Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 38: Đùa giỡn tiểu phó


Đọc truyện Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu – Chương 38: Đùa giỡn tiểu phó

Editor: Buingan1209

Đây là một cái sân rất lớn, ngoại trừ góc Tây Nam có một mảnh rừng trúc
thì trong viện không còn vật gì khác nên có vẻ hơi trống trải. Từ Xán
Xán lại duỗi tay kéo mũ trùm đầu, hai tay nắm chặt áo choàng đi tới cửa
phòng có ánh đèn. Phó Liễu một thân y phục màu đen ra đón, kính cẩn khom mình hành lễ, sau đó nói:

– Từ cô nương, lệnh tôn đã thi châm cho công tử, cũng dùng dao trích cổ họng, chỉ là công tử còn chưa tỉnh, nước này vẫn chưa uống được…

Trước đây Từ Thuận Hòa chẩn bệnh cho công tử, cũng không chữa cho tốt
nhưng lại thu được một số bạc lớn. Tuy ông ấy là cha ruột Từ cô nương,
nhưng Phó Liễu cũng không thật sự tin tưởng đại phu trị nam khoa này
lắm! Phó Liễu nghĩ đi nghĩ lại, công tử thích Từ cô nương, không phải
chứng tỏ bệnh tình lúc trước đã khỏi rồi sao? Hắn ngẩng đầu nhìn Từ Xán
Xán:

– Lệnh tôn nói, nếu công tử vẫn không tỉnh lại…

Từ Xán Xán cố gắng kiềm chế thê lương trong lòng, gật đầu bước vào
phòng. Khi vào phòng, Từ Xán Xán nghe được âm thanh đóng cửa gian ngoài. Buồng trong ngoại trừ án thư và giá sách cũng chỉ có một chiếc tháp
bằng gỗ tử đàn khắc hoa. Trên tháp có một người đang nằm, trên người đắp chăn, tiếng hít thở gấp gáp vang lên. Trên bàn con trước tháp có bày
một giá cắm nến, chụp đèn màu phỉ thúy, toàn bộ gian nhà bị ánh sáng phỉ thúy bao phủ, có vẻ hơi vắng lặng tịch mịch. Từ Xán Xán lặng lẽ đi lên
trước, ngồi xuống đầu giường, lẳng lặng nhìn Phó Dư Sâm. Chỉ ngắn ngủi
mấy ngày không gặp, hình như chàng đã gầy không ít. Tay Từ Xán Xán vuốt
ve mặt chàng, nóng rực, mềm mại, khô ráo. Trong phòng tràn ngập mùi
thuốc nồng nặc. Làm con gái đại phu, Từ Xán Xán nhận ra đây là mùi của
rễ bản lam và cây bồ công anh. Từ Xán Xán biết Phó Dư Sâm đang phát sốt, nàng bưng chén trà đặt trên bàn con lên, dùng thìa nhỏ múc ít nước nếm
thử, lúc này mới bắt đầu đút cho Phó Dư Sâm. Kiếp trước nàng đã từng
trông em trai giúp cậu, biết làm sao cho tiểu hài tử mới sinh uống nước. Từ Xán Xán múc một muỗng nước nhỏ, đưa thìa bạc vào khóe miệng Phó Dư
Sâm, tay cầm thìa bạc nhẹ nhàng di chuyển, nước theo khóe miệng chảy vào cổ chàng.

Đút xong một chén nước nhỏ, Từ Xán Xán dùng khăn tay của mình lau giọt
nước trên khóe miệng Phó Dư Sâm. Bất tri bất giác ngón tay nàng xoa môi
Phó Dư Sâm—— nàng vừa mới đút nước xong, môi Phó Dư Sâm trở nên mềm mại
ướt át ấm áp! Phó Dư Sâm vẫn ngủ say như trước, cũng không bởi vì nhìn
thấy Từ Xán Xán mà tỉnh lại. Từ Xán Xán ngồi bên giường, gối đầu lên
trên gối tơ lụa màu trắng của Phó Dư Sâm, mặt ghé vào lỗ tai Phó Dư Sâm, lắng nghe hô hấp của chàng. Chàng thở lúc nhanh lúc chậm lúc nhẹ lúc
nặng. Từ Xán Xán ngửi thấy trên trung y Phó Dư Sâm có một mùi hương

thoang thoảng mát lạnh thoát từ mùi thuốc nồng nặc. Đầu nàng di chuyển
về phía trước, cuối cùng dán sát vào gò má Phó Dư Sâm.

Trời mùa hạ nóng bức, mặt chàng càng nóng đến phỏng tay. Từ Xán Xán ngơ
ngác nghĩ: Lẽ nào chàng thực sự phải chết…Từ Xán Xán rất muốn làm cho
Phó Dư Sâm tỉnh lại. Vì vậy nàng đã làm một hành động cực kỳ không tao
nhã. Tay nàng chui vào áo ngủ bằng gấm, đặt trên người Phó Dư Sâm. Phó
Dư Sâm mặc trung y mỏng bằng tơ tằm, mềm mại thoáng khí, nhưng không mát mẻ mượt mà giống như lụa. Tay Từ Xán Xán trong trung y của Phó Dư Sâm
chần chừ một lúc lâu, cuối cùng nhanh như tia chớp chui vào trong trung y của Phó Dư Sâm, sờ thân thể Phó Dư Sâm. Thân thể chàng nóng rực khô
ráo, thậm chí có thể sờ thấy da thịt hơi mỏng chỗ xương sườn. Từ Xán Xán biết điều này nói rõ chàng đã hạ sốt rồi. Tay trái nàng dời xuống, qua
rốn, chui vào tiết khố Phó Dư Sâm. Từ Xán Xán biết mình giống như tên
biến thái, thế mà lại dùng tay cầm vật giữa hai chân Phó Dư Sâm. Kỳ thực Tiểu Phó cũng không xa lạ gì với Từ Xán Xán, khi Phó Dư Sâm ôm nàng,
vật này đã từng diễu võ dương oai cách quần áo chỉa vào bụng nàng! Thế
nhưng hôm nay nó uể oải không phấn chấn mà mềm rũ, hơn nữa lại đang nóng dần lên. Lúc này Từ Xán Xán vẫn gối lên gối đầu của Phó Dư Sâm, mặt dán bên lỗ tai chàng. Nàng đã triệt để bỏ qua đại não, nghe theo bản năng
hành sự. Từ Xán Xán há mồm ngậm vành tai Phó Dư Sâm, trúc trắc liếm mút
—— Âu Dương đại gia dạy nàng cách dùng miệng, giờ nàng thực hiện trên
vành tai Phó Dư Sâm!

Tiểu Phó vẫn mềm nhũn ấm áp như cũ. Tay trái Từ Xán Xán nắm Tiểu Phó,
bắt đầu nhẹ nhàng xoa nắn —— lúc Tiểu Phó tỉnh thì đồ sộ như thế, khi
mềm xuống kỳ thực rất nhỏ, Từ Xán Xán hoàn toàn có thể dùng tay cầm lấy! Xoa xoa, Từ Xán Xán nghĩ Tiểu Phó trong tay nàng hình như hơi khác
khác, nàng nghi ngờ cố sức ngắt hai cái, lại phát hiện Tiểu Phó tăng vọt trong nháy mắt, tay nàng không cầm được nữa! Từ Xán Xán trợn to hai
mắt, nhìn Phó Dư Sâm gần trong gang tấc —— chẳng biết lúc nào Phó Dư Sâm đã tỉnh, nghiêng mặt nhìn nàng, mắt phượng nóng rực dọa người! Dường
như bị niệm chú định thân, Từ Xán Xán cứng ngắc ở đó, chảy mồ hôi lạnh
cả người. Lúng túng hơn chính là, tay trái nàng còn đang đặt trên Tiểu
Phó. Đại khái khoảng ba giây đồng hồ qua đi, Từ Xán Xán thanh tỉnh lại,
thu hồi tay trái ngẩng đầu lên đứng dậy đào tẩu một cách liền mạch dứt
khoát. Từ Xán Xán chạy trối chết, Phó Dư Sâm lại nhắm hai mắt lại. Tuy
rằng chàng bị Từ Xán Xán dùng phương thức đặc biệt cứu tỉnh, nhưng thân
thể căn bản không thể nhúc nhích, cổ họng sưng đau khó chịu không thể
phát ra tiếng, chỉ có thể nhắm mắt lại.

Phó Quế dẫn Từ Xán Xán đi trên nền gạch lát màu xanh trên đường phố. Bốn phía vô cùng yên tĩnh, chỉ có bước chân của bọn họ vang lên trên đường
phố vắng vẻ, xa xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng chó kêu. Từ Xán Xán
theo sát bước chân Phó Quế, trong lòng giống như rừng lửa cháy lan ra
đồng cỏ. Nếu có thể lựa chọn lại nàng thề, nàng tuyệt đối không làm
chuyện ngu xuẩn như vừa rồi với Phó Dư Sâm nữa! Nàng chán nản nghĩ: Ở
trong mắt Phó Dư Sâm, mình nhất định trở thành biến thái sắc – tình

cuồng! Chàng nhất định sẽ không để ý tới mình nữa! Từ Xán Xán biết số
phận tương lai của mình, nàng không có dũng khí, bởi vậy không muốn phản kháng, cũng không dám hy vọng xa vời có thể ở cùng một chỗ với Phó Dư
Sâm, nhưng không có nghĩa là nàng mong muốn Phó Dư Sâm ghét nàng. Bất kỳ một nữ nhân nào cũng đều mong muốn mình là người đẹp nhất trong mắt
người mình thích, mà không phải trở thành một dâm phụ ngay cả bệnh nhân
đều không buông tha.

Đi tới ngoài cửa lớnTừ gia, Phó Quế ngửa đầu kêu “Đỗ quyên đỗ quyên”
giống tiếng chim như thật. Bây giờ là giữa tháng năm, là mùa lúa mạch
chín, chim đỗ quyên kêu ban đêm ở biện kinh tựa hồ rất tầm thường, cũng
không có người nào quan tâm. Từ Xán Xán cúi đầu buồn rầu đứng trước cửa, Phó Quế đứng dưới bóng cây lựu cùng nàng. Qua một hồi lâu, cửa chính
khe khẽ mở ra, Bích Vân quần áo tề chỉnh đứng sau cửa, hiển nhiên nàng
vẫn chưa ngủ. Thấy Từ Xán Xán, Bích Vân thở phào một cái, né qua một bên để Từ Xán Xán tiến vào. Từ Xán Xán lặng lẽ khoát tay áo với Phó Quế,
rón ra rón rén vào sân. Bích Vân đóng cửa đại môn cài then lên. Chủ tớ
hai người cũng không dám nói lời nào, bước chân nhẹ nhàng vào sương
phòng phía Đông.

Vào phòng ngủ phía Bắc, Bích Vân không dám đốt nến, nương theo ánh trăng trước cửa sổ đỡ Từ Xán Xán ngồi lên giường. Thân thể Từ Xán Xán mệt mỏi nhưng đại não bị kích thích lại không buồn ngủ, bèn nghiêng người dựa
trên tháp hỏi:

– Tiểu Hương trở lại chưa?

Bích Vân đứng đang giúp nàng cởi dây lưng áo choàng, nghe vậy hồi đáp:

– Nàng rất nghe lời cô nương, buổi tối ở lại phòng hầu hạ phu nhân cũng không trở về đây nữa!

Từ Xán Xán đứng dậy cởi áo choàng đưa cho Bích Vân, tự mình cởi la sam,
váy và giày thêu, xốc chăn lên chuẩn bị chui vào. Bích Vân buông màn,
lấy góc màn cài xuống dưới đệm giường, lúc này mới quay về gian tối phía Nam đi ngủ. Từ Xán Xán nằm nghiêng trên giường, vò gối thêu hoa chứa
hoa hồng thành một cục, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng trước đó. Nàng thử đưa tay trái đã sờ qua Tiểu Phó lên chóp mũi ngửi một cái, nhưng
không ngửi thấy mùi gì cả. Từ Xán Xán liếm liếm ngón tay cái. Nàng không thể không âm thầm đỏ mặt, hình như hơi hơi mặn thì phải, cũng có thể
không có vị gì, bởi vì thực sự không rõ ràng. Từ Xán Xán kéo chăn mỏng
che kín đầu. Tuy đời trước nàng cũng coi như đã nói qua chuyện yêu đương nhưng ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng chưa từng có, càng không cần phải
nói hành vi thân mật hơn nữa. Bởi vậy đến cuối cùng, Từ Xán Xán quy tội
sự vọng động tối nay của mình cho Âu Dương đại gia —— Đều do bà ấy dạy
mình chuyện loạn thất bát tao này cả!

Từ Xán Xán bị nóng quá mà tỉnh giấc. Ban đêm khi nàng ngủ dùng chăn bọc

kín mít, nhưng lúc tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao rồi, nắng sáng sớm
mùa hạ đặc biệt chói chang, làm Từ Xán Xán nóng đến một thân toàn mồ
hôi, tóc cũng ướt đẫm. Chờ Từ Xán Xán tắm rửa xong đi ra ngoài, Từ Vương thị đã làm xong bữa sáng bày trong nhà chính. Từ Xán Xán nâng bát cháo
lên húp một ngụm, lúc này mới hỏi mẫu thân:

– Cha con đâu ạ?

Từ Vương thị cầm lấy miếng trứng gà cuộn rau hẹ đưa cho Từ Xán Xán.

– Thường Liễu đã về nhà trước. Hắn nói cha con mỗi ngày phải cho Phó
Đoàn luyện đại nhân dùng ngân châm trích cổ họng, phỏng chừng vài nữa
cũng chưa về được!

Mẫu thân làm rau cuộn thơm cực kỳ, nhưng Từ Xán Xán lại không ngửi thấy
được. Nàng âm thầm thở dài một hơi, nhìn đồng hồ nước trong góc phòng
một cái, thấy đã đến giờ xuất phát, cầm rau cuộn đứng dậy muốn đi. Từ
Vương thị đành phải giúp nàng cuốn thêm một cái:

– Mang theo lên xe mà ăn đi con!

Đến Từ phủ, Từ Xán Xán đi thỉnh an Từ lão thái thái trước. Nàng biết
mình ăn trứng cuộn rau hẹ có mùi vị không thơm lắm, bèn dùng trà đậm súc miệng. Buổi trưa Từ Xán Xán và Từ Nghi Liên Từ Nghi Đồng cùng nhau dùng bữa trưa với Từ Hàn thị. Đại nha hoàn Mai Tuyết đỡ Từ Hàn thị vào phòng ngủ, tỷ muội ba người cũng chuẩn bị rời khỏi Thanh Tâm viện. Từ Nghi
Liên cười nói:

– Chắc là tổ mẫu đã ngủ rồi, Xuân Huy viện cách đây hơi xa, không thì Nhị tỷ tỷ tới phòng muội nghỉ trưa đi!

Từ Xán Xán sảng khoái đáp ứng, tỷ muội ba người cùng nhau về Liên Hương
viện. Hôm nay Từ Nghi Đồng rất trầm mặc, còn đường hoàng hơn ngày xưa,
có vẻ đặc biệt kỳ quái. Từ Xán Xán phát hiện nàng ta thường len lén nhìn trộm mình, trong lòng nghi ngờ lại không biểu hiện ra mặt. Từ Nghi Liên dẫn Từ Xán Xán vào phòng mình, ngồi trên tháp trong nhà chính, phân phó Lưu Huỳnh:

– Đi phòng bếp lấy hai chén cháo bách hợp đậu xanh đường phèn đến đây!

Lúc này Từ Nghi Đồng cũng chậm rãi đi tới. Từ Nghi Liên cười dài nhìn nàng ta:

– Tứ muội muội, nếu không, cũng lấy cho muội một chén cháo bách hợp đậu xanh đường phèn nhé?

Từ Nghi Đồng không tập trung ngồi trên tháp bên cạnh Từ Xán Xán. Ngày
hôm nay trời nắng to, Từ Xán Xán tới chỗ nào cũng đều thấy nóng, Từ Nghi Đồng ngồi bên cạnh nàng, nàng càng nóng thêm, vội cầm quạt tròn của Từ
Nghi Liên mà quạt. Từ Nghi Liên phát hiện Từ Nghi Đồng có vẻ khác thường từ sớm, nàng thờ ơ lạnh nhạt, xem Từ Nghi Đồng lúc nào bộc lộ chân
tướng. Từ Xán Xán không nói lời nào thích ý quạt quạt. Nàng nghĩ mặc dù
Từ Nghi Đồng đáng ghét, nhưng lòng dạ cũng không sâu, mình coi như không để ý tới nàng ta, nàng ta cũng sẽ tự mình nói ra. Từ Nghi Đồng rốt cục
không nhịn được nữa, lôi kéo ống tay áo Từ Xán Xán:


– Nhị tỷ tỷ, tỷ có muốn đi Hàn viên chơi không?

Tay nàng ta lắc lắc làm Từ Xán Xán hơi khó chịu, quay sang liếc mắt nhìn nàng ta, phát hiện nàng ta hình như cực kỳ khẩn trương, nhân tiện nói:

– Tỷ còn phải đi học. Hơn nữa, trời nóng như vậy, tỷ lại hay ra mồ hôi, xuất môn phơi nắng quả thực không chịu được!

Gần đây nàng là hơi mập lên chút, trên người mềm đều là thịt, chẳng qua
cũng không tới nỗi hay ra mồ hôi, nói thế chỉ là bịa ra một lý do mà
thôi. Khóe miệng Từ Nghi Đồng cười cười, khuôn mặt khẩn trương đến nỗi
cứng ngắc:

– Nhị tỷ tỷ, không phải tỷ thích nhất là tập viết chữ theo mẫu hay sao, Hàn viên chẳng những có núi, có hồ, quan trọng hơn là có rừng bia nữa!

Từ Xán Xán thấy cuối cùng nàng ta cũng lắp ba lắp bắp nói hết câu, cười cười nói:

– Để nói sau đi!

Khi Từ Nghi Liên và Từ Xán Xán ở trong phòng ngủ, Từ Nghi Đồng ngay cả
nha hoàn cũng không mang theo, lặng lẽ đi Tịch Dương cư tìm Ngụy di
nương. Lệnh nha hoàn Lưu Ngân canh giữ bên ngoài gian sáng, hai mẹ con
vào phòng ngủ, ngồi trên giường bắt đầu thương nghị. Vẻ mặt Từ Nghi Đồng uể oải:

– Con quấn nửa ngày, Từ Xán Xán cũng không đáp ứng rõ là đi hay không!

Nhân lúc hôm nay Từ Đình Hòa nghỉ mộc tại nhà, vì thế Ngụy di nương
không để ý tiết trời nóng bức, vẫn trang điểm ăn mặc tô son điểm phấn
rực rỡ mỹ lệ không gì sánh được, trên trán bà ta đã thấm ra một tầng mồ
hôi, trong lòng rất phiền não:

– Tống bà tử đưa tin nói bảo chúng ta đến Hàn viên gặp mặt Thư tứ công
tử, nếu Từ Xán Xán không đi, vở kịch này sẽ không thể diễn được!

Từ Nghi Đồng nhào vào nương nàng ta đang số sức đấm nệm giường, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nàng ta lập tức đứng vọt lên:

– Nương, người đi xin cha ra mặt đi! Nhị tỷ tỷ nhất định nghe lời cha con!

Ngụy di nương suy nghĩ một chút, gật đầu. Bà ta đã ở trước mặt Tống bà
tử mạo nhận người Thư tứ nhìn trúng là Tứ cô nương Từ phủ, nếu Từ Xán
Xán không đi, vở kịch này thật đúng là không có cách nào tiếp tục được.
Trong đầu bà ta tính toán xong, bảo Lưu Ngân tiến đến:

– Đi phòng bếp lấy một ít cây kinh giới tươi đến đây đi!

Vào Mùa hạ Từ Đình Hòa dễ bị cảm nắng, vì thế thường dùng lá cây kinh giới để vò thành nước mà uống.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.