Bạn đang đọc Quá thời hạn: Chương 16 part 2
Tất Nhiễm không tức giận, cười càng thêm tà mị:”Em quả nhiên là có thể bằng ánh mắt mà nhìn thấu mọi chuyện, mục đích của anh thế mà cũng bị em phát hiện ra. Anh đây còn có thể nói được gì đây! Có lẽ lúc này em cũng không phải vui vẻ gì, phải không? Bằng không anh thật là đã thất bại rồi.”
Cố Bình An nhìn bằng ánh mắt xem thường, không ngờ Tất Nhiễm lại có thể hèn hạ đến vậy. Nếu như cô có thể trách mắng anh chẳng phải tốt lắm sao, nhưng một chút tức giận cô cũng không có, nhìn dáng vẻ ngang ngược của Tất Nhiễm ra lệnh:”Mau mời em đi ăn cơm. Ngay bây giờ, Lập tức ! Bằng không thì biến mất cho em nhờ.”
“…”
Đối với tính tình Cố Bình An, Tất Nhiễm dĩ nhiên cũng không có lạ gì. Dù cô nói chuyện rất ngang ngược, kiêu ngạo nhưng Tất Nhiễm cũng không vì vậy mà tức giận, dẫn Cố Bình An đi ăn cơm sau đó bọn họ còn đến con đường gần đó đi dạo. Trời càng tối, trên con đường dành cho người đi bộ chỉ còn in bóng hai người lặng lẽ, đứng hứng gió lạnh thấu xương.
Cách đó không xa là một quãng trường, tại đó có một bồn nước thật lớn, trang trí mang nét cổ xưa. Trên tầng thứ hai, nơi một hành lang thật dài, có một bóng người đang đứng để mặc gió thổi, dường như muốn xóa đi ưu tư đang khắc trên đó. Thân hình cô đơn lạnh lẽo giữa bóng đêm mông lung, dù không nhìn thấy rõ mặt của người đó, chỉ có giọng nói vẫn như ngày xưa. Rõ ràng Cố Bình An đêm nay không có uống rượu, nhưng lại có cảm giác như đang ngà ngà say. Cô nghĩ có lẽ do đi bộ lâu nên có hơi mệt, nên dừng lại nghỉ mệt một chút, tay đặt trên lang can màu xanh, thanh thản ngắm nhìn cảnh vật từ đằng xa. Thật lâu sau cô đột nhiên xoay người lại, nét mặt rất bình tĩnh, không một tia biểu cảm:”Tất Nhiễm, anh sao phải quay lại chứ?”
Tất Nhiễm nhìn cô, chỉ nhẹ mỉm cười, hàm răng trắng đều làm cho nụ cười thêm phần tà mị, mê người, chẳng khác nào ánh mặt trời buổi sáng sớm, dưới ánh đèn chiếu rọi lại có phần càng không thực.
“Có lẽ như em nói, là anh vì cố ý làm muốn trái lời .” Trước giờ Tất Nhiễm chưa từng bao giờ dùng khẩu khí thế này nói chuyện với cô. Ánh mắt lơ đãng, ẩn chứa vài phần bi thương, nhưng nó cũng như bọt biển chỉ xuất hiện trong phút chốc liền thoáng cái biến mất. Thế nhưng Cố Bình An đã kịp thu hết những bi thương này vào đáy mắt, lòng lại đột nhiên có chút khiếp sợ.
Cô nói:”Tất Nhiễm, quên em đi, em thật không có cách gì mà đáp lại tình cảm đó của anh cả.”
Tất Nhiễm vẫn là cười trả lời:”Tốt”. Một tiếng “tốt” tựa như bao hàm bao nhiêu ý vị sâu xa trong đó, lại cũng như không phải, Cố Bình An cảm thấy tai mình tựa như không còn nghe được rõ nữa.
Tối đến Tất Nhiễm đưa cô về. Anh còn rất phong độ giúp cô cài dây an toàn xong mới khởi động xe, hai tay đặt trên tay lái, câu được câu mất cùng cô nói chuyện phiếm, không nhìn ra một chút xấu hổ nào.
Cho đến hôm nay Cố Bình An vẫn tự hỏi không biết mình rốt cuộc có thích Tất Nhiễm hay không. Lần đầu tiên cùng nam sinh nắm tay, lần ôm đầu tiên, lần đầu hôn môi toàn bộ là với Tất Nhiễm, nhưng cô lại không có cảm giác khác lạ nào.
Thẩm An Bình rõ ràng cùng với những lần đầu tiên đó của cô một chút cũng không quan hệ. Cô cảm thấy mình đã đúng khi cho rằng Thẩm An Bình là một người không thích hoàn mỹ bởi vì anh trước giờ chưa hề muốn chạm qua một người phụ nữ thuần khiết nào, vì anh cảm thấy đó giống như là một loại chất độc.
Cô cùng Tất Nhiễm quen biết một năm đó, Tất Nhiễm luôn mang cô chở đi chơi, họ ngồi trên cáp treo nhìn xuống tuyết trắng thật mềm mại bên dưới cùng ánh đèn muôn màu muôn sắc. Cách một khoảng không khá cao làm cho Tất Nhiễm cùng Cố Bình An đều có chút thấy hơi lo sợ.
Đến nơi, Tất Nhiễm cẩn thận quay sang hỏi cô:”Tối muốn trở về không?”
Cô nhìn ngoài cửa sổ ánh đèn ấm áp đang rọi xuống, ánh sáng chiếu rọi làm ý nghĩ trong đầu cô cũng vụt lên nhanh như tia sáng ấy, không biết một khắc kia cô đã nghĩ gì, lạnh nhạt trả lời:”Không”
Khi đó bất quá Tất Nhiễm cũng chỉ là một thanh niên mới lớn, ở trong phòng ngủ hai người anh dọn dẹp một chút, trong đầu lại không ngừng nhớ đến lời nói của vị sư huynh kia chính là đi chơi trên núi tuyết không nên đem bạn gái, ai ngờ Cố Bình An không hề sợ hãi còn đề nghi đi cùng hắn.
Tối hôm đó Tất Nhiễm thật vất vả khó ngủ cả đêm. Ngay cả hành động hôn môi quen thuộc cũng trở nên mất tự nhiên. Hắn ôm lấy Cố Bình An, hai tay run run cởi đồ của cô ra.
Cố Bình An bỗng nhiên bật khóc, cô lấy làm khó hiểu vì sao khi đó mình lại khóc.
Có lẽ cô khóc vì có người đàn ông tốt như vậy bên cạnh nhưng bản thân lại không có cảm giác cùng anh ân ái yêu đương?
Cô buồn bã thốt lên:”Tất Nhiễm! Đừng____”
…
Rất nhiều năm sau đó, cứ mỗi lần nghĩ đến một đêm kia cô luôn thấy lòng mình thổn thức, bất an. Một người con trai hai tay lại không ngừng run run đem đồ trên người mình cởi xuống, cô lại không nghĩ mình có thể đem bản thân mà giao cho hắn. Đó cũng chính là lần đầu tiên cô đầu hàng với chính số mệnh của mình. Cô đã thua cho chính bản thân, thua dưới dự cố chấp của mình, cô bắt đầu tin rằng có lẽ trên đời này thật sự là có định mệnh, có duyên nợ. Có biết bo nhiêu người thèm muốn Tất Nhiễm còn không được, còn cô đã có trong tay lại cứ thế mà vứt bỏ.
Tất Nhiễm thấy cô đột nhiên trở nên trầm mặc, nhẹ giọng hỏi:”Tâm tình có tốt lên chút nào chưa?”
Cố Bình An ngây ra một chút. Trên thực tế, Tất Nhiễm đối với cô cũng là khi nóng khi lạnh, thái độ ôn nhu cùng thận trọng giờ phút này làm cô không khỏi nhớ tới nhiều năm trước. Có lẽ mọi chuyện trên đời vẫn chưa bao giờ thay đổi, cô như cũ mạnh miệng nói:”Được rất tốt.”
“Thật không?” Tất Nhiễm dường như có chút đắn đo suy nghĩ.
Hai người ai nấy đều ôm một bầu tâm sự, nhưng không ai dám nhắc lại.
Lúc Cố Bình An bước xuống xe, Tất nhiễm nhô đầu ra khỏi cửa kính, vẫn là nụ cười chói mắt như cũ, thoải mái vẫy tay với cô:”Cố Bình An, thế giới này còn có cái gọi là hối hận.Là em muốn anh quên em đi , em phải nhớ cho kỹ điều đó.”
…
*****
Vài ngay sau, mọi chuyện trải qua đều rất yên ổn. Cô đúng giờ đi làm, đúng giờ tan sở, vô luận Quan Tiểu Bảo có ở bên cạnh hối thúc cỡ nào cô cũng quyết không đi mua điện thoại mới, dù bị Tất Nhiễm mắng cỡ nào cô cũng nhịn, cả người yếu ớt mềm nhũn, không chút sức lực, cô tựa như bọt biển có thể tan biển bất cứ lúc nào.
Lúc Thẩm An Bình xuất hiện trước mặt, cũng chính là lúc cô đang nghiêm túc ngồi nghiền ngẫm thực đơn, đầu cũng không nâng lên.
Nhà hàng ở tầng 28, bàn đặt gần vị trí sát cửa sổ. Nơi này cửa sổ bằng thủy tinh sát đất, tạo cho bầu không khí nơi này vừa tao nhã lại cũng không kém phần rất quý phái sang trọng. Đây vốn là một trong những nơi phồn hoa nhất trong thành phố này, hàng trăm ánh nến kiêu sa không ngừng vũ động, không ai đến đây mà lại mang theo vẻ mặt u sầu cả.
Bây giờ bên ngoài trời đang mưa, cũng giống như cô thường hay nói giỡn, cảm thấy trời mưa thế này lại rất hợp với tâm trạng của cô. Cố Bình An nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, khóe miệng lại mở ra nụ cười châm biếm.
Thẩm An Bình vẫn trầm lặng, nhiều ngày không gặp thế nhưng phong độ vẫn không hề giảm sút, mái tóc cũng vừa được cắt tỉa ngắn ngủn, phong thái nhìn qua mười phần quyết đoán. Anh ung dung tiêu soái ngồi ở vị trí đối diện, hai tay đặt lên bàn trông rất có phong thái của thân sĩ.
Anh hàm chứa ý cười, nhẹ giọng nói:”Từ khi nào thì phải có việc công chúng ta mới gặp mặt nhau được?”
Cố Bình An tay cầm thực đơn, chỉ hơi hơi ngẩng đầu ánh mắt tinh tế liếc anh, vui vẻ cười nói:”Thẩm tổng, xem ra ngài không phải vì có công sự mà tìm tôi sao? Tôi không biết có thể gọi món ăn được không?”
Thẩm An Bình ánh mắt sâu xa nhìn cô, nụ cười trở nên cứng ngắt, đem lời Cố Bình An vừa nói lặp lại thêm một lần:”Thẩm tổng?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Cố Bình An nhẹ dựa người ra sau ghế, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Thẩm An Bình, nhìn thấy ánh mắt anh dường như có chứa hàn băng làm người ta không rét mà run.” Chẳng phải do anh bảo chúng ta nên bảo trì nguyên trạng ban đầu hay sao. Cũng là anh đã nói trăng tròn rồi cũng sẽ khuyết không phải sao?”
Thẩm An Bình con ngươi trở nên thâm trầm, biểu tình có chút hung ác, từ trong túi lấy ra một chiếc di động mới tinh đặt lên bàn, giọng mạnh mẽ chất vấn:”Cái gì công ty? Cái gì chuyên nghiệp? Di động cũng không có, không biết chuyên nghiệp chính là bất cứ lúc nào cần đều có thể liên lạc được sao?”
Anh sửa lại vạt áo, mày vẫn nhíu chặt:”Cố tiểu thư, mời cô hãy nhớ rõ đem chuyện công tư phân ra rõ ràng một chút.”
Cố Bình An cười cười, vẻ mặt cũng giãn ra, tay với lấy chiếc điện thoại di động để trên bàn, biểu tình rất khéo léo:”Cám ơn Thẩm tổng, tôi từ nay về sau sẽ luôn trong tình trạng sẵn sàng đợi lệnh, mong ngài yên tâm. Chuyện công và tư tôi nhất định sẽ phân ra thật rõ ràng, bằng không tôi cũng không xuất hiện ở đây.”Biểu hiện của cô đảm bảo không hề có chút sơ sót sai lầm gì. Mặc dù hiện giờ cô rất muốn đem cốc nước kia hất vào người anh, nhưng cô vẫn là nhịn xuống, cái tên này mục đích là rất rõ ràng đi, cho nên cô không cho anh cơ hội thực hiện được điều đó.
Thẩm An Bình nhìn đồng hồ lạnh lùng nói:”Còn không mau gọi đồ ăn đi? Chẳng lẽ muốn ăn thức ăn nhanh sau.”
Cố Bình An hừ lạnh một tiếng,”Ba___” cô đem thực đơn khép lại” Đối với nhân vật lớn như Thẩm tổng đây, tôi thật không hầu hạ nổi, nếu không còn gì để căn dặn tôi có thể đi được rồi chứ?”
Lời này của cô hoàn toàn đã chọc giận đến Thẩm An Bình, đôi con ngươi màu đồng lập tức co rút , sắc mặt làm cho người ta càng trở nên sợ hãi. Anh nắm tay chặt thành quyền, có lẽ do dùng quá sức nên nắm tay trở nên trắng bệch.
“Cố Bình An! Từ nay anh sẽ không quản em nữa, cứ để mặc kệ em.”
“Cám ơn ngài đã quan tâm, nếu có rãnh thì ngài nên quản những cô bạn gái kia của ngài đi, sắp xếp lại thứ tự. Còn tôi thì không hy vọng sẽ tốn nhiều tâm sức của ngài nữa.!”
Mi mắt Thẩm An Bình khẽ nhấp nháy, Cố Bình an đương nhiên biết đây là điềm báo rằng anh đang rất giận dữ, nhưng giờ phút này cô một chút cảm giác sợ hãi cũng không có, ngược lại còn có chút khoái ý. Cô hiên ngang ngẩng đầu đón nhận ánh mắt anh.
Thẩm An Bình cứ thế nhìn chầm chầm Cố Bình An, thật lâu sau đó mới nói một câu:”Mẹ của em muốn đến đây”
Cố Bình An sững sốt, đáp lại:”Cám ơn anh đã báo cho tôi biết.”
“…”
Cố Bình An cũng không biết chính mình vì sao lại muốn chọc giận Thẩm An Bình. Nhìn anh phẩy tay bỏ đi, khi đó Cố Bình An cũng chưa có rời đi, chỉ là ngồi đó không ngừng nhớ lại bộ dáng khi nãy của anh, bờ vai dài rộng của anh, cái gáy trơn bóng của anh, tất cả cô đều rất quen thuộc.
Là từ khi nào họ lại biến thành thế này đây?
Năm cô lên 5 tuổi, cô còn nhớ rất rõ Thẩm An Bình đã cởi khăn choàng cổ của mình mà sưởi ấm cho cô, dẫn cô đi ngắm mặt trời mọc, những hình ảnh đó mãi mãi rung động trong lòng cô không bao giờ quên được. Khi Thẩm An Bình về nước, anh còn tỏ ra rất thân thiết nhéo đầu mũi cô kề sát vào nói”Đứa ngốc” , câu nói đó cho đến nay vẫn còn văng vẳng bên tai cô…
Cô đều nhờ rất rõ nhưng Thẩm An Bình lại nói:”Trăng tròn rồi cũng khuyết”, chẳng lẽ những gì anh làm cho cô, anh cũng sẽ quên hết rồi sao.
Trên đời bất cứ thứ gì cũng có một hạn kỳ nhất định của nó, nếu đã thời gian nhất định đó thì đều bị coi như là quá hạn, điều này cũng bao gồm cả tình yêu, bao gồm cả kỷ niệm. Cho nên cô bắt buộc bản thân không nên quá tin tưởng, Thẩm An Bình nói cô thật tùy hứng, nhưng cô thành người tùy hứng như ngày hôm nay chẳng phải là do anh quá nuông chiều cô mà ra hay sao?
Làm sao anh lại không chịu một chút trách nhiệm nào trong đó chứ? Đem cô nuông chiều đến thành kẻ hư hỏng, càng không ai chịu nổi tính tùy hứng đó của cô, sau đó lại nói với cô”Trăng tròn lại khuyết” như vậy anh nói cô phải làm sao bây giờ đây?
Cô không phải là người không rõ ràng, nhiều khi cô càng rất tỉnh táo thì càng muốn mình không nên quá tỉnh táo như vậy.
****
Thứ sáu Cố Mẹ rốt cuộc cũng gọi điện cho cô, vì nghe anh nhắc qua nên Cố Bình An cũng không lấy gì làm ngạc nhiên.
Trong điện thoại, Cố mẹ giường như không còn xúc động như trước nữa, củng cô nói chuyện rất bình thường:”Cuối tuần mẹ sẽ lên thăm con.”
Cố Bình An đang bưng một ly nước chậm rãi uống, giống như không một chút nào để ý:”Dạ” một tiếng.
Nghe ra giọng cô rất bình thản, Cố mẹ thở dài một hơi nói :”Lần này Mạc Phi cũng sẽ tới đó, chúng ta cũng nên rủ luôn An Bình vui vẻ ngồi xuống ăn cơm cùng nhau.” Cố Bình An vừa nghe đến tên của Thẩm An Bình có hơi sửng sốt , cắn chặt miệng ly, một lát sau mới lạnh nhạt thốt lên:”Sau đó thì sao?”
“Bình An” Cố mẹ một câu xâu xa thở dài :”Nói ẹ biết con là thật sự không thích Thẩm An Bình đúng không?”
Cố Bình An lại thêm một phen sửng sốt,” Nếu phải thì sao mà không phải thì sao?”
Giọng nói Cố Mẹ rõ ràng hơi run lên, bà nói:”Con là con của mẹ, nếu như con thích Thẩm An Bình, mẹ liều sống liều chết cũng cố gắng kéo nó về cạnh con, nhưng nếu không thích thì nên để nó cho Mạc Phi đi, Bình An.” Bà âu yếm gọi tên Bình An, giống như đã cố hạ hết quyết tâm mà nói những lời này:”Mẹ nợ con bé Mạc Phi này nhiều lắm, cho nên mẹ rất muốn bồi thường cho nó. Những chuyện đã làm sai trong quá khứ không thể cứu vãn, còn làm cho Mạc Phi phải gánh chịu rất nhiều đau khổ.”
Giọng Cố mẹ run lên làm cho lòng Cố Bình An càng thêm đau nhói, đến cả hô hấp cũng trở nên thật khó khăn. Nhiều năm qua như vậy hai người cứ quanh quẩn trong một vòng bế tắc lại không nghĩ đến giờ phút này bà lại lấy lí do này đặt ra trước mặt cô, làm cô cảm thấy mình không thể nào chịu đựng được. Mọi hiếu kỳ trước đây giờ lại hóa thành phẫn nộ, cô oán giận nói:”Thật ra là chuyện gì?”
Cố me im lặng không nói, dường như là chuyện rất khó mở miệng, nhưng cũng tựa như bà đang tự hỏi không biết phải nói thế nào. Đột nhiên trong lòng Cố Bình An lại cảm thấy thật hoảng sợ, cô không muốn nghe câu trả lời kia, chỉ giận dỗi hỏi.
“Con không phải muốn biết mẹ đã nợ cô ấy cái gì, con thật không muốn biết. Con chỉ muốn hỏi mẹ, Thẩm An Bình có biết rằng mẹ muốn sắp xếp chuyện anh ấy cùng Mạc Phi không?”
Cố Mẹ có chút khó xử, cho nên chỉ trả lời cho có:”Mẹ cũng không hề nói gì với nó cả.”
Cố Bình An tay cầm điện thoại có chút run lên, giờ phút này dù không cần nhìn vào trong gương cô cũng biết mặt mình là đã trắng bệch đến mức nào rồi.
“Được, tốt lắm, có cái gì mà anh ta, Thẩm An Bình lại không biết chứ. Cuối tuần này con sẽ đến, mẹ cứ yên tâm.” Cô đặt cốc nước trên tay xuống, một bàn tay kia cố nâng khủy tay đang cầm điện thoại.” Con chỉ muốn hỏi mẹ, chẳng lẽ cô ấy thật sự là con gái riêng của mẹ sao?”
Cố Mẹ sửng sốt, dường như khó tin nói:”Con vẫn luôn nghĩ như vậy sao?”
“Đúng vậy, cho nên phải hay không phải?”
“Không phải”
“Được” Cố Bình An gật đầu,”Cứ vậy đi, con tắt máy đây. Chuyện khác con không muốn nghe, mẹ muốn bồi thường cô ấy sao cũng được, nhưng đừng để cô ấy đến quấy rối làm phiền con, mẹ hẳn cũng biết tính con rồi đó.”
“…”