Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 127


Đọc truyện Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​ – Chương 127

Giữa trưa, Phó Tạ ở trong khách sảnh ngoại thư phòng thiết yến chiêu đãi sứ giả chưởng ấn thái giám Hứa Lập Dương
và Khinh Xa Đô Úy Lưu Thế Bình của Thừa Dận Đế.

Sau khi tiệc rượu chấm dứt, Lưu Thế Bình say khướt được Phó An mang đến
khách viện ngủ lại, Hứa Lập Dương thì theo Phó Tạ đi nội viện trong phủ
điện soái.

Vừa mới vào nội viện, Hứa Lập Dương liền thấy một thiếu phụ xinh đẹp tư
thái thướt tha dung nhan kiều diễm mặc áo gấm tơ vàng Vân Nam màu đỏ
thạch lựu và váy xanh nhạt được một đám nha hoàn vây quanh ra đón.

Hắn định thần nhìn lại, thấy thiếu phụ tóc đen như mây mày rậm mi dài,
da trắng như tuyết môi anh đào đỏ tươi, sóng mắt như nước nụ cười điềm
mật, ngọt ngào, không phải Hàn Anh thì là ai?

Hứa Lập Dương trong lòng vừa mừng vừa sợ, không tự chủ tăng nhanh bước
chân nghênh đón, nhưng phát hiện Phó Tạ đang ở một bên mi mày cau lại
mặt lộ vẻ không vui, hắn buộc lòng phải cố gắng kiềm lại bản thân, chậm
rãi tiến lên, quy củ hành lễ: “Lập Dương gặp qua thiếu phu nhân!”

Phó Tạ ở một bên nhìn Hàn Anh, cũng cảm thấy hai mắt tỏa sáng, A Anh của hắn được hắn tưới nhuần giống như đóa kiều hoa, vừa non nớt vừa kiều
diễm…

Nhưng khi nhìn Hứa Lập Dương quan sát Hàn Anh, Phó Tạ lại cảm thấy trong lòng chua chát, tuy biết Hứa Lập Dương là thái giám, nhưng cũng có phần muốn đánh Hứa Lập Dương một trận, đạp Hứa Lập Dương ra ngoài, xem hắn
còn dám nhìn A Anh của mình nữa hay không…

Hàn Anh bước liên tục nhẹ nhàng đi đến trước người Hứa Lập Dương, giương mắt kỹ càng đánh giá Hứa Lập Dương, thấy vóc dáng hắn dường như cao lớn một ít, rất là thanh tú, nhưng vẫn gầy teo, nhìn tinh anh nhanh nhẹn.

Hứa Lập Dương thấy Hàn Anh quan sát mình tỉ mỉ như vậy, trong lòng không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cái mũi cũng có chút chua xót, liền
cũng nhìn Hàn Anh.

Hắn phát hiện Hàn Anh da thịt nhẵn nhụi khuôn thanh tú, khí sắc vô cùng
tốt, lúc này mới yên lòng lại, rũ mắt xuống mặc cho Hàn Anh quan sát.

Phó Tạ ở một bên rất không cao hứng, thản nhiên nói: “A Anh, còn không mời khách nhân vào?”

Hàn Anh lúc này mới ý thức tới thất thố của mình, vội vàng cùng với Phó Tạ dẫn Hứa Lập Dương đi vào nhà chính.

Hứa Lập Dương sau khi ngồi xuống ở ghế bành phủ gấm dày, giống như vô ý
nhìn một vòng, thấy trong phòng bày biện tinh xảo thoải mái dễ chịu,
biết rõ Phó Tạ chiếu cố Hàn Anh rất khá, cảm thấy đại định, sau khi hàn
huyên vài câu liền chỉ thị tiểu thái giám theo tới dâng lên quà tặng hắn làm cho Hàn Anh.

Hàn Anh ban đầu còn tưởng rằng bất quá là quà tặng nhỏ, liền nhận không
chút khách khí, còn cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn ngươi Lập Dương!”


Đợi nàng nhìn thấy một đám tiểu thái giám lần lượt mang sáu hộp lễ gỗ
nhãn thơm ngát đi vào, lúc này mới phát hiện “Chính là lễ mọn” của Hứa
Lập Dương, cũng không phải lễ mọn thật sự, vội vàng nhìn Hứa Lập Dương:“Lập Dương, ngươi quá khách khí…”

Hứa Lập Dương đứng dậy dâng danh mục quà tặng cho Hàn Anh, trên khuôn
mặt thanh tú tràn đầy ngây thơ cười: “Thiếu phu nhân, Lập Dương một thân một mình, cuộc đời này nếu nhiều tài sản cũng vô dụng.”

Hàn Anh thấy hắn cười giống như đứa bé, không khỏi rất là thương tiếc, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng.

Lại đi nhìn danh mục quà tặng, phát hiện đều là những châu báu tơ lụa
cực kỳ trân quý, trong lòng Hàn Anh càng là khổ sở, mắt to ngập nước
nhìn Hứa Lập Dương.

Hứa Lập Dương không dám nhìn Hàn Anh, rũ mắt xuống lại cười nói: “Lập
Dương lần này đến đây, còn mang đến một người cho thiếu phu nhân!”

Hàn Anh nhìn Hứa Lập Dương, đang muốn nói chuyện, bên kia tiểu thái giám liền dẫn một người vào, chính là đã thái giám Hồ Xuân Quang lâu ngày
không gặp!

Nhớ tới mẫu thân tôn sùng y thuật của Hồ Xuân Quang Hàn Anh nhãn tình không khỏi sáng lên.

Phó Tạ thấy Hồ Xuân Quang tập tễnh đến, một chút xíu ghen ghét đối với
Hứa Lập Dương này lập tức quét sạch, mắt phượng xinh đẹp cũng phát sáng
lên.

Nhìn thấy vẻ mặt của hai vợ chồng điện soái, Hứa Lập Dương hiểu chuyện
này có ích với mình. Hắn mấy năm nay được không ít châu báu tơ lụa, đặc
biệt trong đó cũng chọn lựa ra những thứ hảo hạng tốt nhất, chuẩn bị tìm một cơ hội đưa cho Hàn Anh, lần này tới đây liền toàn bộ mang đến cho
Hàn Anh.

Hắn biết mình hiến những châu báu tơ lụa này cho Hàn Anh, điện soái đại
nhân nhất định sẽ mất hứng, cho nên liền lưu lại một người người kế
nhiệm — điện soái đại nhân thành thân hai năm, thiếu phu nhân vẫn chưa
mang thai, sợ là cần Hồ Xuân Quang tài giỏi sản khoa — cho nên hắn liền mang Hồ Xuân Quang dưỡng lão trong nhà hắn đến!

Sau khi xem mạch cho thiếu phu nhân, Hồ Xuân Quang có chút trầm ngâm, liền bắt đầu hốt thuốc.

Hàn Anh sợ bất tiện, liền về phòng ngủ trước.

Hồ Xuân Quang thấy thiếu phu nhân đã đi ra, lúc này mới liếc Hứa Lập Dương ra hiệu một cái.

Hứa Lập Dương thức thời tìm lý do đi ra.

Nghe Hồ Xuân Quang nói xong, Phó Tạ biết Lý Kim Triêu vẫn có vài phần

bản lãnh, hai vị đại phu kết luận giống nhau– Chuyện phòng the nhiều
lần quá, chậm rãi điều dưỡng là được!

Đến buổi chiều, sau khi uống chén thuốc Hồ Xuân Quang kê đơn, Hàn Anh
liền có chút buồn ngủ, Phó Tạ thấy ánh mắt của nàng không mở ra được,
liền đỡ nàng đi vào phòng ngủ, dàn thu xếp cho Hàn Anh ngủ xong mới đi
ra ngoài, ra ngoại thư phòng nghị sự.

Ngày hôm đó Hàn Anh đang ở Đông Sương phòng xử lý công việc, Tẩy Xuân lại đem một chồng bái thiếp cùng với Phó Trữ cùng đi vào.

Phó Trữ từ trong bái thiếp chọn ra mấy cái, kính cẩn dâng cho Hàn Anh:“Thiếu phu nhân, mấy vị phu nhân này người có thể gặp một lần.”

Hàn Anh tò mò cầm mấy thiếp mời từng cái nhìn một lần, trong lòng vừa
suy đoán đến cùng ai là thám tử Tháp Khắc Khắc, vừa nói: “Hôm nay gặp
thì sao?”

Phó Trữ vội nói: “Thiếu phu nhân, người lãnh nhạt các nàng mấy ngày sau gặp cũng được.”

Hàn Anh miễn cưỡng nói: “Biết rồi.”

Phó Trữ vội vàng lui xuống.

Qua hai ngày, trong Lương Châu Thành phàm là nội quyến có chút thể diện
đều nhận được thiếp mời điện soái phu nhân Hàn thị tổ chức hội hoa đón
xuân. Những nữ quyến này vì ở chỗ điện soái phu nhân ganh đua sắc đẹp,
không chút nào tiếc rẻ mà vung tiền như rác, trong lúc nhất thời sinh ý
của các tiệm châu báu tiệm tơ lụa trong thành đều bốc lửa.

Vào ngày 15 hội hoa đón xuân, hậu hoa viên điện soái phủ quần áo tóc tai son phấn nước hoa nồng nặc, vô số hoa phục mỹ nhân vây quanh điện soái
phu nhân Hàn thị nịnh nọt tâng bốc, thổi phồng Hàn thị vui vẻ ra mặt.

Trong đó có một vị thê tử của Thông Phán Lương Châu Từ Cảnh Minh ngày
thường dáng người thon dài mũi cao mắt sâu da thịt trắng như tuyết,
miệng lại dẻo, biết nịnh nọt điện soái phu nhân, lại mạnh mẽ, thay mặt
mọi người mở miệng mời điện soái phu nhân mùng ba tháng ba cùng đi Thiên Lung Tuyết Sơn leo núi.

Điện soái phu nhân Hàn thị vốn đang cùng Từ Phu Nhân đùa cợt, nghe vậy có chút muốn nói lại thôi: “Ta cũng muốn đi, nhưng…”

Nàng dường như không muốn nói, thế nhưng thấy mọi người đều trông mong
nhìn mình, đành phải ấp a ấp úng nói: “Cuối tháng hai điện soái phải
lĩnh quân đi Túc Châu tập huấn, khi đó ta sợ là không có ở Túc Châu…”

Mọi người rất là thức thời, nhao nhao an ủi điện soái phu nhân.


Đến cuối tháng hai, tất cả bộ phận Phó quân quả thật bắt đầu tiến hành
đổi nơi đóng quân số lượng lớn, nhao nhao hướng Túc Châu tụ tập, mà lời
đồn đãi phòng giữ Lương Châu thành trống không cũng dần dần lan truyền
ra.

Vừa qua tháng hai, Phó Tạ lưu lại giám quân Trần Hi thay mình trấn thủ
Tây Cương, mình thì mang theo thân binh, được Tuyên Đức Tướng Quân Tưởng Vân Xuyên hộ tống đi theo sứ giả chưởng ấn thái giám Hứa Lập Dương và
Khinh Xa Đô Úy Lưu Thế Bình của Thừa Dận Đế đi về hướng kinh thành.

Trong đội xe của Phó Tạ có mấy cỗ xe ngựa, phía trên ngồi mấy vị nữ quyến, nghe nói là nữ quyến của điện Soái đại nhân.

Thật ra Hàn Anh không có đi cùng Phó Tạ, mà ru rú trong nhà ở điện soái
phủ Lương Châu, mỗi ngày ngắm hoa đọc sách làm nữ công, được Hồ Xuân
Quang chiếu cố bắt đầu điều dưỡng thân thể.

Một đoàn người Phó Tạ còn chưa tới Lan Châu liền nhận được tin Trần Hi
sai người ra roi thúc ngựa truyền tới cấp báo — Vương tử Khắc Lý Mộc
của bộ tộc Tháp Khắc Khắc suất lĩnh mười lăm vạn thiết kỵ tiến công
Lương Châu!

Hứa Lập Dương và Phó Tạ sớm có dự mưu, dáng vẻ liền ra quyết định thật
nhanh, không để ý phó sứ Khinh Xa Đô Úy Lưu Thế Bình phản đối, bảo Phó
Tạ quay về Lương Châu nghênh đón địch, mà hắn và Lưu Thế Bình hồi kinh
phục mệnh.

Tin tức truyền tới kinh thành, Thừa Dận Đế lúc này mới thật sự nóng nảy, hôm nay phía tây có mười lăm vạn thiết kỵ của bộ tộc Tháp Khắc Khắc xâm phạm, Bắc có huynh đệ Lâm Thước Lâm Hộc đứng đầu nghĩa quân Tấn Châu
xuôi nam, tình hình Đại Chu tràn đầy nguy cơ!

Hắn lập tức tổ chức buổi thượng triều vào buổi trưa, hỏi thăm văn võ đại thần có kế sách gì nghênh đón địch.

Văn võ đại thần ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhưng không có người nào ra khỏi hàng.

Thừa Dận Đế tức giận đến huyệt thái dương giật giật, nhưng cố gắng nhẫn
nại nói: “Phương diện Lương Châu trẫm đã chỉ thị Phó Tạ nghênh đón
địch, các khanh ai nguyện ý đi bình định loạn Tấn Châu?”

Đám văn võ đại thần vẫn cúi đầu im lặng.

Thừa Dận Đế tức giận sắc mặt tái xanh, đang muốn lên tiếng, Binh Bộ Thị
Lang Hàn Thầm ra khỏi hàng trầm giọng nói: “Bẩm bệ hạ, thần nguyện ý!”

Ba ngày sau, Hàn Thầm suất lĩnh tám vạn cấm quân đi về hướng Tấn Châu
bình định khởi nghĩa Lâm Thước Lâm Hộc, quân coi giữ kinh thành vẻn vẹn
chỉ hơn hai vạn.

Phó Tạ suốt đêm quay về Lương Châu, lúc này tất cả thủ lĩnh phó quân đã
mài trường đao sáng bóng, tuấn mã đã cho ăn no bụng, hỏa dược cũng chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ chủ soái Phó Tạ trở về.

Vương tử Khắc Lý Mộc suất lĩnh mười lăm vạn thiết kỵ bộ tộc Tháp Khắc
Khắc vừa vượt qua sông A Tát nhĩ, bầu trời liền nổi lên gió tuyết đầy
trời.


Trong gió tuyết mênh mông, đại quân Phó Tạ đầy khắp núi đồi mà đến, hỏa
thương doanh, cung nỏ doanh, kỵ binh và bộ binh tầng tầng xông lên, dùng xa luân chiến (nhiều người đánh một người, thay phiên nhau) nghiền ép kỵ binh Tháp Khắc Khắc.

Qua hai mươi mấy ngày xa luân chiến, Vương tử Khắc Lý Mộc suất lĩnh vẻn
vẹn hơn 5000 kỵ binh Tháp Khắc Khắc đầu hàng, Phó quân thừa thắng xông
lên, mạo hiểm gió tuyết ngày đi đêm nghỉ vượt qua sông A Tát nhĩ, kích
bất ngờ Phi Ưng thành, qua nửa tháng ác chiến, rốt cuộc dẹp xong Phi Ưng thành.

Vì củng cố thành quả thắng lợi, Phó Tạ dẫn đầu Phó quân tiếp tục đánh
vào nội địa bộ tộc Tháp Khắc Khắc, đoạt thành Di Lăng thành lớn thứ
hai của bộ tộc Tháp Khắc Khắc, sau khi Di Lăng thành sụp xuống lại bắt
đầu đánh Tô Vũ thành, cuối cùng là thủ phủ Tát Mã Thành của Tháp Khắc
Khắc.

Đợi đến lúc hoàn toàn thu phục toàn cảnh bộ tộc Tháp Khắc Khắc, đã là
giữa tháng tám. Phó Tạ hả lòng hả dạ nhận được một tin tức tốt — sau
khi nhạc phụ của hắn trải qua chiến đấu du kích bốn tháng, rốt cuộc
thành công chiêu an huynh đệ Lâm Thước Lâm Hộc đứng đầu nghĩa quân Tấn
Châu.

Đối với kết quả này Phó Tạ cũng chẳng suy nghĩ gì nữa — huynh đệ Lâm
Thước Lâm Hộc chính là quân cờ hắn an bài ở trong nghĩa quân.

Phó Tạ lưu lại nhóm Duẫn Vũ Trạch trấn thủ tát mã thành, nhóm Tưởng Vân
Xuyên trấn thủ Tô Vũ thành, nhóm Chu Thanh trấn thủ Di Lăng thành, nhóm
Lý Kim Triêu trấn thủ Phi Ưng thành, để kiên cố thành quả thắng lợi, mà
hắn thì mang theo chủ lực Phó quân về tới Lương Châu Thành.

Vừa tới Lương Châu, còn chưa vào thành, Phó Tạ liền gặp Trần Hi tới đón
tiếp trước — hắn dẫn đầu quân đội đánh nam dẹp bắc, Trần Hi lưu thủ
Lương Châu.

Trần Hi mặt mày hớn hở ra đón, làm một đại lễ nói: “Chúc mừng điện soái! Chúc mừng điện soái!”

Phó Tạ thấy hắn cười có chút thần bí, trong lòng rất hồ nghi, liền nói: “Có gì vui mừng?”

Trần Hi lại không chịu nói, chỉ mỉm cười nhìn Phó Tạ, khiến cho Phó Tạ tức giận trong lòng, ước gì có thể đạp hắn hai cước.

Nhưng Phó Tạ lúc này lòng như lửa đốt muốn gặp kiều thê Hàn Anh, mới không có thời gian phản ứng Trần Hi.

Hắn trong vòng vậy thân binh và chúng tướng phi ngựa về điện soái phủ.

Nhận được tin tức Hàn Anh mang theo đám người Tẩy Xuân ra ngoài đón.

Phó Tạ lòng nóng như lửa đốt, cưỡi ngựa đánh thẳng một mạch vào điện
soái phủ, chạy như bay đến trước cửa nội viện mới xuống ngựa.

Hắn vừa đi vào nội viện, liền thấy Tẩy Xuân và Nhuận Thu đỡ Hàn Anh đi ra.

Trong nháy mắt nhìn đến phần bụng của Hàn Anh, Phó Tạ không khỏi đầu váng mắt hoa, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.