Đọc truyện Quả Táo Nhỏ – Chương 2: Bạn học mới
Sau vài giây kinh sợ, Đóa Miên hít sâu một hơi, bình tĩnh lùi xe về sau, đưa mắt nhìn chiếc xe xấu số.
Biển số xe JAXXX 88, nhãn hiệu… Logo của xe là một hình con ngựa? Rất quen thuộc…
Giống như nhãn hiệu nổi tiếng?
Kể từ tai nạn xe cộ đêm hôm qua, Đóa Miên lại xấu hổ muốn chui xuống hố.
Đúng lúc này, cửa xe mở ra. Xuất hiện là một thanh niên nhan sắc bình thường, nhưng lại rất cao. Có vẻ tầm ba mươi tuổi hoặc hơn. Hai tay anh chống nạnh, nhíu mày bước đến vị trí đuôi xe, xem xét chỗ méo mó.
– Thật xin lỗi!
Cô hắng giọng, lấy hết dũng khí bước đến chỗ anh chàng rồi nói, vẻ mặt rất thành khẩn: “Tôi vội vàng đi học, cho nên… Thật sự rất xin lỗi.”
Anh thấy cô tuôỉ còn nhỏ, thái độ lại thành khẩn nên chẳng giận nổi, chỉ cười nhẹ hỏi: “Tiểu cô nương, thầy giáo có dạy cô đi ra ngoài phải chú ý an toàn giao thông không?”
Đóa Miên áy náy gật gật đầu.
– Sợ đến muộn nên chạy thục mạng sao?
– …
Đóa Miên xấu hổ không nói gì. Ánh nắng mặt trời chói chang, chiếu xuống lỗ tai ửng hồng của cô khiến nó như nổi bật hơn.
Anh ngó ngó chiếc Porsche yêu quý của mình, lại ngó ngó sang cô, liền biết Đóa Miên không có tiền. Nhưng anh vẫn ôm tâm tình thử hỏi cô: “Trên người cô có tiền không?”
Đúng rồi, Đóa Miên nghe vậy liền sực nhớ ra một triết lí: Đâm xe người khác tất nhiên phải bồi thường.
Tiền, tiền, tiền.
Nghĩ vậy, Đóa Miên liền cố nén xót xa trong lòng, kiên cường trả lời có.
Anh nghe câu trả lời ngoài ý nghĩ: “Có bao nhiêu?”
“Chờ tôi một lát.” Nói xong, Đóa Miên đem cặp sách đang đeo bỏ vào làn, nhanh tay mở khóa kéo, cần thận tìm kiếm. Tuy rằng tiền tiêu vặt tháng này đã dùng hết, nhưng cô nhớ không lầm thì tiền mừng tuổi vẫn còn.
Tìm đi tìm lại. Kỳ quái, đâu mất rồi?
Đóa Miên hơi sốt ruột, từng giọt mồ hôi theo đường cong khuôn mặt lăn xuống, nhưng cô cũng không rảnh mà lau. Tiếp tục tìm lại trong cặp.
“Anh có điện thoại.” Đột nhiên, không biết từ chỗ nào phát ra câu nói như vậy.
Giọng nói trầm ấm, lại mang theo vẻ lười nhác cùng một chút mất kiên nhẫn. Có lẽ là giọng của một chàng trai trẻ tuổi.
Đóa Miên bỗng nhiên có điểm nghi hoặc. Nghe có vẻ quen quen? Ảo giác sao?
Tiếp theo, cô thấy anh trả lời: “Ai vậy?”
“Tự mình xem đi!”
Vẫn là giọng nói lười khác ấy, chỉ khác là ngữ khí ngày càng mất kiên nhẫn.
Anh nói thầm câu gì đó rồi nhanh chóng cầm điện thoại lên.
Hóa ra trên xe còn có một người nữa. Đóa Miên vô ý thức liếc về phía sau. Cửa kính được mở một nửa, vì thế, cô dễ dàng nhìn thấy góc nghiêng của anh ta.
Thực lãnh đạm, lại có chút mất kiên nhẫn.
Đôi mắt là ấn tượng đầu tiên của Đóa Miên dành cho anh ta.
Anh ta có đôi mắt đen nhánh đặc biệt, khác với phần đông người châu Á. Hốc mắt anh rất sâu, tựa như không thấy đáy. Anh có mái tóc đen, cắt gọn gàng kiểu đầu đinh. Không hiểu sao, cô cảm thấy kiểu tóc này phối hợp với thần thái lãnh đạm và cặp mắt hững hờ kia, nhìn kiểu nào cũng rất du côn.
Đóa Miên nhìn không quá hay giây, đối phương liền nâng tấm chắn lên, chỉ còn lại một mảnh màu đen.
Cô nhanh chóng thu lại tầm mắt, tiếp tục tìm kiếm.
Đúng lúc này, chủ xe cũng nghe xong điện thoại, xua tay với Đóa Miên: “Thôi được rồi, không tìm được thì bỏ đi.”
Vừa dứt lời, anh liền nhìn thấy cô lấy ra một quyển vở, mở ra là một bao lì xì nhỏ. Đóa Miên đôi mắt phát sáng: “Tìm được rồi.”
“…”
Anh đưa đôi mắt nhìn cô bé sờ sờ bao lì xì, lại có vài phần miễn cưỡng. Nhưng cô vẫn khẽ cắn môi, đưa đôi tay run run móc từ bao lì xì hai trăm tệ.
Anh càng cạn lời: “…”
Đóa Miên một tay nắm chặt tiền, một tay tiếp tục tìm trong túi áo. Một lát sau, cô đem tất cả tiền ở trong người ra. Cô đưa cho chủ xe, quẫn bách nói: “Thật xin lỗi, tôi tổng cộng chỉ có hai trăm hai mươi bốn tệ. Chắc phí sửa xe cũng không đủ đâu. Hay là như vậy, anh cho tôi xin số điện thoại, để tôi…”
“Thôi được rồi.” Anh thái độ kiên trì, từ trong tay Đóa Miên lấy đi một trăm hai mươi tệ.”
“Thế này là đủ rồi.Lần sau tự mình đi đứng cẩn thận chút.”
Nói xong, anh cười cười bước vào xe, nhanh chóng rời đi.
Đóa Miên ngạc nhiên vài giây, nội tâm cảm động. Trên đời này quả nhiên còn có người tốt!
***
Trên đường cao tốc, một chiếc xe Porsche với đuôi xe méo mó lao vùn vụt.
Shen liếc kính chiếu hậu, giọng nói mang vẻ chế nhạo: “Này, vừa rồi nhìn thấy logo trường học của cô bé kia không?”
Phía sau không có tiếng trả lời, cũng không biết có nghe thấy không. Hắn đeo tai nghe, đôi mắt cụp xuống, tập trung nhìn điện thoại di dộng, ánh mắt tỉnh táo, cũng rất chuyên chú.
Shen tiếp tục nói: “Trường cao trung J, chẳng phải cuối tuần cậu chuyển đến đó sao?”
Mặc cho người kia không để ý, Shen vẫn nói: “Tương lai có thể là bạn học nha!”
Giết 29 mạng, đại cát đại lợi*.
(Đại cát đại lợi theo cách hiểu dân gian có nghĩa là chuyện tốt lành, may mắn)
Trò chơi kết thúc, Cận Xuyên lấy tay nghe xuống, lạnh lùng trả lại Shen hai chữ không biết.
Shen lái xe, bộ dạng ung dung, thư thái: “Nếu là bạn học, tiền sửa chữa xe của tôi, cậu đòi đi.”
Cận Xuyên nhắm mắt dựa vào ghế, thản nhiên nói: “Anh không hiểu tiếng người à?”
“Tốt xấu tôi cũng là cấp trên kiêm lão sư của cậu, có làm sao đâu”. Shen hừ một tiếng bất mãn, lẩm bẩm nói: “Cậu cùng tiểu cô nương không quen biết, không có nghĩa là về sau cùng trường cũng không quen biết. Vậy quyết định thế đi, tháng sau tôi cắt giảm lương của cậu, bồi thường tiền xe.”
“…”
Cận Xuyên nhíu lông mày, nhớ tới cô gái nhỏ đạp xe đạp, bỗng nhiên phi thẳng vào xe của bọn họ. Cô có làn da rất trắng, bộ xương rất nhỏ, bộ dạng đỏ mặt như bị nướng chín rất đáng yêu.
Còn có động tác rút tiền từ trong hồng bao, lưu luyến không rời.
Thật con mẹ nó đáng yêu!
***
Đóa Miên đạp nhanh đến trung tâm, nhưng cuối cùng vẫn bị muộn. May mắn là ở đây không nghiêm ngặt như trường học. Đối với hành vi đến muộn, lý do là “tai nạn ngoài ý muốn”, thầy giáo ngoại trừ liên tục hỏi thăm cô thì cũng không trách móc nặng nệ.
Đóa Miên cảm giác mình thật tốt số.
Cuối tuần nhanh chóng kết thúc.
Sáng thứ hai, Đoá Miên vừa đến. Chân trước định đi vào lớp học, chân sau bị bạn cùng bàn kéo lại.
“Vị tráng sĩ này, cậu đã làm xong Hóa chưa?” Trương Hiểu Văn nhìn cô, hồn nhiên như nhìn một vị Đứt Đạt Lai Lạt Ma*.
Đóa Miên suy nghĩ một chút, trả lời: “Đã làm xong, nhưng mà còn một vài câu khó tớ không làm.”
(Phật tử Tây Tạng tin rằng Đức Dalai Lama là hóa thân đời thứ 14 của vị Dalai Lama đầu tiên – một vị lãnh đạo tinh thần sinh năm 1351 và được cho là hóa thân của Bồ Tát Quán thế âm – vị bồ tát của từ bi và cứu khổ)
Nghe vậy, ánh mắt Trương Hiểu Văn sáng lên: “Không bằng cậu đem bài cho tớ mượn, tớ giúp cậu kiểm tra một chút.”
…
Chép liền nói chép, lại còn nói mát. Đóa Miên xem thường, nhưng vẫn đem bài tập đưa cho Trương Hiểu Văn mượn.
Trời còn chưa sáng hẳn, trong phòng học đã hò hét ầm ĩ, học sinh ném giấy đùa nghịch bay đầy trời.
Đoá Miên lấy sách Ngoại Ngữ cùng hộp bút ra, bắt đầu ôn từ đơn.
Từ rất xa, có một bạn học ngẩng cổ gọi cô: “Đóa Miên! Cán bộ Ngữ Văn nói hôm nay phải nộp bài tập!”
Bài tập Ngữ Văn?
Cô là ai? Cô đang ở đâu?
Đóa Miên im lặng, hai giây sau ngẩng đầu lên, nói: “Chắc là không đâu.”
Không biết ai liền tiếp lời: “Phải nộp đấy! Béo đinh đầu tuần chuyên môn đòi kiểm tra bài tập.” Béo đinh tên là Đinh Văn Hoa, thầy giáo Ngữ Văn lớp 12-1. Bởi vì có thân hình tròn vo nên học sinh đặt cho thầy cái tên này.
Nghe vậy, Đóa Miên cầm bút run run, nhưng vẫn cố trấn định bản thân, hỏi lại: “Thật vậy không? Để tớ đi hỏi Đinh lão sư!”
Một giây sau, cô đè thấp giọng gọi Trương Hiểu Văn. Bạn cùng bàn đang múa bút thành văn không tiện ngẩng đầu, chỉ hả một tiếng.
“Cậu viết Văn chưa?”
“Tớ rồi.”
“Vậy cho tớ mượn, tớ giúp cậu kiểm tra.”
Lần này đến lượt Trương Hiểu Văn xem thường: “Chép liền nói chép, làm gì phải nói mát như thế?”
“…” Đóa Miên im lặng, cảm thấy mình như “gậy lưng đập lưng ông”, cô nhanh chóng gia nhập vào hàng ngũ múa bút thành văn cùng bạn cùng bàn.
Bỗng, trước bàn xuất hiện một nam sinh cao lớn, quay đầu lại ngó ngó Đóa Miên, huýt sáo trêu trọc: “Ái chà, chưa làm bài sao?”
Đóa Miên không thèm nghe, tiếp tục chép.
Lục Dịch lại đến gần một chút, buồn cười: “Vị bạn học này, cho tớ phỏng vấn một chút. Lần đầu chơi PUBG giết chết đệ nhất game thủ, cảm giác có thoải mái không?”
“…” Thoải mái cái đầu nhà cậu.
Bởi vì kinh nghiệm chép bài lâu năm nên lớp rất nhanh giao nộp hết bài tập.
Đóa Miên đi cùng cán bộ Ngữ Văn về chỗ. Cô vừa đi nộp bài tập Văn thì tiếng chuông vào lớp cũng vang lên.
Đóa Miên nhanh chân trở lại. Xem xét lịch học, thấy tiết đầu là Toán học, cô liền lấy ra sách Toán cùng vở ghi.
Trong phòng học vẫn la hét ầm ĩ.
Một lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân từ xa. Mọi người dần im lặng. Thấy thầy giáo bước vào, cả lớp liền ngạc nhiên. Đó không phải thầy giáo dạy Toán mà là Chủ nhiệm lớp Chu Khai Đế.
Có người đùa giỡn nói: “Thầy Toán mới đi phẫu thuật thẩm mĩ sao? Đẹp trai ghê!”
“Em kia nói ít thôi!” Chu Khai Đế liếc nam sinh ấy một cái rồi đi đến bục giảng nói: “Làm phiền mọi người hai phút, bời vì hôm nay lớp chúng ta có một bạn học mới.”
Vừa ngắt lời, lớp học đầy tiếng bàn luận.
Trương Hiểu Văn ngạc nhiên:”Học sinh chuyển trường? Sao tớ không nghe thấy một chút tin tức nào? Cậu có biết không?”
Đóa Miên lắc đầu.
Mọi người tò mò, thì thầm to nhỏ.
“Các em yên tĩnh chút!” Chu Khai Đế đập tay xuống bàn, chờ bên dưới lớp im lặng mới lộ ra nụ cười, nói: “Đáng khen là bạn học mới của chúng ta hết sức ưu tú. Trường học phát cho bạn một đề kiểm tra nhập học, bạn ấy làm với thời gian không lâu liền đạt điểm tối đa.”
Nghe vậy, ánh mắt mọi người đều tò mò, đồng loại nhìn về phía cửa phòng học.
Đóa Miên mắt có chút kém, chỗ ngồi lại không gần bảng. Nhìn sơ qua, cô chỉ biết nam sinh kia rất cao. Hắn không mặc đồng phục, áo màu đen phối với quần dài màu đen, nhìn có vẻ sạch sẽ, chỉnh tề.
Cô nhanh chóng lấy mắt kính đeo lên. Sau đó…
Kinh ngạc!
Cô nhìn được hắn rõ hơn. Phát hiện hắn ta thật sự rất cao, khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan tương xứng, sống mũi cao, môi mỏng, nhưng hấp dẫn nhất vẫn là đôi mắt kia. Con ngươi rất đen, sâu không thấy đáy, lại mang một vẻ trầm tĩnh, không giống với một nam sinh 18 tuổi.
Rất anh tuấn!
Nhưng Đóa Miên kinh ngạc không phải vì những đặc điểm này, mà là hắn…
“Chào mọi người, tớ tên là Cận Xuyên!”
Giọng nói không tính là lạ lẫm, âm thanh trầm ấm, lười nhác vang lên, giống như những buổi chiều hè nóng nực đầy mệt mỏi.
Toàn bộ phòng học lặng ngắt như tờ.
Cận Xuyên đảo mắt quanh lớp, rồi nhếch khóe miệng, cười như không cười tiếp tục nói: “Tớ yêu thích nhất, là chơi game!”
Đôi lời của tác giả:
Hôm qua có một độc giả nhắn lại nói nàng lo lắng vì không chơi PUBG nên sợ không hiểu. Đừng sợ nha, tôi cam đoan với các bạn đọc sẽ hiểu mà. Tin tưởng tôi đi!