Đọc truyện Quái Dị Thẻ Ma Pháp – Chương 350: Tiếng Nhạc
Thành Hương Sơn,
Trước cổng thành Hương Sơn, đoàn xe của Hướng Thiên đã đến nơi.
Cả chuyến đi khá là an toàn, có vẻ như thế giới này cũng không nguy hiểm như hắn tưởng.
Đặc biệt có Tôn Lực và Gia Gia hắn ở vì thế mà cũng không có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn.
-Haizz, bây giờ mới hiểu cái gì là nhà quê lên phố.
Hướng Thiên cười khổ, hắn cứ nghĩ thế giới này văn minh công nghệ tiên tiến đã biến mất nhưng hắn đã sai.
Chúng không biến mất, chúng chỉ biến hóa trở thành một nền văn minh khác mà thôi.
Con người đúng là sinh linh có trí tuệ vượt bật, dù ở đâu cũng có thể phát triển và sống tốt.
Thành Hương Sơn, gọi là thành nhưng thực ra giống đúc thành phố hiện đại, chỉ là hiện tại có một lớp tường thành bao quanh cả thành phố.
Tường thành được làm từ một loại chất liệu đặc biệt.
Chúng là hỗn hợp từ đất đá và gỗ, loại vật liệu này rất cứng rắn, chịu lực cũng rất tốt.
Hắn phát hiện trên tường thành có mấy trụ lớn, không biết là gì nhưng có thể là một loại vũ khí nào đó.
Trước cổng thành có lính gác, họ mặc màu xanh đồng phục như cảnh sát, trên tay đều có vũ khí nóng.
Có điều, súng này nhìn rất hiện đại, như trong các bộ phim viễn tưởng hắn từng xem kiếp trước.
Có đám người Huyền Thiên tại, bọn hắn dễ dàng vào thành.
Trong thành càng làm Hướng thiên kinh ngạc hơn.
Không có nhà cao tầng, không có khói xe, không bụi bặm, không khí trong lành như bên ngoài thành.
Thiết kế nhà cửa rất gần gũi với thiên nhiên, phần lớn vật liệu xây dựng được làm từ gỗ.
Nhưng không phải vì vậy mà không có phương tiện giao thông, có xe đạp, có mô tô nhưng lại dùng xăng dầu mà thay vào đó bằng năng lượng ma thạch.
Ma Thạch, một loại khoáng thạch chứa đựng năng lượng phép thuật.
Các loại phương tiện giao thông này bị cấm sử dụng ngoài thành, trừ một số trường hợp đặc biệt.
Mọi người ăn mặt cũng khá là hiện đại, không giống như ở thôn, người người đều có một chút gì đó quá giản dị.
Trên bầu trời, hắn thấy khinh khí cầu, thấy phi thuyền, loại thuyền thường di chuyển trong nước giờ lại lơ lửng ở trên bầu trời.
-Gia Gia, ta có một số việc muốn hỏi?
Hướng Thiên quan sát một lúc thành thị này thì quay vào hỏi gia gia hắn đang dưỡng thần trong xe.
-Nói.
-Ngài biết điện, xăng dầu, thuốc nổ không?
Gia Gia hắn kỳ quái nhìn hắn.
Lão nhìn hắn với ánh mắt cực kỳ quái rồi chỉ trả lời bằng một chữ ‘Biết’, rồi lâm vào im lặng.
-Vậy vì sao? Chúng ta không sử dụng chúng.
Còn có một điều, vì sao ở trường học trong thôn.
Không có sách giới thiệu hay giải thích về mấy thứ này, mấy lão phu tử kia cũng không nhắc đến.
Thậm chí cũng không kiếm được một bản đồ của Huyền Vũ đế quốc.
Tất cả những gì họ dạy là đọc và viết, không có kiến thức hữu dụng nào cả?
Hướng Thiên thấy lão không nói thêm gì liền hỏi.
Hắn đã thắc mắc điều này rất lâu.
Hắn đến trường năm 11 tuổi, sau đó chỉ học đọc viết, thêm một môn tính toán cơ bản, cũng không học bất cứ thứ gì khác ngoài cái môn gọi là luyện thể chả khác gì thể dục nhịp điệu ở thời hiện đại.
Cũng vì thế mà Thiên Nhi năm nay 10 tuổi vẫn chưa đến trường.
-Hướng Nhi, con biết được những thứ này từ đâu?
Gia Gia hắn chậm rãi nhìn hắn hỏi.
-Con thấy từ một cuốn sách cổ, chỉ có một trang.
Gia Gia hắn gật đầu rồi nói.
-Con sắp 15 tuổi, Thiên Nhi thì luôn ở bên ta nên việc này nói ra cũng không sao.
-Nói đến việc này thì phải nói đến khi thiên địa này biến hóa.
Loài người vẫn sử dụng các loại văn minh do trí tuệ tạo nên như điện, xăng dầu, thuốc nổ, etc…!trong thời kỳ thiên địa biến hóa.
Có điều, trong thời gian sử dụng, loài người phát hiện việc khai thác chúng từ tự nhiên càng lúc càng khó khăn.
Thậm chí, đến một lúc, xăng dầu các loại than đá đều biến mất, cực kỳ khó tìm kiếm.
Điện, chúng ta có thể khai phát từ gió và ánh mặt trời nhưng các tài nguyên khác từ từ biến mất, đến một lúc hoàn toàn không thể tìm thấy nữa.
Nền văn minh trước đó của loài người cũng từ từ lụi tàn theo thời gian.
Con người chưa bao giờ từ bỏ, chúng ta tìm kiếm, nghiên cứu và phát hiện ra trong thiên địa mới lại có rất nhiều tài nguyên khác mà loài người có thể sử dụng.
Vì thế một nền văn minh mới lại xuất hiện lần nữa cho đến hôm nay.
Hướng Thiên gật đầu xem như hiển, có xe mà không xăng thì lấy gì chạy.
Thiên địa ngăn loài người phát triển chứ không phải văn minh đó đã biến mất và bị quên lãng.
-Nhưng vì sao chúng ta bây giờ vẫn không dùng sử dụng điện?
-Chúng ta có thể sử dụng điện, nhưng không dám.
Gia Gia hắn nhìn hắn trả lời.
-Không dám?
-Đúng vậy, không dám.
Thiên nhiên này như có thù với các loại công nghệ vạn năm trước vậy.
Theo tính toán hiện nay, bất cứ nơi nào xuất hiện các loại văn minh cũ sẽ gặp thiên tai.
Đầu tiên, không một ai tin giả thuyết này, nhưng qua năm tháng, loài người phát hiện tỷ lệ dính thiên tai của những nơi có văn minh cũ là quá cao.
Tính đến nay, tỷ lệ thiên tai của các nơi đó là 99.9%.
Gia Gia hắn thấy hắn khó hiểu thì chậm rãi trả lời.
-Vậy gia gia, sao con không học được các kiến thức này ở trường?
-Tất nhiên bởi vì sợ hãi.
Con người có tính tò mò rất cao, càng cấm họ càng cố gắng tìm hiểu.
Mà hậu quả của mấy việc này quá lớn khiến cho chúng trở thành việc cắm.
Tất nhiên, cũng không phải con sẽ không học chỉ là sau khi thức tỉnh phép thuật mới bắt đầu.
Nói đến thức tỉnh phép thuật, tỉ lệ người thức tỉnh phép thuật là rất thấp.
1000 chỉ có một người, vạn người chỉ có 1% là thiên tài, còn lại toàn là nửa vời, đi được không xa trên con đường phù thủy.
Hướng Thiên gật đầu xem như hiểu rõ một chút bản chất thế giới này.
Thì ra còn có chuyện thú vị như vậy.
Nhưng mà nghe đến tỷ lệ thức tỉnh phép thuật thấp như vậy khiến hắn hơi giật mình.
Có vẻ như, cuộc sống thực sự ở thế giới này chỉ bắt đầu khi đến 15 tuổi.
Vận mệnh sẽ an bài tất cả cho mọi thứ.
Ngay đúng lúc này, Hướng Thiên nghe thấy tiếng nhạc, sau đó thì hai mắt trợn trừng trừng nhìn vào một quảng trường lớn.
-Màn ảnh rộng?
-Đúng vậy, haizz, đáng lẽ ta phải thường xuyên đưa hai đứa ra ngoài thường xuyên hơn.
Gia gia hắn cười khổ thở dài lắc đầu.
Nhìn ánh mắt phát sáng của hai đứa cháu mình, lão trách bản thân đã giam cầm hai đứa ở cái thôn nhỏ bé kia đến 15 năm.
Ở quảng trường lớn, một hình chiếu lớn đang phát một nhóm nhạc đang vừa múa vừa hát.
Lời và nhạc hơi kém một chút nhưng đúng là biểu diễn ca nhạc.
Trước hình chiếu là một đám thanh thiếu nữ đang điên cuồng vặn vẹo theo điệu nhạc.
Hướng Thiên nở một nụ cười, cuối cùng cũng có cảm giác trở lại quê hương.