Đọc truyện Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu – Chương 26: Kỳ duyên
Khi Từ Đình Hòa tới Đông Lâm tự liền trực tiếp gặp Từ lão thái thái.
Màn đêm phủ xuống từ lâu, bầu trời không có ánh trăng nhưng đầy sao
trông như những viên minh châu tô điểm trên nhung lụa màu xanh đậm, rực
rỡ mỹ lệ. Trong phòng có đặt một chiếc ghế dựa bằng trúc, Bích Vân bèn
dời chiếc ghế dựa đến chỗ ánh sáng sát cạnh cửa cho Từ Xán Xán nằm trên
đó nghỉ tạm. Mành treo trên cửa được cuốn lên, Từ Xán Xán nhìn bầu trời
đầy ánh sao sáng ngời, nhớ lại kiếp trước. Khi đó mặc dù nàng lớn lên ở
ngoại thành, nhưng chỉ thường thấy mấy vì sao thưa thớt chứ chưa từng
thấy bầu trời đầy sao như thế này. Khói bụi đã phá hủy tất cả sự trong
trẻo ban đầu từ lâu. Sau khi chuyển kiếp, Từ Xán Xán chưa bao giờ suy
nghĩ chuyện của kiếp trước, bởi vì ký ức kiếp trước không có một chút ấm áp, thỉnh thoảng nhớ tới, đều là những thứ lạnh lẽo không chịu nổi. Đời này nàng vẫn cảm thấy mình rất may mắn vì có cha mẹ yêu thương, đệ đệ
nhu thuận. Nhưng hiện tại nàng lại cảm nhận được sự lạnh lẽo giống như
kiếp trước. Khi nàng gặp nạn, thân tổ mẫu của nàng ngồi trong xe không
chịu cứu viện, Từ Sâm cũng chỉ lo cứu Từ Nghi Đồng mà vứt bỏ nàng. Trái
lại chỉ có Phó Dư Sâm mới có duyên gặp mặt mấy lần lại ra tay cứu nàng.
Từ Xán Xán đoán được là Phó Dư Sâm qua đôi mắt phượng quen thuộc. Nàng
nghĩ chắc chắn đó là Phó Dư Sâm.
Phía sau Đông Lâm tự có một con sông lớn, gió trên sông thổi tới xua đi
nắng nóng, mang đến mát mẻ. Từ Xán Xán ở trong gió đêm nhắm hai mắt lại, đến thời khắc này nàng mới ý thức được: Người phải áy náy không phải là nàng, phạm sai lầm cũng không phải là nàng! Nàng muốn kiên cường hơn,
trở nên thông minh hơn, như vậy mới có năng lực bảo vệ bản thân!
Chẳng bao lâu Hồng Vân đã tới gọi Từ Xán Xán. Từ Xán Xán sửa soạn qua
loa xong liền dẫn Bích Vân đi đến chính đường. Đến nhà chính, Hồng Vân
kéo Bích Vân và Phấn Vân ra hành lang ngoài cửa, một mình Từ Xán Xán đi
vào. Nhà chính của tiểu viện đãi khách đương nhiên rất đơn sơ, từ cửa
bước vào, ngay giữa phòng không có tháp, chỉ có một chiếc bàn vuông bằng gỗ dương, hai bên bàn vuông là ghế dựa —— Từ Đình Hòa ngồi bên trái, Từ lão thái thái ngồi bên phải. Trên bàn vuông bày hai chiếc giá cắm nến,
gió thổi từ cửa vào làm ngọn lửa nghiêng ngả, trong phòng lúc sáng lúc
tối. Bên trái giá cắm nến bày một hộp gỗ dẹt, dưới hộp gỗ là một xấp
ngân phiếu. Từ Xán Xán tinh mắt, thấy mặt trên hộp gỗ có khắc một gốc
cây phong lan, lập tức nhận ra đó là bộ đồ trang sức phỉ thúy mà đại
nương cho nàng mượn lần trước. Nàng vén vạt áo bước qua cánh cửa vào nhà chính. Trước tiên, Từ Xán Xán hành lễ với Từ lão thái thái:
– Gặp qua lão thái thái!
Trải qua chuyện này, nàng không bao giờ diễn cảnh thái bình giả tạo giả
vờ thân thiết gọi lão nhân gia là “Tổ mẫu” nữa! Ánh nến lay động làm cho khuôn mặt gầy gò của Từ lão thái thái lúc sáng lúc tối, trông rất kinh
khủng. Bà bĩu môi, cũng không nói gì, có vẻ rất không vui. Từ Xán Xán
không nhìn bà nữa, mà là chuyển sang hành lễ với Từ Đình Hòa:
– Thỉnh an đại bá.
Vẻ mặt Từ Đình Hòa từ ái, mỉm cười nhìn Từ Xán Xán:
– Xán Xán, chắc là hôm nay cháu bị hoảng sợ lắm!
Từ Xán Xán không nói gì, chỉ lấy khăn tay hơi chấm chấm khóe mắt, trên
khăn tay bôi dầu bạc hà khiến nàng lập tức chảy nước mắt. Từ Đình Hòa
thấy Từ Xán Xán rơi lệ, vội vàng nhẹ nhàng an ủi nói:
– Xán Xán, cha nương cháu mang theo Nghi Xuân, khoảng ba ngày nữa thì đến biện kinh đấy!
Từ Xán Xán nghe vậy, cũng không giả vờ ủy khuất nữa, ngạc nhiên nhìn hắn:
– Đại bá, cha nương cháu thực sự sắp tới ạ?
Từ Đình Hòa thấy cháu gái luôn luôn trầm ổn khi nghe được tin tức phụ
mẫu huynh đệ cũng lộ ra thái độ trẻ con, không nhịn được cười một tiếng:
– Đương nhiên rồi.
Hắn cầm đồ trên bàn lên đưa cho Từ Xán Xán:
– Đây là chút tấm lòng của ta và đại nương cho cháu!
Từ Xán Xán cũng không giả vờ chối từ, nhận đồ trang sức trong hộp và
ngân phiếu. Sợ đại bá ngửi thấy mùi bạc hà trên người mình, nàng vội vã
cúi đầu, lui xuống. Ở trước mặt lão hồ ly đại bá này nàng cũng giống như trẻ con mới ra đời, so với tự cho là thông minh lợn lành chữa thành lợn què, còn không bằng thành thật thì tốt hơn. Từ Đình Hòa cho rằng cháu
gái khi nghe được tin tức phụ mẫu liền hơi thiếu kiên nhẫn, vì thế thấy
nàng vội vã rời đi, ngược lại cũng không thèm để ý. Sau khi Từ Xán Xán
đi khỏi, lúc này hắn mới nghiêm mặt nói với mẫu thân:
– Mẫu thân, tiền đồ tương lai của Xán Xán vô cùng sán lạn đấy!
Hắn thấy mẫu thân bĩu môi không cho là đúng, nhân tiện nói:
– Thánh thượng thích nhất là khuôn mặt trẻ con xinh đẹp ngây thơ trong
sáng như thế này, nếu nó vào cung, nếu có con, chúng ta Từ gia liền…
Từ Đình Hòa không nói tiếp nữa, mỉm cười nhìn mẫu thân. Từ lão thái thái cưng chìu nhất đứa con trai này, không chịu được khi con trai khẩn cầu, bèn nói:
– Biết rồi!
Thấy con trai mệt mỏi rã rời lại lập tức nói:
– Đình Hòa, bảo người làm cơm nhé?
Từ Đình Hòa gật đầu. Từ Xán Xán mang theo Bích Vân trở về sương phòng của mình, giao hộp đồ trang sức cho Bích Vân:
– Cứ cất đi đã!
Nàng đếm ngân phiếu, phát hiện tổng cộng có hơn hai trăm lượng. Ở thời
đại này, bốn lượng bạc có thể mua một tiểu nha hoàn, đây chính là một
khoản tài phú không nhỏ đấy! Khi lên đại học, lúc học văn học cổ đại
khóa giảng Đỗ Phủ, Từ Xán Xán cứ luôn nghĩ tại sao Đỗ Phủ lại thảm như
vậy. Nàng cho rằng đó là bởi vì Đỗ Phủ không có tiền cũng không kiếm ra
tiền! Khi đó nàng liền thề: Nhất định phải chăm chỉ kiếm tiền, có cơ sở
kinh tế mới có thể sống có tôn nghiêm! Từ Xán Xán cũng giao ngân phiếu
cho Bích Vân cất đi. Thu thập xong xuôi, Bích Vân mới hỏi nàng có muốn
ăn cơm không. Vừa trải qua những chuyện như thế này, Từ Xán Xán cũng
không muốn ăn, bèn nói:
– Ngươi cứ đi ăn trước đi, khi ăn xong thì mang về cho ta một nửa trái dưa hấu là được rồi!
Bích Vân rời đi, Từ Xán Xán lấy quyển sổ ghi chép lúc đi học ra đọc dưới ánh nến. Nàng là một học sinh chăm chỉ, tin rằng cần cù bù thông minh,
học nhiều tri thức một chút—— cho dù là thuật trong phòng —— cũng có lúc sẽ dùng tới! Chờ Bích Vân trở về, mắt Từ Xán Xán đã hơi mỏi, nàng cất
sách đi, bắt đầu ăn dưa hấu. Tổng cộng có mười hai miếng dưa hấu, Bích
Vân chỉ ăn hai miếng, còn lại đều bị Từ Xán Xán ăn hết. Đến lúc nửa đêm, Từ Xán Xán bị nghẹn tiểu mà thức giấc. Đi giải quyết xong, nàng cũng
không ngủ được nữa bèn phủ thêm áo đơn, mở cửa sổ nhìn ra phía ngoài.
Thời điểm đến đây, vì trong lòng nàng có tâm sự nên không chú ý tới cảnh vật trong sân, lúc này mới phát hiện bầu trời đầy sao, trong viện có
một mảnh rừng trúc, mỗi khi gió đêm thổi qua lại phát ra âm thanh xào
xạc. Trong đêm tối, lòng của nàng cũng bình yên trở lại. Đứng trước cửa
sổ một lúc lâu, Từ Xán Xán mới đóng cửa sổ về giường ngủ lại.
Sáng sớm ngày thứ hai, Từ Xán Xán bị tiếng nói chuyện đánh thức, nàng
nhắm mắt lại nằm trên giường, lẳng lặng nghe âm thanh truyền tới trong
phòng.
– Sáng nay bên ngoài náo nhiệt lắm, ta vừa đi ra xem, nghe nói là công
tử phủ Định Quốc Công đến thay Quốc công phu nhân thắp hương cầu phúc
đấy!
Là tiếng của nha hoàn Phấn Vân trong phòng lão thái thái.
– Xuỵt! Nhỏ giọng chút!
Là tiếng của Bích Vân.
– Hì hì!
Phấn Vân khẽ nói:
– Trời còn chưa sáng, lão gia đã cưỡi ngựa về kinh thành, sao cô nương của các ngươi đến giờ còn chưa tỉnh?
Một loạt tiếng bước chân rời đi, trong phòng không còn âm thanh nào nữa. Cơn buồn ngủ của Từ Xán Xán bị quét sạch, nàng bật người ngồi dậy, cởi
yếm và tiết khố trên người xuống thay bằng y phục trên kệ mà Bích Vân đã sớm chuẩn bị. Tuy Bích Vân ngồi trên ghế ngoài cửa nói chuyện câu được
câu chăng, nhưng vẫn đang chú ý động tĩnh trong phòng. Nghe thấy có
tiếng bước chân, nàng vội vàng đi vào. Từ Xán Xán kéo nàng lại, ghé
miệng vào tai nàng nhẹ giọng nói:
– Ngươi hãy đi xúi giục Phấn Vân nói lại tin tức vừa rồi một lần nữa!
Từ Nghi Liên và Từ Nghi Đồng chia ra ở tại hai gian sương phòng phía
Đông, chỉ cần Lưu Kim đang hầu hạ Từ Nghi Đồng mà biết tin tức công tử
Định Quốc Công đến đây thắp hương lễ tạ thần, Từ Nghi Đồng nhất định sẽ
tìm lão thái thái đòi đi Đông Lâm tự. Bích Vân nghe thế, mở to hai mắt,
gật đầu đi ra ngoài. Thời điểm giúp Từ Xán Xán chải đầu, Bích Vân khẽ
nói:
– Mới vừa rồi nô tỳ xúi giục Phấn Vân nói chuyện này, tiếng Phấn Vân
hơi lớn, cửa sổ sương phòng phía Đông ở đối diện mở ra, nô tỳ nhìn thấy
Lưu Huỳnh bên cạnh Tam cô nương đang giả vờ thu dọn đồ đạc; cửa sổ gian
phòng Tứ cô nương cũng mở ra, nhưng mà không có ai cả!
Từ Xán Xán gật đầu, cười liếc mắt nhìn Bích Vân:
– Nha đầu ngươi thông minh lắm!
Bích Vân cũng cười, khóe miệng có một đôi lúm đồng tiền lớn bằng hạt gạo lúc ẩn lúc hiện. Từ Xán Xán không khỏi cười nói:
– Bích Vân cũng là một cô gái xinh đẹp đây, nếu tương lai ta có khả
năng, nhất định sẽ cho ngươi một tiền đồ thật tốt, một lang quân như ý!
Mặt Bích Vân nhất thời đỏ bừng:
– Cô nương lại trêu đùa nô tỳ rồi!
Không ngoài dự đoán của Từ Xán Xán, khi ba tỷ muội đến chính đường chỗ
lão thái dùng điểm tâm, quả nhiên Từ Nghi Đồng khẩn cầu lão thái thái:
– Tổ mẫu, hôm nay thời tiết đẹp, cháu gái muốn đi phật đường Đông Lâm tự cầu phúc cho lão nhân gia người!
Từ Xán Xán ngồi trên ghế ở sát vách tường phía Tây, nghe thấy thế cũng
cố tình nhìn ra ngoài một chút: trời âm u nóng bức thế này mà cũng được
coi là: “ thời tiết đẹp” à? Từ lão thái thái nghe thấy nàng nói là cầu
phúc cho mình, liền cười nói:
– Chờ một chút nữa để Từ Sâm đi tìm phương trượng Đông Lâm tự thu xếp cẩn thận đã!
Từ Nghi Đồng cười nói:
– Tổ mẫu, nghe nói cô nương phủ Định Quốc Công tới, chắc là cũng thu xếp xong xuôi hết rồi ạ!
Nàng đổi từ “Công tử” phủ Định Quốc Công thành “Cô nương“. Từ lão thái thái gật đầu:
– Nếu các cô nương phủ Quốc công tới, nói vậy cũng đã thu xếp xong rồi.
Bà vừa nói vừa nhìn về phía Từ Nghi Liên, Từ Xán Xán đang ngồi song song:
– Ba tỷ muội các cháu cũng đi cùng đi, hiếm có dịp mới được thỏa mái thế này!
Từ Nghi Liên Từ Xán Xán đều đứng dậy phúc thân:
– Vâng thưa tổ mẫu!
Rời khỏi nhà chính, Từ Xán Xán ngẩng đầu nhìn trời. Đêm qua khắp trời
đầy sao, hôm nay sao lại âm u thế nhỉ? Nàng đang muốn dặn dò Bích Vân
trở lại lấy ô, Từ Nghi Đồng đã nói ngay:
– Gần như thế này thì sợ gì? Đi nhanh thôi!
Từ Xán Xán đành phải đi theo. Đông Lâm tự là một ngôi chùa cổ nghìn năm, bên trong chùa có một cây bồ đề nghìn năm tuổi và hai cây đan quế tám
trăm năm tuổi nổi tiếng, hơn nữa rất linh nghiệm, bởi vậy hương khói cực thịnh. Địa thế Đông Lâm tự kéo dài, do tám sân nối tiếp nhau bằng một
hành lang phía Tây mà tạo thành. Nhóm người Từ Xán Xán ở viện nhỏ dành
cho khách, có một cửa nhỏ thông với bên trong chùa. Từ Nghi Đồng sai Lưu Kim đi thăm dò, biết được bên ngoài chùa có binh sĩ của Phó công tử phủ Định Quốc Công trông coi, vì vậy nàng lôi kéo Từ Nghi Liên và Từ Xán
Xán không đi lối cửa chùa, mà trực tiếp đến Đông Lâm tự bằng cửa nhỏ.
Trên mặt sân đầu tiên của Đông Lâm tự lát gạch màu xanh, trồng cây tùng, trong viện xanh tươi râm mát, rất tĩnh lặng, chỉ có khói hương lượn lờ
trên lư hương bằng đồng trước đại điện làm cho không gian tràn ngập mùi
đàn hương. Trong đại điện thờ phật Di Lặc.
Đại khái là do phủ Định Quốc Công đã sắp xếp xong, trong viện ngoại trừ
sáu người chủ tớ Từ phủ ra cũng không có người nào khác, cũng không thấy người của phủ Định Quốc Công. Từ Nghi Liên vào đại điện, quỳ lạy cầu
khẩn một phen, nhận bạc vụn trong tay nha hoàn, tự mình bỏ vào hòm công
đức. Từ Xán Xán đứng bên cạnh nàng, bỏ vào hòm hai lượng bạc vụn xong,
cảm thấy mình công đức đủ rồi mới thành kính dập đầu cầu khẩn thần phật
phù hộ người nhà của mình.
Sân thứ ba ở phía Đông có một điện thờ tống tử Quan Thế Âm, hai tỷ muội
Từ Nghi Liên và Từ Nghi Đồng cũng không muốn tiến vào, nhưng tiểu hòa
thượng đi bên cạnh lại hết lần này tới lần khác nói:
– A di đà phật, thí chủ đến đây dâng hương, cũng không thể phân biệt với các vị Bồ Tát được!
Từ Nghi Đồng muốn ức hiếp Từ Xán Xán, thấy Từ Xán Xán đang nhìn chiếc
chuông gió treo dưới mái hiên điện thờ, bèn nhân lúc Từ Xán Xán không
chú ý đẩy mạnh nàng một cái. Từ Xán Xán bị bất ngờ không kịp đề phòng,
thân thể lập tức ngã vào trong ngưỡng cửa. Bích Vân đi theo phía sau,
thấy sự tình phát sinh lập tức chạy đến, ai ngờ lại chậm một bước. Trong nháy mắt này, Từ Xán Xán còn đang suy nghĩ: Chẳng lẽ lại muốn nạp mạng
trong chùa này lần nữa?