Quách Tiểu Phong Phá Án

Chương 90: Âu Dương Tiên đáng thương


Đọc truyện Quách Tiểu Phong Phá Án – Chương 90: Âu Dương Tiên đáng thương

Hoàng Bỉnh Phong kêu Trịnh quản gia và Lưu quản gia đưa thi thể của Hoàng lão đảo chủ về, nào có thể để Hoàng lão đảo chủ ở một nơi hiu quạnh như thế này. Đến giờ ở đại bản doanh vẫn chưa xảy ra chuyện gì, điều này nói lên rằng Chu quản gia vẫn đáng tin cậy.
Nhưng, nếu Chu quản gia đúng là đáng tin cậy, vậy tại sao hung thủ có thể giết được Vạn Tài Phát trong nháy mắt và có thể nhanh chóng chạy thoát? Quách Tiểu Phong đã từng phân tích, hung thủ không thể nào vào trong phòng trước khi đèn bị tắt, mà sau khi đèn bị tắt, Vạn Tài Phát lập tức kêu thảm, vậy trong thời gian ngắn như vậy hung thủ tuyệt đối không thể nào vào phòng, sau đó điểm huyệt đạo Vạn Tài Phát, rồi giết người diệt khẩu, sau cùng là thoát ra ngoài mà thần không hay quỷ không biết. Nhưng tại sao hung thủ phải điểm huyệt nạn nhân rồi mới giết người ? Đợi đã, hung thủ có nhất thiết phải sau khi vào phòng mới điểm huyệt Vạn Tài Phát không? Không nhất thiết, thật ra nếu hung thủ dùng “Đạn chỉ thần thông” để cùng một lúc xuất kích ra hai viên đạn ám khí, một để tắt đèn, một để điểm huyệt, như thể chẳng phải nhất cữ lưỡng tiện sao. Việc này chỉ cần nhờ các vị quản gia và Hoàng Bỉnh Phong đối chứng một chút là được, Quách Tiểu Phong nghĩ thầm. Nhưng, Ngô quản gia sao lại bị trúng độc trước khi chết, trong khi võ công của ông ấy có lẽ cũng thuộc hàng cao thủ như những vị quản gia kia, ai mới có bản lĩnh để có thể hạ độc Ngô quản gia mà không bị ai phát hiện, còn nữa, nếu đã hạ độc thủ, vậy tại sao không hạ cho chết, mà vẫn phải đợi đến lúc lấy được đầu ông ấy trên cầu Nam Hồng? Đại tặc vô đầu lợi hại như vậy, Ngô quản gia không thể không biết, vậy tại sao vẫn để mọi người đi thu phục nó. Ngô quản gia có vẻ ngoài khá lạnh lùng, nhưng thực ra lại rất nhiệt tình, chỉ cần dựa vào việc ông ấy liều mạng cứu mình là có thể rõ. Nhưng Ngô quản gia sao lại biết phi đao đó sẽ bay ra? Và vẻ mặt của ông ấy lúc đó sao lại kỳ quặc như vậy nhỉ ?
Vẫn còn một điểm đáng chú ý nữa là, loài rắn chẳng phải ngủ đông sao? Tại sao từ lúc bọn họ tới đảo Đào Hoa tới giờ lại gặp nhiều rắn như vậy, hơn nữa, thú mỏ vịt là thần thú thời cổ đại, có thật là nó có thể cấu kết với lũ rắn sao? Cứ cho là có thể cấu kết, vậy lũ rắn có thể kịp thời xuất hiện với số lượng lớn như vậy ? Với trường hợp của mấy người Quách Tiểu Phong còn có thể lý giải được, nhưng chuyện của Thiên Lễ và Mạnh Kiều thì sao? Tại sao hai người đó có thể chịu sự công kích của lũ rắn, lũ rắn đó không đi ngủ đông mà lại đi tấn công con người, nếu nói là mùa xuân thì còn tin được, nhưng bây giờ đang là giữa đông, hành vi kỳ quái này của bầy rắn hình như là đã chịu sự điều khiển của người nào đó. Không chỉ vậy động cơ của hung thủ cũng rất dễ khiến người ta phải chú ý, tại sao hung thủ phải vô duyên vô cớ giết người, kỳ thực điều này có thể được giải thích như sau: Thứ nhất, có thể hung thủ thấy khó chịu bởi sự xuất hiện của người ngoại lai, làm như vậy là muốn để nhóm người Quách Tiểu Phong rời khỏi đảo Đào Hoa. Thứ hai, hung thủ giết nhiều người như vậy kỳ thực là để tạo ra tấm màn che mà thôi, để mê hoặc tầm nhìn của mọi người, thật ra nó chỉ vì muốn giết một người, nhưng để che mắt nó đã tạo ra một vụ án giết người hàng loạt. Mà năm năm trước, khi đại tặc vô đầu giết Lý quản gia, theo như lời kể thì nó đã lấy đầu của Lý quản gia mang đi, vậy tại sao bây giờ nó vẫn để lại đầu, khả năng thứ nhất là, nếu nó mạo hiểm, nhưng võ công của nó cao như vậy, thì cũng không có khả năng bắt được nó, vậy tại sao nó có thể để lại đầu của Ngô quản gia? Theo lẽ thường mà nói, đặc điểm của những vụ án giết người hàng loạt là cùng sử dụng một thủ pháp, thời gian gây án cũng rất gần nhau, trong khi đó đại tặc vô đầu này năm ngày sau mới thực hiện hành động lần hai, hơn nữa thủ pháp lại thay đổi, lẽ nào….giả thiết, tất cả đều là do một người làm, thì trên đảo Đào Hoa này người có khả năng làm ra những chuyện như vậy chỉ có….Hơn nữa, mấy người Quách Tiểu Phong cũng chỉ là thấy một cái xác đã bị thối rữa trầm trọng, chỉ dựa vào giới tính và tuổi tác của người chết mà đoán định rằng đó là Hoàng lão đảo chủ như vậy liệu có quá sớm hay không… Quách Tiểu Phong nghĩ tới nghĩ lui, có vẻ như đã bắt đầu có chút manh mối đầu tiên, song, rốt cuộc phải làm thế nào để có thể “ Dụ rắn ra khỏi hang” đây?
Quách Tiểu Phong vừa đi vừa nghĩ, bầu không khí thì trầm lắng hẳn đi, bỗng trên đường xuất hiện một bóng người di chuyển với tốc độ cực nhanh.
– Ai ?

Hoàng Bỉnh Phong kêu lên một tiếng, bóng người đó thoáng đó mà biến mất.
– Đuổi theo.
Nghe Hoàng Bỉnh Phong nói vậy, Quách Tiểu Phong và Lý Thiên Tường không dám chậm trễ vội bám sát.
– Thiên Tường, ta nghĩ huynh mau quay về đại bản doanh thì hơn, xem xem có xảy ra chuyện gì không, tôi và Hoàng Bỉnh Phong sẽ truy đuổi theo.

Lý Thiên Tường thấy cũng có lý, tuy võ công của bản thân cũng không tồi, nhưng cũng không dám so bì với Quách Tiểu Phong và Hoàng đảo chủ, cũng nên quay về thì hơn, không khéo đại bản doanh đã náo loạn thành một nồi cháo rồi cũng nên. Quả nhiên, lúc này, từ đại bản doanh truyền ra một trận kêu thất thanh, rõ ràng đây là giọng của Bạch Nguyệt Quang. Lý Thiên Tường nóng lòng rảo bước, thầm nghĩ không biết ở nhà đã xảy ra chuyện gì? Về tới nơi đã trông thấy Chu quản gia đã bị đánh hôn mê bất tỉnh, Quách Thiên Lễ cũng vậy, còn đám nữ nhân thì đang hoảng loạn kêu cứu.
– Tiểu Điệp, đã xảy ra chuyện gì vậy? Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?.
Tiểu Điệp trông thấy Lý Thiên Tường cứ như trông thấy thần cứu tinh vậy, vội chỉ tay về phía phòng thuốc. Không hay rồi, từ sau khi Âu Dương Tiên bị thú mỏ vịt tấn công thì đều được đưa tới phòng thuốc để điều trị, Bạch Nguyệt Quang cũng thường lui tới đó để thay thuốc cho Âu Dương Tiên, cho nên nhất định đã xảy ra chuyện lớn rồi, có lẽ đại tặc vô đầu đã tới đây. Lý Thiên Tường nghĩ thầm.
– Tiểu Điệp, kiên cường lên nào, ta đã về rồi đây…

Tiểu Điệp gật gật đầu nhưng vẫn không giấu được sự sợ hãi.
Nói đoạn Lý Thiên Tường vội chạy nhanh tới phòng thuốc, Bạch Nguyệt Quang đang thẫn thờ ngồi ngoài cửa:
– Nguyệt Quang đại tẩu, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Thiên Tường đi lại đỡ Bạch Nguyệt Quang sắc mặt trắng bệch hai mắt vô thần, Bạch Nguyệt Quang chỉ tay về phía giường bệnh của Âu Dương Tiên, chỉ thấy Âu Dương Tiên toàn thân là máu, đầu lìa khỏi cổ và bị lăn sang một bên, Âu Dương Tiên hai mắt trừng trừng, lộ vẻ tuyệt vọng, và còn có vẻ hết sức đau đớn, cảnh tượng này còn hãi hùng và tàn nhẫn hơn cả người bị lột da, chẳng trách Bạch Nguyệt Quang lại thành ra như vậy, xem ra lại là do đại tặc vô đầu gây ra. Lý Thiên Tường trước giờ cũng từng tận mắt trông thấy xác chết, nhưng chưa từng thấy có xác chết nào ghê rợn như của Âu Dương Tiên.
Lúc này Quách Tiểu Phong và Hoàng Bỉnh Phong đang ra sức đuổi theo cái bóng người đó, khinh công của người này rất cao cường, ngay đến Hoàng Bỉnh Phong cũng tỏ ra rất vất vả, nhưng người đó có vẻ như đang đùa giỡn vậy, không khoa trương chút nào khi nói khinh công của kẻ lạ mặt này đã đạt tới cảnh giới của nghệ thuật, người này chỉ nhón chân nhẹ trên mặt đất mà có thể bay một đoạn rất xa, cho dù Quách Tiểu Phong có đạt tới cực hạn cũng không thể làm được đến trình độ đó. Bỗng nhiên người đó dừng lại, vận khí, muốn ra chưởng về phía ngực của Hoàng Bỉnh Phong, Hoàng Bỉnh Phong ngẩn người một chút, có vẻ như không kịp phản ứng lại cú đấm đó, nhưng người đó hình như chịu phải một sự kinh ngạc nào đó, vội thu tay lại, chuyển mình rồi bay đi mất, Hoàng Bỉnh Phong và Quách Tiểu Phong chỉ kịp nhìn thấy cái bóng của người đó. Song, lúc này trong lòng Quách Tiểu Phong lại cảm thấy có chút phấn chấn, bởi vì, nếu người đó chính là đại tặc vô đầu, vậy thì…tất cả những nghi vấn đều có thể được giải đáp.

Rốt cuộc ai mới là đại tặc vô đầu, động cơ của nó là gì? Quách Tiểu Phong đã biết được điều gì ? Và hắn sẽ nghĩ ra cách nào để có thể bắt được đại tặc vô nhân đạo này ? Quan trọng nhất là, Âu Dương Tiên đáng thương mới được cứu từ Diêm Vương về, nay bỗng nhiên lại bị chết thảm….
Quách Tiểu Phong Phá ÁnTác giả: Giang Hộ Xuyên Địch Hoa
Phần IV: Cô đảo kinh hồn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.