Đọc truyện Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu – Chương 4: Chơi xuân
Từ Xán Xán rất nhanh liền tỉnh táo lại, vén rèm cửa lên tiến vào nội thất.
– Cha.
Nàng cười hì hì gọi phụ thân đang dùng rượu trắng rửa ngân châm.
– Con làm cho cha tấm áo choàng nè, cha thử xem.
Từ Thuận Hòa vừa bận bịu vừa tiếp chuyện với con gái:
– Chờ một chút.
Thu dọn ngân châm vào hộp, Từ Thuận Hòa cười tủm tỉm hỏi con gái:
– Lần này sẽ không phải lại lãng phí vật liệu may mặc chứ?
Từ Xán Xán nhíu mày:
– Sao có thể ạ? Con có làm cho Nghi Xuân một bộ áo lót để luyện tay trước đấy.
Sau khi mặc áo choàng mới mà con gái làm, Từ Thuận Hòa luôn cảm thấy có
chỗ lạ lạ, đứng ở đó, vừa nhún vai, vừa xoay thắt lưng. Lúc này Thường
Liễu đi tới, quan sát sư phụ một chút liền chỉ vào Từ Thuận Hòa nở nụ
cười. Từ Thuận Hòa theo ngón tay hắn nhìn sang, lúc này mới phát hiện,
áo choàng mới có một tay dài, một tay ngắn. Từ Xán Xán cũng phát hiện
ra. Nàng là người gan lớn nhưng tài nghệ kém, lúc này chỉ đành cúi đầu
thật thấp tỏ vẻ xấu hổ. Việc nhà bình thường như: nấu ăn, tính toán sổ
sách, giặt y phục nàng đều làm rất khá, nhưng về thêu thùa may vá thì
lại có phần lơ là, bằng không một chiếc váy thêu tám tháng cũng sẽ không dám đưa cho mẫu thân nàng xem.
Từ Thuận cũng biết thực lực của con gái mình, không đành lòng trách móc
nàng nặng nề, cuốn cuốn tay áo trái hơi dài lên, cười ha hả hòa giải:
– Xán Xán không tệ, tiến bộ rất lớn đấy, sau này lại làm cho cha thêm vài món nhé!
Trong lòng lại lo lắng: Ôi, sang năm phải lập gia đình rồi, ngay cả một
bộ xiêm y hoàn chỉnh cũng không làm được, vậy phải làm sao giờ? Tiểu
Hương thêu thùa may vá cũng không tốt, nếu không lại mua thêm một bà tử
may vá tốt đi theo làm hồi môn nhỉ…
Tuy rằng ngày thường Từ Xán Xán mềm mại giống như tiên nữ vậy, kỳ thực
da mặt rất dày. Nàng chỉ chớp mắt một cái, đã có chủ ý, bèn kéo cánh tay Từ Thuận Hòa đong đưa di dời sự chú ý của cha:
– Cha, không phải cha nói đã chuẩn bị quà sinh nhật cho con sao?
– Từ Thuận Hòa trừng mắt nhìn nàng:Con sinh ra vào tháng mười, bây giờ mới tháng hai.
– Cha cho con đi, cho con đi, cho con đi mà.
Từ Xán Xán một mực lôi kéo phụ thân làm nũng.
Bị con gái giày vò như thế nhưng trong lòng Từ Thuận Hòa còn ngọt hơn
mật. Từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp được sơn phết đỏ đưa cho Từ
Xán Xán. Từ Xán Xán vừa mở nắp ra, trước mắt liền thấy một ánh sáng vàng rực, thì ra là một bộ trang sức vàng ròng đính hồng ngọc – vàng đỏ
trong trẻo, lộ ra vẻ mới được làm, bảo thạch tuy chỉ to bằng hạt đậu
tương nhưng tròn tròn đỏ rực. Thấy con gái nhìn đến ngây người, Từ Thuận Hòa rất đắc ý:
– Đẹp không? ha ha.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã làm thịt một con dê béo, số bạc nhận
được vừa vặn mua cho con gái một bộ trang sức hồng ngọc trước. Mũi Từ
Xán Xán chua xót một trận, lúc lâu sau mới nói:
– Cha, món này quý giá quá …
– Con gái nên được nuông chiều.
Từ Thuận Hòa vô cùng đắc ý vuốt vuốt chòm râu mỉm cười.
Lúc hắn chẩn bệnh có nghe người ta nói, người gả cho đại lang Vương gia
chính là đại cô nương nhà họ Lâu ở cửa hàng bạc Phú Quý, của hồi môn là
một bộ đồ trang sức bằng ngọc bích, rất có thể diện ở nhà chồng. Từ
Thuận Hòa không muốn con gái bảo bối của mình gả đi mà thua kém chị em
dâu, vì vậy mới gạt thê tử mua cho con gái bộ trang sức này.
Từ Xán Xán đóng hộp lại, lao vào lòng phụ thân, lau toàn bộ nước mắt lên vạt áo của Từ Thuận Hòa, giọng hơi khàn khàn:
– Cha, vậy con đi cho nương xem chút.
Ôm hộp chạy như một làn khói.
Buổi tối dùng cơm xong, cả nhà ngồi ở nhà chính nghỉ ngơi. Tiểu Hương
pha trà mang lên, phu phụ Từ Thuận Hòa uống trà trò chuyện. Sát vách
tường phía bắc có đặt một cái bàn thấp, bên trên để hai giá cắm nến, Từ
Xán Xán và Từ Nghi Xuân sóng vai ghé vào bàn đọc sách, lần này là xem
‘Sử ký’. Từ Xán Xán vừa đọc sách với đệ đệ, vừa nghe cha mẹ nói chuyện.
– Ông mua trang sức cho Xán Xán tốn hết bao nhiêu bạc?
– Hơn một trăm lượng.
– Đều là bạc kiếm từ những lữ khách rất ngốc ở nơi khác kia?
– Ừ, dân bản xứ sẽ không trả nhiều vậy.
– Hiện tại hình như tướng công có chút tiếng tăm rồi, không ít người từ nơi khác đến tìm ông chẩn bệnh đấy!
– Đúng thế, huynh trưởng cũng giới thiệu cho ta không ít, chẳng qua không lấy bạc, chỉ giúp huynh trưởng xây dựng quan hệ thôi.
– Đúng rồi, huynh trưởng vẫn chưa hồi âm sao?
– Hừ, hắn có hồi âm hay không, Xán Xán của chúng ta cũng có người khác rồi, không thể vào kinh!
– …
Mãi đến tháng ba, Diêm Vương thị mới đưa bộ trang sức Từ Vương thị ủy
thác trượng phu nàng làm tới. Từ Xán Xán ngồi trước bàn trang điểm, Từ
Vương thị lấy đồ trang sức ra, bảo Từ Xán Xán mang thử từng món. Bộ
trang sức này không quý giá như bộ trang sức Từ Thuận Hòa tặng con gái,
nhưng được ở chỗ tinh xảo đẹp đẽ, Từ Xán Xán cũng rất yêu thích. Từ Xán
Xán vừa cài chiếc trâm lược lên tóc, đối diện với tấm gương làm đẹp, bèn nghe được bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Từ Xán Xán tranh thủ thời
gian, gọi Tiểu Hương:
– Tiểu Hương, mau mở cửa đi.
Rất nhanh, Tiểu Hương liền dẫn hai thiếu nữ, một chủ, một tớ tiến vào.
Từ Xán Xán từ ô cửa sổ nhìn ra bên ngoài, phát hiện là bạn tốt của nàng
Hồ Hi Châu và nha hoàn Thúy Anh, vội vàng giục mẫu thân gỡ bộ trang sức
xuống ra nghênh đón. Hồ Hi Châu vừa vào cửa nhà chính Từ gia, Từ Xán Xán và Từ Vương thị đã từ sương phòng phía đông ra đón. Chuyện các tiểu cô
nương tâm sự, Từ Vương thị không tham gia, nàng sắp xếp cho khách xong,
bèn đứng dậy ra ngoài tiệm thuốc hỗ trợ. Từ Xán Xán dẫn Hồ Hi Châu vào
phòng ngủ, hai người ngã lên giường nói chuyện phiếm. Nhà Hồ Hi Châu ở
trấn Lạo Hà có mở một gian cửa hàng tơ lụa, mà nhà nàng ấy là láng giềng phía tây nhà Từ Xán Xán, nên từ nhỏ hai người chính là bạn tốt của
nhau.
Cô cô của Hồ Hi Châu gả đến biện kinh, mà cô phụ của nàng lại làm người
hầu ở Định Quốc công phủ quyền quý của Đại Lương. Thời điểm tết âm lịch, Hồ Hi Châu đi biện kinh thăm cô cô, còn ở đó hơn hai tháng, gần tối hôm qua mới về đến nhà.
Kiếp trước Từ Xán Xán học đại học ở biện kinh, đời này còn chưa có đi,
vì vậy hỏi thăm Hồ Hi Châu tình hình ở đó. Hồ Hi Châu năm nay mười bốn
tuổi, mắt hạnh mặt tròn, cười rộ lên rất ngọt ngào. Mặc dù nàng nhỏ hơn
Từ Xán Xán một tuổi nhưng dáng người cao gầy, cao hơn Từ Xán Xán khoảng
nửa cái đầu. Hồ Hi Châu nói hết toàn bộ những điều mình biết về phong
thổ Biện Kinh, lại nói tới tin tức về chủ tử ở Định Quốc Công phủ của cô phụ nàng.
– Cô cô ta nói, đệ nhất mỹ nam Biện Kinh là công tử phủ Định Quốc Công, Phó Dư Sâm. Còn nói, người không biết nội tình của hắn khi nhìn thấy
hắn, trong lòng sẽ không kềm được khen một tiếng: “Đúng là một mỹ thiếu
niên”. Nhưng những người Định Quốc Công phủ biết nội tình của hắn, giống như cô cô và cô phụ ta, bị ánh mắt xinh đẹp của hắn quét qua một cái
đều sợ tới mức phát run. Toàn bộ kinh thành mọi người đều biết, Định
Quốc Công phủ Phó Dư Sâm là một kẻ lỗ mãng quái gở, không có tính người, không hiểu lễ nghi, tính tình tàn bạo, đã từng đánh chết nha hoàn bên
người của mẫu thân, uổng phí gương mặt khuynh quốc khuynh thành kia.
– Cô cô ta nói, mặc kệ thanh danh Phó Dư Sâm thế nào, phụ thân hắn –
Định Quốc Công đều coi đứa con trai duy nhất này như tâm can bảo bối.
Bình thường không ai dám nói Phó Dư Sâm một chữ trước mặt ông ta.
– Quốc công phu nhân xuất thân từ gia đình quyền quý Đại Lương, Thư
thị. Tỷ tỷ ruột chính là đương kim hoàng hậu. Từ khi gả vào Quốc công
phủ, một mình chuyên sủng, cùng với Phó Khánh là đôi phu thê hòa hợp.
Thế nhưng Thư phu nhân liên tục sinh bảy người con gái, Quốc công gia
nhân lúc ban đêm bèn ôm Phó Dư Sâm vào Quốc công phủ, nuôi dưới gối Thư
phu nhân. Quốc công gia yêu thương con trai, Quốc công phu nhân cũng yêu thương đứa con nối dõi duy nhất của trượng phu, mỗi ngày nuông chiều từ bé, vô cùng yêu quý. Nhưng Phó Dư Sâm cũng không chịu thua kém, là một
Bá vương ngu ngốc người người căm ghét, tính tình hung bạo, đặc biệt
bướng bỉnh, còn chưa tới mười bốn tuổi mà trong phòng đã có vô số giai
nhân xinh đẹp, ngay cả gã sai vặt bên người cũng là tiểu đồng tuấn tú!
Hoang dâm vô sỉ nhất.
Hai người nói mệt rồi, Tiểu Hương rất tinh mắt, đã sớm dâng nước trà
ngon lên. Hồ Hi Châu uống trà, con ngươi đảo một vòng, nói với Từ Xán
Xán:
– Hoa đào của Đào Hoa Khê ở trấn phía đông đã nở rồi, chúng mình đi ngắm đi.
Từ Xán Xán có phần do dự. Thường ngày, nàng đi ra ngoài chỉ cần cha mẹ
không đi theo thì luôn có người truy đuổi đùa giỡn nàng, gần đây cha mẹ
đã nói nhiều lần không cho nàng ra ngoài. Hồ Hi Châu nhìn nhìn khuôn mặt diễm lệ như đóa hoa yêu kiều của Từ Xán Xán, lập tức hiểu ngay, vội
nói:
– Ta bảo Thúy Anh quay về gọi ca ca ta đi cùng chúng ta.
Ca ca Hồ Hi Châu, Hồ Hi Vân năm nay mười bảy tuổi, đang làm việc ở tiêu
cục Phúc Uy thành Uyển Vân, thường ngày thận trọng, làm việc cũng rất
chắc chắn. Từ Vương thị nghe Hồ Hi Châu vừa nói, bèn đồng ý cho Từ Xán
Xán và nàng ra ngoài chơi. Lúc này đang là buổi sáng, ánh dương mùa xuân tỏa ra từng đợt ấm áp. Hồ Hi Vân sải bước đi đằng trước, Từ Xán Xán và
Hồ Hi Châu tay trong tay đi phía sau hắn, Tiểu Hương và Thúy Anh theo
sau, đoàn người đi về phía đông trấn.
Từ Xán Xán mặc áo khoác nhỏ bằng lụa trắng, quả đào hồng được thêu lên
bối tử* viền hoa văn xanh, bên dưới buộc chiếc váy trắng viền hoa xanh
trắng. trên đầu cài một chiếc trâm bạc nạm bảo thạch xanh biếc, như một
đóa hoa Sơn Chi nở rộ giữa gió xuân, vừa thơm vừa đẹp vừa yêu kiều khiến người ta yêu thích. Đi trên đường, lập tức có hán tử vô lại ở bên cạnh
gọi:
– Đúng là một đóa hoa kiều diễm, không biết tiện nghi cho kẻ nào!
Hồ Hi Châu vừa nghe liền trừng mắt muốn qua đó. Từ Xán Xán vội vàng kéo kéo tay nàng:
– Không cần để ý những kẻ không ra gì kia, để ý bọn họ, bọn họ càng lên mặt!
Hồ Hi Vân ngẩng đầu ưỡn ngực đi phía trước, không muốn quan tâm đến những kẻ này.
Hoa đào bên Đào Hoa Khê không biết từ lúc nào đã nở rộ giữa gió xuân, um tùm giống như thế giới màu hồng. Ong mật vo ve bay qua lại giữa những
bông hoa. Hồ Hi Vân theo xa xa ở phía sau, bốn tiểu cô nương Hồ Hi Châu
và Từ Xán Xán tiến vào rừng đào. Cũng không bao lâu, trong lúc vô tình
bèn trở thành Hồ Hi Châu và Từ Xán Xán một cặp, còn Tiểu Hương và Thúy
Anh một cặp cùng chơi với nhau.
Hồ Hi Châu và Từ Xán Xán chơi trên một con đường nhỏ trong rừng đào,
nàng hái được mấy đóa hoa đào chơi một lúc, bỗng nhiên trên mặt lộ vẻ
đau đớn:
– Xán Xán, ta đi ngoài tí, ngươi chờ ta chút.
Từ Xán Xán còn chưa kịp nói, nàng đã tiến vào bụi hoa không thấy nữa.
Nghe được phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân, Từ Xán Xán tưởng Hồ Hi Châu, vội vàng quay đầu lại cười:
– Hi Châu…
Là Hồ Hi Vân.
Khuôn mặt trắng nõn của Hồ Hi Vân hơi đỏ, ánh mắt sáng trong suốt, nóng
rực nhìn Từ Xán Xán. Từ Xán Xán cả kinh, lui về sau từng bước, Hồ Hi Vân lại từng bước tiến lên trước:
– Xán Xán muội muội, ta, ta thích nàng!
Hắn từng bước ép sát:
– Nếu chúng ta có gần gũi xác thịt, cha mẹ nàng sẽ đồng ý hôn sự của chúng ta.
Từ Xán Xán vừa lui, vừa cố gắng giữ bình tĩnh trấn an hắn:
– Nhà các ngươi đã sớm đính ước cho ngươi rồi, ngươi…a…
Dưới chân nàng vấp phải thân cỏ khô một cái, lập tức ngã về sau té lăn
ra đất. Trên mặt đất vừa mới mưa, mềm mại mà ẩm ướt, Từ Xán Xán không có cảm giác đau đớn gì, chỉ nhìn Hồ Hi Vân đang quỳ trên mặt đất nhắm ngay mình hôn tới: “A…” một tiếng kêu to.
‘Phốc’ cái, Hồ Hi Vân bay ra ngoài, rơi trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.
Giây tiếp theo, mặt Từ Xán Xán lập tức bị che bên dưới hắc bào. Nàng
trợn mắt há mồm nhìn giữa đôi chân dài đang bắt ngang qua mặt mình…Nàng
xin thề, nàng thấy được đũng quần trắng và đường nét món đồ chơi to lớn
đang nhô lên giữa đũng quần mềm mại kia. Ân nhân cứu mạng nàng rất đặc
biệt, dang hai chân ra đứng trên mặt nàng, dường như có phản ứng!
Đến tột cùng là người nào lưu manh vậy?
Sau đó Từ Xán Xán nghe có người sải bước chạy tới:
– Công tử!