Đọc truyện Quách Tiểu Phong Phá Án – Chương 23: Mưa bão
Đoàn người Quách Tiểu Phong có cả thảy hai mươi lăm người bắt đầu lên đường đi Tây Song Bản Nạp, lúc đầu mọi người đều rất phấn chấn, nhưng đến ngày thứ mười trên đường đi họ đã không còn hào hứng như trước nữa, bắt đầu rơi vào trạng thái mệt mỏi, thời tiết bỗng dưng rất oi bức khó chịu, ai cũng cảm thấy rất nôn nóng, ngay cả đến Mạnh Kiều hình như cũng mất đi sự tươi tỉnh hoạt bát thường ngày.
Hôm nay, thời tiết nóng bức lạ thường, mặt trời hình như phản chiếu rất lợi hại, như đang muốn thiêu đốt mặt đất, cả đoàn người rơi vào một bầu không khí hết sức nặng nề, không ai muốn phá vỡ bầu không khí vắng lặng và hiu quạnh đó. Mọi người vẫn im lặng đi trên đường, chuyến du ngạo thế này dường như đã bị biến thành một hình phạt, mọi người đều rất muốn trở về Kinh thành mát mẻ, nhớ tới những đèn lồng, những cánh én của Kinh thành. Quách Tiểu Phong và Bạch Nguyệt Quang dường như đã bị trúng nắng,” đi chơi thế này còn mệt hơn cả làm việc” Quách Tiểu Phong nghĩ thầm. Bọn Quách Tiểu Phong ngồi trong xe ngựa mà còn thấy nóng như vậy, càng không phải kể đến người phu xe, một phu xe tên là Hoàng Tam dừng lại, mặt trời đã phơi khô cái đầu của cậu ta rồi, Hoàng Tam muốn dừng lại nghỉ một chút, uống chút nước, mở bình nước ra, Hoàng Tam dốc lên thì đã không còn một giọt nước nào, may mà đoàn người cũng có hơn chục bình nước, nhưng bình nước của những người khác cũng chẳng hơn gì Hoàng Tam.
– Mọi người đợi một chút, trời nóng quá, theo tôi chi bằng chúng ta nên nghỉ ngơi một chút, đợi chiều tối chúng ta lại lên đường.
Quách Thiên Hùng là người chỉ đạo đoàn người, cậu ta đã nói thì mọi người đều nhất loạt nghe theo, hơn nữa không ai muốn đi dưới thời tiết nắng nôi thế này, nhưng cứ cho là dừng chân nghỉ ngơi thì cũng không thể nào chợp mắt ngủ cho thoải mái được, bởi vì bên trong xe ngựa vẫn rất nóng, ngay cả ghế ngồi cũng nóng bỏng. Nhưng mọi người đã quá mệt mỏi nên một lúc sau cũng chìm vào trong giấc ngủ….
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không biết là lúc nào, lá cây xào xạc, tinh nghịch như một đứa trẻ, cứ động mãi không ngừng, mặt trời không biết đã biến mất từ lúc nào, từng đợt mây đen ùn ùn kéo đến, tiếng sấm khô khốc khiến đoàn người tỉnh giấc, không lâu sau, một trận cuồng phong ập đến, đoàn người vội tìm chỗ trú mưa, bởi vì xe ngựa chỉ chịu được những cơn mưa thường, chứ mưa giông thế này thì khó lòng mà chống đỡ, mà không biết đến khi nào mới tạnh. Mưa mỗi lúc một lớn, xe ngựa cũng bị thổi lật, cho nên nhanh chóng tìm một thôn trang nào đó để tránh mưa mới là thượng sách. Người xưa có câu: “Đường đi khó, khó ở ông trời”, muốn tìm một sơn thôn để tránh mưa vào lúc này đâu phải chuyện dễ. Nhưng việc ở trên thế gian này có những lúc lại kỳ diệu như thế, khi mọi người đang tuyệt vọng thì Hoàng Tam bỗng kêu lên:
– Tìm thấy rồi.
Đoàn người vội chạy tới chỗ Hoàng Tam, trong ánh sáng lóe lên của sấm chớp, phát hiện ra sơn trang đổ nát, không rõ là có người ở không, song dù có người ở hay không, đối với bọn Quách Tiểu Phong bây giờ mà nói, đó là một nơi trú mưa tuyệt vời. Đoàn người cũng không e ngại gì, tất cả đều đồng ý vào thôn trang đổ nát đó để tránh mưa.
Mưa mỗi lúc một to, mây đen như ngay trên đỉnh đầu. Dần dần cảm thấy không ổn, không thể chịu đựng thêm, cho nên tất cả mọi người lại nhanh chóng chạy tới thôn trang đó. Một lúc sau, trời tối hơn, lúc chạy tới cổng của sơn trang, Quách Tiểu Phong lưu ý một chút về tấm biển được treo ở cổng thôn trang, trên đó là tấm biển xiêu vẹo có đề hai chữ rất lớn“ Sơn thôn”. Một dự cảm bất an bỗng nhiên ập tới tâm trí Quách Tiểu Phong. Tỉ mỉ quan sát, thì ra nơi đổ nát này chỉ là một quán trọ mà thôi. Hoàng Tam xuống xe ngựa, đi vào quán trọ, gõ cửa.
– Peng, peng, peng..
– Có ai không? Mở cửa…
Lúc này mưa đã như núi như biển, đám người vội xuống xe.
– Khụ khụ khụ…đừng gõ nữa, đến đây.
Bên trong vọng ra một tiếng nói già nua. Không lâu sau, cửa được mở ra. Ánh sáng của tia chớp xé ngang bầu rời làm hiện lên một khuôn mặt vô cùng đáng sợ, trên khuôn mặt đó chỉ có một mắt, da nhăn nheo, trông rất già nua, lại không có tóc.
– A …quỷ…
Vân Nhi, Bạch Nguyệt Quang và Mạnh Kiều, ba người cùng hét lớn. Vân Nhi vội chạy vào lòng Quách Thiên Hùng, Bạch Nguyệt Quang thì nép sau Quách Tiểu Phong, Mạnh Kiều thấy Quách Tiểu Phong đã có chị Nguyệt Quang rồi nên tìm một người khác để chạy vào lòng. Quách Thiên Hùng cũng chưa bao giờ nhìn thấy một khuôn mặt đáng sợ như vậy, cũng thẫn thờ đứng đó. Chỉ có Quách Tiểu Phong to gan hơn một chút, biết chắc người này không phải là ma quỷ gì, chỉ trông thấy người đó đang cầm trên tay một cây nến, khuôn mặt rất tang thương.
– Nguyệt Quang, nàng bình tĩnh một chút đi, đây chỉ là một vị lão tiên sinh thôi mà, nào phải ma quỷ gì.
Quách Tiểu Phong vỗ vai Bạch Nguyệt Quang nói.
– Lão tiên sinh, thật ngại quá, khiến ông phải cười rồi, xin hỏi hôm nay có còn phòng trọ không?
Quách Tiểu Phong lễ phép nói.
– Khụ khụ khụ…còn, không sao, ta biết tướng mạo ta kinh dị, mọi người vào trong đi.
Dứt lời cụ già đi vào trong, thấy vậy mọi người cũng theo vào. Chỉ trừ Quách Thiên Lễ vẫn đang do dự, cậu ta không biết nên làm thế nào, bởi vì trong lúc sợ hãi Mạnh Kiều đã chạy vào lòng cậu ta, Mạnh Kiều vẫn đang ôm chặt lấy cậu ta, cậu ta thấy khó xử cứ đứng ngẩn người ở đó.
– Này, hai người muốn ôm nhau đến lúc nào nữa?
Vân Nhi trêu chọc. Quách Thiên Lễ đỏ mặt.
– Này, này… Mạnh Kiều, mau vào trong thôi.
Quách Thiên Lễ ngại ngùng nói.
– A…sao có thể là ca ca.
Mạnh Kiều lúc này mới biết người mà mình đang ôm lại chính là Quách Thiên Lễ, cũng đỏ mặt không kém.
– Đáng ghét, kệ huynh đấy.
Mạnh Kiều nói xong chạy vội vào trong quán trọ, chỉ còn lại một mình Quách Thiên Lễ đứng dưới mưa.
Vào bên trong, quán trọ này thật đúng như vẻ ngoài tồi tàn đổ nát của nó, bên ngoài mưa to, bên trong mưa nhỏ, nếu mùa hè thì nằm bên trong cũng có thể nhìn thấy cả sao trên trời. Mưa không biết đến khi nào mới tạnh, mà xe ngựa lại không biết bị gió cuốn đi đâu mất rồi, xem ra vẫn phải ở lại trong quán trọ này, Quách Tiểu Phong cười khổ……
Quách Tiểu Phong Phá ÁnTác giả: Giang Hộ Xuyên Địch Hoa
Phần II: Chuyện ma quái ở một sơn thôn