Đọc truyện Quách Tiểu Phong Phá Án – Chương 112: Kỳ ngộ (1)
Sau một hồi do dự, Quách Tiểu Phong quyết định đi vào chùa Vạn An, nhiều năm sau hồi tưởng lại, nếu lần đó hắn không vào chùa Vạn An thì có lẽ vận mệnh đã thay đổi, và rất có thể Lý Nghị đã đạt được âm mưu của mình. Vậy sau khi vào chùa Quách Tiểu Phong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Giờ đây bộ dạng Quách Tiểu Phong đã hoàn toàn thay đổi, cứ cho là hắn đứng trước mặt thì Bạch Nguyệt Quang chưa chắc đã nhận ra. Hắn vừa bước chân vào miếu thì liền ngửi thấy một mùi hương rất thơm khiến tinh thần phấn chấn hẳn lên. Chùa Vạn An tuy không nổi tiếng như chùa Linh Ẩn hay chùa Kim Sơn, nhưng cũng giống như chim sẻ, tuy nhỏ nhưng ngũ tạng lại rất kiện toàn. Về Phật pháp mà nói, chùa Vạn An không hề thua kém những ngôi chùa khác. Chùa tuy không thể cho là quá lớn nhưng vẫn lộ ra vẻ uy nghi vô hình mà người ta không thể nào kháng cự lại.
– Cầu xin Bồ Tát phù hộ cho phu quân Tiểu Phong của con được bình an vô sự, Quách phủ vượt qua được kiếp nạn lần này. Thị nữ nguyện ăn chay một năm, cầu xin Bồ Tát phù hộ.
Bạch Nguyệt Quang cúi lạy tượng Bồ Tát rồi thắp ba nén hương. Quách Tiểu Phong nhập thần, chăm chú nhìn Bạch Nguyệt Quang, điều này khiến Mạnh Kiều phải chú ý:
– Đại tẩu, nhìn xem, người khất thực kia cứ nhìn tẩu kìa.
Mạnh Kiều chỉ tay về phía Quách Tiểu Phong nói. Thấy vậy Quách Tiểu Phong lại giả bộ lảng tránh rồi ngước nhìn về phía lư hương, Bạch Nguyệt Quang vừa nhìn là đã nhận ra người này chính là người khất thực lúc sáng, vội đi lại hỏi thăm:
– Đại thúc, thúc đúng là một người tốt, thúc cũng đến đây cầu phúc cho Thiên Hùng ca ca sao?
Nhưng lúc này hắn lại đang dán mắt vào chiếc lư hương, lư hương….lư hương, sao lại cảm thấy quen thuộc vậy nhỉ, cả hương thơm này nữa, tất cả đều rất quen thuộc. Mình nhất định là đã thấy nó ở đâu rồi. Quách Tiểu Phong hoàn toàn không chú ý tới lời hỏi thăm của Bạch Nguyệt Quang.
– Đại tẩu à, đại thúc này đúng là một quái nhân, nhân lúc trời còn chưa tối chúng ta mau quay về thôi.
Mạnh Kiều cảnh giác nói.
– Được, ta muốn đi gặp vị chủ trì của chùa để đóng góp chút tiền hương dầu.
Bạch Nguyệt Quang nghi ngờ nhìn Quách Tiểu Phong một cái, sau đó rảo bước bỏ đi.
Quách Tiểu Phong nhìn thấy lư hương đó rồi như có một ý nghĩ kỳ quái chợt lóe qua trong đầu, có vẻ cái ý thức đó rất then chốt nhưng không tài nào có thể nắm bắt được nó, nhưng hắn không muốn từ bỏ, nghĩ, rồi lại cố nghĩ…
………………………………………… ………………………………………… ………
– Chủ trì, đây là chút thành ý của Quách gia, hy vọng chùa Vạn An tiếp tục cứu tế những người đói khổ cơ cực, công đức như trời biển, A di đà phật.
Bạch Nguyệt Quang thành kính làm lễ.
– A di đà phật, Bạch thí chủ, lão tăng thay muôn dân thiên hạ đa tạ thí chủ. Về chuyện của Quách phủ, lão tăng rất lấy làm tiếc.
– Chủ trì đại sư, cũng không còn sớm nữa, tiểu nữ xin phép được về nhà.
Bạch Nguyệt Quang lễ mạo nói.
– Bạch thí chủ, mời.
– Ah………………..
Từ trong đại điện của chùa vọng ra một tiếng kêu thảm thiết.
– Không hay rồi, Bạch thí chủ cứ quay về trước đi, có lẽ đã xảy ra chuyện.
Lão Hòa thượng nói xong vội đi lại phía đại đường. Bạch Nguyệt Quang cũng theo sau.
– Chủ trì đại sư chắc không biết, tiểu nữ cũng biết chút y thuật, biết đâu lại giúp được gì, vậy nên xin phép được ở lại đây.
– Cũng được, vậy làm phiền thí chủ rồi.
– Chủ trì đại sư, không hay rồi, có một người khất thực không biết từ đâu đến đã bị ngất trong đại đường.
Một tiểu hòa thượng hớt hải chạy đến thưa.
– Cái gì ? Mau dẫn ta đi xem thế nào.
Vị chủ trì khẩn khoản nói.
– Đại tẩu, chắc là người khất thực kỳ quái đó đấy mà, chúng ta nên về nhà trước thì hơn không Vân tỷ lại lo. Hơn nữa muội cảm thấy vị đại thúc đó có ý đồ gì đó với tẩu.
Mạnh Kiều cảnh giác nói.
– Mạnh Kiều, sao muội có thể nói như vậy? Tục ngữ chẳng có câu cứu một mạng người hơn xây tòa tháp bảy tầng đó sao, huống chi giờ có rất nhiều người ở đây, chỉ là một người khất thực thì có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì chứ? Đi, đi xem thế nào.
Mạnh Kiều tự thấy bản thân ăn nói hơi tùy tiện nên cũng cúi thấp đầu, lẳng lặng đi theo. Trong đại đường, Quách Tiểu Phong nhân sự bất tỉnh, giống như một thi thể nằm bất động trên mặt đất. Đám hòa thượng không biết hắn làm sao, cứ ồn ào vây quanh như muỗi đang trên chảo nóng.
– Phương trượng tới rồi, mọi người tránh ra nào.
Vị tiểu hòa thượng lớn tiếng ra lệnh.
Bạch Nguyệt Quang vừa nhìn, quả nhiên là người khất thực vừa nãy.
Bạch Nguyệt Quang đi lên phía trước bắt mạch giúp người đó.
– Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là do thần kinh căng thẳng quá độ, nghỉ ngơi một lát là khỏe lại thôi.
– Ồi, dọa chúng tôi sợ chết khiếp, tên ăn mày thối này, thật là, muốn chết cũng phải chọn chỗ nào xa xa mà chết chứ, không lại làm mất sự thanh tịnh của chùa chúng ta.
Một tiểu hòa thượng bất mãn nói.
– Thiện tai thiện tai, ngươi đã là một người xuất gia, người xuất gia không cho phép ăn nói ngông cuồng như vậy.
Vị chủ trì nghiêm khắc nói.
– Chủ trì, con sai rồi.
Vị tiểu hòa thượng cúi thấp đầu tỏ vẻ ăn năn.
– Bạch thí chủ, cũng không còn sớm nữa, chi bằng ở lại chùa chúng tôi một đêm.
– Chủ trì, nhưng….như vậy có tiện không?
Bạch Nguyệt Quang nhìn ra bên ngoài thì trời đã tối sầm và cũng đang lo lắng vấn đề này.
– Có gì mà tiện hay không tiện, tăng nhân chúng tôi đều ở dãy nhà phía đông, nếu thí chủ đồng ý ta lập tức cho người đi sắp xếp, Bạch thí chủ và Mạnh thí chủ sẽ ở căn phòng phía tây.
– Vậy tiểu nữ xin đa tạ chủ trì đại sư trước, còn nữa, có thể để vị đại thúc này ở cùng chúng tôi không?
– Cái này…….
– Chủ trì đại sư đừng hiểu lầm, vì tôi lo bệnh tình của vị đại thúc này có thể xấu đi, cho nên để tôi và Mạnh Kiều trông nom thì tốt hơn.
Vị chủ trì như bừng tỉnh ngộ:
– Đã nói vậy thì, Kết Nghĩa, ngươi đi tới dãy nhà phía tây chuẩn bị hai phòng nghỉ cho hai vị thí chủ này.
– Vâng.
– Đại tẩu, như vậy không hay lắm.
Mạnh Kiều lắp bắp nói, chỉ tay về phía người khất thực rách rưới.
– Khỏi cần nói, cứ quyết định như vậy đi.
– Nhưng…
– Đừng nhiều lời, có phải ngay đến lời của đại tẩu muội cũng không nghe ?
Bạch Nguyệt Quang nghiêm khắc nói.
– Không, không phải vậy, tẩu nói thế nào thì sẽ là như thế đó.
Mạnh Kiều rốt cuộc vẫn còn là một đứa trẻ, chẳng hiểu chuyện gì.
– Được rồi, cũng không còn sớm nữa, dùng cơm chay xong chúng ta sẽ đi nghỉ.
Phương trượng nói.
– Được rồi được rồi, giải tán thôi.
Một tiểu hòa thượng nói.
– Kết Thành, ngươi đưa vị thí chủ này tới phòng phía tây, sắp xếp tốt một chút, chớ để người ta rét cóng, không thì ta sẽ hỏi tội ngươi đó.
Vị chủ trì đại sư nghiêm khắc nói.
– Ồ….
Kết Thành tỏ vẻ không can tâm tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn không thể không đỡ Quách Tiểu Phong đang nằm bất động dưới mặt đất lên.
– Vậy chủ trì đại sư, đêm nay đã làm phiền rồi.
– Bạch thí chủ sao lại nói vậy, bình thường thí chủ cũng không ít lần quyên tiền hương dầu cho chùa chúng tôi, đừng nói là một đêm, nếu là một năm cũng không thành vấn đề, đi, Bạch thí chủ nếu không chê, chúng ta đi dùng bữa cơm chay được không?
– Vậy tiểu nữ lại làm phiền rồi, mời.
– Mời…
Sau khi dùng xong bữa cơm tối, Bạch Nguyệt Quang và Mạnh Kiều đi lại căn phòng phía tây
– Đại tẩu, vị đại thúc đó rất nguy hiểm, sao tẩu vẫn kiên quyết muốn để thúc ấy ở gần, ngộ nhỡ người đó thú tính bạo phát, chỉ có hai chúng ta không biết võ công, có phải là rất nguy hiểm không.
Bạch Nguyệt Quang cười vẻ thần bí:
– Mạnh Kiều, muội vẫn còn nhỏ, chuyện này ấy à, thiên cơ không thể tiết lộ. haha…
– Ai ya, đại tẩu mau nói đi, nói đi.
– Được rồi được rồi, ta sẽ nói cho muội, muội không chú ý thấy trên mặt của vị đại thúc khất thực đó có một vết sẹo hay sao?
– Có sẹo thì sao chứ, trên đời này thiếu gì người có sẹo, ồ….đợi đã, tẩu muốn nói vị đại thúc ấy là…..!!!!
Quách Tiểu Phong Phá ÁnTác giả: Giang Hộ Xuyên Địch Hoa
Phần cuối : Âm mưu cuối cùng