Quá thời hạn

Chương 33


Bạn đang đọc Quá thời hạn: Chương 33

Rất nhiều năm về sau này, Cố Bình An mãi không quên được cảm giác chính mình trong một khắc khi tiến vào căn phòng bệnh đó.
Khắp căn phòng im lặng đến đáng sợ, chỉ còn nghe mỗi tiếng máy điện đồ cùng những tiếng tí tách nhỏ giọt đang truyền đến từ vô số bình truyền dịch trên cao. Cô trên người mang một bộ quần áo cách ly khử trùng giống như những nhà nghiên cứu thường thấy trên ti vi, trên mặt còn mang thêm một chiếc khẩu trang to đùng che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ còn chừa lại đôi mắt hẹp dài thẳng nhìn đến bệnh nhân nằm trên giường kia.
Cô cả đời này chưa từng gặp qua một Thẩm An Bình trong bộ dạng như vậy, bởi vì đầu anh bị chấn động mạnh phải làm phẩu thuật nên tóc phải bị cắt hết, bên trên còn quấn một vòng bằng gạc, trên băng gạt còn lưu lại vết máu thật đậm nhìn đến mà rợn cả người.
Phòng bệnh không có một chút ánh sáng nào lọt vào, cũng không có gió chỉ có sinh mệnh anh đang lên xuống nhịp nhàng hòa nhịp cùng tiếng máy móc bên cạnh.
Cố Bình An che miệng, nước mắt rất nhanh liền tuôn ra, nhất thời không thể chịu đựng tình cảnh trước mặt lúc này. Cô bối rối xoay người nhìn sang chỗ khác, không muốn cho Thẩm An Bình nhìn thấy mình đang khóc.
Qua hết mấy giờ đồng hồ giải phẫu dài đăng đẳng, thân thể Thẩm An Bình đã mệt đến cực hạn nếu không phải nhờ có vài phần khí lực kiên cường cố chống đỡ, anh sợ là đã sớm mê man đến bất tỉnh đi.
Mới vừa rồi anh nhốn nháo làm ầm đòi muốn gặp Cố Bình An cho bằng được, nhưng đến khi cô thật sự xuất hiện trước mắt thì anh lại phát hiện mình căn bản không biết phải nói cái gì với cô bây giờ.
Người con gái trước mắt này thật tàn nhẫn, cô một khi nói muốn rời khỏi liền rời khỏi, nhưng còn anh thì ngặt nỗi một chút cũng không thể nào buông tay dứt bỏ cho được.
Anh lẳng lặng nhìn cô đánh giá thật lâu, không muốn bỏ qua dù chỉ là một chi tiết thật nhỏ nhặt giống như anh sợ chỉ một cái chớp mắt phải chờ đến vạn năm mới được thấy lại. Nhìn bộ dạng cô vẫn rất hoàn hảo anh cảm thấy mình cho dù có phải chết đi cũng thật rất đáng giá. Anh tham lam nhìn ngắm cô một hồi lâu, cuối cùng dừng lại ở vết máu đã khô trên khóe môi. Anh cố lục lọi, dựa vào một chút trí nhớ con sót lại trong một phút cuối cùng trước khi bản thân bất tỉnh, nhưng anh lại không tài nào nhớ nổi cô khi nào lại bị thương.
Anh nhẹ thở dài, trong lòng vô cùng phiền muộn vì chính mình chẳng phải một khắc trước đã nói dù thế nào anh cũng mặc kệ không quan tâm nhưng bản thân lại không cách nào khống chế lo lắng, vì thế khi anh tỉnh lại người muốn thấy đầu tiên lại chính là cô.
Bởi vì đau đớn trên da thịt và đau lòng quá đỗi nên sức lực của cơ thể anh giờ phú này lại càng thêm suy nhược, hầu như khí lực không còn, yếu ớt hỏi cô:”Bị thương chỗ nào, tại sao lại chảy máu nhiều như vậy chứ?”
Cố Bình An lặng lẽ rơi lệ, giọng nức nở trả lời:”Không phải là máu của em, đó là của anh.”
Thẩm An Bình thoáng cái cảm thấy dị thường yên tâm khi nghe nói đó là máu của mình. Nhưng một khi cảm giác rất an tâm qua đi, anh lại không biết tiếp theo nên phải đối mặt thế nào với cô đây. Một khắc kia khi anh tiến tới che chắn, bảo vệ cô bất quá hành động đó chỉ là do một loại bản năng xuất phát từ ý thức mà thôi, nếu như thời gian có thể quay lại thêm một lần nữa anh quả quyết nghĩ mình cũng sẽ làm như vậy.
Anh thầm mong chỉ cần cô tốt đẹp, lành lặn là được rồi.

Anh không muốn làm cho cô cảm giác mình mắc nợ. Trải qua một khắc sinh tử đó anh giờ cảm thấy mọi chuyện đã không còn quan trọng nữa. Cô có của cô trách nhiệm, của cô lý tưởng, anh không nên cố chấp đem ý nghĩ mình áp đặt cho cô. Qua một hồi thật lâu đấu tranh tư tưởng anh cố gắng ép cho giọng mình thờ ơ, lạnh lùng nói:”Em có thể đi được rồi, không cần phải vì chuyện này mà cảm thấy áy náy, là do tôi tự nguyện”. Bộ dạng anh lạnh lùng cố tình như muốn đẩy người khác ra ngoài, giữ một khoảng cách, giống như kẻ vừa tỉnh lại nhốn nháo, ầm ĩ sống chết đòi gặp cô lúc nãy không phải là anh.
Nghe thấy giọng nói không chút cảm xúc, không kiêu ngạo cũng không thân thiết của Thẩm An Bình rõ ràng muốn trục lệnh đuổi khách, lòng Cố Bình An đột nhiên có chút hoảng sợ. Trong ngực hơi thở gấp gáp phập phồng rất kịch liệt, cô vừa muốn nói gì đó nhưng lại không tài nào thốt lên được dù chỉ một câu. Cô không biết giờ phút này mình còn có thể nói được gì với anh đây, chỉ cảm thấy có nói gì thì cũng đều là sai cả.
Cố Bình An khẽ hít sâu một hơi, cúi đầu nói:”Em….em có thể nắm bàn tay anh một chút có được không……?” Giọng cô run rẩy, hốc mắt giờ chỉ toàn là nước mắt.
Một hồi lâu sau mới nghe Thẩm An Bình lên tiếng thở dài, ánh mắt vừa thâm trầm lại cũng vô cùng phức tạp. Giờ phút này đây tuy không nhìn rõ trong đầu đối phương đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì, nhưng trong lòng họ rõ ràng hơn ai hết bản thân mình thật sự luyến tiếc người kia cỡ nào, một giây cũng không muốn rời mắt đi trước, cứ thế mà buông tha cho đối phương.
Anh khí lực giờ không còn nhiều nên giọng nói nghe không được lớn, nhưng cũng đủ để cho Cố Bình An nghe thấy:” Bình An, em lại đây!”
Cố Bình An nghe lời, chậm rãi từng bước đi qua.
Giống như thời gian đã trôi qua rất lâu, cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Thẩm An Bình. Anh nào biết mấy giờ trước đây khi anh không còn một chút ý thức nào, cô đã rất nhiều lần cố gắng nắm chặt lấy bàn tay này còn anh thì lại lần lượt hết lần này đến lần khác cứ mặc nó mà buông lỏng.
Khoảnh khắc đó, cô thật sự nghĩ mình có lẽ sắp phải mất anh vĩnh viễn, nhưng mà hiện tại, có thể nắm lấy bàn tay ôn nhu của anh, cảm nhận được anh vô thức đáp lại quả thật tốt biết bao.
Tựa như một đứa nhỏ bướng bỉnh cô cẩn thận mân mê, thưởng thức từng ngón tay anh, nhẹ nhàng đem tay mình luồn vào, mười ngón tay lồng vào nhau,  nắm chặt giống như một loại kiên định.
Cô biết hoàn cảnh lúc này không thích hợp nói chuyện yêu đương tình cảm, nhưng lại nhịn không được lên tiếng. Âm thanh “xoát, xoát” từ bộ quần áo khử trùng theo cử động trên người cô phát ra như một loại nhạc đệm đang lồng vào giữa không gian nơi này, Cố Bình An nhẹ nhàng nâng bàn tay anh, đem nó dán chặt lên trên má mình, từng chút cảm nhận ấm áp từ nó truyền đến chứng minh anh vẫn còn tồn tại. Trong lòng cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn, lòng ngực như đang được gió xuân lấp đầy, chỉ sợ một phút tùy tiện động vào sẽ làm vỡ nó tan. Cô cẩn thận sờ soạn khắp nơi, thật lâu sau giống như tuyên thệ nói:” Thẩm An Bình, chờ anh xuất hiện, chúng ta liền kết hôn có được không anh?”
Cố Bình An biết rõ câu nói vừa rồi làm mình nhìn vào có bao nhiêu kém cỏi nhưng cô bây giờ không quan tâm, chỉ nghĩ bản thân mình chưa bao giờ cảm thấy mình may mắn như vậy, may mắn vì tất cả vẫn còn tồn tại, Thẩm An Bình còn đó, tình yêu cũng vẫn còn nơi đó.
Trong quá khứ cô đã từng thống khổ một mực muốn dứt bỏ tình cảm đó, nhẫn tâm ép mình đẩy vào tuyệt lộ đến khi bản thân sức cùng lực kiệt. Khi anh bị thương, cô đau đớn giống như tự mình bị cắt da xẻo thịt, bởi vì chính lúc đó cô thật sự hiểu rõ thì ra mình đã vô tình đem phần quan trọng nhất trong sinh mệnh cắt rời đi.
Cô tàn nhẫn đến nỗi cảm thấy bản thân như đã biến thành một kẻ khác, một kẻ đao thương bất nhập.

Nhưng là giờ phút này đây, cô rốt cục đã hiểu được hết thảy. Bất quá cô chỉ là một người rất bình thường, làm gì phải gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy, làm gì phải có nhiều áy náy như thế chứ. Cô thầm nghĩ nếu như lần này mình thật sự mất đi anh thì đó mới chính là sự hối hận cả đời.
Cô gắt gao muốn níu kéo nắm chặt lấy bàn tay Thẩm An Bình, ánh mắt rụt rè nhìn anh, nhưng một chút cũng không dám động đậy, chỉ sợ mình không cẩn thận, chỉ một động tác nhỏ thôi, những giọt nước mắt từ trong hốc mắt sẽ không khống chế mà lăn dài xuống.
Cho dù là mới vừa rồi nhìn thái độ lạnh lùng, muốn kéo dài khoảng cách với cô của anh, nhưng cô không khó cũng nhìn ra được ấm áp trong đó mà anh mãi dành cho cô. Cô thủy chung vẫn không thể quên được vòng ôm của anh là có bao nhiêu là ấm áp, giọng nói tuy khinh thường nhưng cũng rất nhỏ nhẹ thật dễ nghe.
Cô lúc này thật sợ hãi nghe được đáp án cự tuyệt, nhưng cô lại không còn cách nào khác có thể tác động, ảnh hưởng đến quyết định của Thẩm An Bình, chỉ có thể trơ mắt bất lực nhìn anh. Đột nhiên trong lòng cảm thấy rất bi ai nghĩ rằng, trước kia không biết Thẩm An Bình có phải cũng đã có vô số lần mang theo tâm tình giống như hiện giờ mà nhìn cô hay không?
Thì ra báo ứng thật sự đến rất nhanh.
Thẩm An Bình im lặng không nói thêm gì. Anh khẽ đem bàn tay mình đang bị Cố Bình An nắm chặt từ từ rút ra. Cố Bình An nhất thời cảm thấy vòng tay trống rỗng, tim cũng giống như bị ai khoét rỗng toét như nhau, ánh mắt lưu luyến theo dõi nhìn với theo anh. Trong lòng cô thầm nhắc nhở mình nên chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra, đó là: bị anh cự tuyệt. Nhưng dù là như vậy thì cô lấy tư cách gì để oán hận anh chứ, vì những gì cô phải chịu ngày hôm nay rõ ràng là hoàn toàn xứng đáng.
Thẩm An Bình rút tay mình về nhưng không để cho cô bị lạnh lẽo vây chặt quá lâu mà ngược lại rất nhanh cầm lấy tay cô. Khí lực của anh hiện tại so với trước đây quả thật đã kém rất nhiều, nhưng dù vậy vẫn cố gắng nắm lấy ngón tay Cố Bình An mà đùa nghịch, ôn nhu đem nó nắm lại thành một khối.
Sau đó tầm mắt anh thoáng cái dừng trên nắm tay cô, giọng nói rất trầm tĩnh, dễ nghe thốt lên:” Bình An, em xem, thật ra trái tim của em chỉ lớn được bằng đó mà thôi!”
Nói xong anh dịu dàng nở nụ cười, tuy rằng bây giờ trên mình còn mang đầy vết thương nhưng nụ cười của anh lại vẫn sáng lạn, làm cho người ta phải động lòng như xưa.
Thẩm An Bình lại đem tay mình nắm lại thành quyền, một lớn một nhỏ đặt cùng một chỗ với Cố Bình An, ánh mắt tinh nghịch như trẻ con cẩn thận nhìn đến, cuối cùng giống như tổng kết nói:” Xem đi, tim anh so với em thì thật lớn hơn rất nhiều”. Anh bộ dạng đắc ý dạt dào mỉm cười, cuối cùng đem bàn tay Bình An nắm chặt trong lòng bàn tay mình:”Bình An, đừng làm cho bản thân quá mệt mỏi, tim anh dù sao cũng đủ lớn nên có thể chứa được tất cả! Đến đây với anh này!”
Thời gian từng li từng chút trôi qua, trong phòng bệnh rõ ràng không hề có ánh mặt trời chiếu rọi nhưng cô lại cảm giác như mình đang được đắm chìm trong ấm áp của nó, tuy không có gió nhưng cô lại cảm thấy giống như trên mặt đang có từng cơn gió xuân dịu dàng thổi đến.
Nước mắt mà cô cố nhẫn nhịn khi nãy giờ đây giống như thủy triều mà trút xuống toàn bộ, cô không biết chính mình nên nói cái gì, chỉ có thể cảm tạ thượng đế đã làm cho người đàn ông tốt đẹp trước mắt này cuối cùng tha thứ, trở về bên cô.
Cô vui mừng đến muốn phát khóc, nước mắt không ngừng hiên ngang rơi xuống, nhưng trên mặt không nhịn được mà tươi cười. Cô nghĩ biểu tình lúc này của mình nhất định rất xấu, rất khó coi nhưng mà cô lại luyến tiếc không nỡ nhắm mắt, không nỡ lau đi những giọt nước mắt hạnh phúc đó.  Mỗi một giây một phút cô cũng thấy rất luyến tiếc, sợ rằng mình không được nhìn đến Thẩm An Bình, ngay cả một cái nháy mắt lúc này đối với cô cũng trở nên quá xa xỉ.

Cô cố gắng mở to hai mắt, quyến luyến theo dõi nhìn anh, sợ hãi chỉ một cái nháy mắt hết thảy tất cả trước mắt đều biến thành bọt nước.
Bàn tay dày rộng của Thẩm An bình vẫn đang nắm lấy tay cô, giọng nói ôn nhu bình lặng:”Đừng khóc, anh còn chưa chết được đâu. Anh không nỡ chết trước em, sợ phải bỏ lại em cô độc một mình trên thế gian này cho nên em cứ yên tâm đi!”
Nước mắt Cố Bình An vẫn chưa từng dừng lại. Phòng bệnh là nơi không thích hợp để nói chuyện yêu đương nhưng mỗi một câu của Thẩm An Bình thốt lên lại như đánh rất sâu vào lòng cô. Giọng nói đó, vẻ mặt đó, bàn tay ấm áp dày rộng đó như hợp lại thành một dòng nước ấm áp, mạnh mẽ như hồng thủy, từ xa bất ngờ chồm đến quấn chặt, làm cô không kịp phòng hờ chìm vào trong đó.
Anh nói anh luyến tiếc nên không muốn ra đi trước cô, luyến tiếc bỏ cô ở lại một mình, muốn làm cho cô được yên tâm.
Giờ phút này, cô cảm thấy câu nói này so với hàng ngàn hàng vạn câu”anh yêu em” còn làm người ta cảm động hơn nhiều.
Cô thấy đời này của mình được như thế này là đủ mãn nguyện lắm rồi….
Trên thế giới có rất nhiều loại yêu, có lẽ tình yêu của cô thật ích kỷ vì không hiểu rằng mình được yêu nên cô đã làm ọi người chung quanh cũng khó chịu theo. Nhưng cô cũng còn rất may mắn, vì đã có được tình yêu thiên trường địa cửu của Thẩm An Bình dành ình.
Tuy rằng, bởi vì yêu quá nên cô mới trở thành con người như thế….
Nhưng mặc kệ là chuyện gì, quá trình hay kết quả có ra sao, Cố Bình An không bao giờ nghi ngờ chọn lựa của mình.
Cô vươn bàn tay khác ra, không một tiếng động mà nắm chặt lấy Thẩm An Bình, thật lâu sau trịnh trọng tuyên bố:”Thẩm An Bình, em đáp ứng anh, lần này cho dù trời có sập xuống em nhất quyết cũng không bao giờ buông tay, cho nên anh phải tuân thủ lời hứa, không thể ra đi trước em, anh nhất định phải sống thật tốt, đừng bỏ em lại một người trên đời này….”
Một người, rất cô đơn…….
Cố Bình An không tiếng động nhìn anh, trong lòng âm thầm hướng anh nói: nếu như anh nhịn không được phải đi, anh làm ơn nhất định nhất định phải dẫn em theo cùng. Chỗ nào có anh, tất cả đều trở thành thiên đường, nơi nào không còn anh tất cả hiển nhiên chính là địa ngục, mỗi một giây phút đều chỉ là thống khổ với giày vò…
“Ai..” Thật lâu sau Thẩm An Bình mới thở dài một tiếng đánh vỡ không khí ấm áp trầm mặt này. Anh nhẹ nhàng sờ sờ da đầu sáng bóng của mình, tiếc nuối nói:”Em nói xem, nếu như em sớm một chút nghĩ thông suốt, anh cũng sẽ không phải dùng cái đầu này mà đi gặp mặt người ta đi.”
Cố Bình An si ngốc nở nụ cười, được nước làm tới nói:”Nếu không phải xảy ra chuyện như vậy, em làm sao sao biết được anh đối với em quan trọng cỡ nào chứ, anh đây là trong họa mà được phúc có biết không?”
Thẩm An Bình lấy tay gõ nhẹ lên trán cô, cố ý hung tợn nói:”Thật là một người không có lương tâm, e rằng em giờ chỉ ước gì anh chết thì tốt biết mấy đây!”
“Đương nhiên, chẳng lẽ khi đó anh không nghe thấy gì sao? Anh nếu dám chết đi em nhất định sẽ quên anh liền.”

Thẩm An Bình trừng mắt:”Em dám!”
Cố Bình An đùa lại, cũng trừng mắt nhìn anh:” Anh thử mà xem, xem thử coi em có cái gì mà không dám làm chứ.”
Thẩm An Bình tức giận đến thở phì phò, một lát sau, anh đột nhiên ôm lấy đầu mình rồi đau đớn kêu to:”Ôi, anh đau quá, cái kẻ không lương tâm này giờ lại còn đến đây chọc giận anh.”
Cố Bình An nhìn thấy bộ dạng không đúng của anh, tay chân bắt đầu hoảng lên, luống cuống chạm vào người anh:”Làm sao vậy, anh đau ở đâu? Đau thế nào? Nếu không để em kêu bác sĩ vào đây! Em sẽ đi nhanh rồi về! làm sao vậy chúng ta nói chuyện cũng đâu có lâu lắm?”
Thẩm An Bình ôm đầu mình, giọng nói vô cùng ra vẻ chính nghĩa:”Cưới một kẻ không lương tâm làm vợ, ngẫm lại nửa đời còn lại chính là phải sống trong cảnh địa ngục trần gian, còn không đau đầu được sao?”
Cố Bình An lúc này mới hiểu, thì ra anh đang trêu chọc cô mà.
Cô phút chốc đứng phắt dậy, tức giận nói:”Anh dưỡng bệnh cho tốt đi, em trở về nhà đây.”
“Thật sao? Vậy em đi đi!”Trong miệng anh tuy nói ra được rất sảng khoái nhưng tay lại không tự giác nắm thật chặt lấy Cố Bình An. Cố Bình An vừa buồn cười vừa tức giận từ trên cao nhìn xuống nói:”Lôi kéo như vậy là ý gì? Đầu chẳng lẽ không đau nữa sao?”
Thẩm An Bình vui vẻ cười nói:”Anh nghĩ cùng em một chỗ, có chỗ nào mà không phải địa ngục đâu chứ, dù sao cũng đã thành thói quen.”
“…”
Có lẽ thế giới này thật sự chỉ có một Thẩm An Bình, mà cô một người chưa từng có ai khen qua lại được may mắn có được trái tim của anh.
Có người nói, yêu không phải là tất cả
Nhưng là có yêu thì sẽ có được tất cả.
Bởi vì chỉ có yêu mới cảm thấy tất cả chướng ngại sẽ không còn là chướng ngại nữa, bởi vì yêu nên tất cả khó khăn, cũng không còn là khó khăn …….
Hoàn chính văn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.