Quái Bàn Của Tôi Thành Tinh Rồi

Chương 40: Quẻ Thứ Bốn Mươi


Đọc truyện Quái Bàn Của Tôi Thành Tinh Rồi – Chương 40: Quẻ Thứ Bốn Mươi

【Cái này còn đau hơn vết thương】

o

Hồi âm của bà Long có lẽ được gửi tới lúc Lục Hào vừa mới lên núi, nhưng tín hiệu quá kém, mãi đến ban nãy mới nhận được.

Nội dung rất đơn giản, chắc là bà Long đã hỗ trợ tra được tin tức liên quan, bên trong viết vô cùng cặn kẽ. Trước kia ngọn núi này vẫn không được khai phá, là bởi dân bản xứ không rõ tình hình, nghe đâu bất cứ ai từ trên núi xuống thì đều mắc bệnh nhẹ, nghiêm trọng còn có thể thần trí không rõ, thế nên dân bản xứ vẫn luôn kiêng kị ngọn núi này.

Ba năm trước, có người lấy được quyền khai phá khu vực này, lên kế hoạch xây dựng sơn trang nghỉ dưỡng, còn cố ý ra giá cao mời thầy phong thủy cấp Giáp Mộc của Ủy ban huyền thuật tới điều chỉnh phong thủy.

Mà điều làm bà Long để ý nhất là thầy phong thủy kia đã từng nhắc qua với bà, cậu ta đoán bên trong ngọn núi này có một âm mạch, tích tụ “khí” có hại cho con người, thế nên mới luôn xảy ra chuyện.

Lục Hào nhanh chóng nhìn hai lần rồi đưa điện thoại cho Huyền Qua, “Bà Long bảo rằng, bà đã sắp xếp người qua đây, nếu như hừng đông chúng ta còn chưa xuống núi thì sẽ có người đi lên tìm chúng ta.”

Chờ Huyền Qua xem xong, Lục Hào định hồi âm nhưng tín hiệu lại mất, đành phải từ bỏ. Song vừa mới bỏ điện thoại vào trong túi, cái tay trống ra của cậu đã được Huyền Qua nắm chặt, rất dùng sức.

“Ban đêm lạnh.” Huyền Qua cầm tay Lục Hào tới bên môi hôn một cái, sau đó lại trực tiếp vén áo lên, kéo tay Lục Hào áp vào cơ bụng của mình, “Có qua có lại, nhưng mà mèo con có thể sờ thêm một lúc.”

Đầu ngón tay Lục Hào hơi rụt lại, không rút ra được, nhưng cậu cũng không ngại Huyền Qua như trước kia. Cậu chấp nhận cái tư thế khó chịu này, cầm đèn pin cẩn thận soi về phía trụ đá.

Lúc ánh sáng lướt qua một chữ “Âm” thể Tiểu Triện (1) trên trụ đá, tay Lục Hào khựng lại, có những hình ảnh rời rạc ghép lại hoàn chỉnh ở trong đầu, cậu bật thốt, “Trụ âm văn!” Cậu quay đầu nhìn Huyền Qua, tốc độ nói rất nhanh, “Em nhận ra rồi, những trụ đá này là trụ âm văn! Âm mạch… Trụ…”

Lục Hào cắn môi, cơn đau khiến cảm xúc của cậu ổn định lại, “Không sai, bên trong ngọn núi này chắc chắn có một âm mạch, trụ âm văn chuyên dùng để ổn định âm mạch, trong lúc ổn định sẽ sinh ra một loại ‘tràng’, người mà đi vào bên trong rất dễ bị ảnh hưởng.”

Ví dụ như người công nhân chết trên công trường kia, động vật trở nên nóng nảy gặp phải trước đó, cùng với ảo giác sinh ra khi ấy của Lục Hào.

Huyền Qua nghe hiểu ý cậu, “Lí do cố ý tạo một cây cột để ổn định âm mạch là gì?

“Không chỉ có một cái.” Lục Hào nhìn chằm chằm hình dáng mờ mờ của trụ đá trong bóng tối, “Nơi âm mạch đi qua, thường cách một đoạn sẽ dựng một cái.”

Giống như tìm được chìa khóa, tất cả điểm đáng ngờ trước đó đều rõ ràng, “Sau khi ổn định âm mạch, có thể từ từ hội tụ ra một viên ‘âm châu’, loại hạt châu này nghe đâu có thể nhanh chóng cướp đoạt và chứa đựng sinh khí của con người, là vật liệu cực kỳ lợi hại chỉ luyện khí sư mới dùng tới, nhưng mà hiện tại luyện khí cơ bản đều đã thất truyền rồi.”

Trương Quang Nghĩa cũng nghe thấy, lão nhọc nhằn giãy giụa, hướng về phía Lục Hào, “Lục Hào à, bác đi theo cháu lên núi là do có người chỉ điểm, cháu không muốn biết là ai ư? Hả? Chỉ cần cháu cứu bác, bác sẽ nói cho cháu biết!”


Đương nhiên lão biết chuyện không hề dễ dàng như tưởng tượng, nhưng chỉ cần Lục Hào lại gần lão, lão có thể khiến Lục Hào bị nhốt ở đây thế cho mình. Tới lúc đó, người đàn ông bên cạnh vội vã cứu Lục Hào, lão sẽ có cơ hội chạy trốn!

Nhất định có thể, trên núi tối như vầy, lão nhất định có thể sống sót.

Lục Hào cực kỳ nhạy cảm với ác ý của con người, vậy nên ngay từ đầu cậu đã không định cứu Trương Quang Nghĩa dưới tình huống như thế, cũng không trả lời vấn đề này mà trái lại hỏi, “Ông biết tại sao chủ nợ của ông lại kêu ông lên núi không?”

Trương Quang Nghĩa nhìn Lục Hào chòng chọc.

“Muốn ‘âm châu’ hình thành, thì phải cần hiến tế người sống.” Đây cũng là nguyên nhân mà cho đến bây giờ đã không còn ghi chép hoàn chỉnh về phương pháp làm âm châu, “Nhưng ‘hiến tế’ này rất nghiêm ngặt, yêu cầu ngày sinh tháng đẻ của người hiến tế nhất định phải phù hợp.”

Lục Hào còn chưa dứt lời, Trương Quang Nghĩa đã muốn rách cả mí mắt, “Nó hại tao! Lục Trạch Lâm hại tao!”

Lão thường đi sòng bạc, mới đầu là Lục Trạch Lâm dẫn lão đi, mà lần đi đánh bạc này cũng là quản lý sòng bạc kia gọi điện tới, khơi lên cơn nghiện bài bạc của lão. Mà cái gọi là được người giới thiệu qua đây giải quyết vụ việc công trường xây dựng, giới thiệu? Ha!

Nghĩ rõ ràng, Trương Quang Nghĩa đột nhiên bật cười, “Âm châu chó má gì! Dù sao bọn mày cũng chẳng chạy được, tao có chết cũng phải kéo bọn mày chôn cùng!”

Tầm mắt Lục Hào và Huyền Qua đối diện, trong lòng có cảm giác thở phào——quả nhiên là Lục Trạch Lâm.

Đã qua mười một giờ, nhiệt độ trên núi giảm kinh khủng. Xác định trụ đá đến cùng là gì, Lục Hào bèn nửa quỳ trên đất, Huyền Qua cầm đèn pin giúp cậu soi mặt ngoài khối đá.

Lục Hào hít sâu ba cái rồi mới vung cỏ thi trong tay ra ngoài. Lần này cậu nhìn tượng quẻ vô cùng cẩn thận, “Âm châu sắp hình thành, em đoán hẳn là vào lúc không giờ.” Thời gian còn lại không nhiều.

Trong đầu Lục Hào xẹt qua một suy nghĩ, lại nhanh chóng gieo một quẻ, tầm mắt ngưng lại, “Người đã đến rồi.”

Lục Hào đứng dậy, thẳng lưng nhìn ra phía sau Trương Quang Nghĩa, nơi đó không có ánh sáng, chỉ có thể thấy hình dáng núi rừng mơ hồ, “Lục Trạch Lâm?”

Tiếng không lớn, nhưng trong rừng cây yên tĩnh lại cực kỳ rõ ràng. Huyền Qua kịp phản ứng, đứng ở bên cạnh Lục Hào, là tư thế bảo vệ.

Xung quanh chỉ có tiếng gió, ánh trăng quạnh quẽ, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy mồn một. Lúc Lục Hào đếm tới mười lăm ở trong đầu, đối diện truyền tới tiếng đế giày giẫm nát lá khô, một người đàn ông trẻ mặc đồ đen đi ra, chỉ có thể loáng thoáng thấy một cái bóng, song giọng nói lại hết sức quen thuộc.

“Không hổ là em họ thiên tư trác tuyệt của tao, cái này mà cũng có thể dựa vào tượng quẻ tính ra được, đúng là lâu rồi không gặp.” Giọng Lục Trạch Lâm mang theo ý cười, chậm rãi đi tới phía dưới trụ đá, không hề bị ảnh hưởng. Hắn ngồi xổm xuống, năm ngón tay trực tiếp tóm lấy da đầu Trương Quang Nghĩa, giọng nói quỷ dị lại có một chút mềm nhẹ, “Để tôi xem xem, tế phẩm của tôi còn sống được bao lâu nào.”


Trương Quang Nghĩa không ngờ Lục Trạch Lâm lại thật sự có mặt, há mồm liền chửi, “Lục Trạch Lâm, bố mày là người nhìn mày lớn lên! Con mẹ mày hôm nay lại hại tao!”

Lục Trạch Lâm đột nhiên ném người lên trên đất, “Bố mày? Bố tôi chết rồi.” hắn nhếch khóe môi, “Bị tôi một súng, pằng ——“ còn kéo dài giọng, “Cứ thế, giết chết.”

Hắn phát hiện Trương Quang Nghĩa nhìn mình chòng chọc thì bật cười, “Thế nên bác hai à, bác nói xem, làm bố tôi có tốt không? Tốt lắm đúng không?” Ngữ điệu của hắn bình thường, “Muốn biết tại sao tôi lại muốn giết bác không?”

“Tại… tại sao?”

Lục Trạch Lâm hơi không kiểm soát được cảm xúc, ngữ điệu đột nhiên hung tàn, vẻ mặt thô bạo giống như rơi vào một cảnh tượng nào đó, mũi chân đá mạnh vào người Trương Quang Nghĩa, “Mừng thọ ông cụ Trương gia, tôi đi theo ông nội tới nhà ông, thế mà ông lại nói oang oang ở ngay trước mặt mấy trăm người.”

Bụng bị đá đến đau đớn, Trương Quang Nghĩa rên lên một tiếng, lại nghe Lục Trạch Lâm nói tiếp, “Ông nói cái gì ấy nhỉ? À, ông nói, Lục Trạch Lâm có cố gắng thế nào cũng không thể đạt đến trình độ của Lục Phụ Huyền, Lục Phụ Huyền là thiên tài cơ mà, không phải ai cũng có thể sánh bằng.”

Trong đầu Trương Quang Nghĩa mơ hồ có chút ấn tượng, nhưng chuyện đã lâu như vậy, lão hoàn toàn không nhớ rõ. Hơn nữa tính ra, khi ông già nhà lão bày tiệc mừng thọ thì Lục Trạch Lâm mới mười mấy tuổi!

“Ông ta đúng là thiên tài, nhưng lại chết sớm, ông ta chết rồi, con trai của ông ta lại chẳng ai đoái hoài!”

Đời này người mà Lục Trạch Lâm ghét nhất chính là Lục Phụ Huyền. Trước khi Lục Phụ Huyền chết, ai cũng nói danh tiếng của cháu đích tôn Lục gia chắc chắn bị chú ba của hắn cướp. Chờ người chết rồi thì ai cũng bảo mặc dù hắn ưu tú, cũng không sánh nổi một ngón tay của Lục Phụ Huyền.

Trương Quang Nghĩa không muốn quan tâm đến những ân oán của Lục gia, lão cố gắng căng khóe miệng, “Trạch Lâm à, cháu làm sao có thể không sánh bằng cái kẻ đã chết rồi kia? Cháu vừa thông minh lại chăm chỉ, tuổi còn trẻ đã giỏi như vậy, nếu không phải… nếu không phải cái đồ vô ơn Lục Hào, Lục gia ở trong tay cháu, nhất định sẽ huy hoàng một lần nữa!”

Lục Trạch Lâm cười ầm, “Bác hai à, lời nói nghe khoan khoái như này sao bác không nói sớm? Bác nói sớm, tôi sẽ không muốn giết bác, cũng sẽ không vạch trần chuyện con riêng và bài bạc cho bà vợ bác thấy, đẩy cả Trương gia xuống nước!”

Giọng nói âm trầm như rắn độc, toàn thân Trương Quang Nghĩa đều toát mồ hôi lạnh, giọng cũng run rẩy, đột nhiên cao giọng, “Cháu tìm nó ấy! Nó là con trai Lục Phụ Huyền, cháu giết nó, cháu giết nó là sẽ hả giận!”

Mà từ lúc Lục Trạch Lâm đặt sự chú ý lên người Trương Quang Nghĩa, Lục Hào đã đứng bên cạnh khối đá, bắt đầu tính quẻ.

Theo hướng Trương Quang Nghĩa chỉ, Lục Trạch Lâm giống như mới phát hiện Lục Hào, thấy động tác của cậu thì cười nhạo, “Sao, đang tính xem hôm nay tao có bỏ qua cho mày hay không hả?” Hắn đã không thể chờ nổi muốn tận mắt nhìn thấy cảnh Lục Hào bị tra tấn đến chết!

Lục Hào không phản ứng lại hắn, tất cả tâm trí đều đặt trên tượng quẻ.


Lại là thái độ đó! Thứ Lục Trạch Lâm ghét nhất chính là thái độ lạnh nhạt này của Lục Hào, khiến hắn cảm giác mình y như một thằng hề.

Lúc này, Trương Quang Nghĩa đột nhiên phát hiện vẻ mặt Lục Trạch Lâm không thích hợp, mạch máu lộ ra trên mu bàn tay lồi lên như tắc khí, cực kỳ rõ ràng. Nhớ tới tử trạng của người ở công trường xây dựng kia, trong mắt lão lộ vẻ hoảng sợ.

Lục Hào xoa mồ hôi rịn ra trên trán, trên đầu ngón tay có vết thương nhỏ, là bị Huyền Qua cắn. Dựa theo tượng quẻ hiển thị, trụ âm văn có tổng cộng chín cái, vô cùng rải rác. Điều này chứng tỏ chỉ cần vẫn ở trong phạm vi của ngọn núi này, thì sẽ có tỷ lệ bị ảnh hưởng rất lớn.

Mà ban đêm trong rừng núi, cậu muốn phá hủy tất cả trụ đá trong thời gian ngắn là điều không thể.

Có điều, âm châu hình thành vào lúc không giờ, Lục Trạch Lâm có khả năng rất lớn là tới lấy âm châu, thế nên, cái trụ đá quan trọng nhất chắc chắn cách không xa, thậm chí chính là cái trụ ngay trước mắt này!

Đúng lúc này nhiệt độ lại giảm xuống, rõ ràng không có gió nhưng cành cây xung quanh lại bắt đầu đung đưa, lá khô rụng đầy đất. Sắc mặt Trương Quang Nghĩa thoáng cái trắng bệch, như thể mất sức, toàn thân đều xụi lơ trên mặt đất.

Mà bên ngoài trụ đá ở cạnh lão, khắc văn phức tạp mơ hồ lộ ra màu máu, mùi máu tanh trong gió cũng trở nên nồng nặc.

Lục Trạch Lâm liếc nhìn trụ đá, xác định mục tiêu hắn chạy một chuyến này rốt cuộc sắp xuất hiện. Vì một viên âm châu này mà hắn đã chờ ở gần đây mấy ngày.

Gió càng lúc càng lớn một cách kì dị, trực giác của Lục Hào đoán không sai, cậu nhanh chóng ngồi xuống đất, “Khu tà phược mị, phách vô tang khuynh, khứ tà vệ chân, khí thần dẫn tân…” Theo âm tiết cậu phát ra, sương đen không ngừng khuếch tán dừng lại ở chỗ cách hai người ba bước, không lan ra nữa.

Gió đêm dần dần như lưỡi dao bổ thẳng tới, Huyền Qua nhanh chóng bảo vệ Lục Hào, che cả người đối phương ở đằng sau, trên lưng đau nhói. Cùng lúc đó, một tràng gào khóc truyền đến từ dưới đất, theo mặt đất chấn động, một luồng sương đen xuyên ra khỏi lòng đất như mũi tên, lại bị trụ đá chặn lại, dần dần, luồng sương đen kia cuộn thành một vòng trên trụ đá.

Gió chung quanh càng lạnh hơn, rét thấu xương. Lục Hào giống như vô thức, tốc độ tay cực nhanh vẽ khắc văn lên giấy, đồng thời, âm tiết đọc trong miệng không ngừng lại.

Lúc này, cả ngọn núi đã bị sương đen bao phủ, nếu như có người nhìn từ trên trời xuống sẽ phát hiện trên ngọn núi có mấy chỗ có sương đen dày đặc, đang không ngừng lan ra, từ từ bao trùm cả ngọn núi.

Sau một lúc, tờ giấy khắc văn trên tay Lục Hào lơ lửng, bao bọc bởi ánh sáng màu trắng, vọt thẳng vào trong sương đen trên trụ đá giống như trường kiếm phá tan sương mù dày đặc.

Gió xung quanh nháy mắt ngừng lại, Lục Hào lại lập tức phóng chín tờ giấy khắc văn ra ngoài, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cảnh ánh sáng và sương đen giao nhau.

Khu vực hai mét quanh trụ đá đều không bị sương đen ảnh hưởng, nhưng Trương Quang Nghĩa do bị rút đi một lượng sinh khí lớn trong thời gian dài nên đã hôn mê. Lục Trạch Lâm ở bên cạnh trụ đá chợt đứng không vững.

Hắn vô thức giơ tay lên, nhìn máu tươi chỉ một thoáng đã trào ra trên mu bàn tay mình, sắc mặt từ phấn khích chuyển thành hoảng sợ, “Không đúng… Ông ta muốn giết mình! Tôi rõ ràng vẫn còn có tác dụng, đừng giết tôi!”

Lục Trạch Lâm đột nhiên quỳ xuống, lê đầu gối, giọng nói run rẩy, hô với bốn phía, “Đừng giết tôi! Tôi sẽ không vô dụng giống như Lục Minh Đức! Tôi sẽ tìm được Ly Hỏa Phù Minh bàn, tôi sẽ giúp ông thu thập sinh khí, tôi sẽ mang âm châu về, ông muốn tôi làm gì tôi sẽ làm cái đó ——“

Hắn đột nhiên lên giọng, cực kỳ the thé, “Tôi không muốn chết! Ông đi ra đây! Tôi không muốn chết!”

Mạch máu phình căng không ngừng vỡ ra, máu trào thấm vào quần áo, hắn mờ mịt nhìn máu đầy tay mình, đột nhiên quay về phía Lục Hào, vẻ mặt điên cuồng, “Gã muốn giết tao! Giết tao như giết Lục Minh Đức, đúng vậy, người sống sẽ tiết lộ bí mật, chỉ có người chết là không…”


Hai tay hắn đè lên mặt mình, phá ra cười, biểu cảm thay đổi, “Lục Hào, Lục gia xong rồi, Lục gia xong rồi… À đùng, mày biết cha mẹ mày chết như nào không? Thiên tài của Lục gia, là bị Lục Minh Đức tự tay đâm chết! Tao thấy tận mắt! Thuật con rối cũng là kẻ kia cho Lục Minh Đức, để Lục Minh Đức thử xem rốt cuộc có làm được không, nếu mà được thì ——“

Giọng Lục Trạch Lâm đột nhiên ngừng lại như bị ấn nút tạm dừng, cả người bỗng đổ xuống đất.

Lục Hào ghim móng tay vào lòng bàn tay, đè cảm xúc lên xuống tới đáy lòng, lại vẽ liền chín tờ giấy khắc văn, nhưng lần này tốc độ rõ ràng chậm lại, tay cầm bút đều đang run.

Nhưng cậu nhất định phải ngăn chặn sương đen lan ra, âm châu một khi hình thành, tất cả vật sống trên núi tính cả cậu, thậm chí bao gồm thôn dân dưới ngọn núi và tất cả công nhân ở làng du lịch, đều sẽ chết trong nháy mắt.

Lục Hào cắn chặt môi dưới, máu nhỏ xuống theo cằm, mà Huyền Qua không hề di chuyển bước chân che chở ở trước mặt cậu, toàn bộ lưng đều là vết thương này đến vết thương khác.

Thời gian trôi qua càng lúc càng chậm, đầu óc Lục Hào trống rỗng, cả người mơ màng, liên tục chồng ba mươi mấy tờ giấy khắc văn, thậm chí về sau, tất cả khắc văn đều dùng máu của cậu để vẽ, cuối cùng mới ép được chút sương đen cuối cùng về lại trong trụ đá.

Gió ngừng, thân hình Lục Hào lung lay, lại vội vàng đứng thẳng, hai chân đã mất cảm giác, đứng cũng không vững. Cậu gắng gượng duy trì thăng bằng, “Huyền Qua… anh mau xoay qua đây!”

Huyền Qua không nhúc nhích.

Lục Hào muốn vòng ra sau nhìn, một tay Huyền Qua đỡ cậu, bấy giờ mới xoay người lộ lưng của mình.

Tầm mắt Lục Hào nháy mắt không có cách nào dời đi.

Mượn ánh sáng của đèn pin, có thể thấy rõ, tấm lưng cơ bắp căng tràn của Huyền Qua be bét máu thịt, từng vết thương nối tiếp chồng lên nhau, che kín mỗi một tấc da.

Đôi mắt Lục Hào nháy mắt đỏ ửng, cậu muốn duỗi tay ra chạm nhưng lại không dám.

Nghe tiếng hít thở của cậu là biết là bị dọa khóc, Huyền Qua vội vàng quay lại, duỗi tay ôm cậu vào lòng, “Vết thương của tôi lành nhanh lắm, sáng mai là khỏi một nửa rồi, đến tối sẽ khỏi hẳn.”

Yết hầu Lục Hào nghẹn chát, nói không ra lời, chỉ lắc đầu.

“Không đau, không đau tí nào”

“Làm sao mà không đau cho được!” Lục Hào trợn to đôi mắt hạnh, hoàn toàn không thể làm rõ cảm thụ trong lòng.

“Là vì bảo vệ em mà.” Huyền Qua nói xong thì bật cười, ép đầu Lục Hào lên ngực mình, ngữ điệu dịu dàng, “Không phải là vừa mới bảo, tất cả mọi thứ của tôi đều thuộc về em ư, tất nhiên là gồm cả lưng tôi rồi. Đừng buồn, em buồn tôi nhìn mới thật sự đau lòng, còn đau hơn cả vết thương.”

Lục Hào không lên tiếng, há mồm cắn một cái ngay trên người Huyền Qua, nhưng không dùng sức, ngay cả dấu răng cũng không để lại.

Mặt mày Huyền Qua đều nhuộm ý cười, hắn hôn một cái lên đỉnh đầu Lục Hào, “Rồi rồi rồi, về sau tôi không như vậy nữa, ngoan.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.