Đọc truyện Quá Yêu – Chương 58: Nhân duyên
Edit: Lee
Lưu Ỷ Nguyệt ôm bé đi dưới ánh hoàng hôn, in bóng hai mẹ con trên từng phiến đá lát đường. Tất cả nơi này đều đã quá quen thuộc với cô, trước đây, khi chờ đợi sự ra đời của bé, hằng đêm cô vẫn hay đi bộ suốt con đường đá, qua những cây cầu.
“Con yêu, nói xem họ tới làm gì nhỉ?” Lưu Ỷ Nguyệt nhìn con gái chỉ lo ngắm cảnh, thì thào hỏi, đương nhiên không hy vọng sẽ nghe thấy câu trả lời của bé.
Lâm Đông Dương đến, mang theo túi lớn túi nhỏ đồ dùng trẻ con, trong đó có một chiếc xe tập đi. Ông chỉ vào chiếc xe cười nói, “Cái này rất có ích!” Bé thấy đồ chơi, giãy dụa hai chân, nóng lòng muốn thử.
Thật ra Lưu Ỷ Nguyệt rất muốn từ chối, ở nhà cũ, Triệu Uyển Nghi còn giữ gìn rất nhiều đồ dùng thuở nhỏ của Lâm Tây Canh. Vì được bảo quản tốt, Lưu Ỷ Nguyệt nhận ra tất cả đều còn có thể sử dụng. Nhưng cô không nói gì, vì nếu nói chẳng phải tạt gáo nước lạnh vào Lâm Đông Dương sao, thế nên chỉ mím môi im lặng.
“Đứa nhỏ này sao lại đen vậy hả?” Khương Tố Trân nhìn thấy bé không khỏi lẩm bẩm. Lưu Ỷ Nguyệt nghe thấy, nhíu mày lại, có chút khó chịu.
“Đó là vì uống thuốc đông y.” Triệu Uyển Nghi vừa vào cửa liền cao giọng trả lời.
“Mẹ!” Khương Tố Trân vội vàng cúi đầu, lén liếc nhìn vẻ mặt bình thản của mẹ chồng.
“Đen một chút không sao, khỏe mạnh là tốt rồi. Đen thì yêu ma quỷ quái không tìm ra bé nhà ta. Đúng không? Bé!” Triệu Uyển Nghi đi đến trước mặt Lưu Ỷ Nguyệt, nhấn nhấn hai má bé, chọc cười tiểu nha đầu.
“Đúng vậy! Đúng vậy! Khỏe mạnh là tốt rồi!” Lâm Đông Dương vội vàng hòa giải, âm thầm huých tay Khương Tố Trân, ý nhắc nhở bà ăn nói cẩn thận. Khương Tố Trân bĩu môi, không dám nói bừa nữa.
“Tây Canh, cháu dẫn Ỷ Nguyệt và bé về phòng trước, bà có chuyện muốn nói với bố mẹ cháu.” Triệu Uyển Nghi không thèm để ý đến con trai, quay đầu nói với cháu.
“Bọn họ nói gì? Nói chung cũng chẳng liên quan đến mẹ con mình, phải không?” Lưu Ỷ Nguyệt tiếp tục thì thào với con, lúc này bác mà nhìn thấy, kiểu gì cũng nói cô điên.
Được một đoạn, Lưu Ỷ Nguyệt đi đến một cây cầu. Cô dừng lại giữa cầu, gần đó cũng có một cây cầu đá. Một đôi chú rể cô dâu vừa đi qua, theo phong tục ở Phong Đình, chú rể phải cõng cô dâu qua cầu. Cô dâu ngồi trên lưng chú rể cười tươi như hoa, đám người đi sau ra sức trêu đùa, vô cùng nhộn nhịp.
Bên vòm cầu, rõ ràng mấy chữ “Cầu son”. Nghe nói, trước đây mỗi phiên họp chợ hàng son phấn đều tập hợp ở mặt bắc cầu, các tiểu thư cô nương hai bên bờ sông đều đến đó chọn mua, vì vậy mới có nhiều giai thoại tài tử giai nhân, nhờ đó cầu cũng được gọi là “cầu son”. Trong vùng, vào ngày cưới, chú rễ cõng cô dâu đi qua cầu, tượng trưng cho việc xóa bỏ thân phận một cô nương, nghênh đón cuộc sống mới.
Qua cầu này có thể vô ưu vô lo cả đời sao? Lưu Ỷ Nguyệt ngây ngốc nhìn bóng “cầu son” in trên sông, cô chưa từng đi qua cây cầu ấy. Vì không dám, vì lo sợ, càng bởi vì không có ai đồng hành.
“Ỷ Nguyệt!” Có tiếng Lâm Tây Canh không xa gọi lại, Lưu Ỷ Nguyệt xoay người. Anh đứng dưới chân cầu, ngẩng mặt, chăm chú nhìn cô và con gái trên cao. Gió nhẹ phất qua, tóc cô bay bay, chỉ là ánh mắt hoảng sợ, không có tiêu điểm.
“Sao vậy?” Lâm Tây Canh vội vàng đi lên cầu, sờ sờ trán cô, “Khó chịu à?”
“Không, không sao!” Lưu Ỷ Nguyệt vội vàng lắc đầu, nhìn sang cô dâu chú rể bên kia, họ vừa xuống cầu, tiếng cười nói vì thế cũng xa dần.
“Có người kết hôn.” Lâm Tây Canh nhìn theo cô, thấy bóng dáng cô dâu chú rể xa xa.
“Ừm, thật náo nhiệt.” Lưu Ỷ nguyệt vừa cười vừa gật đầu.
Anh nhớ cô từng nói muốn đi qua tất cả cây cầu ở đây, vì nếu như thế có thể hạnh phúc cả đời. Khi đó cô nói tin truyền thuyết ấy, nhưng hiện tại, cô còn tin nữa không? Cây cầu đối diện kia liệu cô có từng đi qua?
Lưu Ỷ Nguyệt nhấc chân, quay định xuống cầu, “Về thôi!” Cô nói.
“Đi theo anh!” Lâm Tây Canh bước lên ngăn cô lại, đón bé từ tay cô, không giải thích gì chỉ một mạch đi đến đầu cầu ngược lại.
“Đi đâu vậy?” Lưu Ỷ Nguyệt theo sau, hỏi. Lâm Tây Canh không trả lời.
Xuống chân cầu, Lâm Tây Canh đi về phía “cầu son”, đến thềm đá đầu tiên liền dừng lại. Lưu Ỷ Nguyệt ngạc nhiên nhìn chiếc cầu đá nhỏ xinh xắn, lại khó hiểu quay sang Lâm Tây Canh. Anh nắm lấy tay cô, “Không!”, Lưu Ỷ Nguyệt sợ hãi muốn rút tay lại, không nhấc nổi chân.
Lâm Tây Canh không để ý đến sự do dự của cô, một mạch kéo cô lên. Tay anh mạnh mẽ, vô cùng ấm áp.
Lưu Ỷ Nguyệt ngây ngốc bị kéo lên trên cầu, đến tận khi Lâm Tây Canh dừng lại, cô vẫn chưa hết bàng hoàng, xụ mặt lại.
“Nhìn kìa!” Lâm Tây Canh khẽ nói, chỉ tay về phía mặt sông nằm giữa hai cây cầu.
Lưu Ỷ Nguyệt nâng mắt nhìn đến. Mặt trời đỏ rực in bóng trên mặt sông, khoảng cách xa xôi không thể khiến ánh nắng bớt rực rỡ, ngược lại càng thêm phần chói lóa.
“Con, thấy không? Mặt trời, đó là mặt trời!” Lâm Tây Canh nói với con gái, bé chăm chú nhìn vòng tròn lớn trên mặt nước. Thật đẹp!
Lúc ba người về nhà, Lâm Đông Dương và Khương Tố Trân đều đã ngồi ở đại sảnh, xem ra mọi người đã nói chuyện xong.
“Chị, bế bé hộ em một chút, vợ chồng em có việc cần nói với hai đứa.” Lâm Đông Dương nói với bác.
“Được, bé, đến đây nào! Bà ôm nào!” Bác vui vẻ ôm bé đi chơi, trước khi ra cổng còn nháy mắt với Lưu Ỷ Nguyệt khiến cô vô cùng khó hiểu.
“Hai đứa ngồi đi!” Lâm Đông Dương nói với con trai và Lưu Ỷ Nguyệt.
Lưu Ỷ Nguyệt ngồi xuống, cúi mặt chăm chú nhìn tay, không biết Lâm Đông Dương định nói gì?
“Chớp mắt mấy tháng nữa là bé một tuổi, hai đứa cũng nên mau chóng kết hôn thôi. Dây dưa mãi không tốt cho bé.” Lâm Đông Dương nói.
Lưu Ỷ Nguyệt giật mình ngẩng mặt, kinh ngạc nhìn Lâm Đông Dương, vẻ mặt không tình nguyện của Khương Tố Trân cũng không thoát khỏi ánh mắt cô.
Còn Lâm Tây Canh lại không hề ngạc nhiên, Lưu Ỷ Nguyệt hơi nhíu mày.
“E rằng không được!” Lưu Ỷ Nguyệt ngập ngừng.
“Vì sao?” Lâm Tây Canh đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm cô.
“Em đã kết hôn.” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.
“Cô! Thật là…” Khương Tố Trân cuối cùng không nhịn được, công khai liếc xéo Lưu Ỷ Nguyệt. Bà khó khăn lắm mới đồng ý, cô còn không biết thức thời như vậy. “Đúng là không chịu được! Lúc nào nên nói gì cũng không biết. Haizzz….” Bà thở dài.
Lưu Ỷ Nguyệt lại cúi đầu, nói thầm, “Chính là không thể chịu tội trùng hôn!”.
“Chuyện này có thể giải quyết được, anh đã tìm Nhị Hắc, hẹn thời gian làm thủ tục.” Lâm Tây Canh lại nói thêm.
Lưu Ỷ Nguyệt liếc mắt nhìn anh, rất muốn hỏi, rốt cuộc anh đã lén lút làm những gì sau lưng cô?
“Anh không uy hiếp cậu ta.” Giống như nhìn ra nỗi lo lắng của Lưu Ỷ Nguyệt, Lâm Tây Canh vội vàng giải thích. Ngược lại anh còn bị Nhị Hắc đe dọa, “Anh còn dám ức hiếp chị ấy xem!” Nhị Hắc vừa túm cổ áo anh vừa nói như vậy.
Đêm xuống, hai người ngồi ở mép giường, âu yếm nhìn bé ngủ say. Lưu Ỷ Nguyệt thầm thở dài, cô là “bị kết hôn”, lại nghĩ đến tương lai bé, kết cục như vậy chưa hẳn không tốt. Ít nhất, con gái còn có một mái nhà, không cần đau khổ chấp nhận cuộc sống mồ côi cha.
“Em khống muốn kết hôn sao?” Lâm Tây Canh hỏi cô, từ nãy đến giờ cô chưa hề cười, chỉ trầm mặc không nói. Như vậy khác hẳn với tưởng tượng của anh, cứ nghĩ cô sẽ vui sướng nhảy lên, không ngờ lại bình tĩnh như vậy.
“Em chỉ nghĩ, sao cha mẹ anh lại đột nhiên đề xuất chuyện kết hôn?” Lưu Ỷ Nguyệt nhìn Lâm Tây Canh, hy vọng có thể hiểu được gì đó từ vẻ mặt anh. Nhưng Lâm Tây Canh là người thế nào, nếu có thể dễ dàng bị nhìn thấu, sao còn là Lâm Tây Canh?
“Theo em vì sao? Con cũng có rồi, chẳng lẽ để con nằm ngoài cuộc sống của anh sao? Em nhẫn tâm vậy sao?” Lâm Tây Canh trả lời.
“Vì vậy sao? Anh sẽ vì con mà bảo vệ cuộc hôn nhân này chứ?” Lưu Ỷ Nguyệt tiếp tục truy vấn.
“Lưu Ỷ Nguyệt! Lưu Ỷ Nguyệt tràn ngập tự tin trước đây đâu rồi?” Lâm Tây Canh không nhịn được hỏi cô. Anh tuyệt đối không ngờ, chỉ hơn một năm ngắn ngủi đã có thể thay đổi cô như vậy. Lâm Tây Canh chăm chú nhìn cô, Lưu Ỷ Nguyệt này xa lạ quá, căn bản không phải Lưu Ỷ Nguyệt đối đầu gay gắt với anh trước kia.
“Có lẽ cô ấy trước giờ chưa từng tự tin.” Lưu Ỷ Nguyệt khẽ trả lời. Vì sao một người lại mất đi sự tự tin của chính mình? Lưu Ỷ Nguyệt trước đây chưa từng hiểu rõ bản thấn, lúc này mới thực sự thấm thía đạo lý này.
“Em phấn chấn lên được không, cứ như thế sao duy trì dược một gia đình?” Lâm Tây Canh không khỏi chán nản, cô vẫn chưa thực sự mở cửa trái tim cho anh. Nhìn cô cúi đầu không nói, Lâm Tây Canh lại không dành lòng nói tiếp. Cuối cùng, anh kéo cô vào lòng, thì thầm vào tai cô, “Cho dù vì con, được không? Chúng ta sẽ sống hạnh phúc!”.
“Được!” Lưu Ỷ Nguyệt đồng ý, cho đến lúc này, cô vẫn chỉ cúi đầu.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Ỷ Nguyệt làm điểm tâm xong, liền đi về phía phòng Lâm Đông Dương và Khương Tố Trân, dọc hành lang còn băn khoăn cách xưng hô. Đứng trước cửa, ngay khi cô định gõ cửa…
“Bà ổn chứ? Sao từ tối qua đến giờ cứ xị mặt ra vậy? Đừng để mẹ thấy, mẹ lại không vui!” Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên nghe thấy Lâm Đông Dương nói. Cô buông tay xuống, đang định xoay người rời đi, nhưng nghĩ lại, hình như cuộc nói chuyện của hai người có liên quan đến cô, nên đôi chân vẫn chần chừ chưa bước.
“Mẹ không vui? Thế tôi không vui thì sao? Đây là tìm vợ cho Tây Canh nhà chúng ta hả? Được lắm, Tây Canh không ngờ lại thành đời chồng hai!” Ngay sau đó, Lưu Ỷ Nguyệt chợt nghe thấy Khương Tố Trân oán hận nói.
“Không phải Tây Canh nói rồi sau, chồng trước chỉ trên danh nghĩa thôi, vì đứa bé nên mới phải bất đắc dĩ làm vậy. Hơn nữa, Tây Canh nhất quyết chấp nhận nó, bà xem xem, con trai bà quan tâm con bé nhiều như vậy. Bà có thể chia rẽ chúng nó sao?” Giọng Lâm Đông Dương lại lớn hơn một chút.
“Không phải tại mẹ sao? Lúc trước giữ lại đứa nhỏ này làm gì? Giờ thành nha đầu rắc rối!” Khương Tố Trân vẫn đầy bụng tức tối.
Lưu Ỷ Nguyệt không muốn nghe nữa, cô không thể chịu đựng bất kì kẻ nào đánh giá con cô như vậy, cho dù bà nội bé cũng không được.
“Được rồi, bà cũng không xem xem bây giờ nó có ai làm chỗ dựa?” Lâm Đông Dương tức giận trả lời.
“Hừ! Nếu không xem, tôi thật mặc kệ nói!” Khương Tố Trân cũng không thua kém.
Câu nói sau Lưu Ỷ Nguyệt không nghe rõ lắm, cả người cô lạnh run. Cuộc sống “hạnh phúc” như Lâm Tây Canh nói không biết có thể duy trì được bao lâu, cuộc hôn nhân bọn họ còn chưa bắt đầu, đã đầy sóng gió.
Cô đi về phòng ăn, Triệu Uyển Nghi thấy cô về một mình, hỏi, “Bố mẹ chồng con đâu?”
“Hình như hai người đang nói chuyện, cháu không dám gõ cửa làm phiền.” Lưu Ỷ Nguyệt vừa trả lời vừa ngồi xuống.
“Chúng ta ăn trước, kệ bọn nó, ăn thôi.” Triệu Uyển Nghi nhìn đồng hồ, quyết định mặc kệ con trai và con dâu.
Lát sau, Lâm Đông Dương và Khương Tố Trân đi vào phòng ăn, thấy mọi người đã ngồi đông đủ, Khương Tố Trân vội vàng chạy đến, “Mẹ!”.
“Ăn sáng còn phải mời ba bốn lần sao? Quên giờ ăn ở nhà rồi sao?” Triệu Uyển Nghi hỏi con.
“Mẹ, con không quên. Chỉ là mải nói chuyện quá!” Lâm Đông Dương vội vàng giải thích.
“Trong thành phố anh chị thế nào tôi không quan tâm, nhưng ở đây phải theo gia quy.” Triệu Uyển Nghi gõ đũa vào thành bát, nghiêm giọng nói.
Lưu Ỷ Nguyệt nhìn trộm hai người bị bà nội dạy bảo đến mức không dám thở mạnh, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.