Quả Phi Đợi Gả Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 479: Phiên Ngoại Ngày Sau (3)


Bạn đang đọc Quả Phi Đợi Gả Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàng: Chương 479: Phiên Ngoại Ngày Sau (3)


“Khụ khụ, ông nói gà bà nói vịt! Từ An, đứng lên đi!” Mạc Kỳ Hàn nhìn chằm chằm một cái, hơi lúng túng nói.
“Tạ Hoàng thượng!”
Từ An đứng dậy, quẫn bách cúi đầu, Lăng Tuyết Mạn 囧, nói chuyện tính phúc với một thái giám, đây không phải là vũ nhục tôn nghiêm người ta sao?
Vừa nghĩ như thế, lại cảm thấy áy náy, vì vậy, trong ánh mắt nhìn Từ An, có thêm một chút đồng tình cùng ngượng ngùng, môi cũng ngập ngừng, nhỏ giọng nói: “An An, thật xin lỗi á…, ngươi không cần để trong lòng a! Câu nói cửa miệng, thân tàn nhưng chí không tàn, chỉ cần cố gắng, gậy sắt cũng có thể mài thành kim, chỉ cần ngươi cố gắng, sớm muộn… Ách, đứt rồi, sớm muộn cũng không tìm lại được…”
“Ha ha ha!”
Một lời chưa xong, toàn thể phun cười!
Mặt của Từ An đỏ lên thành tôm luộc chín, đầu thấp đến sắp nằm sấp xuống đi, gập ghềnh nói: “Tạ nương nương quan… quan tâm, nô tài… nô tài đời này liền… cứ như vậy… Không cần nỗ lực…”
“Mạn Mạn, không được nói lung tung!” Mạc Kỳ Hàn bật cười trừng Lăng Tuyết Mạn, lại nhìn Từ An, “Khụ khụ, Từ An, lời nói của nương nương ngươi coi như không nghe thấy, lên núi đi!”
“Dạ, Hoàng thượng!” Từ An như được lệnh ân xá, thở phào nhẹ nhõm.
Thiên Cơ lão nhân ngồi xổm xuống, mỗi tay nựng một khuôn mặt nhỏ bé mềm mại, tươi cười rạng rỡ, “Hương nhi Triệt nhi, hai con ai cùng sư phụ của phụ hoàng cưỡi chim bay lên núi?”
“Sư phụ của phụ hoàng, Triệt nhi muốn cưỡi!” Mạc Ly Triệt vội vàng hai tay giơ lên, cũng ngọt ngào kêu: “Triệt nhi bái kiến sư phụ của phụ hoàng!”
“Oa, thật là bé ngoan!” Thiên Cơ lão nhân vui mừng không dứt, nâng mặt Mạc Ly Triệt lên vừa hôn vừa nựng, Mạc Hương Kỳ nhìn chằm chằm Thiên Cơ lão nhân hồi lâu, mới cười khanh khách lên, “Hương Nhi cũng bái kiến sư phụ của phụ hoàng! Sư phụ của phụ hoàng thật đáng yêu a, râu ria trắng trắng, gương mặt hồng hồng, lông mày cong cong, hì hì, cũng không tính là xấu xí già nua á!”
“À? Con cho rằng sư phụ của phụ hoàng là xấu xí già nua? Con là đang chửi bới sư phụ của phụ hoàng à? Đáng đánh!” Thiên Cơ lão nhân giả vờ giận, vừa nói mắt vừa nhìn khắp nơi, những người khác rất thản nhiên, duy chỉ có…
Lăng Tuyết Mạn vội không đánh đã khai, giải thích, “Khụ khụ, sư phụ, con không nói a, con chỉ nói, ngươi ta khi lớn tuổi có thể xấu xí già nua dữ dội, nhưng không phải nói sư phụ…”
“Nha đầu đáng chết, loại chuyện này trừ con ra sẽ không có người khác nói!” Thiên Cơ lão nhân gầm lên một tiếng, tức giận nói: “Con đã làm hỏng hình tượng của ta trong mắt cô bé Hương Nhi, ta làm sao giữ bé lại a?”
Cạc cạc!
Đám người hai mặt nguýt nhau, Lăng Tuyết Mạn kéo miệng, rất là ngượng ngùng, muốn vãn hồi lại, liền nhỏ giọng nói: “Sư phụ, Hương Nhi nói ngài không tính là xấu xí già nua mà! Cho nên…”
“Đúng vậy sư phụ của phụ hoàng, phụ hoàng mẫu hậu nói, để Hương Nhi cùng sư phụ sư cô của phụ hoàng ở trên núi chơi một chút, bọn họ sẽ thường xuyên đến thăm Hương Nhi và sư phụ sư cô của phụ hoàng. Hương Nhi cũng muốn cùng sư phụ của phụ hoàng cưỡi chim! Còn phải câu cá, còn phải bắt chim nhỏ… hi hi…” Mạc Hương Kỳ nghĩ tới lời phụ hoàng nói, không ngừng cười vui mừng.
Thiên Cơ lão nhân nhất thời cao hứng, ôm lấy Mạc Hương Kỳ, cởi lên lưng chim, vui mừng nói: “Triệt nhi, con đợi chút, sư phụ của phụ hoàng đem Hương Nhi đưa lên đỉnh nuối rồi đi xuống đón con!”
Dứt lời, vỗ lưng chim, la lớn, “Bay đi!” Con chim liền giang hai cánh, giương cánh bay đi!
“Sư phụ của phụ hoàng, Hương Nhi sợ!”
“Không sợ, sư phụ của phụ hoàng ôm con!”
“Ha ha, thích quá a!”

Nghe tiếng vang trên trời cao, Mạc Ly Triệt nhanh chóng ngóng cái đầu nhỏ lên thật cao, hô to, “Sư phụ của phụ hoàng, Triệt nhi chờ ngài a, phải nhanh lên một chút để đến đón Triệt nhi!”
“Ha ha, cưỡi chim như vậy vẫn là lần đầu trẫm nhìn thấy, con chim này thật là nghe lời a!” Mạc Kỳ Hàn cười lên, than thở không dứt.
“Thật đã, ta cũng muốn cưỡi a!” Lăng Tuyết Mạn cực kỳ mê mẩn, níu ống tay áo Mạc Kỳ Hàn, nói: “Phu quân, hai ta cùng nhau cưỡi đi, đó chính là Thần Điêu Hiệp Lữ rồi!”
“Ách, Thần Điêu Hiệp Lữ? Mạn Mạn, ta là đại hiệp sao?” Mạc Kỳ Hàn co quắp khóe miệng, “Còn nữa… trẫm không có cưỡi qua thứ đồ chơi kia, nó có thể không nghe lời trẫm a!”
“Ai nha, ta muốn cưỡi!” Lăng Tuyết Mạn ngước mắt nhìn bầu trời, nhìn chim càng bay càng xa, cho đến khi không nhìn thấy nữa, chu miệng, trong ánh mắt đều là khát vọng, “Ta bảo sư phụ dẫn ta cưỡi là được!”
Mạc Ly Triệt không thuận theo, lập tức nháo, “Mẫu hậu, ngài đừng giành với Triệt nhi! Sư phụ của phụ hoàng muốn dẫn Triệt nhi cưỡi, mẫu hậu ngoan!”
Nghe vậy, Mạc Ly Hiên, đám người Vô Cực mím môi cười trộm, Lăng Tuyết Mạn giận điên lên, ngón tay chỉ trên trán Mạc Ly Triệt, “Tiểu tử thối, phụ hoàng con muốn quản mẫu hậu, đại ca con muốn quản mẫu hậu, hiện tại đến đứa nhóc như con cũng dám trông nom mẫu hậu, thiên lý ở chỗ nào a!”
“Ha ha ha!”
Đám người cười lớn, Mạc Kỳ Hàn chế nhạo: “Mạn Mạn, người mãi không lớn như nàng, thiên hạ người người phải trông nom mà thôi!”
“Khụ khụ! Hừ hừ!”
Lăng Tuyết Mạn bị sặc, một khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận lần lượt thay đổi từ xanh sang trắng, hung hăng dậm chân, muốn nổi đóa, bất đắc dĩ hiện trường quá nhiều người, nàng cũng không nên trình diễn lộ liễu, vì vậy dưới cơn tức giận, hất tay áo trực tiếp tự đi lên núi.
Ai ngờ, mới đi mấy bước, Thiên Cơ lão nhân đã cởi chim lại trở lại rồi, ôm Mạc Ly Triệt ngồi lên lưng chim, vỗ lưng nó một cái, nó liền cất cánh!
“Ai! Ai! Sư phụ ——” Lăng Tuyết Mạn tức giận không dứt, Mạc Kỳ Hàn tới, giữ cánh tay của nàng, cười nói: “Trẫm không thể thỏa mãn cho nàng làm Thần Điêu Hiệp Lữ, vậy dẫn nàng chơi bay người trong không trung, như thế nào?”
“À? Cái gì?”
“Những người còn lại, tự đi theo, đến phía trước trận Lê Hoa thì dừng lại, không cần đi tiếp, sư nương sẽ chờ ở đó!”
Mạc Kỳ Hàn phân phó một tiếng, một tay thật chặt nắm ở cái eo nhỏ nhắn của Lăng Tuyết Mạn, vận khởi khinh công liền bay đi.
Từ An khinh công không được, bất đắc dĩ từng bước từng bước đi leo núi, những người khác đều nhảy lên, lao đi về hướng đỉnh núi, khinh công của Mạc Ly Hiên không bằng ba người Vô Cực, tất nhiên cần dừng giữa đường mấy lần để lấy đà, mới lên được núi.
Lăng Tuyết Mạn đáp xuống, hưng phấn muốn chết, la hét, “Ta không trở về cung nữa, ta cũng muốn ở Lê Sơn Quan, phong cảnh nơi này thật là đẹp a! Hì hì, nơi này rất thú vị, còn có thức ăn ngon, ta muốn ăn chơi một lần!”
Hoa Mai bà bà lập tức cao hứng nói: “Vậy thì tốt quá a, nha đầu Mạn Mạn, sư nương mong đợi con tới lâu rồi, con…”
“Khụ khụ!” Mạc Kỳ Hàn cũng ho không ngớt, ngó nhìn Hoa Mai bà bà, co quắp gương mặt tuấn tú, “Sư nương, để Mạn Mạn lại, trẫm làm sao bây giờ?”
“Ai nha, con muốn làm gì thì làm! Một hai năm không có nữ nhân bên cạnh, cũng không phải là sống không nổi, sư nương thật vất vả mới có bạn, không cho con đem Mạn Mạn mang về!” Hoa Mai bà bà càng thêm bất mãn, vừa quở trách, vừa nhìn Lăng Tuyết Mạn, cười, “Nha đầu, con muốn ở bao lâu sư nương đều đồng ý, Lê Sơn quan này còn có rất nhiều chỗ kỳ lạ con chưa thấy! Để cho cha con bọn họ trở về, hai mẹ con nhà con lưu lại, như thế nào?”
“Được, con cùng Hương Nhi ở lại.” Lăng Tuyết Mạn không chút suy nghĩ, liền đáp ứng rồi.
Thiên Cơ lão nhân cũng hưng phấn, cười to nói: “Vậy Lê Sơn quan nhất định náo nhiệt! Ha ha ha!”
Mạc Kỳ Hàn nhất thời mặt đen như than, nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, mím môi nửa ngày, nhưng nha đầu kia không phản ứng chút nào, còn không ngừng vui mừng a, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là xuống nước, dịu dàng nói: “Mạn Mạn, Triệt nhi sao có thể rời mẫu hậu được đây? Vẫn là cùng trẫm trở về đi thôi!”

“À? Vậy Hương Nhi thì sao? Ta đi về, Hương Nhi không phải cũng rời mẫu hậu rồi sao?” Lăng Tuyết Mạn cau mày, hỏi ngược lại.
“Ách…” Mạc Kỳ Hàn bị nghẹn, nháy mắt, muốn nói hắn không thể rời nàng, thế nhưng nhiều người như vậy, làm sao cũng nói không ra miệng a! Nín nửa ngày, gương mặt tuấn tú nghẹn có chút ửng đỏ, len lén chọt Mạc Ly Hiên một cái, ánh mắt ám chỉ, Mạc Ly Hiên hiểu ý, suy nghĩ một chút, trên mặt tuấn lãng nâng lên một nụ cười mê người, “Mẫu hậu, vẫn là trở về đi thôi, thân thể nhi thần gần đây có chút không thoải mái, nếu không thấy được mẫu hậu, trong đầu uất ức, sợ rằng nhất thời không tốt lên được!”
“Cái gì? Hiên nhi, con bị bệnh à? Sao mẫu hậu không nhìn ra?” Lăng Tuyết Mạn lấy làm kinh hãi, vội vàng đứng dậy đi lướt qua bàn cơm, sờ sờ trán Mạc Ly Hiên, cau mày nói: “Không phát sốt, nơi nào không thoải mái vậy? Sư phụ, ngài vội cho coi mạch Hiên nhi đi.”
“Ai, không cần, con không sao.” Mạc Ly Hiên vội vàng lắc đầu, âm thầm cắn môi than, nó sao lại nghĩ ra cái lý do sứt sẹo như vậy đây? Làm sao lại quên nơi này có thần y đây?
Lăng Tuyết Mạn cũng không bỏ qua, tức giận quở trách nói: “Ly Hiên, đây là thật bệnh hay là giả bệnh? Thật bị bệnh thì để cho sư phụ khám cho con một chút, nếu là giả bệnh lừa gạt mẫu hậu, liền đi quỳ gối đi!”
“Mẫu hậu!” Mạc Ly Hiên quýnh lên, không dám nói nữa cái gì, chỉ đành cúi đầu, “Dạ, nhi thần đi quỳ ngay!” Nói xong, liền rời ghế quỳ trên đất.
Mạc Kỳ Hàn không đành lòng, liền giận tái mặt nói: “Mạn Mạn, làm cái gì vậy? Hiên nhi còn không phải là muốn cho nàng hồi cung sao?”
“Hừ, ai dám gạt ta, đây chính là kết quả! Răn đe a, Hoàng thượng!” Lăng Tuyết Mạn hừ lỗ mũi, đột nhiên mà cười mị hoặc nháy mắt với Mạc Kỳ Hàn, trong ánh mắt chứa mười phần cảnh cáo!
Vừa nghe đến mùi nợ cũ, Mạc Kỳ Hàn lập tức thay đổi thái độ, gật đầu cười nói, “Ừ ừ, hoàng hậu làm đúng, Hiên nhi còn nhỏ tuổi đã dám lừa gạt mẫu hậu, nên phạt!”
Nghe vậy, một phòng co quắp!
Mạc Ly Hiên lại rũ đầu xuống một phần, khóc không ra nước mắt, cha con vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi quả nhiên tự mình bay a!
Nhưng, Mạc Hương Kỳ đang nằm ở trong ngực Hoa Mai bà bà, lấy tay nhỏ bé xoa nhẹ lên mắt mấy cái, nước mắt giống như chuỗi ngọc đứt giây rơi xuống, “Mẫu hậu là người xấu! Mẫu hậu khi dễ Hiên ca ca! Oa oa, Hiên ca ca ôm ôm! Hiên ca ca!”
Tiểu nha đầu vừa khóc, lập tức người lớn sẽ lo lắng, Thiên Cơ lão nhân cùng Hoa Mai bà bà gấp gáp dụ dỗ, cho dù lấy đồ chơi gì bé đều ném đi, miệng không ngừng kêu gào, “Hương nhi muốn Hiên ca ca Ôm ôm! Hiên ca ca!”
“Hương Nhi, mẫu hậu con đang tức giận, con phải nghe lời a!” Mạc Kỳ Hàn không dụ dỗ, chỉ thong thả ung dung khuyên, nháy mắt với Mạc Hương Kỳ chỉ về hướng Lăng Tuyết Mạn,
Mạc Hương Kỳ nhận được ám này, khóc to hơn, rất có loại cảm giác kinh thiên động địa!
Vì vậy, Lăng Tuyết Mạn rốt cuộc không nhịn được, quát: “Mạc Ly Hiên, đi dỗ nha đầu kia đi!”
“Dạ, mẫu hậu!” Mạc Ly Hiên đứng lên, dở khóc dở cười đi qua ôm Mạc Hương Kỳ, nhẹ dỗ, “Tiểu Hương nhi, đừng khóc, Hiên ca ca ôm a!”
“Hi hi… Hi hi…”
Mạc Hương Kỳ nín khóc mỉm cười, chọc cho Mạc Ly Triệt cười lên theo, tiếng cười của hai đứa nhóc liền đầy tràn cả phòng.
Ở Lê Sơn quan nửa ngày, đám người Mạc Kỳ Hàn liền muốn về kinh, đại sự triều chính, một ngày cũng không thể trể nãi.
Vậy mà, giờ phút này, Mạc Kỳ Hàn đang cắn răng nghiến lợi trừng mắt, “Mạn Mạn, nàng thật không cùng trẫm hồi cung sao?”
“Hì hì, không về, nói hay lắm, phải bồi sư phụ sư nương! Chờ ta chơi đã, rồi về.” Lăng Tuyết Mạn không sợ chút nào, xuân nhan cười chói lọi.

Mạc Kỳ Hàn tức muốn chết, một bước tiến tới gần, muốn nói vài thứ, lại ngại trước mắt nhiều người như vậy, liền kéo Lăng Tuyết vào nhà trong, vừa đóng cửa, liền từ giận ép đổi thành cầu xin, “Mạn Mạn, nàng cứ bỏ lại trẫm như vậy sao? Nàng ném một mình trẫm ở trong hoàng cung, ban ngày bận chính sự cũng thôi, đêm dài đằng đẵng, làm sao có thể qua?”
“Ách, tình nhân, chàng nhịn một chút nha, buổi tối nằm ở trên giường cái gì cũng không cần nghĩ, mắt nhắm lại, đếm trên 200 con cừu liền ngủ mất à!” Lăng Tuyết Mạn lắc lắc cánh tay Mạc Kỳ Hàn, làm nũng nói: “Không nên tức giận nha, ta hiếm khi có cơ hội ra ngoài một chuyến, nơi này lại vui như vậy, chàng để cho ta ở một thời gian đi! Ha ha, ta muốn cùng sư phụ cưỡi chim, cảm giác bay trên trời rất tốt! Sư nương còn nói mấy chuyện rất thú vị! Tình nhân, chàng trở về trước được không?”
“Mạn Mạn, một ngày trẫm cũng không muốn rời nàng, nàng cứ độc ác như vậy sao? Vì chơi, liền vứt chồng bỏ con?” Gương mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn thật là khó coi.
Lăng Tuyết Mạn hơi mím môi, lơ đễnh, “Triệt nhi dạo này hay mách lẻo ta… ta cũng nên rời tiểu tử kia một chút cho nó biết ta quan trọng đến cỡ nào! Tình nhân, xa cách làm tình yêu thêm nồng, chúng ta ngày ngày ở chung một chỗ, thời gian dài sẽ tâm sinh chán ghét, cho nên, hắc hắc, chàng hiểu mà!”
“Cái gì? Nàng chán ghét trẫm rồi hả ?” Mạc Kỳ Hàn kinh ngạc nói.
“Không phải, hiện tại không có, ta nói là có thể, có thể!” Lăng Tuyết Mạn vội khoát khoát tay, cười không dứt.
Mạc Kỳ Hàn nhăn lông mày lại thật sâu, vẻ mặt nghiêm túc, “Nàng quyết định không đi sao?”
“Ừ.”
“Vậy được, nàng ở đi, trẫm về!” Mạc Kỳ Hàn ném lại một câu nói, liền xoay mặt đi ra cửa.
Lăng Tuyết Mạn lập tức khó chịu trong lòng, chợt từ phía sau lưng ôm lấy hông của Mạc Kỳ Hàn, dán lên lưng của hắn, vội vàng nói: “Tình nhân, ta sẽ rất nhớ chàng, nhưng ta không nỡ bỏ lại Hương Nhi, ta theo con chơi một thời gian, để cho con thích ứng cuộc sống ở nơi này, ta liền trở về cùng chàng và Triệt nhi, được không?”
“Mạn Mạn!” Mạc Kỳ Hàn xoay người lại, ôm Lăng Tuyết Mạn một cái, “Trẫm biết, trẫm biết, trẫm cũng không nỡ để Hương Nhi lại, nàng ở lại đi, nếu nhớ trẫm, liền phái người đưa tin cho trẫm, trẫm tới đón nàng.”
“Ừ, ta nhớ rồi. Chàng phải bảo trọng, phải nhớ ta, thật nhớ ta nghe!”
“Được.”
Một cúi đầu, bốn cánh môi kề nhau, đem toàn bộ tư niệm nhập vào trong cái hôn này…
Còn chưa ly biệt, liền đã tương tư, ngày đêm tương tư không ngừng…
Nửa tháng sau, Lê Sơn Quan.
“Mẫu hậu, cái giỏ đó đồ chơi đó chán rồi! Còn có cái gì nữa?” Mạc Hương Kỳ chỉ vào giỏ treo trên tường, bất mãn quyết chu cái miệng nhỏ nhắn.
“Ai nha, Hương Nhi, cái này là sư phụ của phụ hoàng mới làm cho con, chỉ chơi mấy ngày là chán rồi sao?” Lăng Tuyết Mạn ngồi ở trên nệm, mãnh liệt trợn trắng mắt.
Mạc Hương Kỳ chạy tới, lắc lắc Lăng Tuyết Mạn, “Đúng vậy a! Đúng vậy a, mẫu hậu, chúng ta đi bẻ cây đan lồng chim đi!”
“Đan lồng chim?” Lăng Tuyết Mạn trợn to hai mắt, “Con biết à? Mẫu hậu không biết.”
“Sư phụ của phụ hoàng đâu rồi, chúng ta đi tìm sư phụ của phụ hoàng đi!”
“Hương Nhi!”
Tiếng kêu của Hoa Mai bà bà vang lên ở trong phòng, Mạc Hương Kỳ ngẩng đầu, “A, sư cô!” Sau đó thật nhanh chạy vào.
“Trời ạ, con gái còn hấp tấp hơn ta!” Lăng Tuyết Mạn xấu hổ, dựa lưng vào thảm nhắm mắt dưỡng thần.
Không lâu sau, Thiên Cơ lão nhân từ chân núi trở lại, vừa thấy Lăng Tuyết Mạn liền vui mừng nói: “Nha đầu Mạn Mạn, tiểu tử Mộng Thanh gởi thư, nói là nạn hạn hán ở Giang Nam đã ổn định, hắn và công chúa đi dạo một vòng rồi sẽ trở về kinh, trước khi trở về sẽ tới Lê Sơn quan tới một chuyến, ha ha, đến lúc đó lại có náo nhiệt!”
“A? Có thật không?” Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, lập tức đứng lên, chớp lông mi suy nghĩ, hỏi: “Bọn họ muốn ở Giang Nam dạo một vòng mới trở về sao?”
“Đúng vậy a, trong thơ nói như vậy.” Thiên Cơ lão nhân run tay cầm lá thơ, nói.

Lăng Tuyết Mạn chuyển động con ngươi giảo hoạt, vừa nghĩ vừa nói: “Mộng Thanh, Nhã Phi trước mắt vẫn còn ở Giang Nam? Tình hình Giang Nam ổn định, cũng không có cái gì rung chuyển rồi, phải không?”
“Ừ, Đúng vậy a.” Thiên Cơ lão nhân lại gật đầu, đột nhiên sau đó hai mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm Lăng Tuyết, nói: “Nha đầu, con muốn làm cái gì?”
“Hì hì, con muốn đến Giang Nam, sư phụ, ngài có muốn đi hay không?” Lăng Tuyết Mạn kéo tay áo Thiên Cơ lão nhân, dụ dỗ nói: “Cảnh sắc Giang Nam khẳng định rất đẹp, món ăn ngon khẳng định rất nhiều, chuyện thú vị cũng rất nhiều, nếu chúng ta đi, thì có thể gặp Mộng Thanh Nhã Phi, mọi người cùng nhau chơi đùa, sau đó sẽ cùng nhau hồi kinh, ngài nghĩ sao?”
Thiên Cơ lão nhân rút khóe miệng, lé mắt, nhìn đến Hoa Mai bà bà cùng Mạc Hương Kỳ từ ngưỡng cửa đi tới, vội nói: “Bà lão, nha đầu này muốn đi Giang Nam!”
“Ừ? Hàn tiểu tử có đồng ý không?” Hoa Mai bà bà cau mày, đến gần Thiên Cơ lão nhân cầm lấy lá thư, nhìn một lần, lắc đầu nói: “Nha đầu Mạn Mạn, Hàn tiểu tử cho con ở lại chỗ này nửa tháng, đã là không thoải mái, ta xem chừng nó sắp tới đón con về, cho nên nó làm sao cho phép con đi Giang Nam a?”
“Ai nha, chúng ta không cần nói cho hắn a, chúng ta len lén đi, thần không biết quỷ không hay chơi một khoảng thời gian sau đó sẽ trở lại, hắn sẽ cho rằng con còn ở Lê Sơn quan, ban đầu rồi, chờ con nhớ hắn, phái người đưa tin cho hắn, hắn mới đến đón con.” Lăng Tuyết Mạn kích động nói.
“Giang Nam? Giang Nam là nơi nào? Mẫu hậu, có phải chơi rất vui hay không? Vậy Hương Nhi cũng muốn đi!” Mạc Hương Kỳ sợ bị nàng bỏ lại, vội chớp đôi mắt nhỏ nói.
Lăng Tuyết Mạn ngồi xổm xuống, nói rất là nghiêm túc: “Hương Nhi, nếu con muốn đi Giang Nam, thì phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không? Còn có, về sau gặp phụ hoàng, ngàn vạn lần không thể nói chúng ta đi Giang Nam, nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ kỹ, Hương Nhi sẽ nghe lời.” Mạc Hương Kỳ gật đầu như trống bỏi.
“Nha đầu, Hương Nhi không nói, vậy Mộng Thanh công chúa thì sao? Còn có đội thị vệ cùng đi thì sao? Nhiều miệng lắm!” Thiên Cơ lão nhân lên tiếng nhắc nhở, mặc dù lão cũng rất muốn đi, nhưng suy nghĩ một chút đến gương mặt lạnh của Mạc Kỳ Hàn, không khỏi sợ run cả người, bắt cóc hoàng hậu công chúa chạy đi, nhất định là bị mắng đi?
“Sư phụ, cái đó ngài yên tâm, Nhã Phi cũng không nói, nhất định sẽ giúp con, về phần Mộng Thanh nha, con sẽ suy nghĩ biện pháp, vừa đấm vừa xoa, nhất định có thể bắt hắn im miệng. Những thị vệ khác, vậy thì đơn giản hơn… ai dám lén tấu, ta đưa tất cả bọn họ cho An An!” Lăng Tuyết Mạn vỗ ngực một cái, hào hùng vạn trượng, trong mắt đều là mong đợi cùng mê mẩn, tựa hồ vùng sông nước Giang Nam đang ở trước mắt, mưa bụi mông lung, cầu nhỏ nước chảy…
“Khụ khụ, chuyện như vậy, sư phụ cùng sư nương suy nghĩ thật kỹ, đây chính là đại sự, quay đầu lại, Hàn tiểu tử biết, mặt rồng giận dữ, có lẽ sẽ đốt Lê Sơn quan của ta đấy!” Vẻ mặt Thiên Cơ lão nhân rất nặng nề, rất do dự, rất nghiêm túc.
Hoa Mai bà bà vô cùng rối rắm, rốt cuộc có đi hay không đây? Ở Lê Sơn quan nhiều năm không có đi ra ngoài, dĩ nhiên rất buồn bực, bên ngoài khẳng định thay đổi rất nhiều, chuyến này còn có hai nha đầu lớn nhỏ đi theo, chắc chắn sẽ không nhàm chán, suy nghĩ một chút liền rất động lòng, nhưng là…
Một buổi chiều này, Thiên Cơ lão nhân cùng Hoa Mai bà bà cũng ở trong rối rắm, đến buổi tối, hai người lại thương lượng tới thương lượng đi, rốt cuộc làm ra một quyết định trọng đại, đó chính là, đi! Bất cứ giá nào!
“Oa kaka! Quá tuyệt vời!”
Lăng Tuyết Mạn kích động giơ chân, hưng phấn đi qua, bắt đầu nhìn một ma ma hai cung nữ ở lại hầu hạ Mạc Hương Kỳ, hắng giọng một cái, nói vô cùng nghiêm túc: “Vương ma ma, Hạ Hà, Đông Trúc, ba người các ngươi an phận ở lại trên núi, Bổn cung phải đi ra ngoài một chuyến, chuyện này các ngươi tuyệt đối không để lộ bất cứ tin tức gì, nhất là không cho phép đưa tin cho Hoàng thượng, biết không? Nếu như Hoàng thượng phái người tới dò, hãy nói Bổn cung cùng Lão Tiền Bối đi vào núi hái thuốc, tóm lại, các ngươi phải chịu trách nhiệm, nếu để lòi đuôi, Bổn cung tuyệt không tha các ngươi, có nghe hay không?”
“Hoàng… Hoàng hậu nương nương, làm sao có thể? Hoàng thượng… Hoàng thượng dặn dò tụi nô tỳ… Nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, tụi nô tỳ ngay cả có cái mười đầu cũng không đủ cho Hoàng thượng chém a!” Ba người run rẩy nói xong, vội quỳ gối trên đất, dập đầu cầu khẩn: “Chúng nô tỳ cầu xin nương nương không đi, cầu xin tiểu công chúa không đi, nương nương!”
“Làm cái gì vậy? Bổn cung thật vất vả mới khuyên được sư phụ sư nương, sao có thể không đi đây?” Lăng Tuyết Mạn tức giận, cáu kỉnh đe dọa: “Tất cả câm miệng! Bổn cung đã quyết định đi, ba người các ngươi còn dám phản đối một câu, liền nhét các ngươi vào trong núi cho sói ăn thịt!”
Câu này hiệu quả rõ rệt, ba người lập tức câm như hến!
Vì vậy, vừa rạng sáng ngày thứ hai, ba người Thiên Cơ lão nhân, Hoa Mai bà bà, Lăng Tuyết Mạn mang theo Mạc Hương Kỳ, lặng lẽ giá lên xe ngựa đi về hướng Giang Nam…
Ba ngày sau, hoàng cung.
Mạc Kỳ Hàn phê xong một chồng tấu chương, mệt mỏi duỗi lưng một cái, uống một ly trà, liền không có tinh thần gì buông ly trà xuống.
Trầm mặc sơ qua, mở miệng nói: “Từ An, tuyên Vô Cực.”
“Dạ, Hoàng thượng!”
Vô Cực đi vào, chắp tay nói: “Hoàng thượng, nô tài ở đây!”
“Cũng ngày mười tám rồi, trẫm thật sự chờ không nổi nương nương đưa tin tới, như vậy, Vô Cực ngươi thay trẫm đi Lê Sơn quan một chuyến, xem nàng sống như thế nào.” Mạc Kỳ Hàn nói hơi phiền muộn.
Vô Cực ngây cả người, nhịn cười, cúi đầu nói: “Dạ, Hoàng thượng, nô tài đi ngay.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.