Đọc truyện Quái Vật – Chương 26: Rơi ngã
Ngày 1 tháng 1
—— Nếu như anh chết rồi, em sẽ thế nào?
—— Không có nếu như.
Ngày 2 tháng 1
Nếu mình chết rồi, Phong Hoa sẽ thế nào?
Sức mạnh của Phong Hoa là do tâm tình khống chế, tâm trạng cực đoan sẽ khiến sức mạnh của em ấy bạo phát, nếu em ấy suy sụp vì cái chết của mình, thì sẽ là sự uy hiếp khủng khiếp với cả loài người. Em ấy không thể kiểm soát bản thân, em ấy sẽ bị dục vọng muốn hủy diệt chiếm giữ hoàn toàn… Đến lúc đó, không một ai có thể giết chết em ấy. Mà bản thân em ấy sẽ biến thành cỗ máy đáng sợ.
Quả thực khó tưởng tượng nổi.
Ngày 3 tháng 1
Mình thích ngồi trong sân ngắm mặt trời mọc và lặn, ngắm khung cảnh của thành phố, ngước nhìn tòa tháp thiên văn chót vót, thỉnh thoảng mình hay ngỡ rằng nghe thấy giọng nói rất nhỏ truyền đến từ trên đó —— lời yêu thương thân thuộc và mùi mẫn.
Phong Hoa nói lạnh lắm, bảo mình ngồi trong phòng mà ngắm.
Nhưng lạnh lẽo lại là cảm giác mà mình muốn trải nghiệm.
Ngoại trừ lạnh lẽo, còn có ấm áp, mát mẻ, nóng bức, bỏng rát…
Còn có thể ngắm được bao nhiêu lần mặt trời lặn và mọc chứ?
Ngày 4 tháng 1
Mình ho ra máu. Phong Hoa khóc.
Mình phát hiện, trong phòng có Phong Hoa lớn lớn nhỏ nhỏ.
Phong Hoa bé con ôm chân mình, khóc sưng cả mặt mũi; Phong Hoa non nớt ngồi trên sofa, buồn thương nhìn mình; Phong Hoa trong trạng thái quái vật gầm rú, phá hủy căn phòng bếp; và Phong Hoa thanh nhã, thiếu niên yên tĩnh đứng bên mình, nhẹ nắm tay mình, không ngừng chăm sóc cho mình, hỏi: Anh có khỏe không?
Ngày 5 tháng 1
Bệnh viện thật sự rất có trách nhiệm, liên tục gọi điện thoại đến.
Hiện tại mọi người ai cũng biết bệnh tình của mình rất nghiêm trọng. Ngay cả sở trưởng cũng đến nhà thăm hỏi vài lần, muốn mình sớm nhập viện.
Nhưng họ không hiểu, nếu nằm viện, thế thì quãng đời ngắn ngủi còn lại sẽ chỉ trải qua trong bệnh viện, không ngừng phẫu thuật, không ngừng nốc thuốc, mình không muốn sống những tháng ngày ít ỏi trong đau đớn.
Ngày 6 tháng 1
Mình mơ thấy bản thân đứng ở nơi cao nhất thế giới, bỗng phát hiện toàn bộ thế giới đều bốc cháy, toàn nhân loại đã biến thành các thi thể cháy khét. Mình tỉnh giấc từ trong mơ, Phong Hoa ôm mình, lại lần nữa, em ấy cho mình thấy những cánh đồng bao la, vượt qua tầng mây, dẫn mình nhìn cả thế giới. Mình nhớ đến mong ước của em ấy, em vẫn luôn nói muốn cùng mình ngồi thuyền du lịch trên không, dạo hết một vòng quanh thế giới.
Ngày 7 tháng 1
Mình đề nghị với Phong Hoa cùng đi thuyền du lịch trên không. Em ấy cực kỳ hạnh phúc, cực kỳ hài lòng.
Ngày 8 tháng 1
Bệnh của mình chuyển biến xấu rồi.
Ngày 10 tháng 1
Vô số cơn ác mộng, vô số ảo giác, không phân rõ được hiện thực và ảo cảnh.
Biết bao lần mình nghĩ đến cái chết, cái chết ấy à, là từ đáng yêu làm sao, biết bao lần mình muốn xé nát da thịt của mình để xem cấu tạo bên trong.
… [kuroneko3026.wp.com]
Một buổi tối yên tĩnh ngày 21 tháng 1, Phong Diệp Nhiên chống người dậy, anh nhìn Phong Hoa nằm ngủ trong ánh trăng mờ ảo, ngón tay lạnh lẽo của anh khẽ xoa lên má cậu, miêu tả mũi cậu, môi cậu, cằm cậu.
Vì anh bỏ thêm ít thứ vào trong sữa của Phong Hoa, nên tạm thời cậu không thể tỉnh giấc.
Anh tỉ mẩn lướt tay trên cổ Phong Hoa. Trong ngăn kéo, có một con dao gọt hoa quả rất bén.
Tuy giờ anh đã vô cùng suy yếu, nhưng anh vẫn biết cách giết chết Phong Hoa.
Trước tiên anh dùng dao cắt đứt động mạch của cậu, rồi tiêm thuốc ức chế tế bào sinh trưởng, bỏ ra một đêm là đủ để giết chết cậu.
Anh bước xuống giường, mở ngăn kéo, lấy con dao ra.
Lưỡi dao bén ngót lóe ra tia sáng sắc lạnh.
Anh từ từ lê con dao lên chiếc cổ trắng ngần của Phong Hoa.
Dường như anh có thể cảm nhận được động mạch ngay gáy Phong Hoa đang đập thình thịch.
Đường động mạch đó nối liền đến trái tim đang đập của cậu, ngay giây khắc anh cắt nó, thân thể nhân loại của Phong Hoa sẽ tức khắc biến thành quái vật, cậu sẽ gầm lên, giãy giụa, sẽ cố gắng chữa trị vết thương, nhưng khi bị tiêm đủ lượng thuốc thì cái chết là thứ không thể cứu vãn.
Nhưng cũng có khả năng, cậu sẽ không vùng vẫy.
Phong Hoa từng nói: Anh tạo ra em, anh cũng có tư cách giết em. Được anh giết chết, có lẽ cũng là một loại hưởng thụ.
Nhưng Phong Diệp Nhiên không ngờ, bản thân không thể hạ thủ được.
Quá nhiều những ký ức đẹp đẽ, quá nhiều những ký ức nặng nề giữa hai người khiến anh nghẹt thở, con dao rớt xuống đất.
Anh chậm chạp tìm áo khoác khoác lên người, mang dép, như mộng du đi ra khỏi phòng.
Ngoài trời rất lạnh, tuyết lớn tung bay.
Anh bước đi trên phố, ngang qua phố đi bộ nửa đêm rồi mà vẫn xôm tụ trụy lạc, trong cửa hàng trang sức truyền ra giai điệu kỳ ảo của hộp nhạc, trên tầng truyền đến tiếng trẻ con khóc, tiếng chó sủa inh ỏi, đoàn tàu đêm trên không phóng vút qua đỉnh đầu.
Chắc vì lâu lắm rồi anh không ra ngoài, nên các loại màu sắc đều trở nên mới mẻ, tựa như sắc cầu vồng phụ được bút sơn dầu vẽ ra, cô gái mang đôi giày cao gót đứng trước cửa bar cười với anh, anh không cầm được mà mỉm cười theo.
Anh lẩn thẩn qua các dãy phố, vào một rừng cây.
Ở đây tuyết đọng còn dày hơn, cũng vắng người hơn. Anh không thấy lạnh.
Cũng không phải giác quan của anh trì trệ, mà thực tế, giác quan của anh lại nhạy bén dị thường.
Trong tiếng gió gầm rú, anh có thể nghe thấy tiếng cành cây bị tuyết đè nặng gãy đứt đoạn, tiếng hoa tuyết rơi lất phất lất phất, tiếng động nhỏ của con sóc chạy lướt qua.
Trên bầu trời tối như mực, không có vì sao, không có mặt trăng, đám mây xám đen tụ hội trên trời, chúng hòa quyện vào nhau, trông hình dạng mượt mà khá đẹp mắt.
Anh đi càng xa, thì càng kích động.
Từ trong phổi của anh phun ra luồng khí nóng, trắng xóa, tựa như nhanh thôi sẽ hóa thành mây trên trời.
Trong các âm thanh nhỏ bé, anh nghe thấy tiếng nhạc, không biết bắt nguồn từ đâu, nhưng nó êm ái, mê hoặc. Anh nghe thấy ai đó, từ đâu đó gọi anh, dịu dàng, khẩn thiết.
Anh nhìn thấy tháp đồng hồ.
Nhìn thấy sau tháp đồng hồ là tháp thiên văn chót vót.
Đó là tòa tháp thiên văn mà gần đây anh ngắm nhìn mỗi ngày, anh biết, trước kia, anh từng đứng trên đó thưởng thức bầu trời sao mỹ lệ.
Tim anh đập mãnh liệt.
Anh đi vào tháp thiên văn, leo lên thang trời, đến tầng cao nhất.
Anh đi dưới trời đêm, nhìn cả thế giới đang đổ tuyết, tuyết lớn ồ ạt.
Anh phát hiện một cánh cửa, như đặc biệt chuẩn bị cho mình.
Nên anh hào hứng mở nó ra.
Anh đứng trên đỉnh tháp thiên văn, luồng gió tắp mạnh vào da thịt, quần áo tóc tai anh đều bay loạn, nhưng anh không sợ.
Anh khép đôi mắt lại, lắng nghe.
Lắng nghe âm thanh hoa tuyết rơi.
Lắng nghe tiếng gió.
Lắng nghe hô hấp của cả thành phố.
Quả nhiên, trong những thanh âm đó, anh nghe được tiếng thầm thì thủ thỉ.
Có người đang nhìn anh, đang nói chuyện với anh, ồ, anh có thể cảm nhận được tầm mắt của người ấy, nó quen thuộc, thâm tình.
Anh tìm kiếm.
Rồi, anh tìm thấy.
Người ấy đứng dưới chân tháp thiên văn, cách anh 99 tầng.
Anh cũng không hiểu vì sao có thể nhìn rõ đến vậy, nhưng anh nhìn thấy người ấy, chính là Phong Hoa.
Cậu ấy đứng dưới chân tháp nhìn anh, mỉm cười, nụ cười rạng rỡ, đẹp như ánh ban mai, trong khắc đó thắp sáng toàn bộ màn đêm đen đặc.
Cậu nói: Diệp nhi, Diệp.
Cậu nói: Đến đây đi, em ở đây.
Phong Diệp Nhiên vô cùng ngạc nhiên lẫn vui mừng, anh nhìn Phong Hoa của anh, cậu đứng trên mặt đất, từ tốn, hết sức dịu dàng dang rộng đôi tay đón chờ anh.
Không hề do dự.
Phong Diệp Nhiên thả người xuống.
…
Trái tim Phong Hoa quặn đau, một giây sau, thân thể cậu biến mất ở trên giường.
Phong Hoa tận mắt thấy Diệp nhi của cậu rơi ngã với tốc độ cực nhanh.
Vốn dĩ còn chưa kịp phản ứng, thì thể xác nhân loại của cậu đã nứt toác, vô số xúc tu vô tận mọc ra, dùng hết toàn lực quấn lấy người rơi từ trên không, nhẹ nhàng bảo vệ anh, đặt anh xuống đất.
“Diệp nhi! Diệp nhi! Anh ổn không?!” Gương mặt của Phong Hoa chỉ còn một nửa là con người.
“…Phong… Hoa…”
Phong Hoa sắp điên rồi, mắt cậu đỏ ngầu: “Cuối cùng anh bị làm sao… Sao anh lại muốn nhảy xuống! Anh hận em đến mức không muốn sống cùng em sao?! Nếu em chậm một giây thôi anh sẽ…”
“Phong Hoa, sắp kết thúc rồi.”
“Cái gì????”
Tại khoảnh khắc đó, Phong Hoa nghe thấy tiếng chuông, thậm chí mơ hồ nghe thấy thánh nhạc.
Coong… Coong…
Thánh khiết, mà cũng nặng nề, đáng sợ.
Phong Hoa lại bắt đầu đau đầu, cứ như cuối cùng cũng dần biết lý do cậu sợ hãi tiếng chuông đến thế.
Phong Diệp Nhiên nhìn Phong Hoa, gương mặt trắng bệch mỉm cười: “Vốn anh đã, đã quên… Nhưng mà… vừa rồi… lúc nhảy xuống… anh… nhớ ra…”
“Anh đang nói gì?!” Giọng Phong Hoa đậm giọng mũi, có trời mới biết tim cậu đau thế nào.
Phong Diệp Nhiên vươn tay, ngay lập tức bị Phong Hoa nắm chặt lấy.
…Coong…
Giọng Phong Diệp Nhiên rất nhẹ: “Phong Hoa, vì sao em vẫn không tin là anh yêu em chứ?”
“Em tin… Em tin!” Từng giọt chất lỏng nóng hổi rơi xuống mặt, xuống cổ Phong Diệp Nhiên.
“Không… Em không tin. Người cản trở anh yêu em… chẳng phải… là chính em ư?”
“Em? Em…”
…Coong….
“Phong Hoa… em thật là một… nhóc ngốc… nhóc ngốc… nhóc ngốc… Rõ ràng… biết… anh chỉ hi vọng… em thật vui vẻ… hạnh… phúc…”
…Coong…
…Coong…
Thân thể Phong Diệp Nhiên nặng trĩu, anh nhắm mắt lại.
Phong Hoa chống tai sát lên lồng ngực Phong Diệp Nhiên, muốn nghe thấy nhịp tim đập trong anh.
Nhưng nơi đó chỉ có tĩnh lặng, và dần dần lạnh lẽo.
Phong Hoa cố sức ôm siết Phong Diệp Nhiên, cậu há to miệng, nhưng không phát ra được tiếng nào.
Mà thật ra thì, cả thế giới đều mất đi âm thanh.
Mất đi tất cả màu sắc.
Mất đi tất cả tiếng động.
Cái thế giới rộng lớn đến đáng sợ, tiên tiến đến tột cùng, phức tạp lẫn tinh vi này bỗng nhiên đình chỉ hoạt động, thậm chí hoa tuyết trên trời cũng đứng im ngừng rơi.
Phong Hoa ôm cơ thể đáng yêu như đứa trẻ, cơ thể lặng lẽ ngủ, cậu bước đi trong thế giới đen kịt, tĩnh mịch.
Tòa tháp thiên văn chót vót tựa như nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ con.
Đường ray trên không bao quanh thế giới được vẽ bằng bút sáp màu.
Người đi trên đường đều là hình nhân trên trang giấy.
Tiêu Ân được vẽ nên từ bút, hắn ngồi xổm trên đất hút thuốc.
Tần Hi Hòa ngồi trên ghế uống trà, cơ thể từ giấy hơi nhúc nhích, môi bà mấy máy: Xuân hạ thu đông, vòng đi vòng lại.
Trước mặt Phong Hoa xuất hiện một chiếc giường nhỏ mềm mại.
Phong Hoa dịu dàng buông Phong Diệp Nhiên xuống, kéo chăn bông lên đắp cho anh, cúi người nhẹ hôn lên trán anh.
“Diệp nhi, ngủ ngon.” Cậu thì thầm, “Đừng lo, em sẽ không rời khỏi anh. Em sẽ không để tất cả mọi chuyện kết thúc như vậy.”
Sau đó, cậu nhấc ngón tay lên, một ngọn lửa xuất hiện trên đầu ngón trỏ, hệt như một nhãn cầu lam đỏ.
Một cách nhẹ nhàng, cậu ném ngọn lửa ra ngoài, ném đến chỗ xa rất xa.
Trong phút chốc, cả thế giới bắt đầu bốc cháy.
Từ rìa thế giới dần sập xuống, hủy diệt, bị đốt cháy, nhưng Phong Hoa không bận tâm.
Tòa cao ốc hóa thành phế tích, những người giấy khiêu vũ trong ngọn lửa.
Phong Hoa ngồi dưới đất, dựa lưng vào mép giường, tay cậu nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Phong Diệp Nhiên, thỉnh thoảng dùng môi và má sưởi ấm cho nó.
Cậu phóng mắt nhìn ngọn lửa thiêu đốt cả thế giới.
Rốt cục cậu cũng biết vì sao bản thân luôn hoài niệm cảm giác bị lửa đốt, rõ ràng cậu biết sẽ đau đớn thế nào. Vì sao Diệp nhi của cậu luôn oán trách cậu, luôn nhìn thấy thi thể đốt cháy. Thậm chí anh còn từng đùa, hỏi cậu, em có biết lúc vừa ra đời em có mùi gì không? Lúc đó Diệp nhi cười rất vui vẻ, nói, thối lắm kìa, hừm, khỏi phải nói, là mùi hôi thối. Đúng rồi, còn có mùi, ừm, mùi cháy khét… Mặc dù không thể hiểu nổi sao bây giờ em lại thơm như thế!
Cậu cười trong lửa cháy phừng phực.
Cậu khóc trong lửa cháy phừng phực.
Giữa thế lửa hung hãn, bóng trắng bay đến chỗ cậu.
“Cuối cùng cũng xây xong tường rồi.” Bóng trắng nói.
Phong Hoa không phản ứng.
Bóng trắng bay bên cạnh cậu, nói với cậu: “Hiện tại em biết rồi chứ, từ đầu đến giờ, em với Diệp nhi của em đều chỉ đang nằm trong thế giới do em sáng tạo, phục chế dựa trên ký ức của em mà thôi, thế giới này gọi là “Vách Tường”. Còn vì sao là vách tường, thì là vì nó mang hàm ý mặc dù nó rất khổng lồ, bao gồm chuyện của hơn 8 năm, nhưng nó không hoàn chỉnh, hạn hẹp, một số nội dung thậm chí bị bóp méo, nó không hoàn toàn là sự thật.”
Bóng trắng nâng mặt cậu lên: “Phong Hoa, em muốn tìm đến sự thật chứ?”
“…”
“Em cần xây dựng nhà cho mình. Em còn nhớ không, thật ra, ‘Vách Tường’ là câu chuyện thứ hai, em đã xây xong câu chuyện đầu tiên là ‘Nóc Nhà’ rồi, tiếp đó, em cần phải xây ‘Cửa Sổ’ và ‘Ống Khói’, như lúc còn bé em xếp khối gỗ, nặn đất sét ấy, từng phần từng phần, dựng nhà lên, hợp các phần phân chia thành một thể, tìm chiếc chìa khóa… Có vậy, tất cả những tuần hoàn vô nghĩa này mới có thể kết thúc, em mới có thể có được sự thật.”
“Sự thật?”
“Em không muốn biết rốt cục giữa hai người xảy ra chuyện gì? Vì sao em sáng tạo ra thế giới như vậy, vì sao phải đốt cháy bản thân hết lần này đến lần khác, tình cảm chân thật nhất anh ta dành cho em, và cả con đường giải quyết…”
“…Cái gì cũng không quan trọng, tôi chỉ muốn ở bên anh ấy.”
“Phong Hoa, anh thật sự không muốn nhìn thấy em cứ mãi thống khổ thêm nữa.”
Ngọn lửa hừng hực như thác lũ vồ vập đến.
Trong mắt Phong Hoa phản chiếu ngọn lửa, cậu lãnh đạm hỏi: “Tôi có thế nào thì cũng liên quan gì đến anh? Anh là ai?”
“Anh?” Bóng trắng cười trong ánh lửa, từ từ tan biến, “Anh là người vĩnh viễn ở bên em, vĩnh viễn bảo vệ em. Em chỉ cần nhớ, anh sẽ cứu em, vậy là được.”
—— Kết thúc “Vách Tường” của “Quái Vật”.
**
Lời tác giả:
Thấy kiểu sáng tạo hoặc phục chế ra thế giới, có lẽ mọi người sẽ có cảm giác là giống với “Người Điên”, nhưng thật ra thì bộ truyện này có kết cấu phức tạp hơn. Lời tựa của “Quái Vật” rất quan trọng, nặn đất sét cũng được, xếp khối gỗ cũng được, nó chính là kết cấu của bộ truyện.
Ấp ủ chương 26 bao lâu, cuối cùng cũng viết đến chương này, tôi rất phấn khích. Điểm ấp ủ cũng nhiều lắm, ví dụ như vì sao Phong Hoa mới ra đời đã khăng khăng gọi Phong Diệp Nhiên là “Diệp nhi”, vì sao Phong Hoa sợ tiếng chuông (nguyên nhân cụ thể sau này biết), vì sao Phong Diệp Nhiên viết nhật ký lại có tên là Diary II.
Về chuyện “đốt cháy”, không biết mọi người có chú ý một câu ở chương 1 không: “Vừa đi vào phòng giải phẫu đã ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc, mùi máu tanh tưởi và mùi cháy khét thoang thoảng”, rõ ràng không hề bị cháy gì hết mà sao lại có mùi cháy khét; hay có còn nhớ Phong Hoa từng dùng lửa đốt da mình, nhìn thấy ảo giác về căn phòng bốc cháy, nghĩ rằng cảm giác đau đớn do lửa thiêu rất quen thuộc; chắc hẳn mọi người còn nhớ Phong Diệp Nhiên liên tục mơ thấy ác mộng và gặp ảo giác phải không, anh ấy luôn nhìn thấy thi thể bị đốt cháy khét, vì thế, những cái đó là hồi ức, mà cũng là dấu hiệu.
Chương này đã nói ra đa số các điểm, nhưng không phải điểm nào cũng nói hết. Hoan nghênh mọi người vào bàn luận.
PS: “Vách Tường” là phần dài nhất quan trọng nhất, “Nóc Nhà” các thứ tôi sẽ viết rất ngắn rất ngắn.