Đọc truyện Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu – Chương 53
Bởi vì muốn gặp chị em dâu tương lai, Hàn Anh tự nhiên phải tận tâm trang điểm một phen.
Tắm xong đi ra, Hàn Anh phát hiện mẫu thân đã chọn đồ trang sức và quần áo cho nàng xong rồi.
Hàn Anh xoã tóc dài ra hong khô.
Lâm thị chuẩn bị cho nàng một bộ trang sức mà trước giờ Hàn Anh chưa
từng thấy. bạc khảm phỉ thúy, bạc trắng khảm sáng lóng lánh, giống như
là mới đánh, từng viên đá phỉ thúy lớn cỡ đầu ngón út có màu sắc, toàn
bộ đều sáng óng ánh, cho thấy thập phần trân quý.
Hàn Anh một bên tính toán giá trị của bộ trang sức này, một bên cầm vòng tay bạc khảm phỉ thúy thử đeo lên cổ tay.
Ánh sáng buổi chiều vốn không tốt lắm, màn cửa sổ trong phòng ngủ lại
dán màu hồng nhạt, hiển nhiên có hơi tối, thế nhưng ngay cả như vậy,
vòng tay ngọc phỉ thúy vẫn toả ra ánh sáng nhu hòa rực rỡ, làm cho người người động tâm.
Hàn Anh vuốt vuốt vòng tay trên cổ tay, thuận miệng hỏi Lâm thị: “Mẫu
thân, bộ đồ trang sức này là mới đánh à, trước kia con chưa từng thấy
mà!”
Lâm thị rũ mắt xuống, hơi suy nghĩ một chút, lại cười nói: “Đúng vậy vài ngày trước một vị trưởng bối nhiều năm chưa gặp sai người tặng cho ta,
ta tặng lại cho con!”
Hàn Anh nghe vậy mừng rỡ, ôm mẫu thân hôn một cái trên mặt mẫu thân, cao hứng bừng bừng thả lại vòng tay vào trong hộp trang sức bằng đồng màu
đen khắc hoa mẫu đơn, lại nhìn mẫu thân chuẩn bị quần áo cho nàng.
Lâm thị chuẩn bị cho nàng là áo thông tay màu xanh hoạ tiết bướm và hoa hồng và váy mã diện màu ngà.
Hàn Anh cầm quần áo đứng trước bàn trang điểm đo đo.
Da nàng trắng nõn, cho nên không kiêng kị màu gì, màu xanh phối với màu
ngà như vậy làm tôn lên da trắng nõn nà và đôi mắt như xuân thủy của
nàng.
Sự thật này làm cho Hàn Anh càng đắc ý, gọi mẫu thân sang đây xem: “Mẫu thân, ngươi nhìn con đẹp quá nè!”
Lâm thị cười đến hai má đều có chút chua xót: “a Anh, con quả thật làm mẫu thân vui quá!”
Thời điểm Tẩy Xuân và Nhuận Thu hầu hạ Hàn Anh trang điểm, Từ ma ma cùng Hàn Linh tới đây tìm Hàn Anh nói chuyện.
Lâm thị thấy trên đầu Hàn Linh cài trâm phượng vàng khảm ngọc đỏ của Hàn Anh, trên tai cũng đeo khuyên tai trân châu của Hàn Anh, không khỏi mỉm cười khẽ vuốt càm, trong lòng rất khen ngợi, đều là tỷ muội nhà mình,
chênh lệch nhiều quá không tốt lắm.
Hàn Linh thấy Hàn Anh đeo một bộ trang sức ngọc phỉ thúy, trong lòng
không khỏi kinh ngạc: ngọc phỉ thúy trân quý như thế, những thứ bảo
thạch này màu sắc lại đẹp như vậy, một bộ đồ trang sức này giá trị bao
nhiêu? Nói giá trị liên thành cũng không khoa trương! Trách không được
mẫu thân mỗi lần đều nói đại bá không hết lòng, làm mình cũng nghĩ như
vậy!
Nhưng nàng nghĩ lại, nếu như đổi thành phụ thân Hàn Hoài của nàng, những người khác của Hàn gia sợ là đã chết đói hết rồi, tối thiểu Hầu Gia còn cố nuôi người nhà, dù sao coi như không tệ.
Vừa nghĩ như thế, ghen tuông trong lòng Hàn Linh cuối cùng cũng đè xuống.
Trong phòng đốt địa long, toả ra hơi ấm nhu hòa, ấm áp nhưng không khô
hanh, bên trong nhàn nhạt hương hoa hồng, mùi hương rất dễ chịu.
Tóc dài Hàn Anh còn hơi ẩm, nhưng không lâu sau, đã có thể búi tóc rồi.
Nhuận Thu sờ lên, cảm thấy có thể, liền cầm lược ngọc tinh xảo chải tóc dài trước.
Hàn Linh thấy Nhuận Thu đang giúp Hàn Anh chải tóc dài, liền có lòng
biểu hiện một phen, mỉm cười tiến lên phía trước nói: “Tỷ tỷ hôm nay
chải búi tóc gì? Để muội làm cho!”
Hàn Anh nhìn Hàn Linh trong gương cười nói: “Hôm nay chải tóc triêu vân
cận hương kế đi, phiền toái muội muội rồi!” Nàng cảm thấy đây là cách
Hàn Linh muốn bày tỏ thiện chí, bởi vậy thản nhiên đón nhận.
Hàn Linh khóe miệng mỉm cười, chuyên tâm bận rộn.
Sau khi Hàn Anh trang điểm đâu ra đấy, khách nhân còn chưa tới, liền dẫn Hàn Linh đến Tây Noãn Các ngồi chơi, nàng gảy nguyệt cầm cho Hàn Linh
và mẫu thân xử lý công việc ở bên cạnh nghe.
Một khúc “Thước kiều tiên “ còn chưa đàn xong, nhà chính liền truyền đến tiếng Ngân Châu thông báo: “Bẩm phu nhân, đại thiếu phu nhân và nhị
thiếu phu nhân tới!”
Hàn Anh cười cười, buông nguyệt cầm thấp giọng nói: “Đi thôi!” Mang theo Hàn Linh đi theo mẫu thân ra đón khách.
Lâm thị vừa mang theo Hàn Anh và Hàn Linh đến cửa nhà chính, liền thấy
một đám nha hoàn bà tử vây quanh hai thiếu phụ trong trang phục hoa lệ
dọc theo con đường đá cuội nhỏ trong nội viện đi tới.
Trong hai vị thiếu phụ thì vị đứng đầu kia khoảng hai mươi hai mốt
tuổi, mang vòng tay hồng bảo thạch sáng ngời, mặc áo dài màu tím bằng lụa thêu hoa hồng, cổ áo đan chéo với nhau và váy mã diện màu mật ong,
đôi mắt trong veo như nước, khuôn mặt đoan trang, dáng người cao to; một vị khác dáng vẻ ít hơn một hai tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn mắt nhỏ mũi nhỏ miệng nhỏ, cái gì cũng nho nhỏ, nhìn có chút khôn khéo, ngay cả dáng
người cũng khéo léo đẹp đẽ.
Lâm thị cười dịu dàng nghênh đón, một trái một phải đỡ hai vị thiếu phụ
đang muốn quỳ gối hành lễ, nói: “Đại thiếu phu nhân nhị thiếu phu nhân
không cần đa lễ.”
Lại quay sang bắt chuyện với Hàn Anh: “a Anh, đến chào hai vị chị dâu đi con!
Hàn Anh nghe xong liền đoán được người cao chính là phu nhân Lam thị của thứ xuất đại ca Phó Tùng của Phó Tạ, vị có mũi nhỏ đôi mắt nhỏ kia là
phu nhân Liên Thị của thứ xuất nhị ca Hàn Lịch của Phó Tạ, liền mỉm cười quỳ gối hành lễ.
Lam thị và Liên Thị thấy hai thiếu nữ đi theo phía sau Lâm thị, trong đó nhìn vị lớn một chút thì thanh thanh tú tú, dung nhan thanh lệ, dáng
người thon thả; vị nhỏ hơn một chút thì dung nhan thanh diễm dáng vẻ
phong lưu, đồ trang sức trang điểm càng là bất phàm, dĩ nhiên là một vị
giai nhân khuynh thành, trong lòng đều sững sờ, nhất thời lại khó phân
biệt vị nào là chị em dâu tương lai.
Lúc này thấy ra khỏi hàng chính là vị giai nhân khuynh thành kia, tâm
trạng hai người không khỏi đều có chút phức tạp, có cảm giác thanh cao
khó có thể với tới, vội vàng chào hỏi lẫn nhau với Hàn Anh.
Sau đó mọi người đi vào nhà chính phân chia chủ khách ngồi xuống.
Hàn Anh đã từng nghe Từ ma ma nói đại thiếu phu nhân Lam thị xuất thân
Lam gia Biện Kinh, xuất thân cũng xem như là nhà cao cửa rộng, chẳng qua là thứ xuất; nhị thiếu phu nhân Liên Thị có phụ thân là tướng lãnh dưới trướng An Quốc Công Phó Viễn Trình, rất được Phó Viễn Trình tin tưởng
và coi trọng, nhưng Liên Thị cũng là thứ xuất.
Nàng không biết tính cách của hai vị này, liền mỉm cười ngồi ở một bên
lắng nghe, hỏi liền đáp một hai câu, cũng vừa vặn phù hợp.
Lam thị và Liên Thị thấy vị tam thiếu phu nhân tương lai này dung nhan
thanh cực kỳ xinh đẹp, ngay cả trang sức phỉ thúy cực kỳ chói mắt kia
cũng không cách nào che giấu được phong thái bức người của nàng, vốn là
có chút kính sợ, hôm nay thấy nàng tuy không nói nhiều lời, thế nhưng là ngôn từ dịu dàng, lúc nói chuyện đều cười ngọt ngào, cũng cảm thấy gần
gũi hơn.
Liên Thị nói chuyện rất nhanh liền giống như đậu bò tét vỏ nói liến
thoắng: “Muội muội thật là đẹp, trách không được Tam đệ chưa bao giờ có
người nào bên cạnh, thì ra là do đệ ấy có một vị hôn thê mỹ nhân!”
Lam thị nghe vậy, nhíu nhíu mày lông mày được trang điểm tỉ mỉ, ngại
Liên Thị nói năng thô bỉ. Nàng ta xem thường nói nhỏ nhẹ: “Từ khi Tam đệ đến Tây Cương, đã lập nên một phần công trạng, nhà tôi than thở không
bằng buộc lòng phải thối vị, hiện nay vừa trở lại thành Liêu Châu.”
Trượng phu Phó Tùng của nàng vốn là thuộc cấp dưới trướng Trấn Tây Tướng Quân Từ Bình Xuân. Có một lần Phó Tùng đi theo Từ Bình Xuân bị kỵ binh
Tháp Khắc Khắc đánh cho sợ đến vỡ mật, một đường giục ngựa chạy như điên đến Lan Châu. Thấy Tam đệ Phó Tạ một đường thẳng tiến thu phục từ Túc
Châu đến Lương Châu, hắn thật sự không còn mặt mũi gặp người, liền lặng
lẽ quay về Liêu châu.
Hàn Anh ngửi được mùi dấm nồng nặc trong lời nói của Lam thị, trong lòng vô cùng tự hào, lại buồn cười, lại có chút khinh bỉ, nhưng trên mặt
điềm mật, ngọt ngào cười cười, bề ngoài giống như khờ khạo hỏi Lam thị:
“Ủa? sao nghe ta nói lúc Phó Tạ còn ở kinh thành, đại ca ca đã thối vị
nhượng chức đến Lan Châu rồi mà?”
Lam thị: “…”
Trong lòng nàng ta tức giận, trên mặt cứng lại nụ cười sắp không duy trì được nữa, vội che giấu bằng cách nâng chung trà lên nếm thử một miếng.
Thấy Lam thị kinh ngạc, trong lòng Liên Thị vui mừng, giòn giòn giã giã
nói: “Hàn muội muội có chỗ không biết, đại ca sở dĩ thối vị nhượng chức, là vì trong quân Liêu Châu cần đại ca!” Trượng phu Hàn Lịch của nàng
và lão đại Hàn Tùng cũng không phải do một di nương sinh, nàng và Lam
thị xưa nay có chút không hợp nhau.
Hàn Anh cười “Nha” một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Tiếng “Nha” réo rắt này của nàng ngân lên hơi có chút ý vị, làm cho Lam thị càng thêm lúng túng.
Thời điểm Lam thị và Liên Thị cáo từ, Lam thị bên ngoài thì cười nhưng
trong lòng không cười nổi, nụ cười trên mặt lạnh cứng giống như màn thầu đông lạnh mới lấy từ trong hầm băng ra, vừa lạnh lại vừa cứng.
Liên Thị thì chân mày khóe mắt đều có ý cười, thân thiết nắm tay Hàn
Anh, vui rạo rực nói: “Hàn muội muội có rảnh qua chỗ ta chơi nha, ta vốn không có việc gì làm mà!”
Giả dối cùng với các nàng, là sở trường của Hàn Anh, nàng đã soi gương
luyện tập qua, chỉ cần nàng híp mắt cong môi, chính là một nụ cười giả
tạo ngọt như mật, nụ cười ngọt ngào giọng nói ôn nhu đã đáp ứng.
Sau khi tiễn khách nhân, Lâm thị và Hàn Anh nhìn nhau cười cười.
Lâm thị nằm nghiêng trên giường gấm, vuốt ve khuôn mặt mềm mại mịn màng
của Hàn Anh, cười nói: “Nhìn xem, giả tạo quá, nhưng ở Trấn Bắc tướng
quân phủ thì phải như vậy!”
Thấy Hàn Anh như có điều suy nghĩ, bà liền nói: “Chờ ngày mai con gặp
vài vị cô nương thứ xuất của Phó gia, còn có mấy vị di nương kia, mới
gọi là mở rộng tầm mắt!”
Hàn Anh nghe vậy vội vàng nháy mắt với mẫu thân một cái, ý bảo Hàn Linh cũng là thứ xuất, mẫu thân đừng kích thích Hàn Linh nữa.
Lâm thị cười cười, không nói nữa. Bà là đích nữ chánh tông của vọng tộc
Lâm gia ở Liêu châu, xưa nay có chút chướng mắt với những di nương tiểu
thiếp. Trượng phu Hàn Thầm thương bà yêu bà, biết tính tình bà cương
liệt, bởi vậy cho dù Lâm thị không con cũng không nạp thiếp súc tỳ, cho
nên cuộc sống Lâm thị cho tới bây giờ đều là thuận buồm xuôi gió, lần
Ngọc Khê bị bao vây suýt chút nữa là bà đã tuẫn tang theo trượng phu,
chỉ có sinh mệnh của bà là khó khăn trắc trở.
Hàn Linh ở bên cạnh nghe Lâm thị nói xong, vẻ mặt cay cay, nhưng lại
không thể không giả bộ dáng vẻ không biết chút nào, cũng thật sự là có
chút vất vả.
Nàng thừa dịp Lâm thị không chú ý nhàn nhạt liếc Lâm thị, thấy bà đang
nghiêng mặt nói chuyện với Hàn Anh, trên trán là một viên minh châu lớn
như quả long nhãn đong đưa sáng ngời, toả ra châu quang óng ánh, trong
lòng không khỏi có chút phẫn uất: không sai, chúng ta là thứ xuất! Chúng ta không có phúc phải gửi hồn vào trong bụng di nương, nhưng đây là lỗi của chúng ta sao? Các ngươi ngoại trừ đầu thai còn biết cái gì? Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, ai biết qua mười năm sau sẽ như thế nào đâu…
Đến lúc dùng cơm tối Hoài Ân hầu Hàn Thầm vẫn chưa trở về, Lâm thị biết
hắn ở phía trước tiếp khách, liền dẫn Hàn Anh và Hàn Linh dùng cơm tối.
Dùng xong cơm tối Hoài Ân hầu Hàn Thầm mang theo Hứa Lập Dương và Phó An Phó Bình trở về đồng viện.
Hàn Linh thấy Hứa Lập Dương tới, liền không tự chủ được nhìn thoáng qua, tiếp đó lại trộm trộm nhìn thoáng qua. Đang muốn nhìn tiếp, thấy vẻ mặt Hàn Thầm băn khoăn, khuôn mặt của Hứa Lập Dương và Phó An Phó Bình cũng đều nghiêm nghị, liền biết bọn họ có việc muốn thương lượng, liền cáo
từ trở về Liễu Viện trước.
Hàn Anh vừa thấy vẻ mặt này của phụ thân liền biết rõ phụ thân có việc
muốn dặn dò, đang muốn mở lời với Hàn Linh thì thấy nàng chủ động rời
khỏi, vội vàng đứng lên tiễn nàng.
Trong phòng ấm áp như xuân, nhưng ngoài phòng lại là trời đông giá rét.
Mành vải gấm đóng lại, khí lạnh thấu xương tràn vào, Hàn Anh không khỏi
rùng mình. Nàng giúp Hàn Linh mang mũ lên, sau đó ôn nhu an ủi nói: “Mẫu thân của ta là con gái duy nhất, được nuông chiều từ bé, nói chuyện có
đôi khi không chú ý, đắc tội người ta mà bà cũng không biết, nhưng không có ý xấu.”
Trong lòng Hàn Linh ấm áp, cúi đầu nói: “Muội hiểu mà.”
Hàn Anh lại nói: “xuất thân của bản thân không thể quyết định, nhưng con đường sau này đi như thế nào là do mình quyết định. Tính cách của muội
trong nhu có cương, có lẽ sẽ có một ngày muội muội sẽ có cuộc sống tốt
hơn người khác cũng chưa biết chừng”
Nói liên miên một phen, phiền phức khó chịu trong lòng Hàn Linh giải toả được bảy tám phần.
Hàn Anh lại dặn dò Kim Châu và Từ ma ma tiễn Hàn Linh trở về.
Đợi Hàn Linh đi ra, lúc này Hàn Anh mới trở về chánh đường.
Đi vào nhà chính Hàn Anh mới biết được Phó Bình Phó An và Hứa Lập Dương
tới cáo từ, Phó Bình Phó An muốn đi Tây Cương đi theo Phó Tạ, Hứa Lập
Dương là nhận lệnh hồi kinh phục mệnh.
Nàng nghe vậy không khỏi có chút lo sợ, lại có chút lưu luyến không rời, cuối cùng nói: “Khi nào các ngươi xuất phát?”
Hứa Lập Dương thấy trong mắt Hàn Anh đầy vẻ không muốn và ủy khuất, nhìn tựa như tiểu hài tử, trái tim giống như bị một bàn tay vô hình bóp một cái, chính hắn cũng không biết là chuyện gì xảy ra, trái tim hắn vốn
luôn lạnh như sắt, nhưng lại không chịu nổi khi thấy Hàn Anh mất hứng,
nàng mà mất hứng, Hứa Lập Dương mềm lòng không chịu nổi.
Trên mặt hắn nhàn nhạt: “Giờ mẹo ngày mai xuất phát.”
Hàn Anh nghe vậy vỗ tay một cái, vui rạo rực nói: “Vậy các ngươi nhất
định phải chờ ta tặng quà cho các ngươi đã!” Nàng chờ một lát liền đi
chuẩn bị quà tặng!
Trong lòng Hứa Lập Dương ấm áp, giọng nói nhu hòa: “Chỉ cần cô nương vào kinh, sớm muộn gì cũng có ngày gặp nhau, không cần lo lắng?”
Hàn Anh híp mắt cười: “Ngày mai chờ ta nhé!”
Hàn Thầm và Lâm thị thấy con gái và một gã sai vặt thân mật như thế, đều có chút kinh ngạc, cũng không nói toạc, đợi đám người đi ra rồi hãy nói con gái.
Phó An Phó Bình và Hứa Lập Dương vừa ly khai, Hàn Anh liền sôi nổi bận
rộn chỉ vẽ, không cho Hàn Thầm và Lâm thị tìm được cơ hội giáo dục nàng.
Nàng đầu tiên là chỉ huy Hàn Thầm: “Phụ thân, cây bảo đao này của cha
vẫn còn sao?” Hàn Thầm có một thanh bảo đao Cực Hàn Chi Địa xuất xứ Liêu quốc, chém sắt như chém bùn không người nào có thể ngăn nổi, cực kỳ bá
đạo, vô số lần đi theo Hàn Thầm ra chiến trường.
Hàn Thầm không biết ý của nữ nhi bảo bối là gì, liền nói: “Treo ở thư phòng phía đông đó!”
Hàn Anh cười: “Phụ thân, người tạm thời không cần nó, cho con mượn sử
dụng nha, đợi Phó Tạ từ Tây Cương trở về liền trả lại cho người!” hiện
tại Hàn Thầm mặc dù ở trong quân đội, nhưng chức vị là tham tán, cây bảo đao này bình thường không có cơ hội dùng đến rồi.
Hàn Thầm lập tức đã hiểu ý con gái, hậm hực nói: “Tháng bảy sang năm nhất định phải trả cho ta!”
Hàn Anh ôm cánh tay phụ thân làm nũng: “Biết rồi biết rồi mà!”
Hàn Anh lại đi tìm Lâm thị: “Mẫu thân, thời điểm làm quần áo mùa đông, người không phải cũng làm cho Phó Tạ làm sao?”
Lâm thị liếc con gái, mỉm cười không nói.
Hàn Anh phối hợp dính lấy mẫu thân: “Nếu như người không phản đối, con bằng lòng nhường cho người một bọc!”
Canh ba giờ dần sáng ngày thứ hai, trời đất đen kịt một mảnh, hơi thở
thành sương. Hứa Lập Dương, Phó Bình và Phó An đi vào chánh đường ngoại
viện Hàn gia chào từ biệt, đã thấy bên trong chánh đường đèn đuốc sáng
trưng, Hàn Anh khoác áo choàng lông chim kim hồng cười dịu dàng ra đón:
“Mau nhìn thứ ta chuẩn bị cho các ngươi nè!”
Ba người Hứa Lập Dương nhìn sang, thấy trên giường gấm phía Tây bên
trong chánh đường đặt một dãy bao quần áo bằng gấm, đếm một chút vừa vặn có bảy cái.
Hàn Anh cầm cái bọc màu xanh ngọc có hoa văn vạn chữ cho Hứa Lập Dương: “Lập Dương, đây là áo choàng the mỏng (dệt bằng sợi vải tơ và lông chim)in hình mặt báo màu xanh tặng cho ngươi!”
Đôi mắt trong suốt dài nhỏ của Hứa Lập Dương ngưng mắt nhìn nàng, trong lòng vui mừng vô cùng.
Hàn Anh tự nhiên cười nói: “Ở bên trong ta có thêu tên của ngươi nữa
đó!” đôi mắt Hứa Lập Dương hơi có chút ướt, tầm mắt thõng xuống.
Lúc này Hàn Anh lại bổ thêm một đao: “… Hắc hắc thật ra ta cũng chỉ có thêu tên của ngươi thôi…”
Hứa Lập Dương: “…”
Hàn Anh cầm hai cái bọc màu lam xám cho Phó Bình và Phó An: “Cho hai
người các ngươi đều là áo choàng lông chuột, một cái màu thiên thanh,
một cái màu lam xám! Màu thiên thanh là do Tẩy Xuân làm, màu lam xám là
do Nhuận Thu làm!”
Phó Bình Phó An nghe vậy không khỏi vui mừng, lại không nhiều lời, nhất tề hành lễ nhận lấy bọc đồ.
Phân chia hết quà tặng cho Hứa Lập Dương, Phó Bình và Phó An, lúc này
Hàn Anh nhìn bốn cái bọc còn sót lại: “tất cả mấy cái này đều là cho Phó Tạ ca ca!”
Hứa Lập Dương: “…” Sao mà bất công dữ vậy?!
Hàn Anh cười điềm mật, ngọt ngào: “Trong bọc đều là da thuộc, Phó Bình Phó An các ngươi đừng mở ra nhìn lén nhé!”
Phó Bình Phó An: “…”