Đọc truyện Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu – Chương 58
Sau khi chỉ thị Khâu Tín và Đường Đại Phúc vận chuyển hàng hóa đưa cho
Trần Hi, Hàn Anh trở lại gian phòng ở Liễu viện của mình, thống thống
khoái khoái ngủ một giấc, ngủ thẳng đến trưa mới dậy. Mấy ngày nay nàng
bận chuyện thu mua áo da dê, tinh thần khẩn trương cao độ, liên tục
không được nghỉ ngơi tốt.
Hàn Anh đang trang điểm, Hàn Linh ở Đông Sương phòng sang đây thăm nàng, hai tỷ muội liền tùy ý trò chuyện.
Hàn Linh chần chừ một chút, rốt cuộc mở miệng hỏi Hàn Anh: “Tỷ tỷ, chiến tranh giống như một cái động không đáy, tỷ ra nhiều bạc như vậy, tương
lai biết làm sao bây giờ?” Nàng lặng lẽ thay Hàn Anh tính sổ sách, phát
hiện Hàn Anh lần này tuyệt đối là đại xuất huyết, có chút lo lắng thay
Hàn Anh, sợ nàng đem tất cả đồ cưới bù vào.
Nhuận Thu đã chải xong búi tóc cho Hàn Anh, cắm trâm trân châu nạm vàng lên.
Hàn Anh đang cầm một đôi hoa tai làm bằng ngọc trai đeo lên, nghe vậy không khỏi nở nụ cười.
Nàng một bên đeo khuyên tai, vừa nói: “Muội muội chờ mà xem, ta tuyệt đối sẽ không chịu thiệt một chút nào đâu!”
Hàn Linh kinh ngạc nhìn nàng, nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra.
Hàn anh đeo xong hai bông hoa tai làm bằng ngọc trai, cười ngọt như mật, tiến đến nhìn khuôn mặt tươi như hoa của mình trong gương tây dương nạm vàng, trong lòng cực kỳ hài lòng, thản nhiên nói: “Cho dù ta thật sự lỗ vốn, vậy thì lỗ vốn thôi! Dù sao ta bình thường cũng không hao phí quá
nhiều bạc!” Hàn Anh từ nhỏ rất tâm đắc với việc dỗ dành trưởng bối như
thế nào để thành công rút bạc ra khỏi hầu bao, nàng bên này dâng hiến
hơn mười vạn bạc trắng bóng, sớm muộn gì sẽ từ trên người trưởng bối bù
trở về.
Hàn Linh nghe vậy, không khỏi nói: “Tỷ tỷ quá khí phách!” của hồi môn
của nàng còn không biết đang ở đâu, đánh chết nàng cũng không dám tiêu
xài như thế!
Bất quá nghĩ đến tỷ tỷ ném một cái hơn mười vạn lượng lấp vào chiến
trường không đáy ở Lương Châu, mắt cũng không chớp cái nào, đại bá và
đại bá mẫu cũng không ngăn cản, Hàn Linh liền có một hi vọng nho nhỏ,
trong khe hở tay tỷ tỷ tùy ý rò rỉ một chút, chẳng phải đủ đồ cưới của
ta rồi sao?
Nàng quyết tâm càng thêm chăm chỉ săn sóc nịnh nọt Hàn Anh, tranh thủ giữa kẽ tay Hàn Anh rò ra ít bạc cho mình làm đồ cưới.
Hàn Anh còn không biết ý nghĩ trong lòng Hàn Linh, nàng nhớ tới mình
cũng chưa viết thư cho Phó Tạ, trong lòng liền có cảm giác hòa nhau một
ván, híp mắt cười cầm bút lông thỏ, chấm chút ít hương cao hoa hồng bôi
lên môi, dương dương đắc ý khi nghĩ tới Phó Tạ.
Nàng lại nhớ tới Phó Tạ mỗi khi thấy nàng liền hỏi nàng “Bạc đủ xài
không”, trong lòng điềm mật, ngọt ngào cực kỳ, cười dịu dàng nói: “còn
có Phó ca ca mà!”
Trong lòng Hàn Linh không khỏi thở dài, người này thật sự làm tức chết người ta mà!
Phó Tạ trở lại nơi trú quân, trước lệnh cho Tô Tương Chi và Tưởng Vân
Xuyên đi cùng Trần Hi, mình thì đi gặp Hứa Lập Dương truyền chỉ.
Hứa Lập Dương được Phó Tĩnh thu xếp ở trong một màn trướng riêng.
Màn trướng này được toàn bộ binh sĩ mặc áo giáp bao quanh tạo thành một
vòng lớn, mà Phó Tĩnh đứng ở ngoài cửa màn trướng yên lặng chờ đợi.
Truyền xong ý chỉ, Hứa Lập Dương khoát tay, lui người, đoan đoan chánh chánh nhìn Phó Tạ hành lễ: “Nô tài gặp qua tam công tử!”
Phó Tạ nhìn Hứa Lập Dương, ấm giọng nói: “Lập Dương, đứng lên nói đi!”
Hứa Lập Dương mặc dù là người của Phó gia, thế nhưng hôm nay hắn là
người gần gũi rất được Thừa Dận Đế tin dùng, ở triều đình chạm tay có
thể bỏng, còn nắm giữ tổ chức mật thám thanh y vệ của Thừa Dận Đế, Phó
Tạ đối đãi với hắn tất nhiên là có sự khác biệt.
Hứa Lập Dương không lập tức đứng dậy, tuy hắn càng bò càng cao, nhưng
cũng không ương ngạnh bừa bãi như Đại thái giám Hứa Chiếu Thủy, đối đãi
với các đại thần luôn khiêm tốn hữu lễ.
Đối với chủ tử Phó Tạ, hắn càng là chủ nô rõ ràng, không chịu có chút vượt khuôn.
Hứa Lập Dương có thể đi tới ngày hôm nay, nguyên nhân rất lớn nằm ở chỗ hắn có khứu giác chính trị nhạy cảm.
Hắn cho rằng sự mười năm thống trị của Thừa Dận Đế nhất định sẽ sụp đổ.
Thiên hạ đại loạn cũng là lúc xưng hùng xưng bá, giành được thiên hạ Đại Chu chắc chắn sẽ là Phó gia đại biểu cho tổ chức Liêu Lương, mà trong
ba huynh đệ Phó gia, Phó Tạ sáng suốt quyết đoán khí thế cường đại, có
đủ hùng tài vĩ lược để tranh giành thiên hạ, tất nhiên sẽ trở thành bá
chủ thiên hạ trong tương lai.
Hứa Lập Dương đã có lựa chọn của mình.
Hắn bảo trì tư thế quỳ một chân trên đất, giọng nói rất thấp nhưng rõ
ràng từng chữ: “Tam công tử, hôm nay bệ hạ không quan tâm đến xã tắc,
thiên hạ dần dần đại loạn, không có người tài như Tần hoàng Hán Vũ không thể ổn định. Nô tài nguyện theo công tử, đi theo công tử tranh giành
thiên hạ!”
Trong lòng Phó Tạ nhiệt huyết sôi trào, nhưng vẫn ngồi ngay ngắn ở trên
ghế, mắt phượng tĩnh mịch, lẳng lặng ngưng mắt nhìn Hứa Lập Dương, đây
là người đầu tiên hợp ý hắn nhất, sau một lúc lâu mới nói: “Lời Lập
Dương nói, rất hợp ý ta!”
Hứa Lập Dương đè xuống kích động trong lòng, lần nữa hành lễ: “Lập Dương từ nay chỉ phụng sự công tử, mặc cho công tử sai khiến, chết không chối từ!”
Thu xếp ổn thoả cho Hứa Lập Dương, Phó Tạ lại đi gặp Trần Hi.
Trần Hi chỉ thị thiên tướng dưới trướng đi cùng với đội ngũ nhân mã của
Phó quân, hắn thì dương dương tự đắc ở trong doanh trướng được người hầu của Phó Tạ là Phó Trữ hầu hạ săn sóc thưởng trà nghỉ ngơi.
Lúc bên ngoài truyền đến thanh âm thông báo của hỗ vệ, Trần Hi mới đứng dậy, cười dịu dàng ra đi nghênh đón.
Vừa thấy Phó Tạ, Trần Hi không khỏi chấn động, trong ấn tượng Phó Tạ là
ngọc diện môi son cao lớn vững chãi, nay trở thành da đen vai rộng eo
thon có chút tráng kiện, tuy vẫn tuấn tú như trước, nhưng từ mặt trắng
nhỏ biến thành màu đen xinh đẹp!
Nhưng hôm nay vòng tròn luẩn quẩn của quý phu nhân Đại Chu đang lưu hành nhất chính là mỹ nam ngọc diện thư sinh nha!
Trong lòng Trần Hi âm thầm đắc ý, lúc này nở nụ cười, đường làm quan
rộng mở chắp tay nói: “phong thái ngày xưa của Phó hiền đệ đâu rồi!”
Phó Tạ nhìn hắn một cái, không nói gì, trực tiếp bước chân dài đi vào
doanh trướng. Hắn xưa nay không chú trọng bên ngoài, cũng không cảm giác sắc đẹp lúc trước của mình đã đi nơi nào.
Sau khi hai người ngồi xuống bất quá là uống hết hai chén trà, dăm ba câu liền nói xong chính sự.
Trần Hi thấy chính sự đã nói xong, liền muốn trêu chọc đôi ba câu, liền
bỉ ổi hề hề nói: “Hiền đệ à, vị hôn thê của ngươi có thể nói là mỹ mạo
và hiền lương đủ cả, ta và ngươi tại sao không làm thông gia đi, ta cũng có thể “
Phó Tạ thấy miệng hắn chó không thể phun ra ngà voi, liền không khách
khí với hắn nữa, trực tiếp ngồi dậy, một bước liền đi tới, túm cổ áo
Trần Hi đuổi ra ngoài.
Trần Hi bị hắn đuổi ra ngoài doanh trướng, sửa sang lại quan phục bị
nhăn nhúm, sau nửa ngày hậm hực, lúc này mới nhớ tới doanh trướng của
mình bị Phó Tạ chiếm đoạt, liền xốc cửa màn trướng lên đi vào, hùng hổ
hét lớn một tiếng, cũng không dám bước ra phía trước một bước: “Phó Tam, đây là doanh trướng của lão tử mà!”
Hai nhà Phó Trần nhiều năm trước là thế giao, Phó Tạ khi còn bé ăn nói
vụng về, cãi nhau hết mức ầm ĩ với Trần Hi, liền ỷ vào giá trị vũ lực
cao, Trần Hi một miệng ti tiện, hắn liền đánh Trần Hi. Trần Hi khi còn
bé đã sợ Phó Tạ, thấy mình đánh không lại tiểu bá vương Phó Tạ này, bởi
vậy cũng không dám đi vào, chỉ đứng ở cánh cửa bên trong màn trướng nói
đạo lý với Phó Tạ.
Phó Tạ thấy hắn không có chút nho nhã khiến người ta ghét bỏ, liền cầm
chén trà lên, uống một hơi cạn sạch nước trà còn dư lại, cũng không để ý Trần Hi, thản nhiên bước chân dài đi ra.
Trần Hi: “…” Hắn thành công đuổi Phó Tạ đi, thế nhưng lại không biết
cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra, cũng không cảm nhận được một chút cảm
giác hạnh phúc thắng lợi!
Phó Tạ tổ chức hội nghị toàn quân, an bài quân lương và cấp quân phục, cùng với chuyện đổi nơi đóng quân ở Lan Châu.
Thảo luận xong việc cấp quân lương, cần phải nói đến việc cấp quân phục rồi, Phó Tạ nhàn nhạt nhìn Tô Tương Chi.
Tô Tương Chi tiếp thu được tín hiệu của hắn, lúc này đứng lên nói: “Các
huynh đệ biết lần này triều đình phát quân phục là cái gì không?”
Các tướng quân tự nhiên bảy mồm tám lưỡi mà hỏi.
Tô Tương Chi cười khổ một cái, lấy áo hai lớp do Hứa Lập Dương áp tải tới đây, lấy ra cho mọi người xem.
Chúng tướng xôn xao.
Tô Tương Chi lại lấy ra áo ngắn da Hàn Anh nhờ Trần Hi mang hộ tới, lại cười nói: “Các huynh đệ nhìn cái áo da này như thế nào!”
Chúng tướng nhao nhao gật đầu.
Tô Tương Chi mỉm cười: “Trần đại nhân vận chuyển đưa tới mười vạn cái áo da như vậy, mọi người đoán xem cái áo da này từ đâu mà có?”
Trong tiếng suy đoán của mọi người, trên mặt Tô Tương Chi vui vẻ, âm
điệu mạnh mẽ: “Đây là vị hôn thê Hàn cô nương của công tử vì các huynh
đệ xoay xở ra đấy!”
Sau khi hội nghị kết thúc, Phó Tạ đi vào sân tập bắn luyện tập cung tiễn.
Trong tiếng “xuy xuy xuy” hàng loạt mũi tên bắn ra, trong lòng Phó Tạ đã nghĩ sẵn trong đầu thư sẽ viết cho phụ thân. Thật ra đối với vấn đề
vượt qua mùa đông của binh sĩ, hắn sớm đã có chuẩn bị, nhưng không nghĩ tới Hàn Anh chủ động xin đi giết giặc…
Thời điểm Liêu Châu bước vào tháng chạp, lúc này Hàn Anh mới thấy được phong cảnh Bắc Quốc chân chính.
Từ khi bước vào tháng chạp đến nay, toàn thành Liêu Châu bị tuyết bao
phủ, đã thành thế giới băng tuyết “Vạn nghìn lê trắng rộn ràng nở
hoa”[1].
Đối với việc một nhà ba người Hàn Thầm sống nhờ ở phủ Trấn Bắc tướng quân mà nói, tháng chạp ngược lại rất bận rộn.
Với tư cách An Quốc Công Phó Viễn Trình có chút nể trọng quân sự tham
tán, đến cuối năm, Hàn Thầm so với ngày xưa bận rộn hơn ba phần, đôi khi bận rộn thậm chí vài ngày ngốc ở ngoài thành quân doanh không về nhà
được, cho dù trở về Hầu phủ, ông cũng thường ngủ trong thư phòng, căn
bản không có thời gian quay về Đồng viện.
Lâm thị mang thai đã tám tháng rồi, bụng càng lúc càng lớn, hành động
càng ngày càng không tiện, mà tới cuối năm, chút ít sản nghiệp kia của
phủ Hoài Ân Hầu cũng nên kiểm kê lại trương mục sổ sách, cho nên Hàn Anh liền nhận lấy những chuyện này, không cho mẫu thân quá vất vả.
Nàng cố tình dạy bảo Hàn Linh, mấy ngày nay lúc xử lý việc nhà liền bảo Hàn Linh ngồi ở một bên nhìn.
Hôm nay Hàn Anh thức dậy rửa mặt, bận rộn hơn nửa cái buổi sáng xử lý
việc nhà, liền có chút đau lưng rồi, thấy bên ngoài mặt ánh mặt trời rực rỡ, liền rủ Hàn Linh đá cầu sau hành lang.
Gần đến buổi trưa, ánh mặt trời rực rỡ, toả ra ánh sáng nóng rực, ánh
mặt trời chiếu xuống tuyết trắng trên nhánh cây trên mái hiên đồng viện, làm biến ảo ra ánh sáng vô cùng quái lạ.
Ở phía sau hành lang đồng viện đá cầu được một lát, mặt Hàn Anh rịn ra mồ hôi, da thịt càng thêm óng ánh.
Từ ma ma đang cầm khăn lụa lau mồ hôi cho nàng, Đường Đại Phúc mang theo một gã sai vặt đến, mỉm cười hành lễ với Hàn Anh, nói: “Cô nương, Hầu
Gia gọi ngài qua!”
Hàn Anh giảo hoạt lúng liếng tròng mắt đen: “Gặp người nào? Là Phó thế
bá à?” Cha Ông không trở về gặp nàng, mà muốn nàng đi thư phòng, rõ ràng là muốn nàng đi gặp khách lạ, cũng không phải ông ngoại và cậu nàng.
Như thế có nghĩa là, người khách này chỉ có một khả năng, bạn bè tốt của phụ thân nàng, cha chồng tương lai của nàng Phó Viễn Trình!
Đường Đại Phúc nở nụ cười: “Cô nương thật thông minh!”
”Tất cả mọi người đều khen ta ngày thường xinh đẹp” Hàn Anh híp mắt nở nụ cười, “Ngược lại có rất ít người khen ta thông minh!”
Đường Đại Phúc: “…”
Hàn Linh: “…”
Chỉ có Từ ma ma mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo sửa soạn lại cho Hàn Anh: “cô nương của ta chính là vừa thông minh vừa xinh đẹp!”
Hàn Anh: “… Hắc hắc!” nhũ mẫu nói như thế, hình như rất đúng! Hặc hặc!
Rửa mặt xong trang điểm lại một lần nữa thay xiêm y, Hàn Anh mang theo Tẩy Xuân và Từ ma ma theo Đường Đại Phúc đi thư phòng.
Nàng vừa đi vừa hỏi Đường Đại Phúc: “Đại Phúc thúc, Phó Thế bá gặp ta có chuyện gì vậy?”
”Cô nương, lão nô không nói đâu” Đường Đại Phúc cười đến mặt mũi đều là nếp nhăn, “Dù sao cũng là chuyện tốt!”
[1] Bài hát Tuyết trắng đưa Vũ phán quan về kinh đô
Nguyên tác: Sầm Tham
Bản dịch của Hoa Sơn
Cỏ tháng tám tàn theo gió bắc
Trời đất Hồ lạnh ngắt tuyết sương
Gió xuân thổi lộng đêm trường
Vạn nghìn lê trắng rộn ràng nở hoa.
Bay tan tán xuyên rèm hoa gấm
Áo hồ cừu chăn ấm mỏng manh
Giương cung thẹn với tinh anh
Lạnh xuyên giáp sắt cũng đành khoác thân.
Trên biển cát băng dài trăm trượng
Mây u buồn vướng đọng sơn khê
Tiệc đêm nay tiễn khách về
Tỳ bà réo rắt,não nề sáo Khương
Đêm nay tuyết tả tơi trại lính
Ngọn hồng kỳ đơ lạnh dưới băng
Luân Đài tiễn bạn cửa đông
Ngày anh đi tuyết ngập vùng Thiên San
Bóng anh khuất nẻo non ngàn
Chỉ còn trên tuyết… ngựa hằn dấu chân.