Bạn đang đọc Quả Phi Đợi Gả Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàng: Chương 481: Phiên Ngoại Ngày Sau (5)
Một khúc kết thúc, trong thuyền hoa yên tĩnh, mọi người đều không chớp mắt nhìn cửa thuyền hoa, tựa hồ đang đợi cái gì.
Trên cầu, Lăng Tuyết Mạn cũng nhìn chằm chằm thuyền hoa, trong lòng không khỏi quanh quẩn một bức tranh, ngày ba tháng ba, bên hồ Khúc Giang, mười dặm lụa màu, Tần Hoài danh kỹ…
Kim Lăng, là Kim Lăng, sẽ là Kim Lăng nổi tiếng của Trung Quốc cổ đại sao?
Rốt cuộc, đợi một lúc lâu, cửa thuyền hoa từ từ mở ra ——
Một đôi giày đen bước ra, ngay sau đó một nam tử khom lưng đi ra, áo choàng trắng như tuyết không nhiễm trần thế, tóc đen rủ xuống vai, vóc người hơi gầy một chút, nam tử chậm rãi ngẩng đầu, da thịt như ngọc, tuấn mỹ giống như tiên nhân phiêu dật xuất trần, giống như thế gian chưa bao giờ có nam tử đẹp như vậy…
Trên bờ, mấy thanh niên nhất thời hít một hơi, tuy là cùng giới tính tính, nhưng cũng cảm thấy thật khuynh đảo…
Mà Lăng Tuyết Mạn chưa từng nhìn thấy danh kỹ Kim Lăng trong tưởng tượng, trong bụng đang lúc buồn bực, đột nhiên nhìn thấy nam tử dưới thuyền kia nâng mặt lên, nhất thời kinh hãi.
Một đôi mắt hẹp dài đào hoa nhẹ nhàng quét qua đám người vây xem, nam tử nhàn nhạt nhíu lông mày, môi đẹp có chút nhếch lên, trong mắt lộ ra một tia không kiên nhẫn, nhấc chân, muốn đi về phía trước——
“A! Không được đi! Đợi chút ——”
Một tiếng la vội vàng đột nhiên phá không vang lên, toàn bộ đám người nghe tiếng ngẩng đầu lên, liền thấy một nữ nhân đang kích động quơ hai cánh tay, miệng hô, “Yêu tinh! Ngươi không được đi!”
“Nha đầu Mạn Mạn!”
Lâm Mộng Thanh nhìn đến Lăng Tuyết Mạn, liền giật mình, không đợi hắn kịp phản ứng, liền thấy trên cầu xuất hiện thêm hai người, lần này không chỉ là giật mình, mà là kinh hãi!
“Sư phụ sư nương!”
“Mộng thanh!”
Lâm Mộng Thanh điểm mủi chân một cái, áo bào trắng xoay tròn trên không trung, trong nháy mắt, liền vững vàng đáp lên trên cầu, cả kinh kêu lên: “Các người tại sao lại ở chỗ này?”
Lăng Tuyết Mạn không đợi giải thích, liền đấm một quyền vào ngực Lâm Mộng Thanh, tức giận nói: “Ngươi ở đây làm cái gì? Trong thuyền hoa kia là gái thanh lâu đúng không? Ngươi dám lén gặp kỹ nữ!”
Lâm Mộng Thanh bị một quyền đánh trúng cũng không có gì, nhưng khi nghe được một từ ‘kỹ nữ’, đột nhiên xụ mặt xuống, lạnh lùng nói: “Nàng không phải kỹ nữ! Không được nói nàng như vậy!”
“Ừ? Ngươi còn che chở kỹ nữ kia hả ? Ta cứ nói! Ngươi đối với Nhã Phi như vậy hả? Nhã Phi đâu?” Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn nổi giận, quát một tiếng to hơn.
Lâm Mộng Thanh trầm gương mặt tuấn tú, nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, cắn răng nói: “Ta nói lại một lần, không cho phép tẩu nói nàng là kỹ nữ!”
“Mộng thanh!” Mắt thấy sắp đánh nhau rồi, Thiên Cơ lão nhân vội lên tiếng quát, “Tiểu tử con làm gì vậy? Trở về rồi hãy nói!”
“Dịch quán!”
Lâm Mộng Thanh bỏ lại hai chữ, liền bỏ đi, hình như cực kỳ tức giận.
“Tên hỗn láo này…” Thiên Cơ lão nhân nổi đóa, ngón tay vươn ra, lại thở dài để xuống, tự nhủ: “Nó điên cái gì vậy? Chẳng lẽ xuống Giang Nam một chuyến, lại mê luyến…”
Hoa Mai bà bà cũng ngơ ngác, nhìn bóng lưng Lâm Mộng Thanh một chút, không biết làm sao.
Lăng Tuyết Mạn tức giận dậm chân một cái nói: “Con thật muốn xem hắn giải thích thế nào!”
Trên đường trở về dịch quán, trong xe ngựa, Lâm Mộng Thanh cùng Thiên Cơ lão nhân ngồi một bên, Lăng Tuyết Mạn cùng Hoa Mai bà bà và Mạc Hương Kỳ ngồi một bên.
Lâm Mộng Thanh khẽ nghiêng mắt, vẻ mặt thật là rối rắm, trong mắt tựa hồ còn có chút đau đớn, môi mím chặt, không nói được lời nào.
Lăng Tuyết Mạn bực mình, cuối cùng không nhịn được, giơ chân đá Lâm Mộng Thanh một cước, chất vấn: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi nói đi?”
“Mạn Mạn!”
Lâm Mộng Thanh nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, chậm rãi mở miệng, “Ta thỉnh cầu tẩu một chuyện, có thể không?”
“Cái gì?” Lăng Tuyết Mạn tức giận.
“Đến Dịch quán gặp Nhã Phi, không nên nói cho nàng biết chuyện ta đi thuyền hoa, được không?” Lâm Mộng Thanh cau mày, nhẹ nhàng nói.
“Không được!” Lăng Tuyết Mạn dứt khoát cự tuyệt: “Ngươi làm chuyên không phải với Nhã Phi, tại sao ta phải giúp ngươi gạt muội ấy?”
Lâm Mộng Thanh vội vàng nói: “Ta không có gạt nàng, ta chỉ đi nghe Ngưng Yên hát, cùng nàng hàn huyên mấy câu mà thôi, không có làm chuyện khác, huống chi Ngưng Yên là bán nghệ không bán thân đấy!”
“Nha! Ngưng Yên? Gọi thật thân thiết a, đến hai chữ cô nương cũng đã bỏ bớt đi. Hừ! Thành thân mới ba năm, ngươi liền thay lòng? Tới Giang Nam một chuyến, ngươi liền trầm mê sắc đẹp rồi hả? Bắt đầu ghét bỏ Nhã Phi cao quý đoan trang, mê luyến những cô trang điểm xinh đẹp kia rồi sao?” Lăng Tuyết Mạn càng nói càng tức, không nhịn được lại đạo tới, tiếp theo cắn răng nghiến lợi, “Ta không chỉ nói với Nhã Phi, còn phải nói cho sư huynh ngươi biết!”
“Không có! Lâm Mộng Thanh ta đâu phải kẻ đứng núi này trông núi nọ? Lăng Tuyết Mạn, ta đối với Nhã Phi cung thủy một lòng mà!” Lâm Mộng Thanh cũng tức giận, bật thốt lên.
“Còn lăn tăn cái gì?” Thiên Cơ lão nhân nghe phiền, một tiếng hét trách mắng.
Hai người sợ hết hồn, hung hăng trừng lẫn nhau một cái, ngậm miệng.
Thiên Cơ lão nhân nghiêng mặt đi, nghiêm túc hỏi: “Mộng Thanh, con nói, đến tột cùng con đi thuyền hoa làm cái gì?”
“Sư phụ, con thề con tuyệt đối không có ý khác, con đi thuyền hoa…” Lâm Mộng Thanh dừng lại một chút, vẻ mặt có chút căng thẳng, mấp máy môi, ảm đạm nói: “Tự nhiên là có nguyên nhân, nhưng là… là chuyện riêng của con, con không muốn nói.”
Dứt lời, ánh mắt chuyển qua trên người Lăng Tuyết Mạn, bình tĩnh nói: “Mạn Mạn, xem như là ta cầu xin tẩu, không nên ép hỏi ta, nếu ta phản bội Nhã Phi, ta cam nguyện chết không được tử tế! Cho nên, không nên nói cho nàng ấy biết, ta không muốn bây giờ nàng ấy tức giận với ta, ta ở Kim Lăng là muốn làm một chuyện, nếu chuyện này thành, tự nhiên ta sẽ nói cho các người biết chân tướng, có thể không?”
Suy tư hồi lâu, Lăng Tuyết Mạn mới tâm không cam tình không nguyện gật đầu, “Được rồi, chỉ cần ngươi không phản bội Nhã Phi, ta giúp ngươi giữ bí mật.”
Dịch quán Kim Lăng.
“Mạn Mạn! Hương nhi! Sư phụ sư nương! Các người sao lại tới Kim Lăng?”
Mạc Nhã Phi thấy Lâm Mộng Thanh trở về cùng bốn người lớn nhỏ, kinh hãi, một tay kéo Lăng Tuyết Mạn, một tay vuốt đầu Mạc Hương Kỳ, mừng như điên.
“Ách…” Lăng Tuyết Mạn nhìn Lâm Mộng Thanh, lại nhìn Mạc Nhã Phi, “Khụ khụ, chuyện này nha, nói rất dài dòng…” Nói quanh co nửa ngày, cũng không biết làm sao giải thích cho hợp lý, Lăng Tuyết Mạn nhất thời chép miệng, thật là khổ sở.
Lâm Mộng Thanh khẽ híp mắt, nhìn Thiên Cơ lão nhân cùng Hoa Mai bà bà, trầm giọng nói: “Sư phụ sư nương, con quên hỏi các ngài, sao các ngài lại ở Kim Lăng? Hoàng thượng biết không?”
“Khụ khụ, cái này không liên quan đến sư phụ, con hỏi nha đầu Mạn Mạn đi!” Thiên Cơ lão nhân ho khan hai tiếng, kêu Hoa Mai bà bà: “Bà lão, chúng ta ăn điểm tâm, uống trà nghỉ ngơi.”
Hoa Mai bà bà vỗ vỗ vai Lăng Tuyết Mạn, rất là đồng tình lắc đầu một cái, nhàn nhã đi đến bàn ăn.
Lâm Mộng Thanh tiếp tục nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, đến gần một bước, đột nhiên toét miệng, cười không có ý tốt, “Hoàng hậu Mạn Mạn à, không phải là ngài lén đi đến Kim Lăng đi? Ta nhớ Hoàng thượng không cho phép ngài đi!”
“Khụ, ai nói? Rõ ràng là… ta quang minh chính đại tới!” Lăng Tuyết Mạn vịt chết còn cứng mỏ, để tỏ mình tràn đầy sức mạnh, còn cố ý ưỡn ngực.
“Hoàng tẩu, tẩu… Thật là hoàng huynh cho tẩu đi sao?” Mạc Nhã Phi cũng mang thái độ hoài nghi, theo hiểu biết của nàng, hoàng huynh là tuyệt đối không thể tách khỏi Lăng Tuyết Mạn.
“Cái đó… chúng ta đói bụng, ăn xong lại nói.” Lăng Tuyết Mạn cười ha hả, chột dạ tránh né, lôi kéo Mạc Hương Kỳ, “Hương nhi, con đói bụng phải không?”
“Mẫu hậu, không phải ngài nói là hoàng cô sẽ giúp chúng ta gạt phụ hoàng sao?” Mạc Hương Kỳ chớp mắt, rất tốt bụng nhắc nhở.
“Hả? Gạt?” Mạc Nhã Phi nhíu chặt lông mày, “Hoàng tẩu, tẩu hãy thành thật khai báo đi!”
“Cái này… cái này… Ta rất đàng hoàng a, chúng ta chính là như vậy!” Lăng Tuyết Mạn vẫn cố láo.
Lâm Mộng Thanh nhướng mày, “Được, các người đến Kim Lăng, ta cũng nên báo cho Hoàng thượng biết các người bình an, người đâu!”
“Ai! Đợi đã…! Không cần đưa tin, không cần!” Lăng Tuyết Mạn cuống quít giơ tay ngăn lại, nhìn Lâm Mộng Thanh, thỏ thẻ: “Mộng Thanh đáng yêu, việc nhỏ thế này, không cần báo chứ?”
Một câu này, mọi người trong nhà sặc!
“Ai, tẩu thật đúng là gạt Hoàng thượng chạy tới hay sao? Sư phụ sư nương, sao các ngài lại hồ đồ đi theo đây? Sư huynh sẽ phát hiện, con nghĩ, khụ, lập tức sẽ truy nã các ngài!” Lâm Mộng Thanh bất đắc dĩ quở trách.
“Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta tiếp tục chạy?” Lăng Tuyết Mạn đầy khẩn trương.
“Chạy?” Lâm Mộng Thanh trừng mắt hung bạo: “Tẩu đến chỗ ta mà còn muốn chạy? Hừ, nếu tẩu thoát khỏi tay ta, Hoàng thượng không chỉ lột da của tẩu, da của chúng ta cũng bị lột ba tầng!”
Quả nhiên, tất cả mọi người trong nhà của gật đầu hết sức nặng nề, bao gồm cả Mạc Hương Kỳ, bé đồng tình nói: “Mẫu hậu, phụ hoàng nhất định sẽ đánh cái mông ngài đấy!”
“Nha đầu chết tiệt kia! Đến con cũng nói mát sao? Nói cho con biết, nếu mẫu hậu xảy ra chuyện, con cũng chạy không thoát! Còn có sư phụ sư nương, chúng ta nhưng là châu chấu leo trên một sợi thừng, con không chạy được, các ngài cũng không chạy được!” Lăng Tuyết Mạn nổi giận, chống nạnh tay, quát.
Nghe vậy, Thiên Cơ lão nhân cười ra tiếng, “Nha đầu Mạn Mạn, con suy nghĩ một chút, Hàn tiểu nếu tức giận, cùng lắm thì đem quở trách sư phụ sư nương, chúng ta coi như không nghe thấy, nó dám đánh ta sao? Nha đầu Hương Nhi thì càng không sao, mới ba tuổi, có quyền làm chủ sao? Đến lúc đó ôm nàng phụ hoàng khóc nhè, nói con bé muốn ở Lê Sơn Quan chờ phụ hoàng, con lại cố dẫn con bé đi, nó còn có thể trách con bé sao? Cho nên, thảm nhất chính là con, con suy nghĩ thật kỹ một chút, làm sao khiến cho Hàn tiểu tử vui, xử nhẹ tội đi!”
Lăng Tuyết Mạn nhất thời khóc không ra nước mắt, mang vẻ mặt đưa đám nói: “Các ngài đều thoát thân, con còn có thể làm sao? Hắn mà tức giận, cứng mềm đều không ăn cho dù con làm nha hoàn hầu hạ hắn, chưa chắc thấy được hắn cao hứng lại, bị đánh không nói, không chừng ta còn bị nhốt…”
“Khụ khụ, hoàng tẩu vốn nên nghĩ đến hậu quả, giờ sao lại muốn chạy nữa đây?” Mạc Nhã Phi im lặng lắc đầu.
“Ta… Ta còn không phải do nghe nói các người xong chuyện, muốn đi dạo Giang Nam, cho nên ta mới không sợ chết mà tới a!” Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu, nói thật là ủy khuất, bỗng dưng, hai mắt sáng lên, “Ta có chủ ý! Sư phụ, chúng ta về kinh xong, ngài nói con có thai, hắn liền không nỡ ra tay rồi!”
“Phụt ——”
Mấy người bị chấn động, toàn thể phun cười!
Lâm Mộng Thanh bị đả kích, nói: “Tẩu rời kinh lúc mang bầu sao? Tẩu ở Lê Sơn đã bao nhiêu ngày? Từ Lê Sơn đi vào Kim Lăng lại đi bao nhiêu ngày? Giờ đột nhiên nhô ra đứa bé, là của Hoàng thượng sao? Ha ha, lại nói cho dù sư phụ giúp tẩu, tẩu cho Hoàng thượng là kẻ ngu sao? Thái y khác không chẩn mạch cho tẩu sao?”
“Ách…” Lăng Tuyết Mạn như người bị kêu án tử hình, cặp mắt vô hồn tuyệt vọng, “Đúng, đúng, nam nhân kia thông minh muốn chết, sao dễ bị lừa chứ?”
“Ai, theo ta, một hai ngày nữa các người liền sớm hồi kinh đi, chỉ sợ Hoàng thượng phát hỏa rồi!” Lâm Mộng Thanh thở dài.
Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc nhướng mày, “Ừ? Chúng ta? Các người còn chưa trở về à?”
“Ta còn có một số việc phải làm, làm xong mới trở về.” Lâm Mộng Thanh hơi có tránh né, tránh ánh mắt hoài nghi của Lăng Tuyết Mạn, nhẹ giọng nói.
Lăng Tuyết Mạn cắn môi, nhất thời không nhịn được rất muốn nói ra, nhưng nghiêng mắt nhìn đến Mạc Nhã Phi, lại nuốt trở vào, liền nói sang việc khác: “Dù sao nếu ta đi ra, sẽ phải đi dạo cho xong mới trở về!”
“Ha ha, được lắm, đi dạo một vòng rồi trở lại kinh. Ừ, chúng ta dùng cơm trưa, buổi chiều cùng nhau xuất môn.” Mạc Nhã Phi cười nói.
“Được.”
Đi dạo Kim Lăng liên tiếp ba ngày, đi khắp các địa danh nổi tiếng, phố quà vặt, danh thắng cổ tích, đến ngày thứ tư, tất cả đều mệt không chịu nổi, quyết định nghỉ ngơi hồi phục một ngày.
Buổi tối, một bà lão trong quán tới đưa chút điểm tâm, tươi cười nói: “Các vị chủ tử, ngày hôm nay mệt mỏi, nghỉ ngơi cho tốt, tối mai có thể đi ra bờ Tùng Giang chơi, ngày mai là 15, sẽ có rất nhiều cô nương đàn hát, tài tử làm thơ từ ca phú, náo nhiệt vô cùng!”
Lăng Tuyết Mạn vừa nghe cũng hưng phấn, “Ha ha, có náo nhiệt đương nhiên phải đi nhìn một chút!”
“Đúng vậy, nghe nói tối mai trước Công phủ của Lý công tử muốn ném tú cầu chọn dâu ở bờ Tùng Giang, nếu cô gái nào nhặt được tú cầu lại có thể đáp đúng thơ của hắn, là được nhân duyên!” Bà lão càng nói càng kích động.
Nghe vậy, mấy người đang uống trà cơ hồ bị nghẹn lại, Lâm Mộng Thanh dùng sức nuốt xuống nước trà trong miệng, hỏi: “Bà nói một người đàn ông muốn ném tú cầu chọn dâu? Đây không phải là chuyện mẫy cô gái thích làm sao? Thế nào mà nam nhân đi ném tú cầu rồi hả ?”
“Thưa phò mã gia, vốn là thiếu nữ ném tú cầu chọn rể, chỉ là do Lý công tử có tướng mạo quá xuất chúng, thề phải cưới một cô gái có tài nghệ lại có thân phận xứng đôi làm vợ, nhưng, điều kiện này không dễ tìm, ở Kim Lăng to lớn này, phàm là đến tuổi nên gả cưới, hoặc là có tài cũng không gia thế, hoặc là có gia thế cũng không có dung mạo, vì vậy, chọn mấy năm không được, đến giờ thấy tuổi không nhỏ, Lão Thái Gia của Công phủ muốn bồng cháu, liền nhân dịp náo nhiệt nghĩ ra một chiêu như vậy, công bố để việc nhân duyên do ông trời quyết định, cho dù tú cầu đến tay vị tiểu thư nào, chỉ cần tiếp được văn thơ đối ngẫu, cho dù gia thế như thế nào cũng cưới con dâu của Lý gia!”
“A? Thật là mới mẻ a, chúng ta cũng đi xem một chút, ha ha, Nhã Phi, chỉ tiếc muội đã lập gia đình, nếu không, muội đi giành tú cầu cho ta, hạ đo ván các cô gái Kim Lăng!” Lăng Tuyết Mạn cười giỡn.
Mạc Nhã Phi vừa nghe, liền tối mặt, “Hoàng tẩu nói cái gì đây?”
“Khụ, cả ngày lẫn đêm đi xúi giục người khác, nấu có bản lãnh thì tẩu giành tú cầu đi!” Trên mặt Lâm Mộng Thanh tràn đầy ý cười xấu xa.
Lăng Tuyết Mạn “khụ khụ” hai tiếng, tức giận: “Lâm Mộng Thanh đáng chết, ta đường đường nhất quốc chi mẫu, có thể sao? Ngươi là muốn Hoàng thượng đem ta rán chín kho tàu ăn sao?”
“Ơ, lời này có phải nói nếu như tẩu không phải là nhất quốc chi mẫu, là có thể chụp tú cầu?” Lâm Mộng Thanh nhướng mí mắt, tiếp tục cười xấu xa.
Lăng Tuyết Mạn nhíu lông mày lại, bĩu môi, “Thôi đi, ta nếu là vân anh chưa gả, dĩ nhiên không thể bỏ qua! Tướng mạo xuất chúng, lại tài hoa hơn người, nam tử thật tốt a! Nhất định là hào hoa phong nhã, tao nhã lịch sự, cười một tiếng như tắm gió xuân, một lời ấm lòng người…”
“Dừng lại dừng lại!” Lâm Mộng Thanh vội làm cái thủ thế tạm ngừng, mặt đen đến có thể nhỏ ra mực, trừng Lăng Tuyết Mạn một cái, nói với Mạc Nhã Phi: “Đây là hoàng tẩu của nàng sao? Sao ta nhìn giống như kẻ hoa si? Không trách được Hoàng thượng không cho phép tẩu ấy ra ngoài, giờ vừa ra tới, liền nổi dã tâm rồi, ném nam nhân của mình ra ngoài chín tầng mây rồi!”
“Đúng vậy, hoàng tẩu, tẩu cũng không cần đoán mò, hoàng huynh mới là nam nhân xuất chúng nhất, văn võ song toàn, anh tuấn lỗi lạc, không cho phép tẩu đứng núi này trông núi nọ, ta phải giúp hoàng huynh trông chừng tẩu!” Mạc Nhã Phi lập tức trầm mặt cảnh cáo.
“Hắc hắc, nói cái gì đó? Chỉ đùa một chút thôi, đương nhiên hoàng đế phu quân của ta là tốt nhất, ta chỉ nói vui một chút mà thôi!” Lăng Tuyết Mạn cười khan, trong lòng lại nhớ Mạc Kỳ Hàn, bọn họ đã chia tay gần một tháng rồi, ai!
Sáng sớm ngày thứ hai, Lăng Tuyết Mạn mới ra đường, liền thấy Lâm Mộng Thanh lại muốn đi ra ngoài, trong bụng hồ nghi, vội vàng tiến lên ngăn lại, hỏi: “Sao mỗi sáng sớm ngươi đều đi ra ngoài?”
“Ta đi làm việc.” Lâm Mộng Thanh nhíu lông mày đáp.
Lăng Tuyết Mạn cũng nhíu lông mày, “Đi làm chuyện gì? Công hay tư?”
“Chuyện tư.” Lâm Mộng Thanh nói ngắn gọn.
“Vừa đi thuyền hoa hồ Khúc Giang sao? Mỗi sáng ngươi đều ở trong thuyền hoa phải không? Nghe kỹ nữ đó đánh đàn hát khúc?” Lăng Tuyết Mạn cắn răng nói.
“Oái! Tẩu nhỏ giọng một chút, đừng để Nhã Phi nghe được!” Lâm Mộng Thanh nói xong, vội khắp mọi nơi, xác định Mạc Nhã Phi không có ở đây, mới lôi kéo Lăng Tuyết Mạn, túm vào trong góc, nghiêm túc nói: “Mạn Mạn, ta thật sự là đi làm việc, tẩu đừng hoài nghi ta, được không?”
“Sao ta có thể không nghi ngờ ngươi? Vợ trong nhà như hoa như ngọc ngươi không nhìn, ngày ngày chạy đi gặp kỹ nữ, còn nói là làm việc? Làm chuyện gì?” Lăng Tuyết Mạn trợn mắt, đôi tay ôm ngực, ngửa đầu chất vấn.
Nghe vậy, Lâm Mộng Thanh cụp mắt xuống, trầm mặc một hồi, mới nói nhỏ: “Ngưng Yên lưu lạc phong trần cũng không phải là nàng mong muốn, chỉ là trong nhà gặp chuyện không may bị buộc phải hành động bất đắc dĩ, Mạn Mạn, xin tẩu không nên coi thường nàng được không? Ta giải quyết xong việc của nàng, chúng ta trở về kinh, tẩu cho ta thêm thời gian mấy ngày được không?”
“Mộng thanh, ngươi muốn chuộc cô gái này làm thiếp cho ngươi?” Lăng Tuyết Mạn đầu tiên là cau mày, nghĩ đến chuyện sau, chợt xụ mặt xuống.
“Không có! Ta sẽ không cưới vợ bé, ta có một mình Nhã Phi là đủ rồi!” Lâm Mộng Thanh vội nói, “Ta là muốn chuộc nàng ra khỏi thanh lâu, nhưng không có ý định nạp nàng, ta cũng không thể có loại quan kia hệ với nàng!”
“Vậy sao? Vậy là ngươi gặp chuyện bất bình hả ? Nếu đơn giản như vậy, sao cần làm nhiều ngày như vậy?” Lăng Tuyết Mạn hiển nhiên không tin, trong ánh mắt giờ phút này nhìn về phía Lâm Mộng Thanh, đều là khi dễ.
“Ngưng Yên nàng… nàng không muốn cho ta chuộc thân!” Lâm Mộng Thanh nghiêng nghiêng con mắt, vẻ mặt hơi khổ sở, nói nhỏ đến không thể nghe thấy.
Lăng Tuyết Mạn nhất thời im lặng, ngẩn ra một hồi, mới hỏi: “Tại sao?”
“Nàng thà ở chốn phong trần, cũng không nguyện ý cho ta giúp nàng, nàng…” Giọng nói của Lâm Mộng Thanh dường như nghẹn ngào, dừng lại một lát, liền vòng qua Lăng Tuyết Mạn, vội vàng rời đi.
“Ai, ngươi…” Lăng Tuyết Mạn đưa tay kêu, lại thấy Lâm Mộng Thanh đi như bay, trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng. đây là chuyện gì xảy ra? Đứng tại chỗ, ngẫm nghĩ thật lâu, nghĩ không ra, Lăng Tuyết Mạn thở dài một hơi tính toán trở về nhà, vừa ngẩng đầu, lại phát hiện Mạc Nhã Phi đứng ở trước mặt, không khỏi ngạc nhiên nói: “Nhã Phi, muội tới lúc nào?”
“Muội tới một lát rồi, hoàng tẩu, tẩu làm sao vậy? Còn đứng đó làm gì?” Mạc Nhã Phi ân cần hỏi han. Lăng Tuyết Mạn vội vàng lắc đầu nói: “Không có, không có sao a, ta chính là… chính là nhớ hoàng huynh của muội thôi, không biết một tháng này hắn sống như thế nào?”
“Ha ha, hoàng huynh nhất định là nhớ tẩu!” Mạc Nhã Phi hài hước nháy nháy mắt, nói xong, lại dần dần cau lông mày, “Mạn Mạn, tẩu không cảm thấy kỳ quái sao? Sao tẩu tới Kim Lăng năm ngày rồi, mà hoàng huynh không có động tĩnh đây? Hắn chẳng lẽ không biết tẩu đén Giang Nam sao? Rất không có khả năng a!”
“Ách… Nhã Phi, muội nói, hắn có thể đi Lê Sơn quan tìm ta hay không? Hoặc là hắn còn không biết chuyện trấn Trà Diệp, cho nên cũng không biết ta đi Giang Nam hả ?” Lăng Tuyết Mạn cũng nghi ngờ, cái này không giống là tác phong của tình nhân à? Hay là… Lăng Tuyết Mạn đột nhiên thất sắc, “Nhã Phi, có thể hoàng huynh của muội tức giận, không quan tâm ta rồi hả? Để mặc ta tự sinh tự diệt rồi hả ? Hoặc lúc ta không có mặt, hắn không chịu nổi tịch mịch, có cô gái nào đó nhân cơ hội leo lên long sàng của hắn rồi hả ?”
“À? Cái này…” Mạc Nhã Phi nhíu chặt chân mày, thật sự không biết nên trả lời thế nào, nếu hoàng huynh xảy ra chuyện như vậy, cũng là bình thường, vốn thói quen thê thiếp thành đoàn, lại một tháng không có nữ nhân thị tẩm…
“Nhất định là vậy! Hắn không phái người tới tìm ta, nhất định là không muốn ta trở về! Ta không trở về, hắn sẽ có cơ hội hưởng thụ mỹ nhân! Khốn kiếp! Ta hiện tại liền hồi kinh, ta muốn bắt gian tại giường! Sau đó bỏ hắn!” Lăng Tuyết Mạn càng nghĩ càng cảm thấy có thể, hốc mắt lập tức liền ửng hồng, dậm chân một cái, liền muốn chạy vào nhà dọn dẹp hành lý.
Mạc Nhã Phi ngẩn người, cuống quít kéo nàng, khuyên nhủ: “Hoàng tẩu, hoàng huynh sẽ không, mấy năm này hoàng huynh đối đãi tẩu như thế nào, chúng ta đều thấy, hắn sẽ không cưng chiều nữ nhân khác, hắn khẳng định đang suy nghĩ chờ tẩu tự mình trở lại, hắn… Ít nhất, bây giờ tẩu không thể đi, Mộng Thanh vẫn còn làm việc, chờ hắn xong xuôi, chúng ta cùng nhau trở về! Lại nói, tối nay tẩu không đi ra bờ Tùng Giang xem náo nhiệt hả ?”
“Ta… Nhã Phi, muội nói hắn thật sẽ không làm chuyện có lỗi với ta sao?” Lăng Tuyết Mạn chần chờ, tìm kiếm an ủi.
“Ừ.” Mạc Nhã Phi gật đầu khẳng định, trong đầu cũng không dám bảo đảm, ai biết có thể hay không đây?
Lăng Tuyết Mạn gật đầu, mím môi nói: “Tốt lắm, chờ mấy ngày đi.”
Màn đêm buông xuống, đoàn người liền ngồi vào xe ngựa chạy tới bờ Tùng Giang. Nhưng, khi cách Tùng Giang bờ còn có mấy trăm mét, bốn phía đã là tiếng người huyên náo, dân chúng đầy đường, đám người không thể làm gì khác hơn là xuống xe đi bộ, Thiên Cơ lão nhân ôm Tích Hữu, Hoa Mai bà bà ôm Hương Kỳ, Lâm Mộng Thanh đi theo, Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Nhã Phi tay nắm tay, kích động, ánh mắt không ngừng nhìn đằng trước.
Trên bờ Tùng Giang nổi lên một cái đài cao ba mét, phủ lên thảm đỏ, không trung treo đầy các loại lụa màu, bốn phía đèn dầu sáng rỡ, vô số đèn lồng màu đỏ treo lên, trông rất đẹp mắt. Dưới đài đầy dân chúng xem náo nhiệt, tối nay, không chỉ vì có đại hội khúc nghệ, mà còn bởi vì Lý công tử ném tú cầu chọn dâu, khiến cho nhiều cô gái chưa chồng vây ở trước đài, tiếng la, tiếng cười sôi nổi.
Lăng Tuyết Mạn chen không nổi, đành phải túm chặt tay Mạc Nhã Phi, hai người đứng ở phía sau cùng, ôm tâm tình kích động khẩn trương nhìn trên đài. Lâm Mộng Thanh mỉm cười, mắt không chớp nhìn chăm chú vào trên đài, tối nay đại hội khúc nghệ, nàng chắc chắn tới tham gia!
“Mẫu thân, biểu diễn sắp bắt đầu sao?” Hương Kỳ không kịp đợi, hỏi.
“Sắp rồi! Đừng nóng vội a!” Lăng Tuyết Mạn quay đầu lại liếc mắt nhìn, trấn an, “Con ngoan một chút, nhiều người như vậy, để sư cô ôm, cẩn thận kẻo té biết không?”
“A, con còn muốn chăm sóc tốt Tích Hữu đệ đệ, không thể để cho ăn trộm trộm đệ đệ đi!” Hương Kỳ nói xong, đưa tay nhỏ bé kéo Tích Hữu, cười hi hi. Tích Hữu cười vui vẻ, vươn đầu qua hôn ở trên mặt Hương Kỳ một cái, kêu: “Hương nhi tỷ tỷ!”
Lại đợi một lát, trên đài rốt cuộc xuất hiện một nam nhân trung niên, mặt mũi sạch sẽ, giơ tay ôm quyền, mỉm cười nói lớn tiếng vọng xuống dưới đài: “Khúc nghệ năm nay, ta tuyên bố, chính thức bắt đầu!”
“Bốp bốp!” Dân chúng vây xem tiếng vỗ tay người người vui sướng vô cùng.