Quải

Chương 16: Hủ nữ


Đọc truyện Quải – Chương 16: Hủ nữ

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Vốn chỉ nói giỡn, nhìn là biết Vu Hướng Nam không có ý định hãm hiếp gì cậu rồi nhưng Lục Hạo nhìn trái nhìn phải gì đều rất đáng đánh, rõ ràng toàn thân nóng hầm hập, đâu có cảm giác đau yếu gì, quả thực khỏe mạnh như trâu, tinh thần phấn chấn.

Nhớ tới việc bản thân mình đã lo lắng hãi hùng hơn nửa đêm, nước mắt cũng rơi, thiếu chút nữa đã phát điên mà tới nhà xác nhận thi thể rồi, còn chuẩn bị luôn tinh thần chăm sóc cho cha mẹ già của cậu đến lúc cuối đời, kết quả tên hỗn đản này lại đang nằm trong chăn êm nệm ấm mà ngủ ngon lành, quả thực hiện giờ Vu Hướng Nam tức không chỗ xã, cho nên vừa nói ra tay liền ra tay, vô cùng thô lỗ mà cởi luôn quần lót của Lục Hạo.

Lục Hạo nhìn đôi mắt đỏ của anh, cứ như thỏ muốn ăn thịt người vậy, sói ăn thịt người là chuyện thường, mà thỏ lại muốn ăn thịt người, càng thêm khiến người thêm sợ hãi. Huống chi Vu Hướng Nam cũng không phải con thỏ trắng bình thường, Lục Hạo nhất thời luống cuống, cũng không phải sợ không giữ được phía sau, mà do hiện giờ cậu đang đau đầu vô cùng, toàn thân phát sốt, lúc này mà bị ăn, chắc chắn rất thảm!

Vu Hướng Nam cũng không tháo chân giả của mình ra, kéo mạnh hai bắp đùi của Lục Hạo, khiến hai chân cậu chạm đất, còn nửa thân trên vẫn nằm trên giường. Lục Hạo định giãy người, nhưng hai tay bị khóa chặt sau lưng, nửa người phía trước nằm ngay trên chăn. Vu Hướng Nam bước xuống đất đứng ngay trước giường, chuẩn bị cứ như vậy và tiến vào từ phía sau, đâu biết được chân trái vừa dùng sức đã khiến anh đau đến mức khụy người xuống.

Lục Hạo nghe tiếng rên của anh, nhanh chóng quay đầu lại đỡ anh lên giường: “Làm sao vậy làm sao vậy, dùng quá lực hả? Nóng ruột thì không ăn đậu hủ nóng được đâu.”

Vu Hướng Nam vỗ trán, bản thân anh cũng là một người đàn ông, tại sao lại không thể áp được người khác cơ chứ? Anh thật lo cho bản thân mình!

Lục Hạo nhìn trán anh đầy mồ hôi lạnh, cũng biết anh đang khó chịu, liền giúp anh tháo chân giả ra kiểm tra từ trên xuống dưới, kết quả khi gỡ miếng lót trong xuống, còn chưa kịp tháo lớp cao su ra thì đã thấy máu chảy đầm đìa, cậu quá sợ hãi, hai tay liền run rẩy, nhưng không dám đụng vào vết thương của Vu Hướng Nam. “Trời ạ, đừng nói là anh đi bộ về nha? Sau này tôi nhất định không dám quên rước anh nữa đâu!”

Vu Hướng Nam cúi đầu nhìn vết thương của mình, đều là trầy da, xem ra ngày mai không thể mang chân giả, phải ngồi xe lăn đi làm rồi.

Anh liền đem chuyện sự cố giao thông nghe được trên radio nói cho Lục Hạo nghe, không đề cập đến việc anh đã ở bệnh viện khóc than lầm người, chỉ oán hận nhìn Lục Hạo. “Tôi chạy hơn nửa thành phố, mạng cũng muốn mất luôn rồi, vậy mà cậu lại nằm đây ngủ ngon, cậu nói coi tôi có nên đánh cậu hay không hả?”

Con mắt Lục Hạo đỏ lên, kéo anh lại ôm chặt vào lòng, “Tổ tông của tôi ơi, anh đang hát vở bi tình khổ sến súa nào vậy? Sau này đừng có thế nữa, là do tôi có lỗi với anh! Anh muốn thượng à, đến đây đi đến đây đi, anh muốn làm sao cũng được, cũng không có vấn đề gì!”

Vu Hướng Nam nhìn tướng ngồi chồm hổm của cậu trước mặt mình, khuôn mặt đầy sự thành khẩn, tuy cậu nói có chút khó nghe, nhưng cũng không thể tức giận gì nữa. “Bộ không lạnh sao, bị cảm giờ, nhanh lên giường đắp chăn ngủ đi!”

Lục Hạo quấn chăn quanh người rồi xỏ dép đi ra ngoài, “Tôi đi tìm thuốc sát trùng cho anh, coi chừng ngày mai nhiễm trùng đó”!

Khoảng thời gian sau, phòng ngủ thì mở máy điều hòa, Lục Hạo trùm mềm toàn thân, đưa tay xoa thuốc chỗ vết thương cho Vu Hướng Nam, trong lòng vừa thấy ngọt ngào vừa thấy đau lòng. Cậu biết Vu Hướng Nam rất ôn nhu rất quan tâm đến cậu, nhưng người như anh, với ai anh cũng tốt vậy cả, chỉ cần đối phương không phải là tên khốn khiếp khiến anh ghét cay ghét đắng là được. Ví dụ như tên Lâm Quan Quần vậy đó, cũng chẳng khác gì, Vu Hướng Nam không hề muốn sống muốn chết bắt buộc hắn phải ở bên cạnh, chia tay liền chia tay, không hề khóc lóc nỉ non, vô nghĩa, gặp mặt lại thì khách khí chào hỏi là xong. Lúc ấy Lục Hạo theo đuổi sát rạt, anh cũng tiếp nhận, dù sao đang đau khổ tìm một tình cảm mới làm chỗ dựa cũng là một cách thức chữa thương hiệu quả. Cho nên Lục Hạo suy nghĩ, nếu như bản thân mình mà chết thật, Vu Hướng Nam chắc chắn đau lòng, nhưng rồi cũng sẽ sống tiếp, từng ngày từng ngày nỗi đau vơi bớt, có khi tìm được tình yêu mới, có khi đơn giản sống một mình đến cuối đời. Thái độ ôn hòa ẩn nhẫn như vậy, đôi khi Lục Hạo nghĩ Vu Hướng Nam cứ y như tiên nhân siêu thoát, tính cách như vậy mà đi gỡ bom quả thật vô cùng dễ hiểu, bởi vì có thể bình tĩnh lạnh lùng, không để bên ngoài quấy rầy, cứ như đang ở chốn bồng tiên, rất đáng mơ ước, nhưng cũng rất đáng sợ.

Chuyện này rất tốt, đã vào biên chế rồi, hơn nữa lại có thêm cơ sở tình cảm thâm hậu, nhìn Vu Hướng Nam biến thành bộ dáng như vậy, Lục Hạo thấy sảng khoái âm thầm.

Lục Hạo thoa xong thuốc, hai người giản đơn rửa mặt, rồi lên giường, chuẩn bị ngủ mấy tiếng bù lại đêm qua, nhưng lúc đó trời cũng hừng đông, kết quả lật qua lật lại, thế nào cũng ngủ không được. Ngủ không được làm sao bây giờ, chỉ có thể cùng nói chuyện phiếm.

“Sau này cậu trực ban thì đừng tới đón tôi nữa, tôi tự mình về nhà!”


“Đi xe điện ngầm à? Không nên không nên! Trong xe điện ngầm phụ nữ như sói hổ đói mồi vậy đó, anh chưa đủ lông cánh để chen chúc với mấy người đó đâu, còn nếu kêu anh ngồi trong văn phòng buồn chán nói chuyện phiếm với người khác thì … Hay tôi chở anh trên xe cùng đi tuần luôn, chúng ta cùng nhau đi dọn đường?”

Vu Hướng Nam giật mình, “Này, vậy có được không?”

“Có gì mà không được, dù sao trong xe chỗ ngồi cũng nhiều, người ta có hỏi thì nói anh say rượu lái xe, để bọn tôi bắt được, coi như làm gương cho người khác luôn.”

Vu Hướng Nam hét lên, “Bộ tôi giống dạng người say rượu lái xe lắm hả?”

“Thì cứ nói anh thất tình mượn rượu giải sầu đi, người ta nhìn anh, sẽ thấy đáng thương, có khi có thêm nhiều người thích nữa đó!” Lục Hạo vừa nói vừa xoa cằm.

Vu Hướng Nam ảo não bỏ qua chuyện đó, “Tôi chỉ chấp nhận bị phạt do chạy quá tốc độ thôi!”

“Nếu vậy, anh nói anh là con của ông bà có chức quyền, chuyên môn chạy xe thể thao trên đường, để bọn tôi bắt!”

“Vậy thì không được, lỡ đồng nghiệp cậu hỏi thì sao?”

“Vậy cứ nói tình hình thực tế, anh chẳng phải đã nói thật với đồng nghiệp anh rồi hay sao?”

Vu Hướng Nam suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Chuyện này không giống, tôi không còn ở chỗ làm cũ nữa rồi, còn cậu với đồng nghiệp cậu ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu thấy nhau rồi, người ta không hỏi, anh cũng không cần nói, tùy tiện tìm lý do qua loa tắc trách là được, tôi không có đề nghị anh phải nói thẳng ra, lỡ khiến cho người ta khó chịu, cũng không tốt cho anh.”

“Vậy anh nói thử xem, tôi cho anh ngồi ở ghế sau xe cảnh sát, anh muốn giải thích thế nào?”

Vu Hướng Nam suy nghĩ một chút, sau đó nở nụ cười: “Đừng quên ban đầu tôi làm nghề gì, cứ nói cậu đang hợp tác với tôi, dự định mô phỏng lại việc bài bố cùng gỡ bỏ bom, vừa vặn tôi cũng thử nghiệm mấy thiết bị máy móc được cài ở trong xe anh luôn.”

“Phục anh rồi đấy, vậy có cần đề nghị cấp trên của anh tăng lương ngoài giờ cho anh không?”

Vu Hướng Nam ngáp một cái, mí mắt càng ngày càng nặng, sau đó Lục Hạo có nói thêm gì đó, anh đã quên mất tiêu rồi, chỉ nhớ rõ lúc đầu trên đùi rất đau, thế nhưng trong lòng lại thấy ấm áp, Lục Hạo cũng cảm thấy như nhau, có điều cậu đang phát sốt, toàn thân vô cùng đau đớn.

Đến tận khi trời hửng sáng, Lục Hạo đổ một trận mồ hôi nên tỉnh trước, cậu thấy mặt Vu Hướng Nam đỏ bừng gối trên gối nằm, liền đưa tay sờ sờ thử trán, vừa để tay lên cậu đã bị dọa cho hết hồn, Vu Hướng Nam còn nóng hơn cả cậu nữa.

Luống cuống tay chân chạy đi tìm nhiệt kế cho anh đo, rồi lấy khăn lạnh đắp lên trán, Vu Hướng Nam cứ yên đó mà nhìn Lục Hạo, trong lòng oán hận suy nghĩ: “Nhất định là do anh ta lây cho mình! Một người đang bị cảm nặng, mà mình còn nằm chung giường với anh ta, sao mình ngốc thế nhỉ?”

Vừa nhìn nhiệt độ cơ thể — 39.2 ℃. “Gọi điện thoại xin nghỉ đi, chúng ta đi bệnh viện truyền nước biển.”

Vu Hướng Nam vỗ trán, quên đi, xin nghỉ vậy, cùng nhau bị cảm!


Hai vị bệnh nhân bị cảm nằm ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày, mà ngay lúc Vu Hướng Nam cuối tuần được nghỉ hai ngày, hơn nữa còn nghỉ bệnh, nên đến khi Lục Hạo đến cửa sở nghiên cứu quân khu đón anh tan tầm, thì cũng đã đến ngày thứ ba.

Vu Hướng Nam cùng ông bảo vệ gác cổng nói chuyện phiếm, bỗng nhiên thấy một chiếc xe BYD Auto (1) màu trắng dừng lại nhấn kèn, trên thân xe có tô đậm hai chữ “Giao cảnh”, mấy người bảo vệ đã nhận ra được Lục Hạo mỗi ngày tới đón người, cũng có quen biết, hơn nữa còn gặp thêm mấy người đồng nghiệp giao cảnh, mọi người lập tức mở cửa, bắt chuyện vài ba câu.

Vu Hướng Nam đẩy xe lăn từ bên trong đi ra, vết trầy của anh hai ngày trước vẫn chưa lành hẳn, nên tạm thời không mang chân giả, Lục Hạo oán giận cái tên ngoại quốc dám bán cho anh mấy loại thứ phẩm như vậy, mắc đến vậy mà còn không tốt. Mike vô cùng xấu hổ, liền mang cái chân giả đó về tổng tu sửa tổng bảo dưỡng, thực ra trong nhà cũng có bộ chân giả khác, nhưng Vu Hướng Nam ngại tính năng quá kém, dù bề ngoài có được thì cũng là hào nhoáng bên ngoài, khi mang vào lại thấy cứng ngắc chậm chạp, đơn giản ngồi xe lăn là tốt nhất.

Lúc này xe lăn Vu Hướng Nam đã ra khỏi cửa, bên ngoài gió lớn, nhiệt độ không khí thấp, trên đùi anh có đắp ngang một cái chăn lông, Lục Hạo đi tới, đứng cách anh ba bước thì ngừng lại. Hai người người đứng người ngồi, không hề nói gì, chỉ là cười cười. Khi Vu Hướng Nam đi làm rất ít mặc quân trang, trừ phi phải tham dự đại hội chính trị, dù sao nhân viên kỹ thuật cũng không quản chặt chẽ lắm, Lục Hạo nhìn anh mặc áo lông xám, bên ngoài khoác thêm một cái áo tím, nhìn qua rất cồng kềnh, nhưng thấy thế nào cũng đẹp trai, so với mặc quân phục còn đẹp trai hơn, hiện ra một không khí khiến người khác cảm thấy thoải mái ôn nhu. Lúc này ngay bánh xe phụ chạy ra một món robot đồ chơi, Lục Hạo tập trung nhìn vào, nó trông tự như một chiến xa, chỉ là ở mặt trên có nhiều xúc tua bằng kim loại lúc nhúc, đang làm các chuỗi động tác răng rắc răng rắc co duỗi, lúc ở nhà cậu cũng đã thấy qua một robot nhỏ giống vậy, bất quá hiển nhiên công dụng tính năng cũng không như nhau.

“Haha, còn đem đồ chơi theo nữa?”

Vu Hướng Nam cười cười, “Luke, lên!”

Robot đó liền chạy về phía chiếc xe BYD Auto, ở giữa đường gặp phải một vật cản nhỏ, liền nâng người lên, thuận lợi nhảy qua.

Lục Hạo giật mình, “Thứ này không dùng điều khiển từ xa à?”

Vu Hướng Nam từ sau lưng lấy ra một laptop: “Chương trình đã được lập trình, cho nên thông qua camera quan sát vật thể bên ngoài, sau đó xử lý, phân tích, đưa ra phán đoán, tìm kiếm mục tiêu chuẩn xác, đương nhiên là có cần thời gian nhất định để điều chỉnh lại số liệu.” Nói đến đây anh cười cười ngại ngùng, “Bộ phận phần mềm đều do đồng nghiệp tôi làm, tôi chỉ phụ trách bề ngoài của người máy này thôi!”

Chiến xa không giống chiến xa, robot không giống robot, tạm thời gọi là — vật cưng của Vu Hướng Nam. Nó chạy vòng qua xe BYD Auto, sau đó dừng trước cửa xe, robot đó có chút khó khăn mà “Kakaka”.

Đồng nghiệp của Lục Hạo mở thử cửa xe, kết quả nó vươn hai cánh tay bằng máy của nó ra nắm chặt lấy sàn xe, nhảy lên.

Mọi người sợ hãi không ngớt: “Thứ này gọi là gì vậy?”

“Luke, nếu như cậu không thích tên này thì có thể đổi tên khác, bất quá trên bản báo cáo xác định và đánh giá thì đã đặt tên này rồi.” Vu Hướng Nam cười khiêm tốn, Lục Hạo suy nghĩ, người này kỳ thực là thiên tài!

Hai vị giao cảnh giống như đang hầu hạ người lãnh đạo cao cấp, rất cung kính mà đỡ Vu Hướng Nam lên xe, Lục Hạo quay đầu lại gửi xe lăn cho bảo vệ, sau đó xe chạy đi. Cậu thấy Vu Hướng Nam ngước cổ ra khỏi cửa xe ngoắc tay chào ông bảo vệ nói gặp lại, đột nhiên cảm giác giống như mình đang đi rước con từ nhà trẻ về vậy, bỗng nhiên có sự ấm áp thân thiết nói không nên lời.

“Cậu cười cái gì?”

“Luke của anh đó, nó đang làm gì vậy?”

Robot đó đang ở chung trong xe, sờ sờ, cọ cọ, nếu nó biết hít thở, Lục Hạo chắc sẽ hoài nghi nó thật sự là thú cưng của anh.


Vu Hướng Nam nói: “Thăm dò địa hình, ghi lại số liệu, để tổ gỡ bom chuẩn bị công việc tiếp theo.”

“Anh vừa gọi nó liền lên, nó nghe hiểu thiệt hả?”

“Cũng chưa tiên tiến đến mức đó, không phải là tôi chỉ tạo ra một âm tiết thôi sao! Cũng giống như mấy người đàn ông coi xe như vợ mình vậy đó, giống như xe cũng có sinh mạng vậy, tôi cũng như thế!”

Lục Hạo muốn hỏi, vậy còn tôi anh quăng xó nào rồi? Nhưng ngại có đồng nghiệp kế bên, không dám lỗ mãng. Bất quá anh rất nhanh hiểu được mọi chuyện, Vu Hướng Nam xem cậu là chồng, ừ, khẳng định là như thế này nên mới gọi đồ kia là vợ!

Xe giao cảnh tuần tra trên đường một vòng, đây là lần đầu tiên Vu Hướng Nam thấy tận mắt công việc của Lục Hạo, kết quả người qua đường băng loạn qua đường, học sinh trung học chạy xe đạp chở người, một nhà N người chạy trên một chiếc xe gắn máy, xe hơi vượt đèn đỏ, bọn họ cũng không để ý.

Luke đã bò lên ghế sau xe, tiếp xúc với đống báo cũ đặt trên ghế sau, sau đó vươn tay ra chạm lên thủy tinh cửa sổ xe, thỉnh thoảng nó ngừng hoạt động, y như đang tự mình đánh giá gì đó. Mà Vu Hướng Nam không để ý đến nó, chỉ đem ánh mắt tập trung vào một chiếc xe hơi màu xám bạc đang chạy đường đối diện về phía trái, mà đường đó thì không cho phép xe chạy phía trái.

Đồng nghiệp của Lục Hạo cười nói: “Đồng chí Lão Vu cùng tuần tra, còn tận tâm tận lực hơn giao cảnh chúng ta nữa.”

Vu Hướng Nam vừa nghe, chỉ biết cười nhạo chính mình, “Khi các anh tuần tra, không phải dựa theo luật giao thông à?”

“Người trong nước ý thức pháp luật quá kém, nếu bắt thì rất nhiều, việc mà bọn anh xử lý như phụ trách báo động và xử lý các rủi ro, nếu như có kèm thêm giáo dục quần chúng, càng lúc càng bận rộn.”

Quả nhiên một lát sau nghe thấy một giọng nữ truyền ra từ trong bộ đàm, “Chú ý biển số xe ***, đường *** phía trước xảy ra tai nạn giao thông, xe chủ báo cảnh sát yêu cầu xử lý.”

Vu Hướng Nam thấy đường vào giờ tan tầm, đã bắt đầu ùn tắc giao thông, nhưng mà Lục Hạo có khả năng ứng biến rất hay, liền cản đường, xoay tay lái, nhấn ga, xe cảnh sát màu trắng tận dụng mọi kẽ hở mà luồn lách qua con đường đầy xe, nhanh chóng chạy đến chỗ gặp chuyện.

Hai chiếc xe va quẹt vào nhau, chiếc Audi đen bị tróc nước sơn, còn BMW màu hồng thì đèn đầu xe bị bể nát, hai vị chủ xe vội vàng gọi điện thoại, một người nói tôi ở đây chờ người có quyền tới giải quyết, một người thì nói tới thì tới. Bởi vì đều là xe đẹp, hấp dẫn không ít quần chúng vây xem, nên con đường này rất nhanh liền kẹt.

Vu Hướng Nam thấy Lục Hạo mở rộng cửa bước xuống xe đi về phía trước, đầu tiên là cúi chào, sau đó nghiêm túc mà nghe hai vị chủ xe trần thuật lại sự việc, biểu hiện của cậu rất tốt, không chỉ bình tĩnh mà còn tỏ ra biết lắng nghe. Xe chủ càng nói càng kích động, thậm chí chuẩn bị xăn tay áo đánh nhau, Lục Hạo cười tủm tỉm tách hai người đó ra, sau đó không biết bô bô nói gì đó, lại chỉ chỉ chung quanh, đồng nghiệp của cậu thì giúp chụp ảnh hiện trường, sau đó kêu hai vị xe chủ ngoan ngoãn lái xe đậu ven đường, giải quyết giao thông đang bị ùn tắc.

Hiện trường sự cố xử lý gần 1 tiếng, trời cũng đã bắt đầu tối, Lục Hạo nói xấu nói tốt gì cũng đã nói hết lời, cuối cùng hai vị xe chủ mới hoàn tất thủ tục, tự mình rời đi.

Lúc Lục Hạo trở lại xe đã bùng nổ: “Má ơi, lạnh chết tôi rồi! Sớm biết vậy tôi mang thêm áo ba-đờ-xuy, đi xe tốt mà còn nhỏ nhen như vậy, bọn nhà giàu mới nổi đúng là lắm chuyện!”

Kỳ thực Vu Hướng Nam lúc còn trên đường cũng muốn đi ra đưa áo ba-đờ-xuy cho bọn họ, nhưng thứ nhất hành động bất tiện, thứ hai ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm, sao mà làm được?

“Không có nghe người ta nói thế nào sao, không phải tính toán tiền bạc, mà là không nuốt nổi cơn giận!” Đồng nghiệp Lục Hạo xoa xoa tay.

Lục Hạo nói: “Nói đi nói lại chính là keo kiệt, không phong độ!” Sau đó nhìn lên kính xem Vu Hướng Nam: “Lão Vu của chúng ta sẽ không cùng mấy người như vậy quanh co đến vậy đâu.”

Vu Hướng Nam lo lắng nói: “Nếu ai cũng có tính cách giống tôi, giao cảnh các anh không phải sẽ thất nghiệp hết sao?”

Ba người tìm chỗ ăn chiều, không phải quán lớn, chỉ là quán mì xào ven đường, ăn được phân nửa lại phải đi làm việc, đến nơi xảy ra tai nạn.


Trước khi xuống xe Lục Hạo nói: “Sao không mang theo PSP của anh, trò chuyện trong lúc chờ sẽ đỡ phí thời gian hơn.”

Vu Hướng Nam đặt máy tính lên đùi, “Tôi xem hồ sơ điện tử, còn phải viết báo cáo nữa, các anh cứ làm việc của các anh đi!”

Lục Hạo gật đầu, xuống xe cùng đồng nghiệp, tách đoàn người ra tiến vào vòng vây.

Thời gian xử lý lần này rất ngắn, chỉ một lúc sau Lục Hạo đã quay lại, phía sau là một đôi tình nhân còn trẻ. Vu Hướng Nam tập trung nhìn, thật khéo mà, đây không phải người con gái đã từng nói nếu 30 tuổi cả hai vẫn còn một mình thì hãy đến với nhau – Hà Tại Lâm hay sao?

Vẻ mặt Hà Tái Lâm đầy cầu xin cùng người bạn trai mới của cô ngồi vào ghế sau, Vu Hướng Nam đợi mọi người lên xe hết, vội hỏi: “Người này là bạn tôi, có thể xem xét lại được không?”

Vừa nói xong anh liền thấy xấu hổ, mới ngày đầu tiên đi theo, đã gây trở ngại tư pháp công chính rồi.

Ai ngờ xe chạy đi, Hà Tại Lâm hì hì cười nói: “Không có việc gì không có việc gì, Lão Lục mới vừa cứu chúng em đó, người kia hung hãn quá, chúng em mới chạy không cẩn thận va phải gã, đã nói là sẽ bồi thường, ai ngờ gã không buông tha. Chúng em không thể làm gì khác hơn là chịu xui, để giam xe, đi đến Sở tiếp thu đào tạo.”

“Bồi thường gì chứ, chính gã chạy sai mà, nếu không sao lại có thể va quẹt nhau chứ?” Lục Hạo khuyên nhủ, “Tan tầm rồi, khó được dịp mọi người đều gặp mặt, đi ăn khuya không?”

Hà Tại Lâm lúc này mới bắt đầu quan sát Vu Hướng Nam, lúc cô vừa lên xe đã giật mình rồi, giờ càng thêm hiếu kỳ, cô ngồi ở ghế sau cùng hôn phu của mình, chậm rãi kề sát người vào Vu Hướng Nam, thấp giọng thì thầm: “Nghe nói anh chia tay người kia rồi?”

Vu Hướng Nam nhìn chung quanh một chút, nét mặt mọi người đều tự nhiên, vì vậy anh cũng dày mặt lên mà nói: “Ừ, chia tay rồi!”

“Vậy giờ anh …” Hà Tại Lâm liếc mắt nhìn Lục Hạo đang lái xe, ý tứ rõ ràng, “… A? Có phải đang cùng một chỗ với người đó hay không?”

Lời này ngoại trừ Lục Hạo, hai người kia hoàn toàn không hiểu, mà Lục Hạo là người khôn, cũng giả bộ như không hiểu.

Vu Hướng Nam cất tiếng: “Đúng vậy.”

Hà Tại Lâm kích động nằm chặt lòng bàn tay: “Quá tuyệt vời, em thấy hai người rất hợp, cố gắng lên!”

Mặt Vu Hướng Nam tối sầm.

Bạn trai Hà Tại Lâm lúc này cũng chen vào, “Bạn trai cũ à?”

Vu Hướng Nam: “Không phải!”

Hà Tại Lâm: “Phải!”

Vu Hướng Nam giải thích: “Tiểu Hà là bạn học đại học của em tôi, hai chúng tôi từng được làm mai, nhưng không đi đến cùng được.”

Bạn trai hiện tại gật đầu, “Tôi cũng biết khuyết điểm của em ấy, người bình thường chịu không nổi, chỉ có tôi là chịu được.”

Vu Hướng Nam suy nghĩ, Tiểu Hà là cô gái tốt, lúc trước khi anh mới bị thương đã không ngừng chạy tới chăm sóc cho anh, mua đủ thứ, lại nhiệt tình chu đáo, cô ấy còn có khuyết điểm gì chứ? Bất quá chính mình cũng không quen biết gì nhiều, không thể đơn giản nhận xét được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.