Đọc truyện Quả Táo Nhỏ – Chương 18: Giọng nói trầm ấm tiến gần đến tai cô, ý vị kéo dài
Đóa Miên sửng sốt trọn vẹn ba giây mới phản ứng được, trả lời: “…Nhà.”
“Ra.”
“… Cái gì?” Ra chỗ nào, ra làm gì?… Ngài có phải rất thích cảm giác mỗi lần mở miệng nói một câu lại làm người khác hoang mang tột độ đúng không?
“Tớ đứng ngay trước chung cư nhà cậu. Nhanh lên, tớ không thích chờ.” Cận Xuyên nói xong liền tắt máy luôn.
Trong phòng ngủ, trước bàn sách, Đóa Miên bóp chặt điện thoại di động.
Cận Xuyên thế mà lại chạy đến tiểu khu tìm cô? Tình huống gì vậy? Anh vụng trộm nhớ địa chỉ nhà của cô? Hơn nữa vị đại gia này rốt cuộc không có gì làm sao mà đến cả Quốc Khánh cũng muốn ức hiếp cô?
Bệnh xà tinh!
Cô nhíu mày, xoắn xuýt một hồi lâu mới cầm lấy chìa khóa ra khỏi phòng.
Mẹ Đóa đang nói chuyện cùng Trần Thư Thải trên ghế, trông thấy Đóa Miên ra hỏi: “Đi đâu vậy?”
Đóa Miên cười khan: “Bạn học con có việc muốn tìm con, con ra ngoài một lát.”
Mẹ Đóa nghe thế liền nhíu mày: “Bài tập đã làm xong chưa?”
“Hôm nay con đã làm rồi.”
“Tập đề nâng cao làm chưa?”
Đóa Miên rũ đầu xuống, hai giây sau bỗng nhiên nói: “Về con sẽ làm.”
“Không được.” Mẹ Đóa giở giọng không thương lượng: “Quốc Khánh này mẹ vốn không sắp xếp cho con thời gian chơi. Kì thi tháng tháng chín con tụt mấy bậc, không thể tiếp tục như thế nữa. Con ham chơi không biết dành thời gian học tập, mẹ liền giúp con dành thời gian học tập.”
“… Bạn học con đã đứng trước cổng tiểu khu đợi rồi.” Đóa Miên cảm thấy rất bất lực.
“Mẹ nói mẹ không là không.” Mẹ Đóa càng thêm nghiêm khắc: “Đã năm ba rồi thì đừng có muốn chơi đùa nữa. Mẹ đã hỏi thầy giáo dạy cho con, muốn thi đại học B, thành tích của con ít nhất phải đứng thứ mười. Con nhìn xem con còn cách mục tiêu cùng ước mơ bao xa?”
… Quên đi.
Đại học B… Đều là mục tiêu cùng ước mơ của bố mẹ.
Con không thích, không có hứng thú, tại sao con phải vì nó mà liều mạng như thế?
Đóa Miên cúi thấp đầu cắn cắn môi. Bình thường không ra ngoài cũng không sao, nhưng hôm nay… Cô hít sâu một hơi, thái độ kiên trì: “Con đã làm xong bài tập, con cảm thấy mình có thể ra ngoài đi chơi.”
Nghe xong lời này, mẹ Đóa sững sờ.
Con gái từ trước đến nay hiểu chuyện lại nghe lời, từ nhỏ đến lớn đều nghe theo bà, bà nói một, con gái tuyệt đối không nói hai. Hôm nay là thế nào?
Trong phòng chớp mắt yên tĩnh.
Trần Thư Thải ngồi bên cạnh cảm thấy bầu không khí này hơi căng thẳng, cô gượng cười, ôn nhu hòa giải: “Dì à, Đóa Miên hai ngày nay đã học tập rất nghiêm túc, năng suất cũng rất cao. Mặc dù năm ba phải tăng cường học tập, nhưng cô bé lại thông minh, buông lỏng một chút cũng tốt. Dì nên để Đóa Miên đi chơi một lúc.”
Mẹ Đóa nhìn Trần Thư Thải, lại nhìn Đóa Miên, vẻ mặt rõ ràng đã dịu hơn trước.
Đóa Miên vẫn cúi đầu, lộ ra vẻ bướng bỉnh.
Mấy giây sau, mẹ Đóa ngẩng đầu nhìn đồng hồ, miễn cưỡng nói:”Hiện tại là ba giờ chiều, nhất định phải về trước giờ ăn cơm.”
“Con biết rồi.” Đoá Miên vui sướng, biết ơn nhìn về phía Trần Thư Thải, máy môi hai chữ: Cảm ơn. Sau đó, cô chạy nhanh ra cửa.
Trần Thư Thải đưa mắt nhìn bóng lưng kia rời đi.
Mẹ Đóa nói thầm: “Đứa nhỏ này gần đây cứ là lạ thế nào.”
Trần Thư Thải cười nói: “Dì cũng phải thường xuyên hỏi em ấy thích cái gì, không thích cái gì chứ.”
“Tiểu hài tử ấy, ngoại trừ thích chơi còn có thể thích cái gì.” Mẹ Đóa không hề phật lòng, cười cười nói: “Nghe cô giáo luôn luôn đúng.”
Trần Thư Thải chỉ cười, không nói gì thêm.
Đoá Miên xa xa đã nhìn thấy thân ảnh cao lớn đến bên ngoài tiểu khu. Buổi chiều, ánh nắng ấm áp, người kia mặc bộ đồ thể thao, đôi chân thon dài lại thẳng tắp.
Dài như vậy, là muốn cùng cột điện ganh đua cao thấp hay sao?
Đóa Miên ngầm bĩu môi.
Cô đi đến, nụ cười trên mặt còn chưa kịp thu về: “Hello, tìm tớ có việc gì sao?”
Cận Xuyên nhìn chằm chằm nụ cười cong thành Nguyệt Nha*, không mặt không nhạt hỏi: “Gặp tớ vui vẻ vậy à?”
(Nguyệt Nha: Trăng khuyết)
“…” Cô vui vẻ cùng gặp anh có quan hệ gì sao?
Đóa Miên bị anh làm cho sặc, điều chỉnh lại biểu cảm, nói tiếp: “Xin hỏi có chuyện gì?”
“Cậu quên đồ.” Anh ngữ khí uể oải.
“Hả?” Cô ngờ vực. Đã quên thứ gì? Chính cô còn không biết.
Cận Xuyên không nói gì, đưa tập đồ đến.
Đóa Miên tròn mắt xem xét, là một quyển sách bài tập Ngữ Văn và ba bộ đề thi thử. Cô không biết nói gì. Suýt nữa quên mình phải làm bài tập cho vị đại gia này đến khi tốt nghiệp…
“Thầy Đinh nói, những nội dung này làm xong có thể tự chỉnh sửa, bài có đáp án.” Đóa Miên thử giải thích.
“Ừ.”
“… Nếu như không muốn làm, cũng có thể trực tiếp chép đáp án.”
“Ừ.”
Ừ cái quỷ nhà cậu! Cậu chép đáp án cũng nhất định phải đưa tớ chép sao? Cậu đừng có khinh người quá đáng! Nội tâm của cô đang thét gào.
Cận Xuyên vẫn nhàn nhạt: “Cầm.”
“…Ừm.”
Nhưng mà cuối cùng cô vẫn sợ. Đóa Miên ngoan ngoãn đưa tay ra nhận lấy.
“Buổi chiều có rảnh không?” Anh từ trên cao nhìn xuống. Ánh nắng rất xán lạn, anh nhìn thấy cổ áo cô lộ ra một đoạn cổ tinh tế, mấy sợi tóc tùy ý rơi bên tai.
Đóa Miên nghe vậy, không trả lời mà hỏi lại: “Cậu còn có chuyện gì?”
“Hẹn cậu chơi game.”
“…” Đóa Miên trầm mặc hai giây, lắc đầu: “Tớ không đi.”
Nói xong, nhiệt độ xung quanh rõ ràng giảm xuống mấy độ. Cận Xuyên nhìn cô chằm chằm.
Hai phút trôi qua.
Cận Xuyên quay người, ngữ khí nhàn nhạt quẳng ra hai chữ: “Đi theo.”
… Anh không hiểu tiếng người à? Đóa Miên nhíu mày, đứng yên tại chỗ: “Tớ nói tớ không đi.”
“Tớ nói, đi theo.” Ngữ khí đối phương hơi trầm xuống.
“Tớ nói tớ không đi.” Thái độ này của anh khiến cô rất bất mãn. Cô mím mím môi, hít sâu một hơi, tận lực bình tâm nói: “Tớ còn rất nhiều đề phải làm, tớ về trước. Gặp lại.” Nói xong, cô xoay người rời đi.
Chưa đến ba bước, phía sau liền vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Hơn một tuần lễ. Cậu dự định tránh lão tử tới khi nào nữa?”
Câu hỏi này thành công khiến Đóa Miên dừng bước.
Cô quay đầu lại, Cận Xuyên đứng xa cô mấy mét, mặt anh không có biểu cảm gì nhưng đáy mắt lại rất lạnh.
Đóa Miên bỗng nhiên rất uỷ khuất.
Lúc nào cũng hung ác như thế, cô thiếu anh tiền sao?
… Thật ra đúng là cô thiếu anh tiền. Nhưng anh có thể đừng luôn luôn muốn bắt nạt cô không lý do được không? Không có việc gì làm sao?
Vậy thì trò chuyện chút đi.
…Nhưng, hoàn cảnh này không phù hợp cho lắm.
Đóa Miên quay đầu nhìn chung quanh một chút. Cửa chung cư người đến người đi, có bác gái đi mua thức ăn, có đại gia dắt chó đi dạo, còn có không ít nhóc con đang chơi đùa.
Rất nhiều người đã chú ý tới đôi nam nữ trẻ tuổi như đang xảy ra mâu thuẫn này, giương mắt lặng lẽ nhìn.
“… Khụ.” Đóa Miên có chút lúng túng hắng giọng một cái, tiến lên mấy bước, đè thấp âm thanh nói: “Chúng ta sang bên kia nói chuyện.” Nóng xong, cô vô ý thức kéo anh qua cái hẻm nhỏ bên cạnh.
Cận Xuyên nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé trắng nõn bấu lấy tay áo anh kéo đi.
Một lát, anh thu mắt lại.
Hai người rất nhanh đã đến hẻm nhỏ nhưng vẫn không ai lên tiếng.
Bầu không khí rất vi diệu.
“Gâu gâu…” Một con chó nhỏ vẫy vẫy đuôi chạy tới.
Cô nhắm mắt, hít sâu một cái.
Tỉnh táo, mày phải tỉnh táo, mày phải chặn họng người kia, thua gì thì thua chứ không thể thua khí thế. Đóa Miên tự cổ vũ bản thân, sau đó mở to mắt, rất khí thế mở miệng: “Cậu…”
“Nói đi.” Cận Xuyên đứng dựa vào từng châm điếu thuốc, ngữ khí rất nhạt.
“…” Hả?
Cô nói? Nói cái gì?
Đóa Miên bị chiêu này làm cho mơ mộng hai giây: “Nói gì?”
“Làm gì lại tránh tớ?”
“Tớ tránh cậu lúc nào?” Cô buột miệng thốt ra. Nói xong lại thấy hơi sai sai. Từ lần trước ở quán bar, cô giống như… Quả thật có một chút trốn tránh anh.
Nhưng loại hành vi này là có nguyên nhân.
Đối diện, Cận Xuyên cười như không cười nhìn chằm chằm cô, ánh mắt nghiền ngẫm như muốn đâm một lỗ thủng vào mặt cô.
Một hồi lâu, Đóa Miên đổi giọng: “… Cũng không phải là cố ý trốn tránh cậu. Tớ chẳng qua là cảm thấy, đoạn thời gian trước, hai chúng ta…” Cô khoa trương duỗi hai ngón tay út ra so sánh: “Quá gần một chút.”
Cận Xuyên: “Gần một chút?”
“Ừm.” Cho nên, bạn gái cậu không cảm thấy không thích hợp sao?
Anh đi về phía trước một bước: “Gần bao nhiêu?”
Khoảng cách bỗng nhiên được rút ngắn lại.
Đóa Miên bị hành động này làm cho kinh ngạc liền lùi hai bước, tim đập nhanh hơn, nói chuyện cũng lắp bắp: “… Chính là không quá phù hợp.”
Cận Xuyên lại tiếp thêm.
Cô cũng tiếp tục lui, sau đó nhanh chóng dựa vào tường.
Không còn đường lui.
Cô cảm thấy hơi sợ hãi.
Đóa Miên cúi đầu, trên mặt đỏ ửng, cô nghe tim đập ngày một nhanh, cơ hồ sẽ có thể phát nổ. Sau đó, người kia giơ hai tay chống vào tường.
Cận Xuyên di chuyển gần sát cô, khi mặt cách mặt còn một khoảng nhỏ, anh dừng lại.
“Gần như này sao?” Anh nhàn nhạt hỏi, mùi thuốc lá phảng phất qua gương mặt cô.
Đóa Miên chú ý Cận Xuyên lúc nói những lời này, ngữ khí rất tùy ý, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không nhanh hơn một chút nào. Anh thật là bình tĩnh đến nỗi không giống người bình thường.
“Cậu…” Bàn tay cô đã nhanh chóng đổ mồ hôi, cô hắng giọng một cái, vất vả mãi mới thốt lên lời: “Cậu có thể đứng xa ra một chút được không?”
Anh không nhúc nhích tý nào, vẫn là câu nói ấy: “Làm gì lại tránh tớ?”
“… Tớ sợ Lý Vị Tịch hiểu lầm.” Cô rốt cục vẫn nói ra.
Ai ngờ, Cận Xuyên nghe xong câu nói này. Anh yên tĩnh hai giây rồi bỗng nhiên lại bật cười.
Không khí trầm lặng ba giây.
“Có hai chuyện.” Anh nhìn cô chằm chằm: “Một, Lý Vị Tịch là bạn gái của bạn tớ, tớ cùng cô ta không có quan hệ gì hết. Hai…”
“…” Cô kinh ngạc, mở to mắt nhìn.
“Làm tặc* mới chột dạ.”
(Làm tặc: Làm việc xấu)
Giọng nói trầm ấm tiến gần đến tai cô, ý vị kéo dài: “Đóa Miên, cậu hư quá!”