Đọc truyện Quái Vật – Chương 10: Nổi giận
Phong Diệp Nhiên về nhà đã là nửa đêm, mặt anh đỏ bừng, người còn nóng hầm hập. Nhưng anh vẫn theo thói quen ngồi trên bàn viết nhật ký. Thời đại bây giờ rất ít người còn dùng cách viết nhật ký truyền thống, song anh vẫn cố chấp viết tay. Anh thích nắn nót ra từng nét, từng chữ về cuộc sống của mình, có vậy mới có thể phân loại dọn dẹp lại mối tâm tư ngổn ngang trong anh, giúp anh tĩnh tâm lại. Đây là cuốn nhật ký đen bằng da trâu, rất dày, bìa ngoài có những hoa văn cổ điển phức tạp, ở giữa là dòng chữ nạm vàng đơn giản: Diary II.
Trước khi viết nhật ký, anh lướt nhìn qua những dòng cũ, tâm tình khá kích động hơi bình ổn lại:
Ngày mùng 9 tháng 10
Hôm nay mình gặp em ấy, đã nhiều năm qua, đây là lần đầu gặp lại em ấy. Mình đứng trên sân khấu tiếp nhận phỏng vấn, em đứng lẫn trong đám người nhìn mình, bỗng nhiên mình thấy khá khó chịu. Rồi bị mất tập trung, nhiều lần nói sai. Sau khi phỏng vấn kết thúc, mình vội chạy đi tìm em ấy thì phát hiện em đã đi rồi.
Ngày 10 tháng 10
Hôm nay hợp hội bạn học, em ấy rất nhiệt tình ━━ như trở lại với trước đây, em ngồi bên cạnh mình, nói liến thoắng với mình, còn kể lại rất nhiều chuyện từng xảy ra. Em nhắc lại hồi thi biện luận ở cấp 3, mình không thể nào nhớ lại nổi. Em bảo khi đó mình đứng trên đài ứng đáp trôi chảy, biểu hiện xuất sắc, mà quên mất thật ra ban đầu mình biểu hiện rất tệ, rất hồi hộp, lời đối phương nói ra gần như đều thành gió thoảng bên tai mình. Giữa chừng, lúc nghỉ giải lao em ấy mua cho mình một chai nước, còn nói “Nếu cậu biểu hiện tốt, tối mình cùng đi xem phim”, nói xong, rút hai vé xem phim xòe trước mặt mình. Sau đó đầu mình chỉ toàn là phim ảnh, cảm giác căng thẳng bay sạch. Là em ấy giúp mình thoải mái hơn.
Em ấy không biết lúc đó mình thích em đến thế nào. Hồi mới vào cấp 3, mình đứng trong hàng bắt gặp em ấy cột cao tóc đuôi ngựa, mặc áo thun ngắn tay màu trắng với cái váy ngắn màu đen, trông như thể lúc nào cũng căng đầy sức sống. Mới đầu em ghét mình, nói mình kiêu ngạo bá đạo ít tình cảm gì đó, nhưng sau này bọn mình thành bạn cùng bàn, em dần dần thay đổi với mình, có lúc chỉ cần mình hơi chạm vào tay em, em sẽ đỏ mặt, còn vô cùng đáng yêu vẽ một đường ranh giới trên bàn… Hết học kỳ đầu của năm đầu tiên, em ấy hôn mình bên lửa trại, rồi chạy mất, mình đứng trước tất cả mọi người tỏ tình với em, tối hôm đó bọn mình bắt đầu quen nhau. Mình với em qua lại 1 năm rưỡi, đó là quãng thời gian mình hạnh phúc nhất. Lúc đó, mình tin rằng em ấy tuyệt đối là nửa kia của mình, dự tính tốt nghiệp đại học với em xong sẽ kết hôn, chỉ cần có em ấy, trong nhà có xảy ra chuyện gì, mình cũng không quan tâm.
Thế nhưng ━━
Năm lớp 12, mình về nhà thì đúng lúc bắt gặp em ấy đi ra từ phòng Phong Bác Nhiên, quần áo xốc xếch, trên người còn có dấu hôn. Em nói, đã giao du với Phong Bác Nhiên được 1 năm. Tính từ cái hôm lửa trại, em ấy quen mình 1 năm rưỡi. Em nói vốn dĩ em qua lại với mình là vì thích Phong Bác Nhiên. Em ấy đưa ra lời chia tay.
Mình với em ấy chia tay.
Ngày mùng 5 tháng 2, mẹ qua đời.
Thi đại học thất bại.
…Vì sao em ấy còn xuất hiện trước mặt mình? Vì sao nhiệt tình như thế? Nhưng mình thật sự không cứu nổi nữa rồi, đúng không?! Khi nghe em nói hiện giờ em đang tự do, có thể lựa chọn ở bên người đàn ông nào em muốn, mình lại chọn quên đi hết thảy ưu buồn, như thằng oắt con vắt mũi chưa sạch bất chấp hậu quả mà muốn ngay lập tức giữ lấy em.
Hai người bọn mình chạy lướt trên đường phố phồn hoa, mình gồng hết sức mới không dẫn em ấy vào khách sạn. Sau đấy mình lái xe đưa em về nhà, vừa đúng lúc trời đổ mưa, em hôn mình trong xe, xách giày cao gót chạy vào biệt thự. Mình ngồi đờ đẫn trên xe, mãi đến nửa đêm mới lái xe về.
Đầu óc mình chỉ đều là em ấy.
…
…
…
Ngày 19 tháng 10
Mình dẫn em ấy tham dự tiệc rượu, vì đề phòng em bị truyền thông nhận ra, mình mang theo mặt nạ ━━ đây là thỏa thuận em ấy đưa ra, bảo là không thể để lộ mối quan hệ giữa bọn mình, dù sao em vẫn là vợ của Phong Bác Nhiên, nếu như mọi người đều biết Phong Diệp Nhiên, em trai của Phong Bác Nhiên đang có tư tình với chị dâu, thì không biết sẽ gây sóng to gió lớn đến thế nào. Mình đồng ý.
Hôm nay em ấy thật sự đẹp, mình thật sự không kiềm chế nổi, dẫn em ra sàn nhảy rồi hôn em.
Nhưng mình vẫn có cảm giác rất quái lạ ━━ mình cảm giác có người đang nhìn chằm chằm bọn mình, lẽ nào là paparazzi? Chúng chụp hình bọn mình? Thật ra từ mấy ngày trước mình đã có cái cảm giác này rồi. Mình kiểm tra rất nhiều lần, thậm chí phái người điều tra, nhưng không thu hoạch được gì. Trên internet cũng không có ai bàn tán ghép đôi mình với Trần Huyên, thật sự quá kỳ lạ.
Ngày 20 tháng 10
Sáng hôm nay, Trần Huyên nói, em ấy có một hạng mục muốn hợp tác với mình. Em nói muốn quay một phim phóng sự, lấy Phong Hoa làm nhân vật chính, quay lại cuộc sống của nhóc con, năng lực đặc dị của nhóc con, thí nghiệm đối với nhóc con đại loại vậy. Em ấy không hề thay đổi, lúc học cấp 3 đã muốn làm đạo diễn.
Hôm nào mình dẫn em đi gặp Phong Hoa. Đứa nhỏ Phong Hoa khá sợ người lạ, nếu thật sự muốn quay phóng sự, phải có sự chấp thuận của thằng bé mới được.
※ ※ ※ [kuroneko3026.wp.com]
Ngày 22 tháng 10, lại lần nữa dạ dày tái phát, Phong Diệp Nhiên đi gặp Phong Hoa.
Nhưng hôm nay Phong Hoa lạ lạ. Nó trị liệu cho Phong Diệp Nhiên với tốc độ nhanh nhất, rồi ngồi trên xích đu nhỏ, không nói chuyện. Trước mắt nó bao trùm bóng đen mịt mù.
“Phong Hoa, có phải em không ngủ được không?” Phong Diệp Nhiên hỏi.
Phong Hoa không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.
Phong Diệp Nhiên khá bận tâm đi đến chỗ nó: “Sao không nói gì, tâm trạng không tốt? Bởi vì mấy ngày qua anh không đến thăm em? Em cũng biết đó, em đang bị giam giữ, anh không thể ngày nào cũng đến… Được rồi được rồi, đừng giận mà, anh xin lỗi được chưa?”
Phong Diệp Nhiên nói xong, theo thói quen muốn ôm Phong Hoa.
Nhưng Phong Hoa lập tức né ra, như đang né tránh thứ gì đó rất dơ bẩn.
“Bẩn chết mất.” Nó nói thế.
Phong Diệp Nhiên thấy buồn cười: “Nhóc con này, ngày nào anh cũng tắm rửa đấy nhá, quần áo cũng chăm chỉ thay, nào giống em, nhìn ổ chó của em bừa bộn thế nào kìa!”
Song Phong Hoa không bật cười giống như lúc trước, mà cứ như nó đã nhẫn nhịn rất lâu, Phong Diệp Nhiên khó quên được vẻ mặt lúc này của nó, mày nhíu chặt, trong mắt tràn đầy sự khinh bỉ và lửa giận…
Phong Diệp Nhiên khá lúng túng, anh vội ngửi quần áo của mình, nói: “Đây là lý do vì sao mà thời gian gần đây mỗi lần anh đến thăm em, em đều bảo anh đi tắm rửa hả? Có phải khứu giác của em quá nhạy không, anh thật sự không ngửi thấy mùi gì hết.”
“Tối hôm qua anh ở đâu?” Phong Hoa bất chợt hỏi.
Phong Diệp Nhiên há miệng, anh gần như vô thức thốt ra: “Ở nhà, sao thế?”
Phong Hoa không hỏi tiếp nữa.
“Chậc, không ngờ mình lại nuôi một nhãi con ưa sạch sẽ thái quá, anh đi tắm đây.”
Phong Diệp Nhiên đành phải đi tắm. Lúc bước ra, anh phát hiện Phong Hoa đã nằm ngủ trên chiếc giường nhỏ. Nó co người trên giường, hô hấp đều đều, đường nét non nớt dịu dàng lúc trước càng hiện lên rõ ràng hơn.
Phong Diệp Nhiên đắp kín mền cho nó, giảm đèn trong phòng tối bớt, anh nhìn khắp bốn phía.
Phòng của nó thật sự rất bừa bộn, rõ ràng rất lâu rồi không dọn. Phong Diệp Nhiên nhìn đồng hồ, chưa muộn lắm, anh tính dọn dẹp giúp nó. Không lâu sau, anh phát hiện đâu đâu cũng có những bức họa của Phong Hoa, phác họa, màu nước, còn có cả ảnh minh họa không bố cục, lộn xộn.
Trước đây Phong Hoa không cho Phong Diệp Nhiên xem tranh của nó, Phong Diệp Nhiên hết sức tò mò!
Anh nhặt vài tờ nhìn lướt qua, nhận ra kiểu tranh của Phong Hoa rất đa dạng. Có cái khá non tay, có cái lại như tác phẩm sinh viên đại học chuyên ngành nghệ thuật vẽ nên. Tranh vẽ non tay nhìn rất đơn giản, màu sắc cũng rất đơn độc, chẳng hạn như nét phác thảo màu đỏ hỗn loạn, các vòng tròn màu đen, một tiểu nhân kỳ dị (đầu có các nét đỏ rối tung), hai người đối diện với tiểu nhân vân vân. Phong Diệp Nhiên nhíu mày trầm tư ý nghĩa của mấy bức tranh này, rồi nghĩ gần đây cho Phong Hoa xem hoạt hình nên có lẽ đã ảnh hưởng đến nó. Sau đó anh lại quan sát vài bức tranh phong cảnh cao tay hơn, một bức là cảnh đường phố, một bức là cảnh núi rừng, bức đường phố có tô thêm màu, rất sinh động, cảnh vật làm anh có cảm giác khá quen thuộc, nhìn thêm chút nữa anh thậm chí biết Phong Hoa vẽ chỗ nào, nhưng ngay lúc đó, anh thấy hơi quái lạ. Tim dần đập nhanh, Phong Diệp Nhiên ngồi xổm xuống, tiếp tục quan sát, anh nhìn thấy một bức vẽ mộ bia, và một bức vẽ rất mờ ảo, người đàn ông tóc đen nằm trên giường, trên những bức tranh phong cảnh khác, hình như cũng có người đàn ông này ——
“Anh đang làm gì thế?”
Giọng nói lạnh lẽo truyền đến từ sau lưng, ngắt ngang động tác của Phong Diệp Nhiên.
Bấy giờ Phong Diệp Nhiên nổi lên một lớp da gà.
Anh quay đầu, nhìn thấy Phong Hoa ngồi bên giường nhìn mình, vì khuất sáng nên đôi mắt nó chìm trong bóng tối.
Anh không nghe ra được giọng của Phong Hoa. Tông giọng của Phong Hoa không còn êm dịu giống như trước đây, mà là âm giọng thiếu niên lạnh lẽo, khuyết thiếu tình cảm.
Phong Diệp Nhiên ý thức được bản thân đang nhìn tranh của nó mà chưa có sự cho phép, anh hơi xấu hổ, hơi sợ hãi —— quả thật rất vô lý, nhưng trong nháy mắt anh lại nhớ đến người bạn trong quán bar, cô ấy nói ánh mắt của Phong Hoa khá đáng sợ.
Phong Diệp Nhiên cười, cứ như nụ cười của anh sẽ nhanh chóng lan sang Phong Hoa, để bầu không khí ngưng đọng này trở nên vui vẻ hơn: “Phong Hoa, em đúng thật là chất lượng cao luôn đó, còn vẽ đẹp đến vậy! Đều vẽ trong tháng này à?”
“…Ừ.” [kuroneko3026.wp.com]
“Em vẽ gì vậy? Anh cứ thấy…” quen thuộc thế nào ấy? Phong Diệp Nhiên không nói hết cả câu, cái cảm giác bất ổn lại xuất hiện, lạnh lẽo tựa như động vật máu lạnh bò lên sống lưng anh. Nhưng anh không tài nào đặt tên nổi cho cảm giác ấy, anh không biết mình đang hoài nghi điều gì.
“Vẽ đại thôi.”
Câu trả lời quá qua loa làm Phong Diệp Nhiên buồn lòng, vì anh vốn nghĩ Phong Hoa đáng yêu của mình sẽ giải thích đến tận nửa ngày.
Phong Diệp Nhiên kiên nhẫn nhặt bức tranh dưới đất lên, chỉ cho nó xem: “Em vẽ người này là anh phải không? Đường nét giống anh lắm này. Còn phong cảnh đường phố là sao? Em nhìn thấy ở đâu? Anh không nhớ có từng dẫn em đến đấy, em ——”
Động vật máu lạnh trên lưng dường như đang cười dữ tợn, leo lên càng lúc càng nhanh, gần như ngay tức khắc sẽ nhóm lên tâm tình nào đó, nhưng Phong Diệp Nhiên còn chưa nói xong, tờ giấy trên tay biến mất không tăm hơi, hết thảy bức tranh trong phòng đều tức thì hóa thành mảnh vụn, tan vào không trung, ào ạt rơi xuống, không có dấu vết.
Phong Diệp Nhiên nổi giận. Phong Hoa của anh chưa từng ngỗ nghịch với anh như thế.
Anh đứng dậy, trách cứ: “Phong Hoa, anh không nhớ mình từng dạy em làm ra hành động bất lịch sự như thế. Cũng không dạy em —— dùng cách tiêu hủy đồ vật để giấu bí mật! Nếu em không muốn nói cho anh, thì cứ từ chối, nói anh biết vì sao em từ chối. Em không muốn anh xem tranh em vẽ, thì cất chúng cẩn thận, đừng có vất tứ tung chờ anh thu dọn giúp em, rồi không cho phép anh hỏi nửa chữ. Còn nữa, em tiêu hủy chúng là sao? Không nói đến giấy, mà giá tiền màu vẽ, thời gian và tinh lực em dành để vẽ vời thì sao? Những cái đó đều không đáng giá ư?”
Nhưng trên gương mặt của Phong Hoa không toát ra vẻ áy náy hối lỗi nào, nó nhẹ nhàng lật lật tập tranh xếp chồng bất chợt xuất hiện trên tay. Trang giấy sượt vào nhau tạo thành tiếng loạt xoạt. Nó khoan thai nói: “Đừng vội mà Diệp nhi, em đâu có tiêu hủy gì đâu, anh nhìn đi, em chỉ là cất chúng cẩn thận thôi mà.”
—— Em ấy lại đùa giỡn mình.
Phong Diệp Nhiên cực kỳ tức giận. Anh cảm giác trong khoảng thời gian qua đứa nhỏ này càng lúc càng làm anh thấy xa lạ, anh gần như không thể chịu đựng cảm giác chênh lệch này.
Anh kiềm chế cơn phẫn nộ, một lát sau, lạnh nhạt nói: “Anh về đây.”
Nói xong đi về phía cửa sắt.
Nhưng cửa sắt mở không ra.
“Lão ——”
Lão Trương còn chưa lên tiếng, thì anh cảm thấy hơi thở lạnh lẽo phà vào sau gáy: “Những lần trước, nếu anh đến đây thì đêm đó sẽ không về.”
Phong Diệp Nhiên hiểu ý của nó, đúng vậy, mấy lần trước Phong Diệp Nhiên đến, đương nhiên đều sẽ chen chúc trên chiếc giường nhỏ ngủ cạnh Phong Hoa.
“Nhưng hôm nay anh muốn về, em chọc giận anh rồi.”
“Nhưng mà… Em cũng rất giận.”
Phong Diệp Nhiên nhíu mày: “Em giận cái gì?”
“Em giận… Rõ ràng anh đã dạy em là không được lừa dối người khác. Mà anh lại lừa em.”
Phong Diệp Nhiên không hiểu nó nói gì: “Anh lừa em bao giờ?!”
“Tối hôm qua anh không có ở nhà, anh với người đàn bà kia ở trong khách sạn.”
Phong Diệp Nhiên tức tốc quay người lại, anh hơi kinh ngạc phát hiện Phong Hoa lại cao hơn, hiện tại đỉnh đầu nó đã đến chóp mũi anh. Nhưng giờ khắc này không phải là lúc ca ngợi tốc độ trưởng thành của đối phương, Phong Diệp Nhiên lúng túng nhìn vào hai mắt Phong Hoa, rồi lập tức dời tầm mắt, anh cảm giác như mặt mình đỏ bừng, hơi sầu não: “Sao em biết?”
“Trên người anh toàn là mùi của người đàn bà đó.”
“Đừng cứ luôn miệng nói người đàn bà nữa, vô lễ lắm… Nhưng lúc rời khách sạn anh có tắm rồi mà, mũi chó con này, rồi rồi rồi, anh thừa nhận, lúc nãy anh không tiện nói em biết, dù sao em vẫn còn nhỏ…”
“Hiện giờ anh lại muốn đi gặp người đàn bà đó có phải không?”
“Đâu thể ngày nào cũng gặp, mọi người đều rất bận…”
“Ở lại đây đi, đừng đi gặp cô ta!”
Phong Diệp Nhiên ngẩn người, rồi cười trêu: “Nhưng hôm nay một nhãi con bướng bỉnh nào đó chọc tức anh rồi, nếu anh ở lại, có khi sẽ không kiềm được mà đánh nhãi con ấy!”
Phong Hoa xem câu nói đùa của anh thành thật, mặt còn khấp khởi vẻ hi vọng. Nó ôm chặt lấy Phong Diệp Nhiên, lầm bầm năn nỉ: “Diệp nhi, đánh em đi! Đánh em đi! Nhưng đừng đi, đừng đi tìm người đàn bà đó… Đừng đi… Đừng đi tìm cô ta…”
Nó ôm siết, siết đến mức Phong Diệp Nhiên thấy đau, anh đang muốn oán trách thì phát giác giọng Phong Hoa khác lạ, kìm nén, âm cuối là lạ. Anh cúi đầu nhìn thì thấy lỗ tai của nhãi con đang ôm chặt mình đỏ gay, sờ lên mặt nó, tên nhóc tránh đi rất nhanh nhưng Phong Diệp Nhiên vẫn sờ được nước mắt đầm đìa của nó.
Anh tức khắc rối loạn tay chân: “Ôi? Phong Hoa? Không khoa học gì cả, hôm nay rõ là em làm sai, em khóc cái gì!”
Phong Diệp Nhiên ôm Phong Hoa, dỗ nửa ngày hệt như đang dỗ con nít, cố gắng kể vài câu chuyện cười, như khi Phong Hoa còn bé, ngứa ngáy gì đó, Phong Hoa rốt cục bình ổn, lại cười tươi.
Bỗng, điện thoại của Phong Diệp Nhiên vang lên.
Anh còn chưa nhìn số điện thoại đã nhấn nút nhận cuộc gọi, giọng nữ ở đầu bên kia truyền đến: “Diệp Nhiên, anh ở đâu, em đứng dưới nhà anh nè…”
Phong Diệp Nhiên còn chưa nói, điện thoại đã bị cướp đi, “bộp” một tiếng bị quăng mạnh xuống đất!
Anh còn chưa kịp nổi giận, phía sau lưng đã ẩn ẩn đau, đột nhiên bị Phong Hoa đẩy va vào cửa sắt. Hai mắt Phong Hoa nheo lại, trong mắt bốc lên một ngọn lửa, tràn đầy nguy hiểm.
Phong Diệp Nhiên lại ngửi thấy mùi hương, mùi hương trên người Phong Hoa —— mùi hương lành lạnh, nhưng mang tính xâm lược, nồng mùi hơn bất cứ lúc nào của quá khứ.
Trong nháy mắt, Phong Diệp Nhiên trợn lớn hai mắt nhìn Phong Hoa xa lạ, cơn choáng váng không tên kết hợp với cảm giác nghẹt thở điên cuồng bành trướng trong anh —— dường như anh có thể nhìn thấy vật thể xung quanh rung rung, ngay cả không khí cũng biến đổi, có một sức mạnh đáng sợ đang khống chế không gian này, như vô số con mắt, vô số cánh tay, bọn nó mò đến chỗ Phong Diệp Nhiên, ý đồ khống chế thân thể, da thịt, mỗi một tế bào của anh!
“Anh không có hẹn gì với em ấy hết, là em ấy ——” Anh gần như bật thốt ra câu nói này.
Nhưng cảm giác đau đớn bén nhọn làm anh không thể nói hết câu, bởi vì một giây sau, Phong Hoa kéo lấy cổ áo anh, vùi đầu cắn xương quai xanh của Phong Diệp Nhiên ——