Đọc truyện Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu – Chương 122
Cuối tháng ba, sau khi Phó Tạ nhận được
thơ báo của thám tử, tự thân xuất mã dẫn đầu hai vạn kỵ binh nhanh chóng xuất kích, suốt đêm vượt qua sông A Tát Nhĩ, tập kích con đường vận
chuyển lương thực từ Ba Tư đến bộ tộc Tháp Khắc Khắc, cắt đứt toàn bộ
lương thảo, sau đó như thiểm điện tập kích nơi đóng giữ kỵ binh Tháp
Khắc Khắc ở Lương Châu.
Cùng lúc đó, tướng lĩnh Phó quân Duẫn Vũ Trạch suất lĩnh năm vạn kỵ binh từ phía bắc tấn công chính diện, tướng lĩnh Phó quân Chu Thanh suất
lĩnh ba vạn kỵ binh vòng qua tiến đánh phía nam, giám quân Trần Hi và
thống lĩnh cấm quân Tiêu Phượng Thiềm thì mang theo mười vạn cấm quân ở
phía đông Lương Châu Thành xếp thành hàng, mà cung nỏ doanh của Lý Chân
và Hỏa Thương doanh của Lý Kim Triêu thì phối hợp với đại soái Phó Tạ ở
phía tây ngăn chặn lộ tuyến của kỵ binh bộ tộc Tháp Khắc Khắc chạy thục
mạng.
Tháng ba vốn chính là mùa vụ thanh hoàng bất tiếp[1], bộ tộc Tháp Khắc
Khắc bốn bề thụ địch, giữ vững được mười ngày, rốt cuộc khó có thể ngăn
cản được đại quân Phó Tạ nhiều lần trùng kích, đành phải bỏ thành đào
tẩu, rồi lại gặp cung nỏ doanh và Hỏa Thương doanh trên chiến trường, tử thương vô cùng nghiêm trọng.
[1] Mạ xanh chưa lớn mà lúa chín vàng đã hết (ý nói thiếu thốn khó khăn, cái cũ dùng đã hết mà chưa có cái mới).
Đầu tháng tư, đi qua 15 ngày kịch chiến, đại quân Phó Tạ rốt cuộc đoạt lại Lương Châu Thành.
Ngày hôm đó buổi tối đại quân ở bên ngoài Lương Châu Thành xây dựng cơ sở tạm thời.
Sau khi hội nghị quân sự chấm dứt, Phó Tạ mang theo chư vị tướng lĩnh cưỡi ngựa tuần tra từng nơi trú quân.
Vừa đến nơi đóng quân của Trần Hi, Phó Tạ còn chưa xuống ngựa, liền nghe được binh sĩ trong doanh trướng có người ở thổi sáo, thổi đúng là “Ngư dân ngạo[2]”.
[2] Bài thơNgư gia ngạo (Thu tứ) 漁家傲(秋思)- Ngư gia ngạo (Ý nghĩ mùa thu) của Phạm Trọng Yêm
Tái hạ thu lai phong cảnh dị,
Hành Dương nhạn khứ vô lưu ý.
Tứ diện biên thanh liên giốc khỉ (khởi).
Thiên chướng lý,
Trường yên lạc nhật cô thành bế.
Trọc tửu nhất bôi gia vạn lý,
Yên Nhiên vị lặc quy vô kế.
Khương quản du du sương mãn địa.
Nhân bất mị,
Tướng quân bạch phát chinh phu lệ.
Bản dịch của Nguyễn Chí Viễn:
Cửa ải thu về phong cảnh khác,
Hành Dương nhạn tới chừng ngơ ngác.
Bốn mặt biên phòng dồn tiếng ốc.
Ngàn chướng bọc,
Chiều tà khói toả cô thành đóng.
Nhà muôn dặm một ly rượu đục,
Yên Nhiên chưa tạc về sao được.
Khương địch rầu rầu sương phủ đặc.
Đêm trằn trọc,
Tướng quân tóc bạc, chinh phu khóc.
Có thanh âm trầm thấp cùng tiếng sáo ngâm xướng: “Tái hạ thu lai phong
cảnh dị,… Trường yên lạc nhật cô thành bế. Trọc tửu nhất bôi gia vạn
lý, yến nhiên vị lặc quy vô kế. Khương quản du du sương mãn địa. Nhân
bất mị, tương quân bạch phát chinh phu lệ…”
Tiếng sáo nức nở nghẹn ngào, ca khúc thê lương, làm trong lòng người ta
không tự chủ bi thương, trong lòng chúng tướng đều có chút thê lương.
Trần Hi theo Phó Tạ cùng một chỗ xuống ngựa, một bên dẫn Phó Tạ đi về
lều lớn của mình, một bên thay binh sĩ giải thích nói: “Đại soái, chúng ta đã đi bảy tháng rồi, binh sĩ nhớ nhà cũng không thể tránh được.”
Phó Tạ rũ mắt xuống, không nói gì, sải bước đi vào lều lớn, lúc này mới
dặn dò Trần Hi: “Trong quân không phải có nhạc quân chịu trách nhiệm hát hò sao, phái mấy nhạc quân đi đến trước từng doanh trướng, dẫn mọi
người hát ‘Tái hạ khúc’[3], để phấn chấn lòng quân.”
[3] Bài thơ Tái hạ khúc kỳ 3 (塞下曲其三) – Khúc hát dưới ải kỳ 3 của Lư Luân
Nguyệt hắc nhạn phi cao,
Thiền Vu dạ độn đào.
Dục tương khinh kỵ trục,
Đại tuyết mãn cung đao.
Dịch nghĩa:
Trăng lờ mờ nhạn bay trên cao
Vua Hung Nô ban đêm phải bỏ chạy trốn
(Tướng quân) muốn cưỡi khoái mã rượt theo
(Mà) cơn bão tuyết xuống rớt đầy cả cung đao
Trăng mờ nhạn bay cao
Thiền Vu đêm chạy trốn
Đem khinh kỵ rượt theo
Tuyết bám đầy cung kiếm
Trần Hi đáp một tiếng, lui xuống đi đi an bài.
Cũng không lâu lắm, bên ngoài liền vang lên “Tái hạ khúc” hùng hồn dâng trào: “Nguyệt hắc nhạn phi cao,
Thiền Vu dạ độn đào. Dục tương khinh kỵ trục, Đại tuyết mãn cung đao…”
Phó Tạ một tay chống má ngồi ở trước thư án, nghe tiếng ca bên ngoài, lại nhớ tới Hàn Anh…
Trần Hi làm xong chuyện Phó Tạ nhắn nhủ, vừa muốn vào doanh trướng, chỉ
nghe thấy Phó Tạ ở bên trong dặn dò Phó Tĩnh: “Ngươi dẫn người vào kinh
đón thiếu phu nhân, tối nay liền xuất phát!”
Trần Hi dừng bước, nét mặt tươi cười ngọt ngào của Hàn Anh vội vàng bất
ngờ hiện lên trong đầu của hắn, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn không
khỏi hiện lên ý cười…
Tháng ba là mùa đẹp nhất trong năm ở Biện Kinh, trăm hoa oanh phi điệp
vũ, ngay cả trong không khí dường như cũng mờ ngào ngạt hương hoa.
Ngày hôm đó Hàn Anh ngủ trưa, cũng không chải đầu, xõa tóc dài ngồi ở
trên tháp quý phi phía trước cửa sổ trong phòng ngủ, ngơ ngác nhìn cây
hoa lê đang nở rộ trắng như tuyết trong nội viện
Cảnh xuân đẹp như vậy, thế nhưng nàng nhớ Phó Tạ rồi.
Xuất phát từ giữa tháng 8 cho tới bây giờ, Phó Tạ đã rời đi hơn nửa năm. Nàng cũng nhận được mấy phong thơ của Phó Tạ, thế nhưng người không ở
bên cạnh, thơ thì có ích lợi gì?
Chẳng biết từ lúc nào, bên ngoài tí tách mưa nhỏ, giọt mưa đánh trên cây lê bên ngoài, cũng chỉ là đánh rớt vài cánh hoa trắng như tuyết.
Hàn Anh bưng kín khuôn mặt, nước mắt sớm tuôn ra.
Tẩy Xuân, Nhuận Thu và Thiến Ngọc ba người đang hầu hạ trong phòng, thấy thế tất cả đều ảm đạm.
Đúng lúc này, Sấu Đông đi vào bẩm báo: “Thiếu phu nhân, Tứ cô nương tới thăm ngài!”
Hàn Anh cầm khăn lụa lau đi nước mắt trên mặt, lúc này mới nói: “Mời nàng vào đi!”
Phó Du đi vào nhà chính, thấy Tẩy Xuân các nàng đang hầu hạ Hàn Anh rửa
mặt, liền cũng tiến lên giúp, từ trong khay Như Ngọc bưng lấy một cái
khăn lụa đưa tới.
Hàn Anh lau đi bọt nước trên mặt, nhận nước hoa Nhuận Thu đưa qua thoa
một lớp mỏng đắp trên mặt, lúc này mới nhìn Phó Du, cười nói: “Cơm tối ở đây dùng đi!”
Phó Du nhu thuận đáp ứng, biết Hàn Anh còn muốn trang điểm, liền nói: “Tam tẩu tẩu, hôm nay chải tóc gì? Ta tới giúp tẩu nhé!”
Nụ cười trên mặt Hàn Anh chậm rãi biến mất, sau nửa ngày mới nói: “Ta
cũng không có lòng nào trang điểm hết… cũng được, chải tóc đào tâm kế
cho ta đi!”
Chải tóc trang điểm xong, Hàn Anh đang được Tẩy Xuân và Nhuận Thu hầu hạ thay đổi một bộ bối tử xanh nhạt vân hoa anh đào và một cái váy hoa xòe đỏ thẫm, liền nghe được Sấu Đông báo lại: “Thiếu phu nhân, đại thiếu
phu nhân phái ma ma bên cạnh nàng đến đòi vài mấy cuộn vải mảnh, bảo là
muốn làm quần áo thiếp thân cho tiểu công tử.”
Hàn Anh nghe vậy không nói gì, vẫn soi gương to tây dương nhìn mình
trong gương — Phó Tạ đi hơn nửa năm, nàng ngược lại là gầy đi một vòng
lớn, lộ ra có chút yếu đuối, Phó Tạ gặp lại nàng cũng không biết sẽ là
phản ứng gì.
Thành thân lâu như vậy, thật ra Hàn Anh vẫn không biết Phó Tạ đến tột
cùng là thích nữ nhân thon thả hay là thích nữ nhân đầy đặn…
Nhưng Phó Du có chút bất mãn, thầm nghĩ: đại tẩu bất quá là thầy bói nói sinh con trai, liền mỗi ngày ở trước mặt Tam tẩu nơi khoe khoang, hôm
nay muốn cát mảnh (đồ dệt bằng tơ và gai), sáng mai muốn sợi mảnh, thật
sự là đáng ghét! Nàng tại sao không nói Vĩnh Thọ trưởng công chúa cũng
vì đại ca sinh ra con trai đi!
Tẩy Xuân thấy chủ tử không nói chuyện, biết rõ nàng là chẳng muốn mở
miệng, liền mở miệng nói: “Sấu Đông, sau này chuyện như vậy cũng đừng có làm phiền thiếu phu nhân chúng ta, cho các nàng trực tiếp đi tìm Phó
Quý nương tử, hết thảy đều theo như lệ cũ của Quốc Công Phủ!”
Sấu Đông nghe vậy, đáp ứng liền đi truyền lời.
Cô tẩu cùng một chỗ dùng xong cơm tối, lại về tiểu hoa viên phía sau tản bộ, lúc này mới trở về nội viện Nữ Trinh viện.
Vừa vào nhà chính, Phó Du liền phát hiện trên giường gấm nhà chính đặt
mấy cuốn sợi nhỏ, không khỏi nhìn Hàn Anh: “Tam tẩu tẩu…”
Hàn Anh lại cười nói: “Ta muốn dùng sợi nhỏ mày làm cho Tam ca ngươi vài món mặc ở bên trong quần áo, sau đó lại làm cho đệ đệ A Đình của ta vài món tiểu y phục thiếp thân!”
Nàng rất ít đụng đến châm tuyến, Phó Du không khỏi có chút tò mò, liền ở một bên nhìn, phát hiện Tam tẩu tẩu cắt may may đều được, không khỏi
cảm phục, liền nói: “Chị dâu, ta cũng làm cho A Đình vài món tiểu y phục a!”
Hàn Anh nghe vậy nở nụ cười, nói: “Tiểu hài tử mỗi ngày một lớn, ngươi
trong khoảng thời gian này không gặp hắn, làm sao biết lớn nhỏ? Thời
điểm này, ngươi không bằng làm cho Lý Chân mấy bộ y phục vài đôi giày,
đến lúc đó bảo Phó An cầm hộ mang qua!” Phó Tạ vừa nói ra, hôn sự của
Lý Chân và Phó Du liền định xuống, ước định đợi Lý Chân theo Phó Tạ khải hoàn hồi triều sẽ thành hôn.
Phó Du nghe vậy, khuôn mặt mắc cỡ đỏ bừng, cúi đầu nắm vạt áo không nói tiếng nào.
Hàn Anh thấy thế, có chút buồn cười, liền dặn dò Tẩy Xuân: “Mang Tứ cô
nương đi tư khố của ta chọn mấy khúc vải, để Tứ cô nương làm cho tứ cô
gia tương lai của chúng ta mấy bộ y phục!”
Phó Du tuy rằng ngượng ngùng, nhưng không chịu nỗi Hàn Anh xúi giục, xấu hổ đi theo Tẩy Xuân.
Sau khi nàng rời khỏi, nụ cười trên mặt Hàn Anh lập tức biến mất, ngây
người hồi lâu mới cầm lên châm tuyến, tiếp tục làm trung y cho Phó Tạ.
Qua hai ngày, bởi vì quá nhớ nữ nhi, vì gặp nữ nhi nên sau khi hạ triều
Hàn Thầm và Phó Viễn Trình cùng đi đến phủ An quốc công. Ông nhờ khí thế của Phó Viễn Trình Phó Tạ, hôm nay đã khôi phục làm Binh Bộ Thị Lang,
vừa tiếp ý chỉ của Thừa Dận Đế, phải áp tải lương thảo đến quân đội Phó
Tạ.
Hàn Anh đang ở trong phòng làm quần áo, nghe nói phụ thân đến, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài đón.
Nàng mới ra nhà chính, chỉ thấy phụ thân đi nhanh tới, mà công công Phó
Viễn Trình không xa không gần theo ở phía sau, trong lòng đã có tính
toán, quyết định ở trước mặt công công dùng chút ít tâm cơ.
Nghĩ tới đây, hốc mắt Hàn Anh nóng lên, kêu một tiếng “Phụ thân”, khóc nhào vào trong ngực Hàn Thầm.
Nàng vốn là muốn diễn kịch, thế nhưng khi bổ nhào về phía trước vào
trong ngực phụ thân, bị cánh tay hữu lực của ôm lấy, liền nghĩ đến Phó
Tạ ở tái ngoại xa xôi, nước mắt liền không nhịn được tuôn ra bên ngoài.
Hàn Thầm thấy nữ nhi rơi lệ, trong lòng giống như đao xoắn, ôm Hàn Anh vỗ nhẹ lưng nàng, trong lòng dần dần đã có tính toán.
Phó Viễn Trình là cùng Hàn Thầm đi đến, thấy con dâu căn bản không thấy
được mình là công công, trực tiếp nhào tới trong ngực Hàn Thầm bi thương thút thít nỉ non, không khỏi có chút ngượng ngùng cúi đầu nhìn giày của mình.
Ông thật ra cũng lo lắng a!
Phó Tạ là gia chủ phó thị, cũng là đích mạch duy nhất của phủ An quốc
công, đến nay vẫn không thể sinh hạ đời sau, hiện tại lại đang ở chiến
trường đao kiếm vô tình…
Hàn Thầm trấn an nửa ngày, Hàn Anh lúc này mới ngưng được nước mắt.
Hàn Thầm giúp Hàn Anh lau nước mắt trên mặt, lúc này mới thấp giọng nhắc nhở: “Cha chồng con cũng tới!”
Hàn Anh nghe vậy cực kỳ lúng túng, cả khuôn mặt đỏ bừng tiến lên hành lễ với Phó Viễn Trình, lẩm bẩm nói: “Không biết phụ thân đại nhân đến, con dâu thất lễ…”
Phó Viễn Trình thấy con dâu khóc đến mí mắt cũng sưng lên, rõ ràng vẫn
là bộ dạng tiểu cô nương mềm mại, phải chia lìa với Phó Tạ, hơn nữa còn
đảm trách chuyện bếp núc của Quốc Công Phủ, xử lý Quốc Công Phủ ngay
ngắn rõ ràng, trong lòng cũng không đành lòng, liền nói: “A Anh, con và
cha con trò chuyện chút nữa đi!”
Lại nhìn Hàn Thầm, nói: “Hàn hiền đệ, ta đi ngoại thư phòng chờ ngươi!”
Dứt lời liền đứng dậy đi ra.
Đợi trong phòng chỉ còn lại có mình và phụ thân, Hàn Anh lại khóc lên: “Phụ thân, con muốn gặp Phó Tạ! Phụ thân!”
Lúc này Hàn Thầm ngồi trên ghế bành, Hàn Anh liền quỳ gối ôm chân ông, khuôn mặt dán trên gối Hàn Thầm đầu im lặng rơi lệ.
Trên sàn nhà trải thảm gấm đỏ thẫm mạ vàng, vừa dày vừa mềm, cũng không tính là khó chịu.
Trong lòng Hàn Thầm đau lòng Hàn Anh, lại vừa khó chịu, một lát sau mới
thở dài một hơi nói: “Bệ hạ chỉ thị ta áp tải lương thảo cho Phó Tạ.”
Hàn Anh nghe vậy, ngay cả khóc cũng quên, mắt to sáng lóng lánh đầy nước mắt nhìn Hàn Thầm, tựa hồ là không thể tin được lỗ tai của mình.
Hàn Thầm thấy nữ nhi ủy khuất giống như tiểu cẩu nhìn mình, nhìn rất
đáng thương, trong lòng rất đau lòng, thở dài, chủ động nói: “A Anh, lần này đi Tây Cương, ta mang theo con cùng đi!”
Hàn Anh vui mừng đến độ sắp điên rồi, nhưng có chút bận tâm, ngừng thở nói: “công công con bên kia —— “
”Cha chồng con bên kia tự có ta đi giải thích!” Hàn Thầm nghiêm mặt nói, “ Hai ngày này con phải ăn cơm thật ngon, không cho phép khóc nữa, bằng không thì ta không dẫn con đi Tây Cương!”
Hàn Anh vội vàng đáp ứng, hàm chứa nước mắt cười nói: “Phụ thân dùng cơm tối với con hãy đi!”
Cơm tối Hàn Thầm dùng ở Nữ Trinh viện, thấy nữ nhi dùng hết một chén cơm một chén canh, lúc này ông mới yên lòng lại, lại dặn dò một phen, lúc
này mới đi ra.
Phụ thân vừa rời đi, Hàn Anh tim đập nhanh hơn hưng phấn cực kỳ, trước
tiên gọi bọn nha hoàn đi qua, trước chọn Tẩy Xuân và Nhuận Thu đi theo
mình, lại chỉ thị hai nàng chủ trì chỉnh đốn hành lý.
Tẩy Xuân và Nhuận Thu thấy Phó Bình Phó An đều phải đi theo hầu hạ,
trong lòng tất nhiên là nguyện ý, liền bắt đầu thương lượng làm chuyện
này.
Hàn Anh thấy hai nàng bận rộn, liền dẫn Thiến Ngọc và Như Ngọc vào nhà
tắm ngâm cánh hoa hồng. Muốn gặp Phó Tạ, nàng phải thật xinh đẹp mới gặp hắn.
Ngày hôm sau, Hàn Anh chuẩn bị quay về phủ hoài ân hầu thăm mẫu thân cùng đệ đệ Hàn đình.
Rửa mặt xong Hàn Anh liền chỉ thị Tẩy Xuân gọi Phó Bình đi vào, chỉ thị
Phó Bình đi bẩm báo An Quốc Công chuyện nàng phải về phủ hoài ân hầu
thăm viếng.
An Quốc Công xưa nay sợ phiền toái, cho nên bất kể là nàng, hay là đại
thiếu phu nhân Lam thị ở tây Thiên viện, cùng với Vĩnh Thọ trưởng công
chúa ở phủ trưởng công chúa bên ngoài, đều tỉnh lược không cần sớm chiều đi thỉnh an An Quốc Công.
Sau khi Phó Bình được An Quốc Công đáp lời, liền trở về bẩm báo Hàn Anh.
Hàn Anh lúc này mới ngồi xe mang theo theo người quay về phủ hoài ân hầu.
Lâm thị vào kinh hơn nửa năm, dưới sự trợ giúp của Hàn Anh chẳng những
từ trong tay Trâu thị nhận lấy việc bếp núc của phủ hoài ân hầu, còn đem toàn bộ Hầu phủ từ trên xuống dưới tẩy sạch một lần, toàn bộ đổi lại
người của mình, hôm nay phủ hoài ân hầu không còn là phủ hoài ân hầu
trước kia nữa.
Sau khi Hàn Anh gặp mẫu thân, trước ôm Hàn đình thân mật.
Hàn Đình đã lớn hơn rồi, mắt to đen lúng liếng, rất thích cười, lớn lên
vừa trắng lại vừa béo, cái cằm cũng mập thành ba ngấn, ôm vào trong ngực có hơi nặng.
Nhưng Hàn Anh vẫn cố gắng ôm hắn, còn đi tới đi lui, làm Lâm thị và Từ
ma ma ở một bên nhìn cũng sợ hết hồn, sợ Hàn Đình béo bị Hàn Anh gầy vứt xuống đất, lại sợ Hàn Anh gầy bị Hàn Đình béo làm mỏi cánh tay.
Hàn Anh mới mặc kệ, nàng và Hàn đình kém nhau mười sáu tuổi, quả thực là thương yêu Hàn đình như bảo bối, thích cực kỳ. Chỉ tiếc Từ ma ma không
tín nhiệm nàng, luôn cảm thấy Hàn Anh xem Hàn Đình là món đồ chơi chơi,
thường thường lải nhải nàng.
Hàn Anh cảm thấy Từ ma ma đem toàn bộ yêu thương của bà chuyển qua cho
Hàn Đình, không khỏi có chút ghen ghét, cho nên Từ ma ma càng không cho
nàng ôm Hàn Đình, nàng liền càng hôn Hàn Đình sờ Hàn Đình, chọc cho Hàn
Đình cười khanh khách.
Lâm thị mỉm cười ở một bên nhìn.
Sau khi bà vào kinh, thấy Hàn Anh có trật tự giúp bà xử lý gia vụ, giúp
bà an bài lễ vật lui tới, còn dẫn bà đi xã giao với nhóm phu nhân trong
kinh, trên mặt bà tuy rằng lộ ra phi thường vui vẻ, nói trắng ra lại rất lo lắng —— trước kia A Anh mềm mại bốc đồng như vậy, bây giờ giống như
tiểu đại nhân, có phải ở phủ An quốc công bị ủy khuất hay không?
Lâm thị đem ý nghĩ của mình nói với Hàn Thầm.
Hàn Thầm cũng có chút lo lắng, liền gọi Tẩy Xuân tới hỏi, lại đi hỏi
nghĩa huynh kiêm thân gia Phó Viễn Trình, mới biết Hàn Anh tuổi tuy nhỏ, nhưng làm chủ việc bếp núc của Quốc Công Phủ, hơn nữa bởi vì Phó Tạ
trước khi đi an bài cho nàng những hộ vệ kia, còn có Đại Thái Giám Hứa
Lập Dương được bệ hạ sủng nhất hiện nay bảo hộ, Hàn Anh quả thực là bá
chủ một phương trong kinh không người nào dám chọc…
Biết được những tình huống này, Hàn Thầm lúc này mới yên lòng lại.
Hàn Anh ở phủ hoài ân hầu cùng cha mẹ đệ đệ cho đến khi cách ngày xuất
phát một ngày, lúc này mới đi theo phụ thân quay về phủ An quốc công
chào từ biệt công công Phó Viễn Trình.
Chạng vạng tối 15 Tháng ba ngày ấy, Hàn Anh ngồi xe ngựa thoải mái dễ
chịu phụ thân an bài cho nàng, theo đội ngũ xuất phát của phụ thân Hàn
Thầm rời kinh thành, một đường đi về hướng tây.