Tạ Nhất té ngã.

Trong nháy mắt, ánh sáng chậm rãi tiêu tán, lông chim vàng lấp lánh biến mất không thấy, thay thế chính là bản thân Tạ Nhất. Chỉ là…

Tạ Nhất đã không còn quần áo, vô luận là quần áo lúc trước, hay áo váy công chúa Mèo Cheshire biến ra. Tất cả đều đã không còn, trở nên trần trụi. Trên trán Tạ Nhất đều là mồ hôi nóng, chỉ cảm thấy có loại cảm giác thoát lực, căn bản không đứng nổi, rồi lạnh căm căm, kỳ quái nói không nên lời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.