Bạn đang đọc Quá thời hạn: Chương 12 part 1
Cố Bình An tính tình tùy hứng, quái đản, người quen biết cô không ai còn lạ gì với tính cách này. Cô cũng giống Quan Tiểu Bảo nghĩ gì nói đó, rất tùy ý; nhiều khi nhìn cô càng giống nhân vật trong những bộ phim truyền hình của TVB, là nhân vật tuy không được yêu thích nhưng lại sống rất dai, xuất hiện từ đầu kịch đến cuối.
Thật ra cô từng muốn tập tành học làm thục nữ, nhưng cố gắng một thời gian cảm thấy thật khó chịu muốn chết, ngẫm lại quyết định làm lại chính mình thì tốt hơn.
Sáng nay, thức dậy rất sớm, khi nhìn đến chính mình trong gương, Cố Bình An không khỏi hoảng sợ. Sắc mặt tiều tụy, tóc tai hỗn độn, hai con mắt sâ thũng giống như là xác chết. Trong lúc mơ màng chải đầu cô không chú ý, một mớ tóc bị giật mạnh đứt ra, da đầu từng trận tê rần.
Phải đánh một lớp phấn thật dày Cố Bình An mới che được cặp mắt đen thui, sâu húm kia, cánh môi hồng nhuận thường ngày giờ cũng phá lệ tái nhợt. Cố Bình An nở nụ cười, nhìn đến chính mình trong gương thật chẳng khác nào so với lệ quỷ trong những cuốn phim kinh dị.
Sáng hôm nay, chả hiểu vì sao ngay cả chuyến xe điện ngầm cô thường đi đến “quen không thể quen hơn” lại bị cô lớ ngớ mà nhận nhầm, bị trễ chuyến, vất vả lắm mới đến được công ty, ai ngờ vẫn không bắt kịp thang máy, haiz.
Tóm lại Cố Bình An thật hối hận sáng nay trước khi đi làm sao không xem lịch cơ chứ, vì sao mà từ sáng đến giờ mọi chuyện đều rất không suông sẽ a.
Ngày hôm qua, chả biết cái tên ba phải Tất Nhiễm kia ngủ không ngon hay sao, mà sáng sớm hôm nay khi hắn đi làm lại bày ra vẻ mặt như chẳng hề quen biết cô. Cả ngày không ngừng đem hết chuyện này, chuyện nọ giao cô làm. Báo hại cô đêm qua đã không được ngủ ngon, giờ càng thêm mệt mỏi không chịu nổi. Rõ ràng trời sắp vào thu, Cố Bình An lại thấy thật oi bức, lưng đổ đầy mồ hôi, cảm giác ẩm ướt làm cô càng trở nên khó chịu, còn có chút phiền chán. Suốt buổi cô không cách nào tập trung làm việc, cảm giác như đứng trên đống lửa cho đến tận giờ tan sở.
Cả một ngày làm việc mệt mỏi cũng làm cô đem chuyện phát sinh hôm qua mà quên bẵng đi, nhờ thế cảm giác đau lòng giảm đi không ít. Cố Bình An mệt mỏi thu thập mọi thứ, đem chúng tất cả nhét vào trong túi xách khóa lại, chịu đựng đau đớn dưới chân vì đôi giày cao gót, rời khỏi công ty.
Vừa bước ra đã chạm phải ánh mắt sáng quắc của Quan Tiểu Bảo đang đứng trước mặt, sau đó đi theo cô vào thang máy.
“Nghe nói hôm qua bồ cùng Tất Nhiễm ra ngoài gặp khách?” Trên mặt Quan Tiểu Bảo đang nở nụ cười xấu xa, so với ngày thường chỉ hơn chứ không kém.
Cố Bình An không chút để ý, mặt hơi nhăn nhó, đem vạt áo kéo thẳng rồi gật đầu”Ân “ một tiếng.
“Mình nghĩ không phải xảy ra chuyện gì đi?” Quan Tiểu Bảo mở to đôi mắt, còn chưa từ bỏ ý định:”Anh ta không có đem bồ đè xuống giường đó chứ?”
Cố Bình An khinh thường nhìn cô:”Mình không hiểu sao lúc nào trong đầu bồ cũng toàn chứa những ý nghĩ đen tối thế hả?”
“Phi” Quan Tiểu Bảo nhăn mày than thở nói:”Mình là muốn xem thử xem tinh thần bồ hôm nay ra sao? Xem ra là gặp phải chuyện gì rất vui vẻ rồi đây.”
“Bồ thật là lòng dạ sắc đá mà, không thấy người ta đang sa sút sao?” Cố Bình An thất vọng nhìn cô:”Có loại bạn bè như bồ đây thật đúng phải cám ơn tổ tiên đã tích đức đấy!”
Quan Tiểu Bảo nhếch mũi:”Bồ không cần chà đạp mình! Coi mình như một phế phẩm không bằng!” Cô kéo kéo tay áo Cố Bình An:”Xem ra lớp bột mì kia cũng chưa che hết đôi mắt như gấu trúc của ai kia! Mình cảm thấy nếu như bồ chùi lớp son đi thì không khác nào là quốc bảo đó nha!” Nói xong còn vỗ vỗ bả vai Cố Bình An:”Nói thật đi, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Cố Bình An không còn kiên nhẫn nữa, tức giận nói:” Lão nương đây mất ngủ, không được sao?”
“Ôi, chắc là nhớ đàn ông chứ gì! Để mình đoán thử xem chắc lại có liên quan đến Thẩm An Bình rồi! Mình còn lạ gì loại quan hệ không rõ ràng của hai người. Chắc hắn lại không chịu nổi khi không có đàn bà bên cạnh chứ gì?”
Cố Bình An vừa nghe nhắc Thẩm An Bình, ban đầu thì ngẩn ra sau đó nhíu chặt mi lại:” Bồ nếu một ngày không nhắc đến tên anh ta trước mặt mình thì mình đã biết ơn lắm rồi! Phiền chết được.”
Thang máy vừa vặn mở ra, Cố Bình An không quay đầu lại nhanh chóng bước ra, chỉ để lại một mình Quan Tiểu Bảo còn chưa hết kinh ngạc đứng đó, kế đó tức giận nói:”Cho bồ tức chết đi! Thẩm An Bình chọc giận bồ sao lại hướng mình trút giận cơ chứ!” Nói xong còn chưa hết giận liền hướng chậu hoa của công ty đang đặt gần đó đạp ột phát, nổi giận đùng đùng hướng đến bãi đậu xe.
Cố Bình An cũng không hiểu vì sao mình lại trút giận lên Quan Tiểu Bảo, nhưng giờ phút này cô không có thời gian để suy nghĩ tường tận, chỉ cần người nào đó đem cô cùng Thẩm An Bình gộp chung, thì cô sẽ xả giận lên kẻ đó.
Một mình đi bộ đến trạm xe điện ngầm gần đó, vì là giờ tan tầm nên rất đông người làm Cố Bình An không khỏi ảo não, thì ra sinh kế quốc gia vẫn còn khó khăn.
Đứng thẳng lưng, dưới chân từng trận đau đớn truyền đến, Cố Bình An đem giày cởi ra cầm trên tay, đi chân trần trên đất. Hành động bất thường này làm ọi người không khỏi tò mò nhìn cô chăm chú. Ngẫu nhiên vài người vừa nhìn đến lại chạm phải ánh mắt của cô, bị cô hung tợn trừng mắt nhìn lại, trong miệng còn hùng hổ nói:” Nhìn cái gì mà nhìn! Muốn giở trò lưu manh sao! Bộ tưởng nhìn là không cần trả tiền à!” (wow mấy người thất tình thật chẳng khác nào đang mắc bệnh thất tam phong ấy.. bó tay =.=!!!) Cô dáng điệu hung tợn, rõ ràng không thể chọc tới. Thật ra nếu mà để ẹ cô nhìn thấy bộ dạng hiện giờ, thế nào cô cũng bị mắng một trận cho xem.
Trong lòng miên man suy nghĩ, đầu óc thật là hỗn loạn. Thoáng chốc lại nghĩ lung tung đủ thứ chuyện, nào là buồn rầu về chuyện bản thân mình thật không dịu dàng nhu mì chút nào, nào là chuyện số tiền đang gởi tiết kiệm tại ngân hàng, rồi cả đến chuyện sinh nhật sắp tới của mẹ cô….
Tóm tại, chính cô cũng không biết bản thân mình muốn gì?. Xe điện ngầm đến, mọi người phía trước chen lấn lên xe, Cố Bình An chỉ bĩu môi đứng nhìn, cũng không có leo lên. Trong lúc cô đang đứng sững một chỗ thì cảm giác bên tai đột nhiên có một hơi thở ấm áp lướt qua, Cố Bình An mẫn cảm quay đầu lại liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc mà xa lạ của Tất Nhiễm, hắn hiển nhiên đang nở nụ cười vô hại.
“Hi”
Cố Bình An trừng hắn liếc mắt một cái, sau đó quay đầu không muốn đế ý đến hắn nữa.
Tất Nhiễm cũng vờ như chả chút để tâm, im lặng đứng cạnh cô, khi nhìn đến đôi chân trần của cô thì nhướn mày:”Sao lại không mang giày vào”. Lại nhìn thấy cô đang cầm đôi giày cao gót, mi tâm càng nhíu chặt hơn:”Nếu không đi được giày cao gót thì cũng đừng bày đặt mang, vốn người đã cao còn đi giày cao gót làm gì, định chọc thủng nóc nhà sao!”
Cố Bình An nghe xong, cảm thấy thoải mái hơn. Đứng thẳng nhìn hắn, cô nở nụ cười thập phần tà mị, cố ý đổi giọng nói:”Làm sao vậy, đau lòng à?”
Tất Nhiễm không chớp mắt, gật đầu:”Đương nhiên”
Cố Bình An không nghĩ tới hắn lại trả lời không chút ngần ngại như thế, nhất thời không biết phải nói gì, ngẩn người nhìn nét mặt thâm sâu của hắn.
“Cô sao bộ dạng lại ủ rũ như thế? Chẳng lẽ lại cùng nhân tình cãi nhau sao?”
Cố Bình An vừa nghe đến chữ “nhân tình” liền nhíu mày, cô vẫn không có thói quen nghe người bên ngoài nói xấu Thẩm An Bình.
“Cái gì mà nhân tình hay không? Tôi lại vì hành vi của người đó mà nổi ghen sao?”
Tất Nhiễm vẫn tươi cười, ánh mắt mang đầy vẻ trêu chọc” Như thế nào , tôi ghen mà em cũng không cho à?”
Cố Bình An khó chịu:”Anh làm ơn tránh xa tôi một chút được không? Không thèm nói với anh!”
“Muốn vậy sao?” Tất Nhiễm hai tay khoanh trước ngực quay đầu giả bộ bỏ đi:” Thật sự muốn tôi đi sao? Hắn chắc đã gặp chuyện lớn rồi? Cô thật muốn tôi đi? Cô chẳng lẽ một chút cũng không tò mò sao?
Cố Bình An cảm thấy thái dương giật mạnh, cô cất giọng nhượng bộ nói:”Quay lại!”
Tất Nhiễm cố tình làm khó, không muốn bỏ qua, vẫn một bộ dáng cao cao tại thượng như trước:”Không được, tôi chẳng phải đang cố gắng làm theo lời cô sao chính là đi khỏi nơi đây.”
Tâm Cố Bình An chợt nhảy lên, cắn răng nói:”Thế này vậy! Anh nói cho tôi biết tôi sẽ suy nghĩ mà cải thiện mối quan hệ giữa hai chúng ta.”
Tất Nhiễm làm như vừa nghe được chuyện rất buồn cười, bộ dáng thật xấu xa, lại còn bày ra bộ mặt rộng lượng mà cự tuyệt:”Không được đâu, tôi đây chẳng phải mệt chết sao,vừa mặc cho cô coi thường lại còn phải nói cho cô biết tin tức về hắn.”
Cố Bình An một chút mặt mũi cũng không còn, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, phun ra một câu:”Vậy thì thôi!” Nói xong đem giày trên tay vứt xuống đất, rồi vùng giằn mang vào.
Tất Nhiễm thấy cô tức giận muốn bỏ đi, chạy nhanh ngăn lại, bộ dáng không nhanh không chậm, vẻ mặt bất cần:”Thật muốn đi à?” hắn nhếch mày:”Vừa mới định bảo cô hôn tôi một cái, tôi sẽ không ngại mà nói cho cô biết”
Nhìn bộ mặt tiểu nhân đắc ý của hắn, Cố Bình An cũng không thèm giận, còn cười cực kỳ ngọt ngào, nhưng lại khó coi giống như uống thuốc độc, liền khoát tay hắn:”Cô nãi nãi đây đổi ý. Cẩn thận ngẫm lại nếu tôi hôn anh thì anh mới nói cho tôi biết , chẳng phải tôi đây phải mệt chết sao.”
Nói xong còn cố tình đem quần áo sửa sang lại một chút, thẳng lưng đứng trước mặt Tất Nhiễm:”Thật xấu xa, đúng là hết thuốc chữa mà”
Tất Nhiễm đứng yên bất động tại chỗ, đáy mắt một mảnh thâm trầm. Hắn như đang cườilại như không, chỉ thấy khóe miệng hơi mở rộng, khuyên Cố Bình An:”Cố Bình An, cô nên nhớ kỹ điều này, đó chính nhẫn nại của mỗi con người đếu có một giới hạn của nó, đây chính là điểm mấu chốt.”
Cố Bình An không ngẩng đầu lên, cảm thấy những lời này nghe thật quen tai, có vẻ như mọi người đều thích nói với cô câu này thì phải. Trước tiên là Thẩm An Bình, còn hiện tại là Tất Nhiễm.
Bọn họ khuyên cô, muốn cho cô biết rằng tính nhẫn nại chịu đựng của họ, lại cố ý nhắc nhở cô đừng nên quá tùy hứng. Nhưng cô nào có van xin điều gì ở bọn họ cơ chứ? Cô biết bọn họ đều là người tài giỏi, bên cạnh có vô số nữ nhân tranh giành tình yêu. Cô cũng không bắt họ phải thay đổi? Cô nhìn những người phụ nữ kia không ngừng tranh đua, tìm hiểu muốn nắm bắt tâm tư họ nhưng rồi cuối cùng vẫn không vượt qua được kỳ hạn, cũng không thay đổi được vận mệnh chính mình, so với tình trạng của cô thì kết quả là như nhau. Vì thế cô luôn tự khuyên nhủ chính mình, không cần phải vì bất kỳ ai mà thay đổi bản thân.
Cô là loại người như vậy. Như Thẩm An Bình từng nói, cô hệt như con nhím luôn cắm bên mình rất nhiều gai nhọn, cho nên những ai có ý đồ đem những gai nhọn đó nhổ đi, chỉ là tốn công cô ích mà thôi, kết quả vẫn không thay đổi còn bị thương tích đầy mình.
Một chuyến xe khác dừng lại, dòng người ùn ùn lũ lượt kéo xuống như nước, Cố Bình An đứng lẫn trong dòng người, trong đầu trống rỗng, cảm thấy thật bất lực. Hơi mỉm cười nhưng vẫn kiên quyết nói điều trong lòng mình:”Tất Nhiễm, anh là người hai lời, chẳng phải đã từng nói rằng cả đời cũng sẽ không gặp lại nhau hay sao.”
Cô nói rất nhẹ, biểu tình bâng quơ, ngay cả nét mặt cũng không chút thay đổi. Cô lại không để ý nhìn đến sắc mặt Tất Nhiễm giờ đây đã đen thui, ánh mắt tràn ngập lửa giận.
“Cô đúng là ngốc nghếch!”Tất Nhiễm nói xong, phất tay bỏ đi, không quay đầu lại, đem tất cả phong độ ngày thường quăng đi mất.
Cố Bình An đứng một chỗ nhìn bóng dáng Tất Nhiễm đang rời đi, ngửa đầu lẳng lặng suy nghĩ : Kỳ thật từ trước đến nay cô chưa từng rời bỏ ai, mặc kệ là Thẩm An Bình hay là Tất Nhiễm, lần nào cũng đều do họ khó chịu mà rời đi.
Còn cô theo thói quen vẫn đứng tại một chỗ, mặc kệ là ai đã quay đầu bỏ đi, cô vẫn luôn đứng nơi đó.
Đây là cảm giác thật bất đắc dĩ mà.
Cố Bình An về tới nhà khi trời còn chưa tối hẳn, cơm cũng không thèm ăn chỉ nấu bừa bát mì qua loa cho xong buổi tối.
Cô lấy ghế dựa ngồi ra cạnh ban công, nhìn trời cao đất rộng, bầu trời chỉ một màu đen kịt chồng chất, che phủ cả những phiến xanh thẩm của buồi chiều tà còn sót lại. Mây đen u ám che đi cả ánh trăng, phủ lấp mọi tầng không, chỉ trong chốc lát từng giọt mưa tí tách cứ thế mà rơi xuống.
Nước mưa hòa cùng từng đợt gió lạnh lẽo, từng trận luồn vào bên trong, Cố Bình An nhìn mưa từng đơt rơi xuống, ủ rũ đứng dậy đem cửa sổ đóng kín lại.
Không kéo rèm cửa sổ, có thể nhìn rõ từng giọt mưa bên ngoài đang giăng khắp nơi, đọng lại trên cửa sổ bằng thủy tinh, trông đẹp như một bức tranh nghệ thuật do thiên nhiên ban tặng. Xa xa những tia chớp thỉnh thoáng lóe sáng, xẹt qua màng mưa trắng xoa mờ ảo dị thường, màn xám bao phủ không gian, cảnh vật hiện ra như mờ như tỏ, Cố Bình An chỉ thấy lòng mình một mảnh phiền muộn, lẳng lặng ngồi đó thưởng thức cảnh đẹp tuyệt vời bên ngoài nhưng trong lòng lại không chút hứng thú.
Cho đến khi Tất Nhiễm giận dữ rời đi, hắn cũng không nói cho cô biết chuyện gì đã xảy ra với Thẩm An Bình. Thật ra cô cũng không tin rằng trên đời này có bất cứ chuyện gì mà Thẩm An Bình không thể giải quyết cả. Nhưng lúc Tất Nhiễm nói ra, lòng cô vẫn không nhịn được mà bắt đầu lo lắng, suy nghĩ miên man.