Bạn đang đọc Quái Phi Thiên Hạ – Chương 37 Thiếu Niên Nhìn Xa Trông Rộng
Chiếc hộp khá nặng tay, Dạ Dao Quang ước lượng đôi chút sau đó vui vẻ mở ra. Chiếc hộp này không lớn lắm, nếu như dùng để đựng vàng thì có thể chứa được khoảng ba ngàn lượng, tức ba vạn lượng bạc, vừa nghĩ tới đó, Dạ Dao Quang đã vui đến híp mắt giống như một chú chuột vui vẻ.
Dạ Dao Quang mở ra, tầng đầu tiên quả nhiên là một xấp ngân phiếu dày, cộng lại vừa đúng một ngàn lượng. Sau đó Dạ Dao Quang mở tầng thứ hai, đôi mắt cô liền mở to, không ngờ bên trong chứa đầy trân châu, mà hạt nào hạt nấy to như quả nhãn, tổng cộng chín hạt, chín hạt trân châu như thế này cho dù một vạn lượng cũng chưa chắc đã mua được!
Dạ Dao Quang sờ một lượt những hạt trân châu tròn nhẵn, cô cảm thấy dường như mỗi tế bào trên người đều đang reo hò sung sướng, cô không chỉ yêu tiền, cô vẫn là nữ nhân, nên cô vẫn thích trân châu như bao nữ nhân khác! Hí hửng mở ra tầng thứ ba, những tia sáng chói mắt trong phút chốc tỏa ra.
Dạ Dao Quang thấy bên trong có ba mảnh bảo thạch to bằng trứng bồ câu, một mảnh màu đỏ, một mảnh màu xanh, còn có một mảnh màu lục, ngay cả kiếp trước Dạ Dao Quang cũng chưa cầm trên tay mảnh bảo thạch to đến như vậy, viên màu xanh và màu đỏ cũng từng thấy, còn viên màu lục hầu như chưa từng thấy bao giờ.
Sau khi Nguyên Thái Tổ khai quốc, việc đầu tiên ông làm chính là bãi bỏ lệnh cấm biển, đồng thời còn để lại di huấn con cháu triều Nguyên sau này không được ban bố lệnh cấm biển, trải qua hai trăm năm phát triển, hiện nay việc buôn bán giao dịch trên biển của triều Nguyên vô cùng phát triển, mảnh lục bảo thạch này rất có thể là hàng nhập từ hải ngoại, Mạnh Tứ gia nhìn thì nho nhã lịch sự nhưng thủ đoạn trên thương trường e rằng không đơn giản, nếu không cũng không thể kết giao với Dương phủ.
“Dao Dao, sao hôm nay nàng vui như vậy?” Có được tiền thù lao hơn ba vạn lượng, Dạ Dao Quang cười suốt cả ngày, Ôn Đình Trạm vừa mới tan học cùng Dương Tử Quân trở về nhà liền phát hiện ngay tâm trạng vui vẻ của Dạ Dao Quang.
“Nhặt được bảo vật.” Dạ Dao Quang phấn khởi nói.
“Hôm nay Mạnh Tứ gia dẫn Mạnh Tứ thái thái và Mạnh Bát cô nương đến nhờ cô nương đoán mệnh.” Thấy ánh mắt của Ôn Đình Trạm, Vương Ni Nhi lập tức trả lời, lúc nói, ánh mắt của cô nhìn Dạ Dao Quang vô cùng kính nể, cô là người theo bên cạnh Dạ Dao Quang nên biết hết được toàn bộ quá trình. Đối với bản lĩnh của cô nương cô vô cùng kính phục.
“Tỷ tỷ kiếm tiền dễ thật.” Dương Tử Quân không kiềm được cảm thán, nhà họ không thiếu tiền, nhưng cha mẹ kinh doanh rất vất vả, không giống Dạ Dao Quang nhẹ nhàng dễ dàng đến thế.
“Đệ có ngưỡng mộ cũng không được.” Dạ Dao Quang nhướng mày.
Dương Tử Quân nghe thấy thế sờ sờ mũi, ở cùng Dạ Dao Quang lâu ngày nên biết cô ấy tính tình thoải mái tùy hứng, thực ra không hề có ý khoe mẽ gì cả.
“Đúng rồi, Dao Dao, ngày mai ta được nghỉ.” Ôn Đình Trạm đột nhiên nói.
“Không phải chàng vừa mới nghỉ tết Trung Thu sao, vừa mới đi học được mấy ngày sao lại nghỉ tiếp rồi?” Dạ Dao Quang không hiểu hỏi.
“Vì sắp tới thu hoạch vụ thu rồi.” Dương Tử Quân nói.
“Thu hoạch vụ thu? Không lẽ hai huynh đệ xuống ruộng thật sao?” Dạ Dao Quang nhìn nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ.
Mỗi năm cứ đến cày bừa vụ xuân và thu hoạch vụ thu thì học đường toàn quốc đều nghỉ học, để tiện cho những đệ tử hàn môn phụ giúp gia đình, quy định này là do Thái Tổ hoàng đế quy định, hai vị hoàng đế Thái Tổ và Thánh Tổ còn nhân cơ hội dẫn dắt con cháu hoàng tộc cày bừa vụ xuân và thu hoạch vụ thu, đích thân thị sát dân tình, chủ động gieo hạt thu hoạch, nhưng từ đời thứ ba Thánh Tông hoàng đế trở đi, lớp học vẫn được nghỉ, nhưng những người xuống ruộng cày cấy cũng ngày càng ít đi.
“Chúng ta không phải đã mua ruộng nương rồi hay sao? Ngày mai ta và Tử Quân đích thân đi xem thử.” Ôn Đình Trạm nói với Dạ Dao Quang: “Tuy bọn huynh bây giờ sức vẫn còn yếu, chưa thể góp sức, nhưng cũng có thể tìm hiểu những công việc làm nông.”
Điều này Dạ Dao Quang rất đồng ý, cô không thích những mọt sách tay chân không có sức lực, ngũ cốc cũng không phân biệt nổi: “Ngày mai thì không cần đi đâu, hai huynh đệ nghỉ ngơi một ngày trước đi, ngày mai muội vẽ giúp Mạnh gia một lá bùa hộ thân, tiện thể chờ Dương quản gia trả lời muội, khế đất khế nhà vẫn chưa giao nhận xong xuôi, người bên dưới cũng chưa đến hỏi thời gian cụ thể thu hoạch vụ thu, à đúng rồi, hai huynh đệ chàng nghỉ học mấy ngày?”
“Một tháng.” Ôn Đình Trạm trả lời: “Có một vị tiên sinh trong học đường chuẩn bị tham dự kỳ thi mùa thu năm nay.”
Thư viện của Ôn Đình Trạm chỉ có một vị cử nhân, ba vị tú tài, thư viện cũng không nhỏ, vị cử nhân kia cũng từng được vinh dự một thời, nếu như kỳ thi mùa thu này lại có thêm một vị cử nhân, thì danh tiếng của thư viện sẽ tăng thêm rất nhiều, nhưng đó chỉ là hy vọng của Dạ Dao Quang.
Ôn Đình Trạm hiện nay vẫn chưa tham gia khảo thí, thầy giáo tú tài có thể đủ khả năng dạy dỗ cậu, nhưng khả năng học tập của Ôn Đình Trạm lại nhanh và mạnh hơn người bình thường, tuy cô ủng hộ nên bước từng bước một, nhưng cô càng hiểu được sự đau khổ của một người học sinh khi khao khát tiếp thu tri thức nhưng lại không có để tiếp thu.
“Mạnh gia có truyền thống thi thư, chàng cảm thấy học đường Mạnh gia như thế nào?” Dạ Dao Quang hỏi.
“Tộc học Mạnh gia ở Dự Chương quận cùng với Liễu gia luôn được mệnh danh là hai đại tộc học, hai năm gần đây thì thế lực của Thị Lang đại nhân có phần lấn nước Liễu gia, đương nhiên là Mạnh gia rất tốt.” Ôn Đình Trạm trả lời đúng trọng tâm.
Dạ Dao Quang thấy thái độ của Ôn Đình Trạm như vậy liền biết là cậu ta không mấy hứng thú gì với tộc học Mạnh gia, có Dương Tử Quân ở đây nên cô cũng không hỏi kỹ. Sau khi dùng bữa tối xong xuôi, Dương Tử Quân cũng đã nghỉ ngơi, Dạ Dao Quang thấy đèn thư phòng vẫn còn sáng liền đẩy cửa bước vào.
Tiếng mở cửa vang lên, Ôn Đình Trạm đang gục đầu trên án liền ngẩng đầu lên nhìn, lập tức thấy ngay cảnh tượng mà cả đời này cậu không bao giờ quên được, thiếu nữ ấy mặc y phục màu trắng với những sợi tơ màu xanh buông dài như thác rũ, từ trong màn đêm mở cửa bước chầm chậm về phía cậu, gió đêm vén nhẹ làn váy cùng mái tóc dài, nàng như tiên nữ từ trên trời lạc bước xuống phàm trần.
Lúc ấy, cây hoa quế bên ngoài cửa đang đung đưa trong gió, dưới ánh trăng lạnh lẽo những cánh hoa vàng óng rơi nhẹ trong tiếng gió thổi vi vu, cảnh vật sau lưng nàng trở thành bức tranh phong cảnh tuyệt mỹ, nàng xinh đẹp đứng ở nơi đó, tựa như hóa thân từ hoa nguyệt quế, không thể phân biệt được rốt cuộc là nàng điểm tô cho cánh hoa rơi, hay cánh hoa rơi khiến nàng càng trở nên xinh đẹp.
“Chàng làm sao vậy?” Thấy Ôn Đình Trạm thẫn thờ nhìn mình, Dạ Dao Quang đến gần hỏi.
Ôn Đình Trạm lập tức hồi phục tinh thần, rất tự nhiên lắc đầu nói: “Lúc nãy ta mải mê suy nghĩ.”
Dạ Dao Quang không hề hoài nghi, hỏi: “Tại sao chàng không muốn tới Mạnh gia học?”
“Học ở Mạnh gia thì ta chưa kịp trưởng thành đã bị mang danh hiệu Mạnh gia rồi.” Ôn Đình Trạm nói: “Ta muốn sau này sẽ học ở Bạch Lộc thư viện, ta sẽ không tùy tiện bái sư, cũng không dựa dẫm vào bất kỳ gia tộc thi hương nào cả.”
Gió thổi nhè nhẹ, lụa bay mềm mại, hoa rơi chầm chậm.
Giọng của cậu rất nhỏ rất nhẹ, nhưng Dạ Dao Quang lại từ cơ thể nhỏ bé và giọng nói nhẹ nhàng này, nghe ra được chí hướng của cậu, suy nghĩ của cậu, cùng với sự trưởng thành của cậu.
Một đứa trẻ mới chín tuổi, Ôn Đình Trạm đã hiểu rõ sự phân chia các phái trong triều đường, chỉ mới chín tuổi, cậu đã biết được có những món nợ ân tình không nên dây dưa tới, cho dù cậu có trả gấp trăm lần thì trong mắt người đời cậu cũng không thể cắt được danh phận đó, những dây dưa đó sẽ ảnh hưởng đến cả một đời về sau.
Ánh mắt của Dạ Dao Quang sáng lên, cô thật sự muốn bổ cái đầu nhỏ này ra xem thử bên trong rốt cuộc có gì không giống với người thường!
Kiếp trước lúc cô chín tuổi, cô chỉ có mong muốn là mau chóng xuất sư, sau đó thoát ly khỏi sự ràng buộc, kiếm tiền thật nhiều, ăn hết món ngon trên thiên hạ, ngắm hết trai đẹp trên thiên hạ… à nhầm… cảnh đẹp trên thiên hạ.