Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 130


Đọc truyện Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​ – Chương 130

Chưa từng có người nào dám ở trước mặt Phó Tạ cố tình gây sự, ngay cả Thừa Dận Đế nổi danh không nói đạo lý ở
trước mặt hắn cũng phải thu liễm lại bớt, bởi vậy giờ phút này Phó Tạ
nhìn có vẻ sâu hiểm khó lường, thật ra trong lòng đang vội vàng suy nghĩ nên làm sao bây giờ.

Nếu như là người khác, đánh một trận đuổi đi ra là được; nhưng đây lại
là A Anh của hắn, thê tử của hắn, trong bụng còn đang mang con của hắn!

Trong lòng Phó Tạ thở dài, đem ti bào mới cởi một nửa tiếp tục cởi ra,
giắt lên giá áo, lúc này mới nhanh nhẹn đi tới, bế Hàn Anh lên, đi đến
bên giường ngồi xuống.

Hắn ôm Hàn Anh, ở trên trán Hàn Anh khẽ hôn một cái, ôn nhu an ủi nói:
“Là vậy ta sai rồi, không nên làm A Anh tức giận! Những người không liên quan kia, A Anh không muốn gặp thì đừng gặp!”

Thân thể Hàn Anh căng thẳng lập tức buông lỏng xuống, cũng có chút xấu
hổ, rúc vào trong ngực Phó Tạ thảm thiết khóc lên, nhưng cũng không biết tại sao mình muốn khóc, tóm lại chính là cảm thấy rất ủy khuất.

Phó Tạ cầm khăn lụa nhè nhẹ lau sạch nước mắt cho nàng, thỉnh thoảng ở trên trán nàng, trên gương mặt, trên môi khẽ hôn xuống.

Hàn Anh rốt cuộc khóc mệt, khàn giọng nói: “Ca ca, huynh bồi muội đi.”
Nàng cảm thấy cô độc bất lực, nhưng lại không biết tại sao.

Phó Tạ đáp “Được”, lại nói: “Nàng trước uống nước đi.”

Hắn thoải mái một tay ôm Hàn Anh, một tay kéo chuông vàng ở đầu giường gọi người.

Tẩy Xuân và Nhuận Thu rất nhanh liền đi vào. Tẩy Xuân thu thập tàn cuộc
dưới đất, Nhuận Thu đưa tới một chén nước lê đường phèn, lại giữ im lặng cùng một chỗ lui ra ngoài.

Phó Tạ đút Hàn Anh uống hết một chén nước lê đường phèn, lại hầu hạ nàng lau mặt sạch sẽ, giúp nàng cởi quần áo, hai vợ chồng ôm nhau ngủ.

Sau khi nằm ngửa được một lát, Hàn Anh cảm thấy eo hơi mỏi, liền đổi
thành nằm nghiêng. Nàng nằm nghiêng, Phó Tạ tự nhiên cũng nằm nghiêng ôm nàng vào trong ngực.

Phu thê hai người đều không ngủ, tuy nhiên cũng không nói chuyện.


Hàn Anh vùi trong trong ngực ấm áp của Phó Tạ, sau lưng là Phó Tạ áp sát vào, nhất thời có chút suy nghĩ lung tung.

Trong lòng Phó Tạ còn đang suy nghĩ tính tình nóng nảy của Hàn Anh vì
sao lại xấu hơn thế này, đồng thời thân thể lại cảm nhận được bộ phận
nào đó đang áp sát Hàn Anh nổi lên phản ứng, đỉnh nhọn cách trung y hơi
mỏng nhô lên.

Hàn Anh phát giác không đúng, vội vươn tay nắm bộ vị phía dưới cách tầng bạch la mỏng manh kia.

Phó Tạ sững sờ, đang muốn tránh ra, chỗ đó lại bị Hàn Anh nắm thật chặt. Hắn yên lặng một hơi, sau đó thấp giọng nói: “Thời điểm này… Có thể
sao?”

Trong bóng tối khuôn mặt Hàn Anh ửng đỏ, một lát sau nàng mới nhịn cười ngượng ngùng nói: “… Nghe nói… Nghe nói là được…”

Phó Tạ đã hiểu, đưa tay dò xét đi vào, phát hiện chỗ đó của Hàn Anh sớm đã xuân thủy tràn lan, không khỏi vừa mừng vừa sợ…

Phía ngoài gió càng lúc càng lớn, đèn lồng ở dưới hành lang bị gió thổi
lung la lung lay, bóng cây bị ánh đèn lồng chiếu vào cửa sổ giấy cũng
đang không ngừng lay động, cửa sổ lúc bị gió đêm thổi mở phát ra âm
thanh “Ầm“.

Giường bạt bộ đung đưa có tiết tấu, màn trướng màu xanh rũ xuống, khẽ run như sóng nước…

Trong đêm lạnh như vậy, nhưng Hàn Anh lại cảm thấy nóng, sau lưng nàng
Phó Tạ giống như cái bếp lò, ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt nàng, làm
nàng đổ mồ hôi đầm đìa như ở trong mây…

Sáng ngày thứ hai, Phó Tạ phá lệ ngủ nướng với Hàn Anh, cùng nàng tắm rửa dùng điểm tâm, cũng không có ý đi thư phòng.

Hàn Anh cả buổi sáng đều cười, ngọt như mật dính lấy Phó Tạ, thản nhiên nhận lấy chiếu cố của hắn.

Dùng xong điểm tâm, Hàn Anh thấy Phó Tạ còn muốn bồi mình đi ra hoa viên phía sau tản bộ, lúc này mới cười dịu dàng nói: “Ca ca, huynh đi làm
chuyện của mình đi, Tẩy Xuân Nhuận Thu theo bồi muội là được rồi!” Nàng
biết Phó Trữ Phó Tĩnh đang phía ngoài ở hành lang sốt ruột chuyện quan

trọng, sợ là sốt ruột đến độ đều nhanh sắp giơ chân rồi.

Phó Tạ suy nghĩ một chút, nói: “Trước buổi trưa ta không đi.”

Hắn gọi Phó Trữ Phó Tĩnh đi vào: “Có chuyện gì khẩn cấp, nói ở chỗ này luôn đi!”

Lúc Phó Tạ ngồi ở trên giường gấm xử lý công sự, Hàn Anh liền cầm châm
tuyến ngồi ở sau lưng Phó Tạ tựa vào người Phó Tạ, mấy ngày nay nàng
đang làm y phục nhỏ thiếp thân cho bảo bảo trong bụng, mặc dù châm tuyến có ma ma làm, nhưng Hàn Anh lại muốn tự tay may y phục nhỏ cho bảo bảo
mặc.

Lúc thêu thùa may vá, Hàn Anh thỉnh thoảng sẽ dừng lại, cơ thể dựa vào
người Phó Tạ, cảm thụ ấm áp trên người Phó Tạ truyền tới, ngửi hương vị
dễ chịu trên người Phó Tạ, bởi vì Phó Tạ rời nhà nửa năm mà trái tim
trống rỗng rốt cuộc lần nữa được lấp đầy.

Phó Tạ chuyên tâm lắng nghe Phó Trữ Phó Tĩnh hồi báo, thỉnh thoảng người muốn gặp cũng sẽ nhìn thấy bên trong rèm, nhưng thủy chung không mảy
may di chuyển, một mực ngồi ở chỗ kia, để Hàn Anh dựa vào mình.

Hàn Anh hơi mệt, liền miễn cưỡng dựa vào trên người Phó Tạ nhắm mắt dưỡng thần.

Phó Tạ thấy nàng như vậy, vội vàng xử lý một chút chuyện khẩn cấp, đợi
Phó Trữ Phó Tĩnh lui xuống, lúc này mới ôm Hàn Anh vào trong lòng, nói:“A Anh, trở về phòng một lát nhé?”

Hàn Anh vội vàng mở mắt: “Huynh không phải nói muốn mang muội đi hoa viên phía sau tản bộ sao?”

Phó Tạ bật cười: “Được!”

Trước khi ra cửa, Phó Tạ còn có chút không yên lòng, liền chỉ thị Nhuận Thu lấy một kiện áo choàng tới.

Hàn Anh giật mình cười: “Thời tiết tháng tám mà mặc áo choàng, có thể quá khoa trương hay không?”

Phó Tạ một tay nắm cả bờ eo của nàng, một tay xốc mành gấm lên nhìn ra
phía ngoài, thấy trong sân nhánh cây bạch dương bị gió thổi rung lên,

liền nói: “Thời tiết Tây Cương và kinh thành không giống nhau, nên cẩn
thận một chút!”

Lúc này Nhuận Thu mang theo Dẫn Ngọc lấy kiện áo choàng gấm dệt kim lông chồn tuyết hoa hồng của Hàn Anh mới làm đi ra.

Phó Tạ nhận áo choàng, sau khi mở ra thì giúp Hàn Anh khoác lên, lại cúi người tỉ mỉ giúp nàng nịt dây lưng lụa.

Hàn Anh hơi ngửa đầu nhìn Phó Tạ gần trong gang tấc: “Ca ca, khi muội sinh, huynh ở bên cạnh muội nhé, muội sợ lắm.”

Phó Tạ chăm chú nhìn nàng, ôn nhu nói: “Được. Ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng.”

Hàn Anh lúc này mới yên tâm đặt tay của mình vào trong tay Phó Tạ, mặc cho Phó Tạ nắm tay mình đi ra khỏi nhà chính.

Bên ngoài gió thật to, thế nhưng có Phó Tạ bên cạnh, cái gì nàng cũng không sợ.

Hàn Anh còn đang ngủ trưa, Phó Tạ lặng lẽ đi ra.

Sau khi Dặn dò Tẩy Xuân và Nhuận Thu ở trong phòng ngủ chờ Hàn Anh, Phó Tạ vội vàng đi tiền viện.

Sau khi hội nghị chấm dứt, Phó Tạ giữ Trần Hi lại. Hắn thấy tình cảnh
Trần Hi và quý phụ trong kinh chung đụng thoải mái, sâu sắc cảm thấy
Trần Hi có khả năng thân cận phụ nữ, bởi vậy đặc biệt giữ Trần Hi lại,
hy vọng có thể cố vấn cho hắn.

Trần Hi không biết dụng ý của Phó Tạ, thấy Phó Tạ ngồi ngay ngắn ở trên
ghế gỗ lim cao, rủ mi mắt xuống, lông mi dài che đi sóng mắt, không biết đang đánh chủ ý gì, liền cũng không nóng nảy, bưng chén trà bích sứ tế
phẩm lên uống một hơi, phát hiện là Bích Loa Xuân hắn thường ngày thích
uống.

Thành thật mà nói Hàn Anh đúng là thê tử có đức có tài của Phó Tạ, Trần
Hi cảm thấy nàng an bài phủ điện soái trong ngoài cực kỳ thỏa đáng, chỉ
riêng việc cung cấp lá trà cho ngoại thư phòng này, loại mà mấy người
thường xuyên qua lại như bọn họ thích uống đều đủ cả, chỉ cần bọn họ
đến, gã sai vặt sẽ dâng lên trà ngâm theo sở thích riêng của từng người.

Trong lòng Phó Tạ đắn đo lời muốn nói rồi mới nói, lúc này mới giương
mắt nhìn Trần Hi: “Nếu như một nữ nhân luôn luôn đối đãi dịu dàng với
trượng phu, bỗng nhiên trở nên thích cáu giận, như thế là bởi vì sao?”
Dù là hắn trí kế vô song, nhưng cũng không rõ rốt cuộc vì sao tính tình
Hàn Anh lại trở nên cáu kỉnh.


Trần Hi đương nhiên hiểu Phó Tạ hỏi chính là Hàn Anh.

Hắn cũng không nói phá đổ, rũ mắt xuống nhìn chén trà trong tay thành
thành thật thật nói: “Tình huống như vậy, hoặc là trong thời kỳ nguyệt
tín hoặc là thời gian mang thai bực bội, hoặc là trượng phu làm không
tốt thê tử ghét bỏ trượng phu, hoặc là…” Hoặc là chưa thỏa mãn dục
vọng. Nhưng việc cuối cùng này hắn là tuyệt đối sẽ không nói.

Phó Tạ im lặng một lát, lại hỏi một câu: “Thế trượng phu phải làm thế nào để nàng vui?”

Đôi mắt Trần Hi nhìn chằm chằm nước trà xanh trong chén, chậm rãi nói:“Nhường nhịn một chút, hoặc tặng quà tặng hợp ý, hoặc nói chút ít lời
điềm mật, ngọt ngào…” Lòng của hắn sao chua chát quá?

”A, “ Phó Tạ mỉm cười đứng dậy, đối với Trần Hi vái chào thật sâu, lại cười nói, “Đa tạ!”

Trần Hi không nói gì, yên lặng đứng dậy đi ra.

Thấy Trần Hi không lắm mồm như bình thường, Phó Tạ không khỏi có chút
kinh ngạc, lại không suy nghĩ nhiều, trực tiếp quay về nội viện nhìn Hàn Anh đi.

Hàn Anh vừa tỉnh ngủ, liền phát hiện gối bên cạnh để một hộp gấm tinh xảo.

Nàng cầm hộp gấm, ấn mở ra, phát hiện trong hộp gấm ngoại trừ một nhánh
trâm phượng vàng ròng ngậm hồng bảo thạch cực tinh xảo, còn có một
đôi đồng tâm kết dùng chỉ đỏ vàng tết thành.

Hàn Anh lại không vội lấy trâm phượng, trước tiên cầm đồng tâm kết lên, tỉ mỉ vuốt vuốt.

Phó Tạ đứng ở ngoài trướng lặng lẽ nhìn nàng, trên khuôn mặt tuấn tú rốt cuộc nổi lên ý cười —— hắn giống như có chút biết rõ Hàn Anh vì sao tức giận!

Hàn Anh chợt có điều cảm thấy, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Phó Tạ đứng
trước ngoài trướng, vội vàng nũng nịu gọi hắn: “Ca ca, đến đỡ muội.”

Phó Tạ đang giúp Hàn Anh ngồi trước bàn trang điểm chải tóc dài, bên
ngoài truyền đến thanh âm của Tẩy Xuân: “Bẩm điện soái, Phó Trữ cầu
kiến, nói có trong kinh cấp báo.”

Một lát sau, thanh âm của Phó Trữ có chút hoảng loạn cách cửa sổ truyền
tới: “Điện soái, trong kinh cấp báo, hoàng hậu nương nương hoăng!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.