Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 12: Xuyên


Đọc truyện Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ – Chương 12: Xuyên

Thương Khâu đáp ứng thu nhận Nhiếp Tiểu Thiến. Bất quá muốn Tạ Nhất ở tại nhà hắn, Nhiếp Tiểu Thiến ở nhà Tạ Nhất.

Bởi vì Tạ Nhất đem lông chim vàng trực tiếp ném vào trong ngăn tủ, một chút ý thức phòng bị cũng không có, cho nên bọn họ chuẩn bị chạy về nhà Tạ Nhất nhìn xem. Lông chim vàng này nghe nói giá trị rất lớn, hình như rất nhiều người muốn tranh đoạt.

Ở trong mắt Tạ Nhất xem ra, trừ bỏ là đồ vật bằng vàng được chạm trổ tinh xảo, kỳ thật không có gì quá đặc thù.

Ba người chuẩn rời đi, vừa lúc sau bếp đem phần cơm của Thương Khâu ra. Một phần cơm tôm hùm đất sốt chua ngọt. Vì Thương Khâu rất nhiều lần cùng Tạ Nhất đến quán hỗ trợ, A Lương cùng đầu bếp đều quen Thương Khâu. Vừa nghe là Thương Khâu gọi cơm, liền cho hắn một phần siêu to với thật nhiều tôm hùm đất.

Ba người liền rời khỏi quán ăn, đi về nhà Tạ Nhất. Thời điểm đi ngang qua hoa viên, Thương Khâu còn muốn đi mua thức ăn cho mèo, Tạ Nhất chạy nhanh ngăn lại, nói:

“Khi tan tầm về tôi đã cho mèo ăn rồi.”

Thương Khâu nhìn thoáng qua Tạ Nhất, ngay sau đó nói:

“Cảm ơn.”

Tạ Nhất cười nói:

“Khách khí cái gì? Đi thôi, đã trễ thế này anh còn chưa có ăn cơm, trở về ăn cho nóng. Đây chính là món chiêu bài của quán chúng tôi đó.”

Nhiếp Tiểu Thiến theo ở phía sau Tạ Nhất cùng Thương Khâu. Cả ba cùng vào thang máy.

“Đinh”

Cửa thang máy đóng lại. Bởi vì đêm đã khuya, trong thang máy chỉ có ba người bọn họ. Tạ Nhất có chút tò mò nhìn chằm chằm Nhiếp Tiểu Thiến, âm thầm đánh giá.

Nhiếp Tiểu Thiến thật xinh đẹp, gương mặt nhỏ đáng yêu, cho người ta một loại cảm giác đáng thương. Đặc biệt có thể kích phát ý muốn bảo vệ của đàn ông. Dù sao Tạ Nhất cảm thấy mình là người ngay thẳng cũng thích phái nữ có diện mạo nhí nhảnh thế này.

Đáng tiếc, Nhiếp Tiểu Thiến thế nhưng là quỷ!

Nhiếp Tiểu Thiến nhìn thấy Tạ Nhất đánh giá mình, không khỏi thẹn thùng nâng tay lên, dùng tay áo che một chút, vứt cái mị nhãn.

Lúc này vừa đến tầng lầu của bọn họ rồi.

“Đinh!”

Cửa thang máy mở, Thương Khâu trực tiếp đi qua giữa Tạ Nhất cùng Nhiếp Tiểu Thiến. Tạ Nhất phục hồi tinh thần lại, vội vàng theo ra ngoài, xấu hổ ho khan nói:

“Tới rồi, tới rồi.”

Lấy ra chìa khóa mở cửa, đi vào phòng khách mở một cái ngăn kéo, lông chim vàng liền ở trong ngăn kéo. Ngăn kéo cũng không có khóa. Nhiếp Tiểu Thiến vừa thấy, tức khắc giật mình nói:

“Ông chủ, anh đem lông chim vàng lấy ra như vậy! Cái hủ đâu?”

Tạ Nhất ghét bỏ nói:

“Cái hủ kia, ai biết dùng chứa thứ gì, tôi ném ở ban công rồi.”

Nhiếp Tiểu Thiến hận sắt không thành thép nói:

“Cái gì mà dùng chứa thứ gì. Đó chính là hủ tro cốt của tôi, anh biết không? Tiểu Thiến sau khi yểu mệnh, tro cốt tạo thành cái hủ này, nó có pháp lực giúp Tiểu Thiến tồn tại trong thiên địa! Anh có hiểu hay không?”


Tạ Nhất nghe xong đầu cũng muốn phình to. Dù sao trước đây cũng chưa từng tiếp xúc qua mấy thứ này. Chuyện của Tiểu Chu cũng ngoài ý muốn. Thật ra Tạ Nhất biết trên đời này có mấy thứ kỳ quái. Thế nhưng thứ kỳ quái và thứ không bình thường trộn cùng một chỗ, Tạ Nhất rất khó phân được đâu là thứ kỳ quái, đâu là thứ thuần khiết…

Tạ Nhất mê mang lắc lắc đầu, nói:

“Không hiểu.”

Nhiếp Tiểu Thiến nói:

“Thật là tiếc cho gương mặt đẹp trai của anh, thì ra là tên ngốc, đầu gỗ!”

Tạ Nhất:

“……”

Thương Khâu ôm cánh tay đứng ở một bên, nhìn hai người nói chuyện, nhàn nhạt nói:

“Kỳ thật rất đơn giản, thân thể con người thịt là dương khí, xương là âm khí, người đã chết dương khí tan đi, bởi vậy chỉ còn lại có âm khí, liền biến thành quỷ. Tro cốt là do xương trắng bị lửa đốt hóa thành, bởi vậy âm khí tụ lại. Tôi thấy cái hủ kia chính là tro cốt của cô ta…… Nói cách khác, cậu cầm hủ tro cốt của cô ta vứt đi, cô ta khó có thể tồn tại.”

Thương Khâu khó có được một lần nói nhiều như vậy. Hắn vừa nói xong, Tạ Nhất quả thực đã hiểu lập tức. Đôi mắt tức khắc liền sáng ngời, quay đầu nhìn Nhiếp Tiểu Thiến. Nhiếp Tiểu Thiến ấp úng lôi kéo tay áo, nói:

“Không văn hóa thật đáng sợ, có văn hóa càng đáng sợ hơn!”

Tạ Nhất cười nói:

“Được, hiện tại tôi liền đi đem cái hủ ướp dưa muối thần kỳ kia lấy vào đây.”

Nhiếp Tiểu Thiến trừng mắt, thở phì phì nhìn Tạ Nhất chạy đi, rồi quay đầu nhìn người khởi xướng Thương Khâu.

Thương Khâu vẫn cứ ôm cánh tay, dựa vào khung cửa. Hắn dựa nghiêng. Động tác này càng làm đôi chân dài có vẻ càng dài, đặc biệt nghịch thiên. Thânh hình hắn đúng chuẩn tỉ lệ vàng 1:9. Tức là chiều cao thân thể gấp 9 lần chiều dài khuôn mặt. Có thể nói hắn như người mẫu 1 mét 86, 87 cũng không khoa trương. Khóe miệng hắn thế nhưng còn nhè nhẹ tươi cười, nhìn Tạ Nhất nhảy nhót chạy đi, giống như đặc biệt sủng nịch

Nhiếp Tiểu Thiến ghét bỏ chậc chậc, nhìn lông chim vàng trên bàn.

Kỳ thật Nhiếp Tiểu Thiến đem lông chim vàng bỏ vào hủ tro cốt còn có một dụng ý. Đó chính là tro cốt mang theo mùi vị của dã quỷ, đó là một loại hương vị thực dã man bá đạo. Mỗi dã quỷ đều có mùi không giống nhau. Thứ này so với giới tính cùng tuổi của người sống còn muốn quan trọng hơn. Dù gì quỷ đều là một thân âm khí, đã chết mấy trăm năm thậm chí hơn ngàn năm, bởi vậy giới tính cùng tuổi đã không quan trọng, quan trọng là mùi hương đặc trưng.

Không thể nói Nhiếp Tiểu Thiến có đạo hạnh cao thâm, nhưng ít nhất có chút đạo hạnh. Bởi vậy vì muốn dùng chính cái hủ có mùi của mình làm nhạt mùi của lông chim vàng, như vậy cũng không dễ dàng bị quỷ khác phát hiện.

Bất quá hiện tại hay rồi, ông chủ thế nhưng lấy cái lông chim vàng ra khỏi hủ tro cốt. Cũng không biết những ác quỷ đuổi giết nàng có phải đã cảm giác được mùi của lông chim vàng rồi hay không. Hiện tại Nhiếp Tiểu Thiến chỉ nghĩ nhanh chóng thả lông chim vàng trở lại hủ tro cốt.

Nhà Tạ Nhất chỉ 40 mét vuông, phi thường nhỏ, ban công cũng chỉ đi vài bước là tới. Kết quả đi lâu như vậy, một chút âm thanh cũng không có, Thương Khâu nhíu nhíu mày, đột nhiên buông cánh tay, nhanh chóng đi hướng ban công.

Nhiếp Tiểu Thiến thấy hắn đột nhiên nhíu mày, vội vàng nói:

“Làm sao vậy? Làm sao vậy?”

Liền nghe được một tiếng hô

“A!”

Là tiếng hô to của Tạ Nhất. Thật là nghĩ cái gì tới cái đó.


“Ào”

Một cổ âm khí thật lớn, đột nhiên thổi đến, hướng về phía Nhiếp Tiểu Thiến cùng Thương Khâu nhào tới.

Là ma quỷ!

Thương Khâu động tác phi thường mau. Một thân màu đen ở trong đêm tối phảng phất như con báo đột nhiên nhảy đến ban công.

Tạ Nhất vốn là đi ban công lấy hủ tro cốt. Lúc trước Tạ Nhất vốn ghét bỏ cái hủ không may mắn này, liền đem cái hủ nhét dưới đáy, hiện tại muốn lấy ra phải phí một ít thời gian. Nào biết khi đang lấy hủ tro cốt, một cơn gió lạnh đột nhiên từ phía sau lưng thổi đến. Tạ Nhất tuy rằng cảm giác được có gió lạnh, nhưng cơn gió giống cuồn phong đột nhiên đem Tạ Nhất xốc lên. Chỉ chớp mắt, thân thể Tạ Nhất bị kéo bay ra khỏi ban công.

Bên ngoài ban công không có vòng bảo hộ, Tạ Nhất thấy mình phải trực tiếp rơi từ tầng mười mấy xuống, nếu quăng ngã sẽ thành một đóng thịt nát. Phản ứng vẫn là mau, Tạ Nhất duỗi tay bắt lấy vật trước mắt.

“Xoảng!!”

Vừa lúc bắt được hộp điều hòa đặt bên ngoài ban công, hai tay Tạ Nhất ôm chặt. Liền nhìn thấy có cái gì ập vào trước mặt. Thế nhưng là cái thây ma, với cái mồm to đầy máu.

“Ông chủ!!”

Thây ma kia xông thẳng đến, lúc này liền nghe được Nhiếp Tiểu Thiến hô to. Tạ Nhất ngẩng đầu lên xem. Một ánh hào quang sáng chói.

“Xoẹt”

Là kiếm gỗ đào của Thương Khâu biến hóa.

Thương Khâu xông tới, cũng lấy ra móc treo điện thoại, trực tiếp ném đi. Kiếm gỗ đào hướng về phía mặt thây ma bay qua. Thây ma nghiêng đầu tránh thoát. Cùng lúc đó, kiếm gỗ đào phát ra ánh hào quang, trong nháy mắt từ nhỏ đột nhiên biến thành lớn.

“Vèo!!”

Kiếm bay đi một chút lại vòng trở về, thây ma tránh được một lần, lần thứ hai không tránh thoát được.

“Phụt!!!”

Bị đánh trúng, thây ma phát ra một loại âm thanh thảm thiết, nháy mắt hóa thành khói đen, một chút liền tan biến hết.

Tạ Nhất ngừng thở, cảm giác thây ma kia hóa thành khói đen còn có tro bụi. Ôm cái hộp điều hòa đã thực không dễ dàng, lúc này còn đầy đầu đầy cổ là tro bụi, làm Tạ Nhất chỉ muốn ho lên.

“Bám chặt!”

Lại có thật nhiều thây ma xông tới, Thương Khâu cùng Nhiếp Tiểu Thiến bị vây lấy, nhưng cũng cố cản trở bọn chùng đi tập kích Tạ Nhất. Tạ Nhất gắt gao ôm hộp điều hòa, đôi tay tê mỏi. Ngày thường luôn ngồi văn phòng, có thời gian liền tới quán ăn, căn bản không có rèn luyện thể lực, lúc này liền muốn lấy mạng.

Tạ Nhất ở bên ngoài ước chừng vài phút đồng hồ, quả thực đã chịu không nổi, mà ngược lại thây ma càng ngày càng nhiều.

“A”

Thình lình nghe Nhiếp Tiểu Thiến hô một tiếng. Theo tiếng hô to, một vật màu vàng sáng chói rơi xuống chỗ ban công có Tạ Nhất.

Là lông chim vàng.


Lông chim vàng đột nhiên rơi xuống chỗ Tạ Nhất, tốc độ còn không chậm. Nháy mắt những thây ma từ bỏ Thương Khâu cùng Nhiếp Tiểu Thiến, tất cả đều nhanh chóng đuổi theo lông chim vàng.

Tạ Nhất đang ôm hộp điều hòa ở bên ngoài, bỗng thấy có cái gì sáng chói rơi xuống, cố vương ra một bàn tay tiếp được vật kia. Vật vào tay nặng trĩu, thế nhưng là lông chim vàng.

Tạ Nhất mới vừa tiếp được lông chim vàng, liền nghe được giọng Thương Khâu trầm thấp hô:

“Tạ Nhất!”

Tạ Nhất đột nhiên ngẩng đầu nhìn, liền nhìn thấy những thây ma mặt như sủi cảo từ cửa sổ nhảy ra, như tre già măng mọc hướng về phía Tạ Nhất lao đến.

Tạ Nhất hô to một tiếng. Những thây ma xông tới muốn đoạt lông chim vàng. Tạ Nhất theo bản năng nắm chặt bàn tay. Những sợi vàng bén nhọn của lông chim đâm thủng lòng bàn tay Tạ Nhất.

“Cạc cạc cạc cạc cạc!!!”

Những thây ma kêu to lao tới. Tạ Nhất cảm giác bàn tay đau xót, đầu đột nhiên một trận choáng váng, lỗ tai cũng nghe không rõ ràng lắm.

Thương Khâu hô to nói bám chặt. Lỗ tai Tạ Nhất lại nghe tiếng nổ vang, đột nhiên đôi mắt nhắm lại, buông lỏng tay ra……

“Ông chủ!!”

“Tạ Nhất!”

Thương Khâu cùng Nhiếp Tiểu Thiến chấn kinh hô to. Tạ Nhất nghe không thấy, chỉ buông lỏng tay, rơi xuống phía dưới. Những thây ma này cũng như tự sát lao từ tầng cao nhảy xuống, đuổi theo Tạ Nhất đang cầm lông chim vàng.

Thương Khâu thấy Tạ Nhất nháy mắt biến mất trong bóng tối, tức khắc đôi mắt nhíu lại, đột nhiên xoay người, trực tiếp từ ban công nhảy ra.

Nhiếp Tiểu Thiến hô một tiếng, nói:

“Anh đi làm gì! Anh là thân thể phàm tục, muốn chết sao?!”

Thương Khâu lại không để ý tới, trực tiếp chống tay, từ ban công nhảy ra. Nhiếp Tiểu Thiến thò người ra ngoài nhìn.

Thương Khâu nhảy một cái đứng ở trên hộp điều hòa của phòng tầng dưới. Động tác rất nhanh, như một con báo đen thoăn thoắt, không ngừng di chuyển trên những hộp điều hòa bên ngoài phòng, nhanh chóng xuống dưới.

Thương Khâu một hơi vọt tới dưới lầu. Trong đêm đen tiểu khu im ắng, không có hình ảnh thảm thiết, trên mặt đất cũng không có bất luận vết máu nào.

Tạ Nhất từ trên lầu rơi xuống lại không cánh mà bay mất.

Tay Tạ Nhất bị lông chim vàng cắt qua, cả người rơi xuống. Khi rơi xuống đến một nửa, cảm giác toàn thân nhẹ tênh. Lông chim vàng phát ra ánh hào quang ấm áp dào dạt. Trong nháy mắt ánh sáng tụ lại ở quanh thân, như có đôi cánh nâng cơ thể Tạ Nhất lơ lửng. Không gian nhanh chóng trở nên vặn vẹo, nháy mắt tất cả đều xoay tròn.

Tạ Nhất thực buồn ngủ, thực mỏi mệt, tựa hồ nhìn thấy có người hướng về phía mình hô to, nôn nóng nhảy ra khỏi cửa sổ. Nhưng quá mệt mỏi, nháy mắt Tạ Nhất chìm vào tối tăm……

Rồi có ai đó hô lên.

“Tạ hộ vệ!”

“Tạ hộ vệ!?”

“Công Tôn tiên sinh, Tạ hộ vệ khi nào sẽ tỉnh a?”

“Trương Long ngươi đừng làm ồn Công Tôn tiên sinh.”

Tạ Nhất mơ mơ màng màng, cảm giác được bên tai có người nói chuyện. Cố sức mở mắt, liền nghe được âm thanh ở chung quanh càng lớn hơn.

“Mau thông báo cho Bao đại nhân! Tạ hộ vệ đã tỉnh!”

“Tỉnh rồi! Triển đại ca mau xem, Tạ hộ vệ thật sự tỉnh rồi!”

Tạ Nhất mê mang mở mắt. Tựa hồ trước khi hôn mê thấy được Thương Khâu từ cửa sổ lao ra, Tạ Nhất giọng khàn khàn nói:


“Thương Khâu?!”

Nói liền muốn ngồi dậy, nhưng có ai đó vội vàng đỡ cánh tay Tạ Nhất. Giọng nói thật ôn hòa, phảng phất như tắm mình trong gió xuân.

“Tạ hộ vệ, thân thể còn chưa tốt, chớ ngồi dậy.”

Tạ Nhất càng thêm mê mang, lúc này mới nhìn kỹ người bên cạnh. Người đỡ Tạ Nhất mặc một thân y phục màu đỏ, đầu đội quan mũ, đai lưng có treo một thanh kiếm. Diện mạo chính nghĩa lẫm lẫm, đôi mắt sáng lông mày rậm, vẻ mặt anh tuấn nghiêm nghị lại không quá khó gần. Thấy Tạ Nhất nhìn mình, người kia liền gật gật đầu.

“Công Tôn tiên sinh, Tạ hộ vệ có gì không thích hợp phải không?”

Tạ Nhất chuyển tầm mắt liền thấy được người được gọi là “Công Tôn tiên sinh”. Đó là một người đàn ông trên 40 tuổi, bất quá vị đại thúc dáng người tinh tế, mang theo khí chất nho nhã, lại kiên định nói không nên lời.

Công Tôn tiên sinh nói:

“Tạ hộ vệ bị trọng thương, để hắn nghỉ ngơi sẽ tốt.”

Ở ngay lúc này, có người lại vào phòng. Tất cả người vây quanh giường bệnh lập tức đều đứng lên, đối với người vừa tới hành lễ, nói:

“Bao đại nhân!”

Tạ Nhất vẻ mặt ngốc ra, ngẩng đầu nhìn, tức khắc trong lòng “lộp bộp” một tiếng.

Tình huống nào đây? Vừa rồi vị mặc y phục đỏ như tắm mình trong gió xuân, mình có khả năng nhận không ra. Người được gọi là Công Tôn tiên sinh, mình có khả năng nhận không ra. Nhưng mà trước mắt đi vào một người có làn da đen thui, trên trán còn có cái dấu hình mặt trăng……

Tạ Nhất là từ nhỏ xem Bao Thanh Thiên mà lớn lên. Có hóa thành tro cũng nhận ra được vị này.

Triệu Hổ nói:

“Này…… Tạ đại ca làm sao vậy? Có phải vết thương đau không?”

Trương Long nói:

“Khẳng định là vậy rồi, dù sao bị thương rất nghiêm trọng mà.”

Tạ Nhất tức khắc trong lòng thật lạnh thật lạnh. Cẩn thận xem xét một chút, căn bản không có Thương Khâu mặt than, nhanh nắm chặt bàn tay, trong lòng bàn tay cái gì cũng không có.

Tạ Nhất vội vàng nói:

“Lông chim vàng đâu? Có ai thấy không?”

Vương Triều nói:

“Tạ đại ca, lông chim vàng nào?”

Mã Hán nói:

“Có thể là vật chứng muốn trình lên hay không?”

Tạ Nhất tức khắc trong lòng càng lạnh.

Mình “nhảy lầu”, sao biến thành như vậy……?

“Không hay! Không hay!! Đại nhân!”

Lúc này đột nhiên có người vọt vào, thoạt nhìn là tới tìm Bao đại nhân. Thị vệ vội vàng nói:

“Bao đại nhân, không hay rồi…. Là tiếng khóc trẻ con! Lại có người tới báo quan. Nói bọn họ nghe được tiếng khóc trẻ con thời điểm nửa đêm, từ miệng giếng truyền ra. Sau đó đến buổi sáng, đứa bé trong nhà liền không thấy!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.