Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 6: Xuân – Tình


Đọc truyện Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu – Chương 6: Xuân – Tình

Sau bữa cơm tối, cả nhà Từ gia tụ tập tại nhà chính là thời khắc ấm áp nhất trong một ngày.Từ Thuận Hòa sợ ngọn đèn quá mờ, bèn bảoTiểu Hương lấy
thêm hai cây nến, một cây đặt trên bàn vuông, hắn ngồi ở đó cầm mấy
quyển sách thuốc lật xem. Một cây khác đặt trên bàn thấp, thuận tiện cho Từ Xán Xán và Từ Nghi Xuân – Từ Xán Xán cầm một quyển “Lý Nghĩa Sơn thi tập”, Từ Nghi Xuân vẫn đọc “Sử ký” như trước.

Tiểu Hương ngồi bên cạnh dùng lò than nhỏ hâm nóng rượu Thiệu Hưng. Sau
khi hâm nóng xong, thêm đường mật ong rồi rót cho bốn người Từ gia mỗi
người một chén. Từ Vương thị bưng chén lên nhấp một ngụm, hỏi Từ Thuận
Hòa đang chuyên tâm lật sách:

– Tướng công, tại sao tối nay lại chăm chỉ học tập thế?

Mắt Từ Thuận Hòa vẫn đặt trong sách như cũ:

– Aizz, vị khách sộp kia sắp đi, bảo là vẫn không có hiệu quả, ta phải nghiên cứu thêm chút.

Từ Vương thị nghe trượng phu nói xong, sợ con gái nghe hiểu ý câu
chuyện, vội vàng nhìn sang, phát hiện Từ Xán Xán cắm cúi đọc thơ, Từ
Nghi Xuân cũng rất nghiêm túc học bài dưới ánh nến, lúc này mới yên
lòng, hai tay bưng chén dâng cho Từ Thuận Hòa:

– Tướng công, đêm xuân lạnh lẽo, uống một chén rượu nóng cho ấm người đi!

Từ Xán Xán giả vờ chăm chú đọc thơ nhưng kỳ thực đang dựng thẳng lỗ tai
nghe cha nương nói chuyện! Trong lòng nàng tính toán mấy lần, cảm thấy
vị khách sộp mà cha nói chính là mỹ thiếu niên mắt phượng kia, cũng đoán ra tần suất mỹ thiếu niên đến chẩn bệnh ở Thuận Hòa Đường là mười ngày
một lần. Nàng vốn nghĩ còn có thể tìm biện pháp gặp mặt, ai biết hắn lại không tới nữa…

Từ Nghi Xuân đọc sách, qua khe hở liếc nhìn tỷ tỷ, phát hiện tuy rằng
nàng giống như đang đọc thơ, nhưng hai tròng mắt đen long lanh chậm rãi
đảo qua đảo lại, liền đoán được tỷ tỷ lại thất thần. Hắn bưng chén rượu
lên nếm nếm, lúc này mới mời tỷ tỷ:

– Tỷ tỷ.


Hắn đưa chén rượu lên môi Từ Xán Xán, nàng còn chưa phục hồi tinh thần,
bởi vì giả vờ đọc thơ mà miệng vẫn còn hơi hơi giương lên. Từ Nghi Xuân
mỉm cười, khẽ lật cái chén rồi đổ rượu vào. Từ Xán Xán bị đệ đệ bất ngờ
đổ một chén rượu, thiếu chút nữa thì sặc. Nàng nuốt rượu xuống liền muốn đấm đệ đệ. Từ Nghi Xuân phản ứng rất nhanh, thoáng cái đã lao ra ngoài, nhanh như chớp nhảy qua ngưỡng cửa, đến bên ngoài nhà chính còn quay
đầu lại trêu chọc Từ Xán Xán. Lúc này, Từ Xán Xán giận dữ, xách váy đuổi theo. Hai tỷ đệ đang ở trong sân ngươi đuổi ta chạy huyên náo gà bay
chó sủa, Từ Thuận Hòa bèn gọi:

– Xán Xán vào đây!

Từ Xán Xán quơ quơ nắm tay về phía đệ đệ, lúc này mới xoay người đi vào nhà chính.

– Cái gì? Đi biện kinh hầu hạ tổ mẫu ạ?

Nghe xong lời phụ thân, vẻ mặt Từ Xán Xán kinh ngạc:

– Con không đi đâu! Người nào đi thì đi đi!

Từ Vương thị đã sớm biết nội dung bức thư đại bá gửi đến, lúc này cũng không khỏi nói:

– Xán Xán sang năm sẽ thành thân, cần phải ở nhà chuẩn bị đồ cưới, đại ca cũng thật là….

Từ Thuận Hòa nghe vậy, nhìn một đôi nữ nhân đứng trước mặt, nháy mắt với thê tử, khẽ lắc lắc đầu không thể nhận ra.

– Xán Xán sang năm mới thành thân, nếu mẫu thân nhớ Xán Xán, để Xán Xán đi kinh thành hầu hạ tổ mẫu, cũng tiếp xúc với vệc đời…

Từ Vương thị rũ mắt xuống im lặng.

– Xán xán, tổ mẫu con gần đây sinh bệnh, rất nhớ con, lúc này đại bá của con mới chỉ đích danh gọi con đi hầu hạ tổ mẫu.

– Tổ mẫu chỉ thiên vị Từ Nghi Liên và Từ Nghi Bằng nhà đại bá, lúc nào yêu thích con rồi?

Từ Xán Xán căm giận ngắt lời cha:


– Con nhớ rất rõ ràng mà, khi còn bé tổ mẫu đều đem đồ ăn ngon cho Nghi Liên và Nghi Bằng, cho tới bây giờ cũng chưa cho con!

Từ Thuận Hòa vừa bực mình vừa buồn cười:

– Làm sao con chỉ nhớ rõ những chuyện có liên quan đến ăn uống thế? Con, nha đầu này chính là đồ tham ăn!

Từ Xán Xán há miệng, nhưng thực sự nàng không có cách nào phản bác, nàng đúng là một người tham ăn, hơn nữa cũng không kén chọn. ngay cả món sợi củ cải xào mà nhà bình thường vẫn ăn nàng đều có thể ăn ngon lành.
Quanh năm khẩu vị tốt, nhìn nàng giống như thon thả nhưng thực ra thịt
cũng không thiếu, cũng may khung xương nhỏ…Nhìn con gái chịu thua, Từ
Thuận Hòa hòa nhã nói:

– Ta phải trông nom việc làm ăn, Nghi Xuân phải đến học đường đọc sách, nương con phải chăm sóc đệ đệ con, chỉ có con mới đi được. Ngày mai thu thập một chút, buổi sáng liền theo Từ Sâm xuất phát. Từ Sâm vẫn mang
theo bốn gia nhân, nhà cửa chúng ta nhỏ hẹp, thật sự cũng không thu xếp
tốt được.

Đại ca nói mẫu thân bị bệnh, muốn cháu gái Xán Xán nhanh đi hầu hạ, lấy
một cái mũ hiếu đạo đè xuống, hắn không có cách nào cự tuyệt được! Từ
Xán Xán nói không lại cha, đành phải âm thầm chấp nhận.

Ban đêm không biết nổi mưa lúc nào, khi vừa mới bắt đầu chỉ là mưa nhỏ
tí tách, đến nửa đêm hạt mưa càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhanh,
rơi trên mái ngói ngoài hiên và nền gạch trên sân phát ra tiếng “bộp bộp bộp” giòn tan.

Hiếm khi Từ Xán Xán mất ngủ như vậy. Nàng ở trên giường lật tới lật
lui, đầu óc vô cùng tỉnh táo. Từ Xán Xán cố gắng nhớ lại hình dáng vị
hôn phu Vương nhị lang, nhưng không thể nào nhớ nổi, chỉ nhớ rõ thân
hình cao lớn tướng mạo anh tuấn. Khuôn mặt mỹ thiếu niên mắt phượng kia
lại không ngừng hiện lên trong đầu nàng, đuổi như thế nào cũng không đi. Từ Xán Xán cảm thấy trái tim mình đập bùm bùm trong lồng ngực, giống
như có một bàn tay vô hình nắm lấy trái tim nàng nhẹ nhàng nắn bóp từng
cái, từng cái một…


Vốn bởi vì trời mưa rả rích mà ban đêm ẩm ướt lạnh lẽo, Từ Xán Xán lại
cảm thấy nóng bức khó chịu, không thể phát tiết. Nàng xoay người đè ép
chăn mềm nằm úp sấp trên giường, muốn để cho mình mát mẻ chút, nhưng
trên mặt cứ nóng bừng bừng, trong lòng thì phiền. Nàng lấy vòng ngọc
dưới gối đầu ra, dán lên mặt mà vẫn nóng rát không thuyên giảm.

Từ Xán Xán vừa khổ sở, vừa ngọt ngào, vừa vui mừng, vừa tuyệt vọng. Nàng biết đây là mùi vị thầm mến. Kiếp trước, tuy rằng nàng chưa kịp yêu
đương, nhưng ba năm trung học cũng từng thầm mến một nam sinh, chính là
mùi vị như vậy.

Từ Xán Xán xoay người nằm thẳng, hai tay hai chân đều không còn sức,
cuối cùng cánh tay với lên trời, chân duỗi thẳng, dứt khoát kiềm nén
xuân tình bồng bột của mình. Nàng không biết đây chỉ là một loại hướng
tới cái đẹp đối với người khác phái, qua một thời gian cũng quên dần đi.

Buổi sáng thức dậy, Từ Xán Xán ngay cả áo khoác cũng không mặc liền mở
cửa sổ nhìn ra ngoài. Phía trước cửa sổ, dưới gốc đào phủ đầy màu hồng.
Cánh hoa tàn rơi vào giữa vũng bùn, thoạt nhìn vừa tiêu điều vừa thê
lương.

Gió lạnh bí mật mang theo mưa bụi lao thẳng về phía Từ Xán Xán, thổi qua trung y màu trắng mỏng manh của nàng. Từ Xán Xán rất ít khi đa sầu đa
cảm lại cảm thấy số mệnh bi thương: Aizz, hồng nhan bạc mệnh, ai bảo
thường ngày mình đẹp như vậy chứ, quả nhiên là khuynh quốc khuynh
thành…Từ Xán Xán bắt đầu thổi phồng bản thân.

Giờ tỵ canh ba, Từ Xán Xán và Tiểu Hương ngồi trên xe ngựa mà cha thuê
được. Từ Sâm chờ người đánh xe xếp lại hành lý của Từ Xán Xán, đoàn
người rời khỏi trấn Lạo Hà, dọc theo đường lớn hướng về phía đông đi
biện kinh.

Hai phu phụ Từ Thuận Hòa và Từ Nghi Xuân đặc biệt xin nghỉ phép đưa tiễn tỷ tỷ, che ô đứng dưới tàng cây Bạch Dương ở cửa trấn, nhìn xe ngựa dần dần biến mất giữa mưa xuân, trong lòng đều có chút sầu lo – Từ Xán Xán rất đơn giản, đến quý phủ Từ đại gia ở biện kinh, đối mặt với một phủ
toàn người mưu mô, nàng có thể thích ứng sao?

Bởi vì đoàn người Từ Xán Xán và Từ Sâm gấp rút lên đường, đi rất vội vã, thế nhưng mưa vẫn rơi lác đác, đường hơi lầy lội, vì vậy đến chạng vạng ngày thứ hai mới tới trạm dịch Phương thành. Sau khi uống chén trà
nóng, Từ Sâm còn muốn đi suốt đêm, Từ Xán Xán lại không bằng lòng. Hai
ngày nay, nàng ở trong xe ngựa lắc lư eo mỏi lưng đau, hơn nữa cảm thấy
đi đường suốt đêm thực sự quá nguy hiểm, bởi vậy không đồng ý.


Trước đây, Từ Xán Xán ngoại trừ đi đến nhà cô cô và nhà bà ngoại, chưa
bao giờ ra khỏi trấn Lạo Hà, lần này ra ngoài, nàng phát hiện cổ đại
thực không giống với hiện đại, khắp nơi đều là rừng núi hoang vu, khoảng cách giữa các thôn vô cùng xa. Đêm qua ngủ ở trạm dịch Bạch Hà, ban đêm thậm chí còn nghe được tiếng sói tru. Sói tru giống như ngay ngoài cửa
sổ, làm nàng và Tiểu Hương bị dọa đến lạnh run thành một khối.

Từ Xán Xán bảo Tiểu Hương thêm trà, uống một ngụm, trong lòng cố gắng
khuyến khích bản thân, sống lưng thẳng tắp làm ra bộ dáng ổn trọng thỏa
đáng, lúc này mới lên tiếng nói:

– Từ Sâm, ta nhớ kỹ đại bá đã từng nói “Cẩn thận sử đắc vạn năm thuyền”, không biết là ý gì?

Từ Sâm nhìn qua không quá hai mươi lăm tuổi, ngày thường rất tuấn tú.
Tuổi hắn còn trẻ mà có thể ở Từ phủ làm được chức tổng quản, đương nhiên là người thông minh. Từ Sâm hơi suy nghĩ một chút, cúi đầu kính cẩn
nghe theo nói:

– Nhị cô nương, ý tứ lão gia đại khái là mọi việc đều phải cẩn thận ạ.

Từ Xán Xán 囧: Nhị cô nương…

Từ Sâm khom mình hành lễ nói:

– Nhị cô nương, nô tài thấy trạm dịch Phương thành coi như sạch sẽ, tối nay có nghỉ ngơi ở đó một đêm không?

Từ Xán Xán nghiêm trang gật đầu:

– Vậy cũng tốt!

Trạm dịch Phương thành nằm bên cạnh đường lớn thành tây, được rừng hòe
bao quanh, hoa hòe đến tháng năm mới nở, rừng cây hòe tháng ba đương
nhiên không thể đẹp thế, thậm chí còn hơi âm u.

Từ Xán Xán rửa mặt chải đầu xong, đang muốn thay y phục, chợt nghe thấy
tiếng vó ngựa từ xa đến gần, nàng đi tới trước cửa sổ, xuyên qua khe hở
nhìn ra bên ngoài. Trong viện và cửa chính trạm dịch treo mấy đèn lồng,
ngược lại cũng sáng sủa. Tiếng vó ngựa hình như dừng lại bên ngoài trạm
dịch, vài câu đối đáp mơ hồ truyền đến. Lúc sau, một đám binh sĩ mặc áo
giáp vây quanh một thanh niên áo đen cao gầy đi đến. Trái tim Từ Xán Xán lại bắt đầu đập thình thịch.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.