Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 51


Đọc truyện Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu – Chương 51

Kiểu dáng bộ y phục trong cung đưa tới này vô cùng đơn giản, phía trên là y
phục mùa hè mỏng màu hồng nhạt, phía dưới là váy tơ tằm màu trắng ngà,
trung y và tiết khố may bằng lụa màu trắng mỏng, đường may hơi lớn trông có vẻ thô ráp. Một bộ y phục như vậy thật sự không đáng giá mấy đồng
tiền.

Âu Dương đại gia chờ ở gian sáng, lấy hộp đồ trang sức mở ra. Khi rèm
cửa gian tối xốc lên, một mùi thơm nhẹ nhàng lan tỏa, Âu Dương đại gia
ngẩng đầu nhìn thì thấy Từ Xán Xán xõa tóc dài hơi ướt đi ra. Bởi vì vừa tắm xong, mặt nàng trong suốt sáng long lanh, cặp mắt đào hoa dịu dàng
ướt át, đôi môi đỏ bừng trơn bóng, một bộ y phục thông thường cực kỳ
trắng trong thuần khiết của tú nữ lại làm tôn lên ngực cao eo nhỏ chân
dài dáng vẻ thướt tha yểu điệu của nàng, mang theo một loại gợi cảm
phong tình non nớt. Âu Dương đại gia mỉm cười nói:

– Mấy tháng này Nhị cô nương lại cao hơn không ít rồi!

Từ Xán Xán hí mắt cười, vươn ngón tay thon dài trắng nõn đo thử:

– Lại cao thêm từng này rồi!

Âu Dương đại gia che tay áo mà cười:

– Nếu được vào cung, cô nương lại cao hơn Thánh thượng thì phải làm thế nào!

Cặp mắt đào hoa của Từ Xán Xán cong cong như trăng non, “Hắc hắc hắc hắc” nở nụ cười. Âu Dương đại gia cố ý phụng phịu:

– Thục nữ không cười như thế này được đâu!

Trong khoảng khắc Từ Xán Xán lại thể hiện một dáng vẻ tươi cười dịu dàng hàm súc. Âu Dương đại gia hài lòng gật đầu nói:

– Được rồi, chúng ta bắt đầu trang điểm thôi!

Từ Hàn thị mang theo Mai Tuyết sang đây xem tiến triển, phát hiện Từ Xán Xán chải thùy hoàn phân tiếu kế phức tạp, lại chỉ cài một cây trâm bạc
khảm phỉ thúy hình hoa lê, trên tai đeo hoa tai bạc nạm phỉ thúy; trên
mặt thoa phấn, môi đánh phớt hồng. Bà vốn muốn nói trước mặt vua ít nhất phải trang điểm thật đẹp, nhưng tinh tế nhìn lại thấy Từ Xán Xán mi mục như họa, da thịt trong suốt, dùng son phấn cũng không thể che giấu vẻ
đẹp của nàng nên cũng không nói thêm nữa. Đợi Từ Xán Xán trang điểm hoàn tất, Từ Hàn thị mới mỉm cười tiến lên, nắm tay nàng thân thiết dặn dò:

– Xán Xán, ở một chỗ cùng chúng tú nữ, nhất định phải hòa thuận, không nên bướng bỉnh!

Lại tiếp nhận một xấp ngân phiếu từ trong tay Mai Tuyết đưa cho Từ Xán Xán:

– Đưa cho Bích Vân cầm, đến lúc vào cung thì không nên keo kiệt!


Từ Xán Xán tiếp nhận ngân phiếu đưa cho Bích Vân, sau đó đoan đoan chính chính hành đại lễ với Từ Hàn thị, cúi đầu nói:

– Đa tạ đại nương, cháu gái cũng nên đi rồi ạ!

Từ Hàn thị nâng Từ Xán Xán dậy, trên mặt trở nên nghiêm túc:

– Chỉ mong cháu có thể phong tần là tốt rồi, để cháu có thể một bước lên mây. Đại nương chờ tin tức tốt của cháu!

Ngoài dự liệu của Từ Xán Xán là tuy rằng đại bá nói chắc chắn tổng quản
thái giám Tôn Hoài Vũ sẽ đích thân tới đón nàng vào cung tuyển chọn,
nhưng khi Từ Xán Xán ra Nghi môn thì phát hiện có một chiếc xe ngựa sơn
màu xanh đang chờ nàng, Tôn Thái giám cũng không đích thân đến mà phái
hai tiểu thái giám tới. Ngoại trừ Từ lão thái thái mượn cớ Nghi môn quá
xa thân thể lão nhân gia bà không khỏe không qua được, Từ Nghi Liên và
Từ Nghi Đồng đều mang nha hoàn tới tiễn Từ Xán Xán.

Lúc này mặt trời đã bắt đầu mọc, khí trời càng ngày càng nóng, trên trán Từ Hàn thị chảy ra một tầng mồ hôi. Trên mặt Từ Nghi Liên cũng có chút
mồ hôi, nhưng nàng vẫn kéo tay Từ Xán Xán, có vẻ phá lệ lưu luyến không
rời; còn Từ Nghi Đồng lại là bộ dáng ứng phó qua loa, lúc Từ Nghi Liên
và Từ Xán Xán bịn rịn nói lời chia tay, nàng ta thỉnh thoảng lại cầm
khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt lộ vẻ mất kiên nhẫn. Từ Hàn thị
liếc mắt nhìn nàng ta vài lần, cố gắng kìm nén tức giận trong đầu.

Khi Từ Xán Xán lên xe, cách màn trúc xe ngựa nàng thấy Từ Sâm lấy ngân
phiếu cho Thái giám đi theo. Thấy xe ngựa sơn xanh trong cung từ từ đi
xa, Từ Sâm mới nhảy lên xe ngựa Từ phủ, ngồi cùng xa phu vội vàng theo
sau. Xe ngựa lộc cộc đi, Từ Xán Xán ngồi trong xe trong lòng nặng trĩu.
Đại bá sử dụng nhiều công sức trên người đưa nàng vào cung tuyển chọn
như vậy, nếu nàng lạc tuyển, nói vậyphản ứng của đại bá và đại nương
nhất định rất nghiêm trọng, không biết mình có thể chịu đựng nổi không.
Nhưng vô luận như thế nào, nàng cũng muốn diễn tuồng vui này đến cuối
cùng, vì mình, vì người nhà, cũng vì nàng thích Phó Dư Sâm mà cố gắng
một chút! Nếu thành công, nàng sẽ có một cuộc sống khác; nếu không thành công, nàng sẽ ở trong cung thất này vượt qua suốt đời vậy! Thời khắc
này Từ Xán Xán cảm giác mình giống như đang sống cuộc sống của dân cờ
bạc vậy! Bích Vân lặng lẽ nhìn Từ Xán Xán một cái, phát hiện ánh mắt
nàng sáng trong suốt, đang mím môi không biết suy nghĩ gì, bèn cầm tay
Từ Xán Xán, muốn cho nàng yên tâm chút. Từ Xán Xán nhìn Bích Vân, nhẹ
giọng nói:

– Cảm ơn!


Mặc kệ ngươi bởi vì điều gì mà tới bên cạnh ta, ta cảm tạ sự chiếu cố
của ngươi, cảm tạ sự tri kỷ của ngươi, cảm tạ sự làm bạn của ngươi! Vật
dưới nách la y được Bích Vân bào chế hơi cứng rắn, giống như là một
chiếc bánh bột ngô nhỏ hình tròn, Từ Xán Xán thấy là lạ, còn lặng lẽ lấy tay sờ sờ. Bích Vân nhìn nàng sờ nắn, lại cười mà không nói.

Từ Sâm và xa phu dừng xe ngựa chờ ngoài Tây Hoa môn, Từ Xán Xán đi xe
ngựa màu xanh từ từ qua thiên môn Tây Hoa môn vào cung. Xe ngựa dừng lại trước cửa một đại viện trên quảng trường—— sân trước cửa đã có rất
nhiều xe ngựa sơn xanh đang dừng tại đó! Bích Vân đỡ Từ Xán Xán xuống
xe. Lúc Từ Xán Xán đứng vững phóng mắt vừa nhìn, trên quảng trường đã có bốn mươi mấy thiếu nữ mặc giống trang phục như mình, đều là mười bốn
mười lăm mười sáu tuổi, có mấy người trên mặt còn mang theo vẻ bầu bĩnh
của trẻ con, hoàn toàn còn là tiểu cô nương mà! Khi nhìn quét một vòng,
Từ Xán Xán phát hiện những cô nương này ngày thường đều rất đẹp: Có khi
là mặt tròn mắt to mang theo lúm đồng tiền ngọt ngào, có khi là mang
theo vẻ u buồn của Lâm Đại Ngọc; có khi là vóc người gầy mảnh mai, có
khi là thân thể đầy đặn khêu gợi; có khéo léo lả lướt, cũng có cao gầy.
Nhìn qua thực sự là hoàn phì yến sấu đều đủ cả. Nàng không thể không
thừa nhận, mình ở trong đám nữ hài tử này cũng không phải xuất chúng
nhất.

Cũng có một số nữ hài tử đang quan sát Từ Xán Xán, sau đó xì xào bàn tán cùng nha hoàn. Từ Xán Xán có chút khẩn trương, rất sợ xảy ra chuyện
ngoài ý liệu, không tự chủ được cầm tay của Bích Vân, mong xua đi nỗi lo lắng này. Bích Vân theo sát Từ Xán Xán, mang trên mặt vẻ mỉm cười nhưng thật ra rất yên tĩnh.

Không bao lâu sau một Thái giám vóc dáng cao cao ngũ quan rất đoan chính đi ra, phía sau còn mang theo mấy tiểu Thái giám. Hắn đứng trên bậc
thang ở sân, ngắm nhìn bốn phía nhưng không nói gì cả. Phía sau hắn đi
ra một tiểu Thái giám, vỗ tay một cái, lớn tiếng nói:

– Gọi vào tên ai thì mời lên phía trước!

Từ Xán Xán là người thứ sáu bị điểm tên. Cũng không lâu lắm việc điểm
danh đã hoàn thành, những tú nữ này xếp thành một đội dưới sự hướng dẫn
của tiểu Thái giám vào sân đến một phòng bên trái. Chờ sáu tú nữ tiến
vào xong, tiểu Thái giám ngăn cản những người còn lại ngay tại cửa. Từ
Xán Xán xếp hạng đội ngũ sáu người đi qua gian sáng vào ám gian. Lúc này Từ Xán Xán mới cảm giác được vật tròn trịa dưới nách kia tựa hồ trở nên mềm nhũn, hình như bắt đầu tan ra. Một mùi tanh tưởi nhàn nhạt tràn
ngập trong không gian. Tú nữ đứng chung quanh Từ Xán Xán ngửi một hơi,
sau đó nghi ngờ quan sát Từ Xán Xán. Từ Xán Xán không chớp mắt đứng đó,
giống như không ngửi thấy mùi hôi này xuất phát từ mình. Hai ma ma lớn
tuổi đang đứng thẳng trong gian tối, thấy các nàng đều vào cả rồi mới
nói:


– Đều cởi áo khoác cởi ra đi!

Sáu tú nữ đều là các nơi chọn đưa lên, đại khái cũng đều trải qua huấn
luyện trước khi vào cung, bởi vậy rất nghiêm túc bắt đầu cởi y phục. Từ
Xán Xán cố ý chậm nửa nhịp, nhìn kỹ động tác của các tú nữ. Các tú nữ
nhanh chóng cởi xong chỉ còn lại áo lót. Từ Xán Xán biết y phục của mình có huyền cơ bên trong, sau khi cởi nàng cẩn thận đặt lên chiếc ghế bên cạnh. Lúc cởi y phục, mùi tanh tưởi trong phòng càng thêm nồng nặc, các tú nữ thanh tú đều phải che mũi. Từ Xán Xán vẫn bình thản ung dung như
cũ, gương mặt bình tĩnh. Thấy trên người các tú nữ còn mặc yếm và tiết
khố, ma ma béo hơn chút đứng lên nói:

– Tất cả đều cởi sạch đi!

Các tú nữ nhìn nhau, động tác dừng lại. Ma ma mập đã đi tới, đầu tiên là cố sức ngửi hai cái, đôi mắt mang theo hàn ý nhìn chằm chằm những tú nữ này. Đang giằng co thì một tú nữ mắt hạnh miệng nhỏ nhắn bắt đầu cởi áo yếm dây lưng. Các tú nữ cũng cởi theo nàng. Ma ma mập quan sát từ trên
xuống dưới thân thể những tú nữ này, còn bảo các tú nữ giơ cánh tay lên
tinh tế kiểm tra. Đến phiên Từ Xán Xán, khi ma ma béo kiểm tra nách đột
nhiên nhíu mày một cái, lại để sát mũi vào ngửi ngửi rồi quan sát Từ Xán Xán một chút, sau đó đi tới nói mấy câu với ma ma gầy ngồi trên tháp.
Bởi vì khoảng cách rất gần, Từ Xán Xán gián đoạn nghe được

– Tôn công công nói… Hoàng công công… nhưng… mùi quá nặng… Không bưng bít được…

Ánh mắt hai ma ma đều nhìn chằm chằm Từ Xán Xán sau đó nói mấy câu, ma
ma gầy xuống tháp đi tới Từ Xán Xán bên người giơ cánh tay Từ Xán Xán
lên ngửi nách của nàng. Từ Xán Xán biết mùi trên người mình tương tự với mùi hôi nách, cũng thản nhiên nhận lấy kiểm tra. Sau một lát, ma ma gầy cầm lấy danh sách bắt đầu đọc tên những người hợp cách. Kiểm tra có sáu tú nữ nhưng hợp cách lại chỉ đọc năm, không có Từ Xán Xán! Từ Xán Xán
cực kỳ vui mừng nhưng trên mặt lại cố ý làm ra vẻ khiếp sợ, che miệng
trợn to hai mắt, gương mặt không dám tin tưởng. Nàng bụm mặt thân thể
run rẩy, tựa hồ cực kỳ thương tâm khiếp sợ. Từ lúc Từ Xán Xán cởi y
phục, các tú nữ đã ngửi thấy được mùi hôi nách trên người Từ Xán Xán,
bởi vậy đều im lặng không lên tiếng, một người trong đó còn nhẹ nhàng
lấy tay phe phẩy trước mũi, mong xua đi mùi khó ngửi này. Ma ma gầy nói:

– Tú nữ hợp cách đứng xếp hàng đi về phía trước, gian phòng phía trước còn có hạng mục cần kiểm tra!

Bà ta liếc mắt nhìn Từ Xán Xán:

– Tú nữ lạc tuyển mời theo cánh cửa vừa tiến vào để đi ra ngoài!

Từ Xán Xán bày ra thái độ xấu hổ, nhanh chóng cầm y phục của mình mặc
vào, đợi sửa soạn chỉnh tề xong, nàng cúi đầu giống như xấu hổ khiếp sợ
đi từ gian sáng ra ngoài. Bích Vân chờ ngoài cửa viện, thấy Từ Xán Xán
đi ra, vội vàng nghênh đón, gương mặt lo lắng: – Cô nương ——

Nàng đỡ tay Từ Xán Xán, lại nhét một chiếc khăn vào tay Từ Xán Xán. Từ
Xán Xán sửng sốt một lát, Bích Vân lại dùng tay ra dấu chỗ mắt mũi một
chút. Từ Xán Xán lấy khăn tay cho lên mũi cố sức hít một hơi, một mùi
hương mát lạnh cực kỳ kích thích nàng làm cho nước mắt nước mũi đồng
thời chảy ra ngoài, trong lúc nhất thời Từ Xán Xán chật vật tới cực
điểm. Bích Vân giả vờ chăm sóc nàng, bàn tay đưa vào trong ống tay áo

rộng thùng thình của nàng, dùng sức kéo một cái, bọc nhỏ được vá trong
áo rơi xuống tay.

Một tiểu Thái giám tiến lên đón cười nói:

– Là Từ cô nương sao? Mời đi bên này!

Hắn dẫn Từ Xán Xán và Bích Vân đi ra ngoài. Từ Xán Xán thế mới biết khi
ra cung phải có người am hiểu đưa tiễn. Nhưng cũng không sao cả, xe Từ
Sâm mang tới đang đợi ngoài Tây Hoa môn rồi mà!

Phó Dư Sâm đang quản giáo quan quân dưới trướng. Chàng ngồi trong đại
trướng tiếp kiến từng quan quân một, trải qua cả một buổi trưa, thưởng
cho quan quân đầu nhập dưới trướng người khác, phạt bốn người quan quân
xuất thân từ Thư thị, đối với những quan quân khác hai phe này, chàng
dùng thái độ ôn hòa. Dù sao hai bên cũng đã xé rách da mặt rồi, cũng
không cần thiết phải giả vờ thân thiết! Tiến hành xong các hành động lôi kéo, Phó Dư Sâm tuyên bố trước mặt mọi người, nửa tháng sau tiến hành
tỷ võ, sau đó mệnh Tiết Anh tuyên bố quy tắc tỷ võ và các loại tưởng
thưởng thi thố.

Buổi trưa Phó Dư Sâm cử hành yến hội chiêu đãi các quân quan dưới trướng ở trong quân doanh. Nếu khai yến, đương nhiên là không thể thiếu rượu.
Phó Dư Sâm bảo người hầu hạ mang lên rượu ngon, cổ vũ các quân quan uống tận tình, chính chàng lại chỉ lúc khai yến uống một ly rồi không uống
nữa. Những quan quân này nào có kẻ nào ngu si, vừa nhìn đã biết thể chất Đoàn luyện đại nhân yếu kém, chàng không uống, cũng không ai có can đảm tiến lên mời rượu. Cho dù như vậy, lúc uống chén rượu kia, mặt Phó Dư
Sâm vẫn hiện lên sắc hồng, đầu cũng choáng váng, mắt đều sắp không mở ra được! Tiết Anh được chàng an bài làm chính lục phẩm Chiêu võ giáo úy
thấy thế, lập tức cùng Phó Liễu đỡ chàng vào nội trướng nghỉ ngơi.

Vừa qua giờ Thân Phó Dư Sâm đã tỉnh. Đầu chàng còn hơi đau, bèn nằm
nghiêng trên đệm nhắm mắt dưỡng thần. Phó Liễu một mực coi chừng ngoài
trướng nghe thấy động tĩnh lập tức rót một chén ấm, xốc màn che lên bưng trà đi vào. Phó Dư Sâm thấy hắn tiến đến, dùng ngón tay chỉ chỉ huyệt
Thái Dương của mình. Phó Liễu đứng bên cạnh giường cho chàng uống nước
xong, lúc này mới bắt đầu đấm bóp đầu và huyệt Thái Dương cho chàng. Lúc cảm giác choáng đầu giảm bớt, lúc này Phó Dư Sâm mới hỏi:

– Sự tình chỗ Phó Bích bên kia thế nào rồi?

Sắc mặt Phó Liễu vui mừng nói:

– Bẩm công tử, Từ cô nương đã ngồi xe ngựa Từ phủ trở về rồi ạ!

– Xe ngựa Từ phủ ư?

Lông mày Phó Dư Sâm nhíu chặt lại, trong lòng lo lắng Từ phủ vì chuyện lạc tuyển mà giày vò Từ Xán Xán.

Từ Xán Xán xuống xe ngựa, đi tới Nghi môn thì dừng bước. Đại bá và đại
nương sợ là không chịu đơn giản bỏ qua, tình cảnh sau khi nàng đi vào
chắc rất xấu hổ, trước tiên phải chuẩn bị tâm lý thật tốt mới được. Bích Vân đứng bên cạnh lo âu nhìn nàng. Từ Xán Xán hít sâu một hơi, cầm khăn tay xoa xoa chỗ mí mắt, lại đặt ở chóp mũi cố sức hít một hơi, phỏng
chừng mí mắt mình đã sưng mũi cũng đỏ lên lúc này nàng mới cất bước vào
Nghi môn, đi dọc theo hành lang đến Thanh Tâm viện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.