Đọc truyện Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu – Chương 16: Tạm biệt
Bà tử dẫn đường cho đoàn người Từ phủ hình như có chút hay nói, vừa dẫn
đoàn người Từ phủ đi lên hành lang phía Đông, vừa nói chuyện thao thao
bất tuyệt:
– Hậu viện Quốc công phủ được phân làm ba khu, chính giữa là nơi ở của
phu nhân – Lô Tuyết am, công tử ở Trúc Thanh viện phía bên trái, các cô
nương ở Hồng Phong cư phía bên phải, giữa ba viện đều có cửa nhỏ thông
với nhau.
Tuy rằng Từ Nghi Liên và Từ Xán Xán rũ mi mắt nhưng kỳ thực đều đang
dựng lỗ tai lắng nghe. Từ Hàn thị làm người nghiêm chỉnh, bà tử nói,
nàng cũng chăm chú nghe, nhưng không nhiều lời, miễn cho có kẻ nghĩ rằng nàng đang thám thính bí ẩn của Quốc công phủ. Hành lang nối với hậu
viện phảng phất như không có điểm cuối, tuy rằng phía Tây có rặng dương
liễu rậm rạp che khuất ánh mặt trời bên trên trần nhà, cũng không trực
tiếp phơi nắng, nhưng toàn thân Từ Xán Xán vẫn ướt đẫm mồ hôi. Dường như bà tử cũng biết các nàng đã thấm mệt, nói:
– Thực sự xin lỗi, bởi vì Quốc công phủ hơi lớn, bởi vậy nữ quyến trong phủ ra vào đều dùng kiệu nhỏ, chỉ là hôm nay khách mời thực sự rất
nhiều…
Ngụ ý là Từ phủ các ngươi còn chưa đủ tư cách ngồi kiệu ở Quốc công phủ. Ở trường hợp giới quyền quý tập hợp như hôm nay, trượng phu Từ Hàn thị
chỉ là Lại Bộ Thị Lang, đương nhiên không dám lên mặt, nghe vậy vội vàng khiêm tốn vài câu. Nàng nhìn Từ Xán Xán và Từ Nghi Liên phía sau, phát
hiện Từ Xán Xán trông thì mảnh mai, nhưng ngoại trừ khuôn mặt nhỏ nhắn
lấm tấm mồ hôi thoạt nhìn càng thêm kiều diễm, ngoài ra cũng không có
việc gì, mà con gái Từ Nghi Liên của mình bởi vì thời gian dài đều ở
khuê phòng, chưa bao giờ đi bộ dài như vậy, đã hơi lảo đảo, son phấn
trên mặt cũng bị mồ hôi làm cho rối loạn. Từ Hàn thị nháy mắt với Mai
Tuyết, Mai Tuyết theo nàng nhiều năm, lập tức hiểu ý, lấy một hà bao
tiến lên kéo bà tử, cười nói:
– Ma ma, nô tỳ mệt quá không đi được nữa, xin ma ma cho nô tỳ nghỉ ngơi một chút cho khỏe ạ?
Bà tử âm thầm cân nhắc trọng lượng hà bao, rất thoả mãn, vẻ mặt tươi
cười dùng ống tay áo phủi một chiếc ghế bên cạnh hành lang, mời Từ Hàn
thị ngồi xuống. Từ Hàn thị mỉm cười khiêm tốn nhưng không ngồi xuống
ngay. Mai Tuyết lấy ba tấm đệm lót từ trong bọc hành lý ra, trải lên
trên ghế, lúc này Từ Hàn thị mới ngồi xuống. Từ Xán Xán chờ Từ Nghi Liên ngồi xuống xong sau đó cũng ngồi xuống.
Lưu Huỳnh lấy hộp trang điểm ra, cấp tốc sửa soạn lại cho Từ Nghi Liên;
Bích Vân nhìn mặt Từ Xán Xán một chút, không thấy có chỗ nào cần trang
điểm lại — Từ Xán Xán đã lấy khăn lụa của mình lau mồ hôi. Mai Tuyết bèn lấy ấm da trâu rót cho mỗi người một chén nước. Bà tử tìm đề tài nói
chuyện:
– Con đường chúng ta đang đi là đường dành cho nữ quyến; khách mời đến
thăm công tử đều đi hành lang phía Tây, trực tiếp đến Trúc Thanh viện.
Mai Tuyết liếc mắt nhìn Từ Hàn thị, cười hỏi:
– Nghe nói bên trong có rất nhiều cơ thiếp của công tử các ngươi, sao khách mời có thể trực tiếp vào Trúc Thanh viện được?
Bà tử vừa nghe liền cười:
– Trúc Thanh viện còn có ngoại viện, chính viện và nội viện nữa mà! Cơ
thiếp của công tử đều ở nội viện, khách mời làm sao gặp được?
Mai Tuyết làm như đã hiểu, “a” một tiếng thật dài. Lúc này một chiếc
kiệu sang trọng uốn lượn mà đến, mấy người Mai Tuyết vội vàng đứng
thẳng, nhường đường cho cỗ kiệu này… Cỗ kiệu đến gần, Từ Hàn thị nhận ra mấy người chị dâu, cháu gái nhà mẹ đẻ của Quốc công phu nhân Thư thị,
vội vàng đứng dậy hành lễ. Thư thị rất ngạo mạn, chỉ khẽ vuốt cằm, cỗ kiệu cũng không dừng lại mà vẫn
tiếp tục đi qua. Từ Xán Xán lặng lẽ liếc mắt nhìn Từ Hàn thị, phát hiện
khuôn mặt nàng trầm tĩnh, không chút dấu hiệu tức giận vì chịu nhục nào, không khỏi bội phục cực kỳ. Đợi Thư thị đi xa, bà tử tiếp tục dẫn đoàn
người Từ phủ đi về phía trước.
Lúc này Phó Dư Sâm đang nằm song song với Hoàng thái tử Phó Dư Giác ở
trên ghế tại Thanh Phong các, lẳng lặng hưởng thụ gió mát hiếm có bên
hồ. Bởi vì ngũ hành Thái tử thiếu nước, Vĩnh Yên đế bèn cho người phá
hủy cung điện phía Nam Đông cung, đào đất dẫn nước, tạo thành một cái hồ có diện tích hơn trăm mẫu, ở giữa hồ cho xây đình đài lầu các, để Thái
tử tránh nắng mùa hè. Trên lầu hai Thanh Phong Các, bốn mặt chỉ có lan can vây quanh, lúc này gió
từ hồ thổi tới mang theo hơi nước lất phất làm bay lụa trắng xung quanh, thoạt nhìn giống như tiên cảnh. Thái tử lẳng lặng nằm, tuy là mùa hạ
nhưng thân thể cao gầy vẫn mặc áo dài thêu hình rồng màu trắng như
trước, khuôn mặt trắng xanh đã gầy đến nỗi sắp biến thành bộ xương khô,
môi cũng hiện lên màu tím.
Thái giám thân tín của Thái tử là Mã Bất Phàm đang tập hợp thủ vệ cấm
quân Thanh Phong các lại, khẽ dạy bảo, sau khi bọn họ quay về vị trí,
lúc này mới dùng khay bưng dưa hấu, rón ra rón rén lên cầu thang. Trong
khay để hai mâm thủy tinh, một mâm có dưa hấu được cắt thành từng miếng, bên cạnh đặt hai đĩa ăn nho nhỏ; mâm thủy tinh còn lại đặt dưa hấu đã
bổ cẩn thận, sắp xếp gọn gàng. Sau khi đặt khay lên trên ghế ở giữa Thái tử và Phó Dư Sâm xong, Mã Bất Phàm nhẹ nhàng gọi một tiếng “Điện hạ“.
Hoàng thái tử nâng mí mắt liếc nhìn hắn, rồi lại nhắm hai mắt lại. Với
hắn mà nói, dù là động tác mở mắt này cũng quá mệt mỏi.
Mã Bất Phàm bắt đầu dùng dĩa ăn bằng bạc xiên miếng dưa hấu nhỏ cho
Hoàng thái tử. Hắn là một Thái giám rất thanh tú, nhìn khoảng hai mươi
mốt, hai mươi hai tuổi, ánh mắt hắn nhìn Hoàng thái tử cực kỳ chuyên
chú, mỗi một miếng đều sát lại gần mà nhìn, hận không thể nhai thay Thái tử. Đối với hành vi mập mờ của Mã Bất Phàm, Phó Dư Sâm làm như không
thấy, hắn ngồi dậy, cầm lấy dưa hấu tự mình ăn. Sau khi Mã Bất Phàm rời
khỏi, Phó Dư Sâm nghiêng người nhìn Thái tử:
– Đại ca, hay là đi xuống bên dưới cùng ta một chút nhé!
Hắn không tự xưng là thần đệ. Trên mặt Thái tử hiện lên nụ cười nhàn nhạt:
– Hôm nay ta còn có thể đi được hay sao? Đến được đây cũng là do Thái giám đưa lên.
Phó Dư Sâm nhìn Thái tử, tuy rằng vẫn trầm tĩnh như trước đây, nhưng kỳ
thực trong lòng rất lo lắng. Với hắn mà nói, Thái tử là đại ca, là người giám hộ của hắn, là thân nhân của hắn, ba năm trước đây cũng là Thái tử đã cứu mạng hắn, hắn cũng không giống như người khác nghĩ, ngóng trông
Hoàng thái tử sớm về trời. Thái tử mở mắt nhìn Phó Dư Sâm, vươn bàn tay
khô gầy cầm bàn tay thon dài khỏe mạnh của hắn, trong mắt tràn đầy khẩn
cầu, thanh âm lại rất nhỏ:
– Tiểu Sâm, sau này giúp huynh trông nom Lương thị… Nếu con của đệ
nhiều, hãy cho nàng một đứa làm con thừa tự, để nàng có chỗ dựa… Về
phần Mã Bất Phàm, đệ cho hắn đi theo huynh là được…
Khó khăn lắm mới nói xong di ngôn, Thái tử giống như không chịu nổi,
nhắm mắt lại thở hổn hển, buông lỏng tay Phó Dư Sâm ra. Thái tử phi
Lương thị là biểu muội nhà cậu của hắn, hắn không đành lòng để biểu muội tuẫn táng theo hắn—— Đại Lương đã có tiền lệ hậu phi tuẫn táng. Phó Dư
Sâm cầm tay hắn, úp mặt trên tay Thái tử.
Thái tử do tiên Hoàng hậu Lương thị sinh ra, khi còn mang thai Lương
Hoàng hậu đã trúng kịch độc, sinh ra Thái tử xong liền qua đời, nhưng
Thái tử vẫn ốm yếu nhiều bệnh, được đến ngày hôm nay cũng rất không dễ
dàng. Ba phi tử độc hại tiên Hoàng hậu đều xuất thân từ gia đình quyền
quý, cũng bởi vì thế, thời khai quốc Hoàng đế không nghiêm khắc quy củ
không được chọn tú nữ có xuất thân nhà cao cửa rộng, sau khi Lương Hoàng hậu qua đời mới trở nên nghiêm ngặt. Cũng chính sau khi Lương Hoàng hậu qua đời, Quý phi Thư thị mới được làm Hoàng hậu. Bởi vì thân thể Thái
tử, cũng bởi vì sự kiện ba năm trước, Phó Dư Sâm đã khắc sâu nhận thức:
nữ nhân thực đáng sợ. Thái tử cảm nhận được nước mắt nóng hổi của Phó Dư Sâm, trong lòng muốn nói với đệ đệ thêm mấy câu, nhưng lại không còn
sức lực nữa.
Đi tới cuối hành lang rồi rẽ trái, đi qua Hồng Phong cư mới tới Lô
Tuyết am. Từ Xán Xán lặng lẽ nhìn sang hướng Tây, xa xa thấy gã sai vặt
mặc áo đen dẫn một đám nam tử vào Trúc Thanh viện, trong đó cũng không
có Phó Dư Sâm. Trong khi nàng đang bội phục thị lực thật tốt của mình,
vừa lúc có mấy nữ quyến nhìn sang phía bên này, Từ Xán Xán vội vàng cúi
đầu theo từ Hàn thị vào Lô Tuyết am. Bà tử dẫn đoàn người Từ phủ đi về
phía chính đường, xem ở phần thưởng của Từ Hàn thị, nàng càng thêm ra
sức, thấp giọng nói:
– Các phu nhân ở chính đường Lô Tuyết am tham gia tiệc rượu, các cô
nương ở Hồng Phong cư tiếp khách mời, bây giờ chúng ta đi chính đường để gặp phu nhân trước.
Còn chưa đến chính đường Lô Tuyết am, Từ Xán Xán đã nhìn thấy một vị
phu nhân trung niên mặc lễ phục đầu đội đầy châu ngọc sặc sỡ ngồi ngay
ngắn trên chính đường, bên trái ba vị, bên phải bốn vị, tổng cộng có bảy vị cô nương trẻ tuổi đứng thẳng hàng, trong đó vị mặc đồ đỏ kia chắc là người được chúc thọ hôm nay. Nàng còn chưa nhìn kỹ, đã phải theo từ Hàn thị vào chính đường phúc thân
hành lễ. Phó phu nhân tuy là em gái Thư Hoàng hậu, là chính thê của Định Quốc công nhưng lại cực kỳ khiêm tốn, thấy Từ Hàn thị hành lễ, vội vàng sai nha hoàn đỡ lên — Hiện nay Lại Bộ Thị Lang Từ Đình Hòa được thánh
thượng coi trọng, còn chưa theo bên nào, đáng giá để Thư thị mượn sức.
Nàng nhìn Từ Nghi Liên và Từ Xán Xán sau lưng Từ Hàn thị, ánh mắt sáng
lên, nhẹ nhàng hỏi:
– Người bên cạnh Nghi Liên là…
Từ Hàn thị vội vàng hạ thấp người trả lời:
– Đây là cô nương nhà đệ muội thiếp, tên là Xán Xán, tới kinh thành tham gia tuyển tú ạ.
Ánh mắt Phó phu nhân hiền hòa đánh giá Từ Xán Xán, một lát sau mới nói:
– Thực sự là một tuyệt đại giai nhân!
Từ Hàn thị vội vàng khiêm tốn vài câu. Phó phu nhân lại nói:
– Xán Xán cô nương đến gần cho lão thân nhìn!
Từ Xán Xán sửng sốt, Từ Nghi Liên lặng lẽ huých nàng một cái, Từ Xán Xán vội vàng cúi đầu tiến lên, lúc đến gần Phó phu nhân mới vén áo thi lễ,
xấu hổ đứng trước người Phó phu nhân. Lúc này bảy vị Phó cô nương đều
theo mẫu thân nhìn người đẹp, trong đó Tam cô nương Phó Cúc Anh nhanh
miệng nhất, cười nói:
– Thật ra vị Từ cô nương này với Bát đệ đúng là một đôi đấy!
Đại cô nương Phó Lan Anh trừng mắt nhìn Tam muội, thấp giọng nói:
– Từ cô nương là vào cung tuyển tú!
Phó Cúc Anh mới không sợ đại tỷ, cười cợt nhìn Từ Xán Xán. Mọi người
thấy Từ Xán Xán đẹp như tiên nữ, lại nghĩ tới Phó Dư Sâm cũng đẹp như
ngọc, đều thấy hai người thực sự là trời sinh một đôi, không khỏi đều nở nụ cười. Lại nghĩ đến Từ cô nương muốn vào cung tuyển tú, tất cả mọi
người đều thấy hơi đáng tiếc. Trên mặt Phó phu nhân mỉm cười, nhưng
trong mắt lại không có ý cười. Nàng rút xuống một cây trâm phượng hoàng
bằng vàng từ trên đầu cài lên búi tóc Từ Xán Xán, nắm tay Từ Xán Xán
nói:
– Ta vừa nhìn vị Từ cô nương này đã yêu thích, đây là duyên phận trời sinh đấy!
Từ Xán Xán được khen ngợi vội vàng hành lễ cảm ơn. Trong chính đường
đang náo nhiệt, bên ngoài truyền đến âm thanh nha hoàn bẩm báo:
– Công tử đến!
Thấy Phó Dư Sâm sắp đến, các cô nương trong chính đường đều hơi bối
rối, Phó Lục cô nương và Phó Thất cô nương vội vàng ra khỏi hàng dẫn
theo những vị cô nương chưa gả rời khỏi chính đường, chuẩn bị từ cửa nhỏ đi tới Hồng Phong cư. Không ngờ mới ra khỏi chính đường đã gặp Phó Dư
Sâm. Hôm nay Phó Dư Sâm mặc áo lụa màu trắng và áo dài màu xanh da trời, đầu đội khăn màu đen, mắt phượng thâm thúy, khuôn mặt trong trẻo nhưng
lạnh lùng, cả người anh tuấn nho nhã như từ giữa ánh trăng đi ra, nhìn
thấy các cô nương cũng không háo sắc như trong truyền thuyết mà chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, trực tiếp vào chính đường.
Các vị cô nương đều nghĩ Phó Dư Sâm đang nhìn mình, tâm hồn thiếu nữ
không khỏi rung động, nhìn lưng áo màu xanh da trời của Phó Dư Sâm, lại
nhìn Từ Xán Xán mặc áo lụa thêu hoa ngọc lan và váy có trăm nếp gấp như
đuôi phượng hoàng màu xanh biếc, nhớ tới lời Phó Tam cô nương Phó Cúc
Anh nói “thật ra vị Từ cô nương này và Bát đệ đúng là một đôi”, lại nhìn lại, thấy hai gò má Từ Xán Xán phiếm hồng, trong lòng không khỏi ghen
tuông. Từ Xán Xán vẫn trầm mặc. Mới vừa rồi Phó Dư Sâm đi tới, mắt
phượng thoáng nhìn, giống như đã thấy nàng trong đám người, lúc bốn mắt
chạm nhau, trái tim nàng đập thình thịch, vội vàng cúi đầu.