Đọc truyện Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu – Chương 132
Bên trong gió tây xào xạc, một phiến lá vàng nhẹ nhàng rơi xuống, rơi
trên vai Hứa Lập Dương, hắn giống như chưa tỉnh, đôi mắt dài nhỏ nổi lên rồi tầng một sương mù, cách đường phố yên tĩnh nhìn bóng lưng thẳng tắp của nha dịch hộ tống bảo vệ đại kiệu 16 người khiêng dần dần đi xa.
Hơn một tháng qua, hắn mang theo hoàng hậu nương nương cải trang giả
dạng đông trốn tây nấp, rốt cuộc chạy tới Tây Cương, rốt cuộc gặp được
thiếu phu nhân, không, hôm nay là An Tây Vương Phi rồi!
Phó Trăn lặng lẽ nhìn Hứa Lập Dương bên cạnh, thấy ánh mắt hắn nổi lên
tầng một sương mù, không khỏi lại nhìn Hứa Lập Dương. Hứa Lập Dương ở
bên người nàng hầu hạ đã nhiều năm, nàng chưa bao giờ nghiêm túc nhìn
qua Hứa Lập Dương, lần này một đường đi về phía tây, nàng phát hiện một
bí mật —— Hứa Lập Dương vô luận cải trang giả dạng như thế nào, có một
chỗ dù như thế nào đều không thể thay đổi, mắt của hắn rất đen, mí mắt
giống như là dùng bút đen phác hoạ ra, càng nổi bật lên đôi mắt như thu
thủy của hắn.
Nhìn thấy đại kiệu ngừng lại ở phía trước, Phó Trăn thấp giọng hỏi Hứa Lập Dương: “Bên cạnh đệ muội có người nhận được ngươi?”
Hứa Lập Dương “vâng” một tiếng, không có giải thích nhiều.
Cũng không lâu lắm, đại kiệu một lần nữa đi thẳng về phía trước, mà Phó
Tĩnh một thân quần áo gã sai vặt màu đen xuất hiện tại bên cạnh Hứa Lập
Dương và Phó Trăn.
Bởi vì mới tấn phong, An Tây Vương và An Tây Vương Phi muốn tới Thiên
Lung tự dâng hương cầu phúc làm pháp sự, cho nên cho dù nha dịch của phủ nha Lương Châu phủ ở thiên lung Tuyết Sơn đã tiến hành dẹp đường, thế
nhưng vẫn có không ít dân chúng đứng ở chân núi Thiên Lung, trông mong
chờ đợi để có thể nhìn thấy tướng mạo của An Tây Vương Phi từ trước đến
nay chân không bước ra khỏi nhà.
Lúc An Tây Vương tuấn tú cao gầy đỡ An Tây Vương Phi nhỏ nhắn xinh xắn
ngọt ngào xuống kiệu, trong đám người bạo phát ra trận hoan hô.
Hàn Anh tự nhiên cười cười, nhìn Phó Tạ thấp giọng nói: “Ca ca, vừa rồi người nọ là tỷ tỷ sao?”
Phó Tạ khẽ vuốt càm, hạ giọng nói: “Phó Tĩnh đã thu xếp tỷ tỷ vào… Vương Phủ rồi.”
Hàn Anh im lặng một lát, lúc này mới nói: “Tỷ tỷ và Lập Dương nhất định chịu không ít khổ sở, phải hảo hảo tĩnh dưỡng một phen.”
Phó Tạ mắt phượng sóng mắt lưu chuyển, nhìn phần bụng đội lên trong lễ
phục vương phi của Hàn Anh, trong lòng không nói ra được thỏa mãn và vui mừng.
Hàn Anh cười dịu dàng liếc hắn, mắt to tùy ý quét về phía đám người bên
ngoài lan can, nhưng khi nhn đến một nam tử lẫn trong đám người thì dừng lại một lúc, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
Nàng nhìn chăm chú người kia, muốn khẳng định lại.
Người thanh niên kia dáng người có chút cao gầy, dung nhan tuấn mỹ,
trong đám người rất dễ làm người khác chú ý. Hắn lẳng lặng đứng ở chỗ
đó, đôi mắt không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Hàn Anh, đỏ tươi bờ môi mấp máy, nhưng không có lên tiếng, xoay người lại liền biến mất trong đám
người.
Đám người vẫn chen chúc như trước, dường như chưa từng xuất hiện qua người này.
Phó Tạ phát giác được Hàn Anh dị thường, vội vàng thấp giọng hỏi: “A Anh, làm sao vậy?” tay Hàn Anh đều lạnh.
Hàn Anh cảm giác mình giống như thấy được Thôi Kỳ, lại giống như không
thấy được, trong lòng một mảnh mê mang. Đôi mi thanh tú của nàng cau
lại, trở tay nắm chặt tay Phó Tạ, thấp giọng nói: “Ca ca, muội giống như thấy Thôi Kỳ!”
Phó Tạ theo ánh mắt Hàn Anh nhìn sang, nhưng thật không nhìn thấy.
Hắn tỉnh táo vẫy vẫy tay, Thịnh Vũ Lai đi theo hầu hạ lập tức tiến lên.
Phó Tạ trầm giọng chỉ thị, thấy Thịnh Vũ Lai chỉ huy người đi rồi, lúc
này mới ôm eo Hàn Anh an ủi nói: “A Anh, có ta ở đây, không cần sợ.”
Hàn Anh nhẹ nhàng dựa sát vào trong ngực Phó Tạ, cảm thấy rất an tâm.
Giờ mùi canh ba Phó Tạ và Hàn Anh liền trở về An Tây Vương Phủ.
Đại kiệu của Hàn Anh trức tiếp đi vào cửa ra vào nội viện.
Nội viện sớm đã được Phó Bình và Phó An dọn dẹp qua một lần, có thể lưu lại hầu hạ đều là tâm phúc của Phó Tạ.
Bởi vì Phó hoàng hậu lúc này ở lầu viện Hàn Thấm phía sau hoa viên, Hàn Anh xuống kiệu liền theo Phó Tạ đi hoa viên phía sau.
Phó Tĩnh mang theo hai gã sai vặt canh giữ ở cửa ra vào hậu hoa viên
chịu trách nhiệm cảnh giới, thấy Phó Tạ và Hàn Anh tới đây, vội vàng
hành lễ, thấp giọng nói: “Nương nương ở bên trong.”
Phó Tạ khẽ vuốt càm, nắm tay Hàn Anh đi vào hậu hoa viên.
Vừa vào đại sảnh Hàn Thấm lầu, Hàn Anh liền thấy Phó hoàng hậu đang ngồi ngay ngắn trên giường gấm. Nàng liếc Phó Tạ, theo Phó Tạ hành lễ: “Gặp
qua hoàng hậu nương nương!”
Phó Trăn nhìn phần bụng cao cao nổi lên của Hàn Anh, vội vàng đứng dậy
giúp đỡ nàng, trên khuôn mặt gầy gò tràn đầy vui vẻ: “Đều là người trong nhà, không cần quốc lễ!”
Tiếp đó lại cười nói: “Hơn nữa, bệ hạ nhất định sẽ rất nhanh lập Lệ Phi
làm tân hậu, ta sau này không phải là hoàng hậu nương nương gì nữa rồi!”
Hàn Anh sững sờ, đang muốn nói chuyện, thấy Phó hoàng hậu tuy rằng gầy
đi không ít, thế nhưng đôi mắt sáng ngời vô cùng có sức sống, cho thấy
tâm tình tốt lắm, liền đem lời an ủi sắp thốt ra toàn bộ nuốt xuống.
Phó Tạ thấy tỷ tỷ không có chuyện gì, trong lòng tất nhiên là vui mừng,
trước đỡ Hàn Anh ngồi xuống ghế dựa, mình cũng ngồi kế Hàn Anh.
Đã khôi phục nam trang Hứa Lập Dương lúc này mới tiến lên hành lễ: “Nô tài ra mắt Vương Gia Vương Phi!”
Hàn Anh thấy hắn đầu đội sa quan mặc áo bào xanh, như thiếu niên thanh
tú đơn bạc nhẹ nhàng, trong lòng rất vui mừng, nhìn Hứa Lập Dương cười
nói: “Lập Dương, ngươi khổ cực!”
Hứa Lập Dương vốn rủ xuống mi mắt, lúc này cực kỳ nhanh nhìn Hàn Anh,
thấy nàng mắt như thu thủy da thịt trắng muốt, cho thấy khí sắc tốt lắm, cảm thấy đại định, rũ mắt xuống nói: “Đều là chuyện thuộc bổn phận của
nô tài.”
Phó Tạ và Phó hoàng hậu bắt đầu nói chuyện với nhau.
Hàn Anh nghe tỷ đệ bọn họ nói đều là quốc gia đại sự, hơn nữa nói chuyện đều là có một chút lại thôi, căn bản nàng nghe không hiểu, liền có chút thất thần.
Lúc Phó Tạ nhìn nàng phát hiện nàng thất thần, không khỏi có chút buồn cười, đưa tay trên vỗ nhẹ đầu Hàn Anh một cái.
Hàn Anh lúc này mới hoàn hồn, nháy mắt to nhìn hắn: “Ca ca, làm sao vậy?”
Thấy trên mặt Phó Tạ và Phó hoàng hậu đều mang theo ý cười, nàng biết
mình thất thần bị Phó Tạ phát hiện, không khỏi có chút xấu hổ, trên mặt
đỏ ửng, nhìn càng kiều diễm.
Phó Tạ thấy nàng như thế, đôi mắt không khỏi có chút không dời được.
Phó Trăn thấy Hàn Anh ngay cả xấu hổ cũng kiều diễm xinh đẹp như vậy, mà đệ đệ của mình cho thấy cũng tình cảm thâm sâu, không khỏi cũng cười:“Tiểu Tạ, lời chúng ta nói quá nhàm chán!”
Phó Tạ thu liễm vui vẻ, dặn dò Hứa Lập Dương đứng hầu một bên: “Lập
Dương, ngươi mang Vương Phi đến hoa viên đi dạo một chút đi.” Lúc này
trong hậu hoa viên còn chưa an bài nữ bộc hầu hạ, cũng đành phải bảo Hứa Lập Dương đi cùng Hàn Anh.
Trong hậu hoa viên trồng không ít hoa hồng Tây Vực, lúc này đang nở rộ,
cả hoa viên mờ mịt hương hoa nồng đậm, hơn nữa buổi chiều ánh mặt
trời vô cùng ấm áp, đúng là thời điểm thật tốt để tản bộ.
Hàn Anh đỡ bụng đi trên đường nhỏ giữa bụi hoa hồng, Hứa Lập Dương theo sát ở phía sau, chuẩn bị bất cứ lúc nào bảo hộ nàng.
Đi đến trước một lùm hoa hồng trắng, Hàn Anh dừng bước, đầu tiên kéo một nhánh hoa hồng đang nở rộ hít hà, tiện tay liền muốn ngắt một đóa cầm
chơi.
Hứa Lập Dương thấy thế, vội nói: “Vương Phi, để nô tài!”
Hàn Anh nghe lời lui về sau một bước, đứng ở đó nhìn Hứa Lập Dương ngắt hoa.
Hứa Lập Dương đứng ở trước hoa quan sát một phen, mới chọn một đóa hoa
hồng nở đẹp nhất, tiện tay gọt một cái, một đạo bạch quang hiện lên, đóa hoa hồng trắng hoa đã ở trong tay hắn.
Hàn Anh quả thực là ngây người, nửa ngày mới nói: “Lập Dương, ngươi đổi vũ khí?”
Hứa Lập Dương vừa bẻ gai nhọn hoa hồng, vừa nói: “Cái trước kia rất dễ thấy, người sẽ sợ hãi nhận ra, liền thay đổi.”
Hàn Anh nhận hoa hồng hít hà, bỗng nhiên nhìn Hứa Lập Dương: “Lập Dương, ngươi sẽ ở lại Tây Cương luôn à?” Nàng rất thích Hứa Lập Dương, thứ
tình cảm đó mang theo thương tiếc, giống như tỷ tỷ đối đãi đệ đệ, nàng
hi vọng Hứa Lập Dương từ nay về sau bắt đầu yên ổn sinh sống.
Hứa Lập Dương lẳng lặng nhìn Hàn Anh. Lúc này ánh mặt trời ấm áp chiếu
lên khuôn mặt Hàn Anh, da thịt của nàng trong suốt như ngọc, lông mày và lông mi đen nhánh bờ môi oánh nhuận, xinh đẹp làm cho người khác tim
đập nhanh…
Hắn không dám nhìn nữa, rũ mắt xuống nói: “Bệ hạ chỉ thị ta tìm tung
tích hoàng hậu nương nương, cũng không biết ta ở Tây Cương.” Lúc cùng
một chỗ với Hàn Anh, hắn thường thường xưng “Ta”; mà khi trước mặt người khác, hắn lại xưng “Nô tài“.
Hứa Lập Dương đã xác định Phó Tạ sớm muộn gì cũng sẽ tạo phản, vậy hắn
liền cần phải ở lại bên cạnh Thừa Dận Đế, tiếp tục vì Phó Tạ dốc sức.
Hàn Anh nhìn khuôn mặt thanh tú của Hứa Lập Dương, dần dần hiểu rõ ra: “Ngươi còn muốn trở lại kinh thành?”
Sắc mặt Hứa Lập Dương tái nhợt, trái tim có chút run rẩy, dường như bị
người khác ác ý bóp chặt, rất khó chịu. Hắn rũ mắt xuống, sau nửa ngày
mới nói: “Một ngày nào đó, ta sẽ canh giữ ở bên cạnh Vương Phi…”
Hàn Anh trong lòng có chút khó chịu, nhìn đóa hoa hồng trắng trong tay
mình, một lát sau mới nói: “Hi vọng không cần chờ quá lâu.”
Hứa Lập Dương mỉm cười: “Với mưu trí và thực lực của Vương Gia, chắc hẳn sẽ không chờ quá lâu.” An Quốc Công hôm nay nắm giữ cấm quân ltrong
kinh, Hoài Ân hầu đã khống chế Binh bộ, song bào thai Lâm Thước Lâm Hộc
nắm giữ nghĩa quân Tấn Châu tuy bị Hoài Ân hầu chiêu an, nhưng thực lực
của bọn hắn cũng không bị suy yếu, hôm nay đang trú đóng ở bên ngoài
kinh thành bao vây Chu Tiên trấn, chỉ cần Vương Gia ra lệnh một tiếng…
Hàn Anh nhìn đôi mắt Hứa Lập Dương, trong lòng cái hiểu cái không, lại không chịu hỏi.
Buổi tối Hàn Anh đang tắm, Phó Tạ đẩy cửa nhà tắm đi vào.
Nhuận Thu và Dẫn Ngọc đang hầu hạ Hàn Anh tắm rửa vội vàng đứng dậy lui ra ngoài, còn săn sóc đóng lại cửa phòng tắm
Hàn Anh dựa vào vách thùng tắm ngồi trong nước ấm áp, híp mắt nhìn Phó Tạ cởi quần áo.
Phó Tạ đã cởi ngoại bào, mắt phượng ngập nước, môi đỏ hơi mỏng khẽ khẽ
mím môi, trung y bạch la làm nổi bật lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, làm
Hàn Anh cũng không dứt mắt ra được.
Phó Tạ đi tới, nâng cằm Hàn Anh lên, nhắm ngay bờ môi ướt át đỏ tươi hôn xuống.
Hàn Anh rất nhanh đảo khách thành chủ, đầu lưỡi ấm áp ẩm ướt mềm mại
chui vào trong miệng Phó Tạ, khơi mào đầu lưỡi của hắn, liếm láp, cắn,
ma sát, mút vào, lật quấy, ôn nhu, mập mờ mà gợi tình…
Bờ môi Phó Tạ bị nàng hôn đến phiếm hồng, liền hô hấp cũng trở nên nóng
rực, trái tim bay bổng nhảy loạn, máu cả người cấp tốc lưu động, hắn sắp không thở nổi.
Hắn buông cằm Hàn Anh ra, mắt phượng tĩnh mịch nhìn chằm chằm vào bờ môi Hàn Anh bị hôn sưng, thấp giọng nói: “A Anh, từ phía sau, được không?”
Hàn Anh kiều mị liếc hắn, chậm rãi đứng dậy, cực kỳ hấp dẫn chậm rãi đứng dậy, bày thành tư thế Phó Tạ cần…
Không biết qua bao lâu, Phó Tạ ôm thật chặt Hàn Anh, cảm thấy cả người
bay bổng, linh hồn cũng phi thăng, toàn thân dường như không tồn tại,
chỉ có cực hạn vui vẻ khống chế hắn…
Môi của hắn ngậm vành tai Hàn Anh, hàm hồ nói: “A Anh, nàng thật tốt…” Trong nháy mắt này, Phó Tạ hiểu Thừa Dận Đế tại sao lại hoang đường như vậy…
Mới vừa vào tháng mười, Lương Châu đã nổi lên bông tuyết, cả tòa thành
trì bị tuyết bao phủ, biến thành một mảnh trắng như tuyết.
Nhưng vào lúc này, kinh thành truyền đến tin tức, Thừa Dận Đế không để ý quần thần ngăn cản, lập Lệ Phi làm hậu.
Nữ Vương Bộ tộc Tháp Khắc Khắc vậy mà trở thành hoàng hậu Đại Chu, triều đình Đại Chu cao thấp một mảnh xôn xao.
Nhận được tin tức này, Phó Tạ đang cùng tỷ tỷ Phó Trăn ngồi ngay ngắn
trên giường gấm ở Hàn Thấm lầu đánh cờ, Hàn Anh ngồi kế bên hắn nghiêng
qua quan sát.
Phó Tạ mỉm cười không nói gì.
Phó Trăn thở dài nói: “Hắn thật sự là đơn độc tìm đường chết!”
Ngay cả Hàn Anh không hiểu chính trị, cũng đều cảm thấy Thừa Dận Đế thật sự là tìm đường chết.