Đọc truyện Quái Dị Thẻ Ma Pháp – Chương 383: Nhóm Cướp Bạch Ngân
Sáng sớm hôm sau,
Hướng Thiên cùng Tôn Như và Tống sư huynh hướng Hương Sơn thành mà đi.
Còn về ngư Thần thì trở lại thư viện để chuẩn bị nhận nhiệm vụ mới.
Hướng Thiên dẫn theo Thiên Nhi đi cùng, lần này hắn chính là muốn đi gặp vị Ma Y Sư được gia gia hắn gọi là bạn.
– Đệ có muốn tỷ đi cùng không?
Đến một ngã rẽ bên trong Hương Sơn thành, Tôn Như nhìn hắn hỏi.
– Không cần đâu! Vị Ma Y Sư kia là bạn của gia gia, vì thế chắc cũng không đến nỗi.
Nếu cần giúp đỡ, đệ sẽ liên lạc.
Hướng Thiên lắc đầu cười nói.
– Vậy tỷ đi liên lạc một số người để giúp đệ tìm hướng đi của gia gia.
Tôn Như gật gật đầu, rồi cùng Tống Sư Huynh rẽ vào một ngã rẽ.
Hướng Thiên cũng dẫn theo Thiên Nhi rẽ vào một ngã rẽ khác.
Nói đến thì thành Hướng Thiên rất rộng, đặc biệt là khu vực Hướng Thiên đang hướng đến.
Đó là một khu biệt thự của những người quyền quý ở Hương Sơn thành.
Hướng Thiên dừng trước một biệt thự nhìn mà giật mình, một cái cổng cao chót vót đang cảng đường hắn.
Cánh cổng này rất lớn, phải hai ba chiếc ô tô chạy vào cũng bình thường.
Nhìn qua cánh cổng là một khu vườn rộng được cắt tỉa gọn gàng rất bắt mắt, sau trong chút nữa là một căn biệt thự hai tầng rất lớn.
Hướng Thiên dùng tâm niệm lướt qua một chút thì phát hiện trong biệt thự có vẻ yên tĩnh nhưng thực ra đang có mấy tên bảo vệ có thực lực không thấp ẩn trong góc khuất biệt thự.
Từ lúc hắn đến trước cổng, đám người này đã để mắt đến hắn.
Hướng Thiên cũng không để ý đám bảo vệ.
Trong lòng hiếu kỳ làm sao gia gia quen được người này.
Hắn từ trong ngực hắn lấy ra Ngọc bội kỳ lân phủ.
Sau đó thì hắn cùng Thiên Nhi đứng đó chờ.
– Mời hai vị vào trong?
Sau một lúc, công lớn mở rộng, bên trong đứng một người trung niên, mặt một bộ đồ vét kiểu quản gia nói.
Hướng Thiên gật đầu sau đó mang theo Thiên Nhi tiến lên, bọn hắn theo vị quản gia này đi thẳng vào bên trong biệt thự.
Hai người được dẫn đến một phòng khách sang trọng, ghế ngồi cũng êm ái, không biết làm từ vật liệu gì nhưng kiểu dáng giống sofa.
Hướng Thiên cũng không quá bất ngờ, từ học viện, hắn đã xem qua sách lịch sử của thế giới này.
Trải qua thời đại mạt thế, rất nhiều văn minh biến mất nhưng cũng có rất nhiều thứ được lưu lại.
Mấy thứ vật dụng bình thường thì không cần nói đến, thế giới nào cũng khá giống nhau mà thôi.
Đúng lúc này, một vị lão giả từ bên trong đi ra.
Người này tuổi cũng đã sắp sĩ gia gia hắn.
Trên mặt hiện rõ nếp nhăn rõ rệt nhưng cả người tỏa ra khí tức mạnh mẽ, đôi mắt sáng có thần.
– Bạch gia gia.
Thiên Nhi bên cạnh hắn bỗng nhiên thốt lên kinh ngạc.
Hương Thiên kinh ngạc hơn nhìn nàng.
– Ca Ca đây là Bạch gia gia, lúc ca ca ở học viện, bạch gia gia có đến y quán chúng ta mấy lần, còn ở lại qua đến.
Thấy ca ca kinh ngạc nhìn mình thì Thiên Nhi liền nói.
Hướng Thiên gật đầu xem như hiểu, ba năm hắn không ở trong y quán, có vẻ đã có nhiều chuyện xảy ra mà hắn không biết.
– Thiên Nhi, lâu rồi không thấy? Còn đây là Hướng Thiên phải không? Ta nghe gia gia cháu nhắc đến cháu nhiều lần, bảo cháu đang theo học ở Vũ Thiên học viện.
Àh mà gia gia cháu đâu?
Vìo Bạch gia gia này vừa thấy Thiên Nhi thì vui vẻ, hiền lành ngồi xuống đối diện liền hỏi.
– Vâng, cháu chính là Hướng Thiên, một tháng trước vừa trở về từ thư viện.
Gia cháu đã rời đi một tháng.
Bảo một tháng sau nếu không trở lại thì bảo cháu đến đưa tâm Ngọc bài này cho Bạch gia gia.
Cháu không biết đây là ý gì? Không biết Bạch gia gia có biết không?
Hướng Thiên có chút nóng lòng, muốn biết gia gia xảy ra chuyện gì nên liền đi thẳng vào vấn đề chính.
Bạch gia gia này nhìn thấy Ngọc kỳ lân phủ trên tay Hướng Thiên thì nhướng mày.
Sau đó thì thở dài nói.
– Haizz! Có vẻ như cháu đáng rất muốn biết chuyện gì phải không? Cũng như thân phận của ta và gia gia cháu? Làm sao chúng ta quen biết?
Hướng Thiên gật gật đầu chờ lão nói tiếp.
– Ta tên là Bạch Vạn Y, là một vị chấp sự của Y Các.
Gia gia cháu cũng từng là một chấp sự của Y Các.
Lúc còn trẻ, chúng ta rất thân, có thể nói là bạn chí cốt.
Sau đó, 14 năm trước, gia đình cháu có chuyện, lúc đó cháu mới bốn tuổi, Thiên Nhi vừa mới được sinh ra, gia gia cháu bỗng nhiên một ngày từ chức chấp sự của Y Các, rồi biến mất.
Lúc ta biết tin, đến tìm thì gia gia cháu đã rời đi.
– Hai năm trước, ta có dịp đi ngang qua thôn Hư Thuý.
Thấy trên bảng tên Y Quán có nét chữ quen thuộc nên muốn vào xem, không nghĩ lại gặp lại bạn cũ.
Ta ở lại y quán một tuần, chúng ta nói rất nhiều chuyện.
Lúc trước ta có tìm hiểu lý do vì sao gia gia cháu rời đi nhưng không tìm hiểu được gì.
Gặp gia gia cháu ta mới hiểu rõ mọi chuyện, không nghĩ đến, một gia tộc nổi tiếng lại có một đám lòng lang dạ thú như vậy..
Lão phát hiện mình lỡ lời, đành thờ dài, ánh mắt có chút áy này và thương tiếc nhìn Hướng Thiên.
Hướng Thiên hiểu rõ ánh mắt của lão nhưng hắn chỉ cười cũng không để ý đến việc kia bây giờ.
Thấy y nụ cười không để ý của Hướng Thiên thì Bạch Vạn Y kinh ngạc.
Lão lắc đầu cười khổ, lão đã nghĩ sai, tưởng rằng khi lão lở miệng nhắc đến chuyện thương tâm kia, Hướng Thiên sẽ phản ứng dữ dội.
Không nghĩ đến, Hướng Thiên lại không chút phản ứng thái quá, thậm chí còn cười.
Trong lòng lão lại đánh giá Hướng Thiên cao hơn một tầng.
– Nói đến chủ đề chính, gia gia cháu đã từng nhắc đến việc lão có thể rời đi.
Trong hai năm nay, lão nhờ ta tìm hiểu tin tức về một nhóm cướp, 14 năm trước, lão bị bọn hắn cướp lấy đi vật quan trọng.
Lúc cháu và Thiên Nhi còn nhỏ, gia gia cháu không dám rời đi, nhưng hai đứa giờ đã lớn, vì thế gia gia cháu quyết thử một lần lấy lại vật đó.
Ta đã ngăn cản thậm chí muốn giúp nhưng bị gia gia cháu ngăn cản.
Lão nói, việc này lão chỉ có thể tự mình làm.
Hướng Thiên nhướng mày, cuối cùng cũng nghe được tin tức chính, liền hỏi.
– Nhóm cướp nào? Bọn chúng đang ở đâu?
– Cháu muốn tìm gia gia? Tìm bọn chúng?
Bạch Vạn Y nhướng mày nhìn Hướng Thiên hỏi.
– Không, gia gia bảo một tháng sau nếu không trở về thì để Thiên Nhi ở đây, rồi cháu nên trở về học viện, cho đến lúc ra trường.
Hướng Thiên nhìn Bạch Vạn Y cười, nụ cười này rất bình thường nhưng trong mắt Bạch Vạn Y thì trở nên kỳ quái.
Chỉ nói chuyện một lúc mà hắn thấy thằng nhóc này cực kỳ kỳ quái, nói đến chuyện thương tâm nó cũng cười, nói đến chuyện gia gia mình có thể gặp nguy hiểm, nó cũng cười.
Lão cảm thấy tên nhóc này tâm lý không bình thường, là một kỳ nhân hay là một tên điên, rất khó nói.
– Quản gia, lấy tin tức của nhóm cướp Bạch Ngân cho vị tiểu huynh đệ này.
Bạch Vạn Y cũng không suy nghĩ nhiều, lão tin chắc sau khi xem tin tức nhóm cướp thì đứa nhóc này sẽ biết mình nên làm gì..